Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Chuyện...chuyện là,có lẽ tôi nên nói anh biết tình hình của cô Trần hiện tại..."
Chưa dứt lời,Cố Tử Phong bên kia đã dùng giọng điệu lạnh lùng trả lời.
" Vào vấn đề chính."
Viện trưởng,trấn định bản thân,cố gắng nói rành mạch.
"Chuyên là,cô Trần đã tỉnh rồi....."
Chưa hết câu,viện trưởng đã nghe người đàn ông trả lời.
" Ừm, cố ấy muốn đi hay ở cứ tùy cô ấy."
Ngày Trần Y Y xảy ra tại nạn cũng là lúc Cố Tử Phong vừa về nước sau mấy tháng đi công tác, tuy Vương Âu quản lí công ty rất tốt, nhưng vẫn có một số việc cần anh giải quyết,đưa Trần Y Y đến bệnh viện,biết được tình hình của cô ấy sau đó anh rời đi,Cố Tử Phong vừa về công ty liền ở lại xử lí công việc tới khuya mới về nhà, có hôm còn ở lại công ty mà ngủ,thời gian ăn uống không có quy luật.Khi nhận được cuộc gọi từ Viện Trưởng là lúc anh đang họp, cuộc họp lại khá gay gắt,nghe được tiếng chuông điện thoại kêu,không cần nhìn là ai gọi đến liền cầm điện thoại đi lại cửa sổ, mở mái nghe ngay,tâm trạng bất ổn,khi nghe tin về cô càng khiến anh khó chịu.
" Không phải, tuy cô ấy đã tỉnh,nhưng cô Trần đã bị... trầm cảm nặng...."
"Hiện tại,cô Trần,cô ấy không nói chuyện, không để ý đến thứ gì cả,thậm chí không thể tự vệ sinh cho bản thân...."
Viện trưởng lắp bắp,nơm nớp,lộ lắng không biết đây có được tính là chuyện nghiêm trọng hay không?.
Đầu dây bên kia lại yên lặng, Viện Trưởng càng thêm sợ hãi,lắp bắp nói: " Thật...thật ngại quá,đã làm phiền Cố tổng,tôi có việc...không làm phiền.... "
" Tôi sẽ đến ngay "
Viện Trưởng há hốc "???"
30 phút sau.
Cố Tử Phong rời khỏi cuộc họp tự mình lái xe đến,bước đi gấp gáp nhưng vẫn tao nhã sang trọng, hơi thở không gấp,anh ta rất giỏi khống chế cảm xúc hay nói cách khác anh vốn là như vậy.
Vừa đi vào bệnh viện,những bác sĩ từng điều trị cho Trần Y Y và cả Viện Trưởng Lý đều ra cửa tiếp đón anh ta.Viện Trưởng lý muốn đưa anh đến phòng họp để giải thích rõ hơn tình trạng của Trần Y Y nhưng anh một mạch đi ngược hướng với bọn họ,đi đến phòng Trần Y Y.
302 là phòng của cô ấy, Cố Tử Phong dừng lại trước cửa phòng,anh từ từ vặn tay nắm cửa,từ từ mở ra,vừa vào anh liền nhìn thấy Trần Y Y đang ngồi trên giường,chăn vẫn đang đắp trên chân, cô ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm về một hướng,Cố Tử Phong nhìn theo,chỉ là một bức tường trắng của phòng bệnh, rồi nhìn lại Trần Y Y,anh bắt đầu nhíu mày,sắc mặt tối sầm lại,có thể vì hôm này tâm tính anh không tốt, thấy cô như vậy anh quát.
" Đừng giả vờ nữa!"
"Là tôi đã cứu em đấy!"
Trần Y Y không chút để ý Cố Tử Phong giống như anh chỉ là người vô hình.
Cố Tử Phong vừa nói vừa tiến lại gần Trần Y Y.
" Tôi đã cứu em đấy! Em còn không mau rời đi?"
Cố Tử Phong càng nói càng tức giận,anh đặt hai tay lên vai cô lấy mạnh.
"Trần Y Y? Em có nghe không? Tôi là Cố Tử Phong! nếu em còn không đi thì tôi sẽ giết bà mẹ của em đấy?"
Vốn ban đầu Trần Y Y vẫn thờ ơ với anh nhưng từ lúc anh nói " giết bà mẹ của em đấy?"thì biểu cảm trên khuông mặt cô có chút biến động,Cố Tử Phong cũng nhận ra,cũng có chút mong chờ,chỉ cần cô ấy khoẻ mạnh cho dù cô ấy rời đi cũng được.
Nhưng
" Á aaaaaa " tiếng là thất thanh,chói tai vang lên Trần Y Y ôm đầu co rúm người,cô run rẩy,3 giây sau liền ngất xỉu.Bác sĩ nhanh chóng chạy tới,người xem tình hình của Trần Y Y,người khuyên Cố Tử Phong đừng kích động.
Cố Tử Phong nhìn cảnh tượng này không khỏi đau lòng.
Phòng họp.
Sau một hồi thảo luận,cuối cùng Viện Trưởng Lý nói:
" Tình hình cô Trần không mấy khả quan,tuy không phải là bệnh nan y không có thuốc trị, nhưng trầm cảm cũng không phải bệnh nhẹ,sẽ tự làm hại đến bản thân bất cứ lúc nào.
Tình hình của cô Trần lúc này khả năng là chịu kích động mạnh dồn dập mới dẫn đến mức này,cô ấy tự cô lập mình với thế giới bên ngoài,tìm thức muốn trốn trách tất cả những thứ làm cô ấy tổn thương. "
Viện trưởng là một người tham lam nịnh bợ nhưng nói đến chuyên môn,ông rất nghiêm túc, ông nói thêm.
" Lúc này cô Trần cần có người chăm sóc, gia đình,bạn bè hay người quan trọng nào đó nên ở cạnh bầu bạn để cô ấy thả lỏng dần dần, mở lòng,để tâm trạng tốt hơn".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Đừng Cắn Em Mà
3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân
=====================================
Cói Tử Phong cười chế giễu " Gia đình " hai chữ này khiến anh buồn cười.
Cố Tử Phong không nói chuyện,yên lặng ngồi
nghe Viện Trưởng tục giải thích..
" Tuy đây là giai đoạn nặng nhưng giải đoạn giữa mới là nguy hiểm nhất, nếu bệnh được chữa đến giải đoạn giữa, ngài cần chú ý,lúc đó bệnh nhân sẽ có lại ý thức và trí nhớ,nếu chuyện nào đó vẫn khiến người bệnh đau lòng, có thể người bệnh sẽ nghỉ quẫn, vậy nên,phải có người luôn bên cạnh quan sát."