Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rời khỏi nhà hàng,Trần Y Y bắt một chiếc xe đi thẳng đến Siêu thị để mua một số đồ dùng thường ngày,giữa trưa người ra vào không đông, cô ấy cũng thông thả đi vào đột nhiên dừng chân không đi tiếp,Trần Y Y nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi, khoảng hơn 60 tuổi đang đứng ở lề đường khôm lưng nhặt lại rất nhiều trái cây đang rơi trên đất,cô ấy liền nhanh chân chạy lại giúp bà ấy nhặt lên,2 người cười nói vui vẻ,sau khi nhặt xong Trần Y Y còn xách phụ mấy túi trái cây trên tay bà rồi gọi taxi cho bà,tận mắt nhìn thấy bà ấy rời đi,cô ấy mới quay đầu đi vào Siêu thị.
Mua giấy vệ sinh, nước trái cây,muối đường.....
Trong đầu Trần Y Y hiện lên rất nhiều thứ cần phải mua,cô ấy bước tới hàng xe đẩy vỗ tay lấy một chiếc,đẩy một vòng
5 phút sau
Trần Y Y đi ra khỏi Siêu thị,đứng trên đường cô ấy tay xách nách mang rất nhiều thứ chẳng khác gì người phụ nữ lớn tuổi lúc nãy,một chiếc xe taxi chạy tới dừng trước mặt cô,Trần Y Y mở cửa lần lượt bỏ đồ vào trong rồi cũng ngồi vào xe.
" Bác tài đi đến đường Xx"
Đường Xx
Đến nơi Trần Y Y trả tiền cho tài xế rồi xách đồ vào nhà, cố ấy thuê một căn hộ nhỏ ở tầng 3 khu nhà nhỏ,căn phòng đơn giản,mộc mạc chỉ có một phòng ngủ,một phòng vệ sinh và một khoản bếp nhỏ, người tình ý đảo một vòng mắt là biết Trần Y Y là một người thích sạch sẽ, tinh tế,khu nhà nhìn khá cũ,đâu ai biết được khi bước vào căn phòng bé xíu này lại như đặt phòng khách sạn 5 sao.
Trần Y Y đóng cửa lại,mang những thứ cô ấy mua đặt vào đúng vị trí sau đó cô ấy búi tóc thành một cục trên đầu,mang gân tay cao su vào,mặc tạp dề và đeo khẩu trang chuẩn bị cho cuộc tổng vệ sinh nhà.
Lụi cụi cả một buổi, đến khi thấm mệt Trần Y Y mới phát hiện giờ đã 17h chiều,cô ấy đi đến tủ lấy đại một lon mỳ ăn liền ra, đổ nước sôi vào rồi ăn sơ sài cho qua.
Có vẻ như Trần Y Y lại bắt đầu ngứa tay,cô ấy mang laptop ra đặt trên bàn ngoài phòng khách rồi lại đi lấy mấy túi bánh vặt quẳng lên mặt bàn, sau đó Trần Y Y đi về ghế sô pha,đặt mông ngồi xuống ghế mềm,ghế mềm phụng xuống,cô ấy với tới phía trước cầm laptop lên đặt trên đùi rồi ngã về phía sau dựa lưng vào ghế bấm bấm,gõ gõ,trên màn hình xuất hiện 4 chữ
" MẬT ĐẮNG TÌNH YÊU "
Trần Y Y lúc trước là một người vui vẻ,hoạt bát nhưng phong cách viết tiểu thuyết của cô ấy lại là những khía cạnh khác nhau của tình yêu,đặt biệt là những câu chuyện tình yêu ngược tâm,tác phẩm của cô ấy tạo cho người như chính bản thân mang thử trãi nghiệm các mặt khác nhau của tình yêu, tuy vậy,Trần Y Y luôn tạo ra cái kết cho nhân vật chính,người tốt gặp chuyện tốt,vẫn phải lạc quan.Tác phẩm này cũng vậy nhưng cho dù biết sẽ phải tốn mước mắt,tốn khăn giấy thì vẫn có rất nhiều người đang hóng cái kết của nhân vật chính,chỉ tiếc nó đã dừng ra chương từ 2 năm trước,có rất nhiều đọc giả yêu cầu Trần Y Y viết tiếp,nhưng cô ấy chỉ trả lời
" Vì một số lí do nên tôi tạm thời không thể tiếp tục đăng truyện nữa,mong mọi người thông cảm "
Trần Y Y nhìn giây lát hoài niệm lại những ngày trước đây rồi lật đi lật lại cuốn sổ ghi chép cô ấy dùng để viết sơ lượt nội dung chính của các câu chuyện mà cô ấy nghỉ ra.Lật đến trang giấy có tiêu đề " MẬT ĐẮNG TÌNH YÊU " thì dừng lại,cô ấy đọc lại cốt truyện mà mình dựng lên rồi tự nghỉ
Nên viết tiếp thế nào đây?- rồi mắt cô ấy đột nhiên loé sáng như nảy ra linh cảm sau đó tiếp tục bấm bấm gõ gõ.
Nhìn lại cuốn sổ ghi chép,nội dung của nó quả thật khiến người khác đồng cảm
Một cô gái nhà nghèo và một chàng trai nhà giàu yêu nhau từ năm lớp 11 của cấp 3 đến hết 4 năm đại vẫn còn rất yêu nhau.Một ngày nọ chàng trai nói với cô gái
" Anh phải liên hôn để giúp đỡ gia tộc vượt qua khó khăn lần này, chờ anh được không? 1 năm sau anh sẽ li hôn,anh và cô ấy không yêu nhau sau khi giải quyết mọi chuyện anh sẽ cưới em!? "
Cô gái như sụp đỗ nhưng khối g dám phán đối chỉ "Ừ "
1 năm 2 năm 4 năm
Từ lần gặp đó cho tới 4 năm sau cô gái không thể liên lạc được với chàng trai coi gái bất an trong lòng,cho đến khi tình cờ gặp chàng trai trên phố, 1 năm,1 nữ,1 trẻ nhỏ,đứa bé chỉ vỏn vẹn 3 tuổi.
Sau đó chàng trai nói với cô gái
" Anh xin lỗi,anh không thể không có trách nhiệm với cô ấy "
Coi gái đau đớn rời đi,thì ra 4 năm qua chỉ có cô chờ ngày trùng phùng,cô gái dành cả thanh xuân của mình cho chàng trai, 5 năm yêu chàng,4 năm đợi chàng cuối cùng thứ cô nhận được là mọt nhát dao chí mạng.
Những chương cuối mà Trần Y Y đang viết sẽ nói về cái kết của nữ chính,gặp phải chuyện thế này nữ chính sẽ. chọn làm gì?
Trần Y Y tiếp tục lật trang kế tiếp.
Cô gái mang ánh mắt vô hồn lên sân thượng ngồi,đột nhiên có một chàng trai khác xuất hiện ngồi bên cạnh nói với cô gái.
" Nếu vì chờ đợi một người không có kết quả mà phải tự tử,thì có phải tôi nên chết từ lâu rồi không? "
"Em yêu người đó 5 năm,đợi. người đó 4 năm nhưng nói thế nào thì 2 người cũng từng ở bên nhau.
Tôi yêu 11 năm, đợi em 11 năm,cũng chưa từng có kết quả gì,có phải tôi nên chết từ sớm
rồi không,nhìn người mình yêu bên cạnh người khác đau khổ thế mà."
Quả thật đau khổ
Tình yêu không phân biệt đúng sai,không phân biệt ai đến trước,ai đến đến sau,chỉ cần đến đúng lúc,đúng thời điểm cho dù lúc đầu có yêu người đến trước da diết thế nào cũng có thể bỏ được,cho dù lúc đầu có không thích người đến sau thế nào rồi cũng sẽ có ngày bên nhau mãi mãi.
Tình yêu quả thật như thuốc độc bọc đường,lúc đầu ăn vào thì ngọt từ từ sẽ thấm đắng,dần về sau sẽ như xé nát tâm can, đau đớn chết dần,chết mòn.