Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 28: Cạnh tranh
- Đã kiểm tra sơ bộ, thực lực có lẽ là cấp 1 đỉnh cao. Người bên cạnh xem ra không mạnh là mấy. Nhưng vẫn có độ uy hiếp nhất định!- Thị Thu.
Bóng dáng một người con trai xuất hiện mờ ảo trong màn đêm. Tay cầm cánh gà nướng, miệng thì không ngừng thưởng thức, từ tốn nói:
- Ừm, cánh gà này cũng không tệ. Ngày mai có thể cho người của chúng ta bán cái thứ này!
- Còn về bọn họ thì sao?
Hắn mỉm cười đáp:' Cho người quan sát, bọn họ có hành động nào lập tức báo cáo. Ta thật sự muốn biết, kẻ đó rốt cuộc mạnh đến mức nào, mà đến ngay cả thầy Thông lại đánh giá hắn rất cao!'
Hôm sau, Triệu Hoài vẫn là lựa chọn cách cũ. Không đi săn mà ở lại bán cánh gà nướng. Có đều lần này, lại có đối thủ cạnh tranh xuất hiện.
Mặc dù món ăn của họ không ngon, nhưng được cái nó rẻ hơn nhiều so với Triệu Hoài, 5 điểm một phần. Địa điểm lại là ngay đối diện sạp hàng của hắn.
Điều đặc biệt nhất, đối thủ vậy mà lại là hai cô gái xinh đẹp, thân hình nóng bỏng. Khuôn mặt gợi cảm với phong cách ăn mặc thời trang, làm lộ hết vẻ đẹp của họ ra bên ngoài. Vì thế mà không ít người, đã qua bên đó. Lượng khách của Triệu Hoài, thất thoát không ít.
- Triệu Hoài, ngươi nhìn xem. Bọn họ đã cướp không ít khách của chúng ta, chỉ dựa vào việc ăn mặc gợi cảm. Đúng thật là vô liêm sỉ!- Thanh Đạt vừa nói vừa ăn gà nướng.
- Ta nhìn không lầm, thì ngươi đang ăn đồ của bọn họ thì phải. Người mà không có liêm sỉ là ngươi mới đúng.
- Ngươi thì hiểu cái gì, ta đây là tìm hiểu đối thủ. Không ăn thức ăn của họ, thì làm sao tìm được cách đối phó.
- Xem ra, ta cũng phải đi tìm hiểu đối thủ một chuyến mới được. Mà nhìn khuôn mặt của ngươi, lại nghĩ ra mưu hèn kế bẩn gì nữa để hại ngươi đây?
- He he, sinh ta ra là cha mẹ, hiểu ta nhất vẫn chính là ngươi, he he!- Thanh Đạt nở ra nụ cười dần mất đi nhân tính.
Đêm ấy, dưới ánh đèn mờ ảo, có thằng điên nào đó tự tin mà múa thoát y. Vì tính chất liên quan đến vấn đề danh dự, chúng tôi xin phép dấu tên. Kết quả không nói cũng biết, trực tiếp dọa những người khách còn lại đến mức phải bỏ chạy.
- Thế quái nào mà ngươi lại nghĩ ra cách này, ta thật sự là phục ngươi sát đất. Xem ra hôm nay, phải ăn cánh gà nướng thay cơm, bán thì ai mà dám mua. Thật là không ngờ đến luôn, chịu!- Triệu Hoài ôm đầu ngao ngán.
Phía không xa, hai thầy đang quan sát tất cả. Vì đây là cuộc rèn luyện, nên họ sẽ không nhúng tay vào quá nhiều. Lặng lẽ mà quan sát, âm thầm hỗ trợ là chức trách của họ.
- Thế nào? Đó là người mà ngươi tâm đắc. Nếu tiếp tục như thế này, ta cảm thấy lớp của ngươi sẽ thua trong cuộc đi săn lần này!- Thầy Thông.
- Không cần phải khích, ngươi muốn đặt cược thế nào?- Thầy Mạnh thẳng thắng đáp.
- Xem ngươi kìa, rất hiểu ý ta. Vậy thì ba viên Toái Hồn, thế nào?
- Ngươi... Đây là muốn khô máu với ta mà. Một viên đã là giá trị liên thành, ngươi chắc là muốn đặt cược ba viên?- Thầy Mạnh có phần hơi kinh ngạc.
- Ba viên, xem lớp của ai giành chiến thắng!- Thầy Thông khẳng định.
- Được, một lời đã định!- Khoé miệng của thầy Mạnh có phần nhếch lên.
Phía Triệu Hoài bên này, sau một ngày buôn bán ế ẩm. Hắn liền chuyển sang một loại mô hình kinh doanh mới. Đây là thứ mà hắn học được khi còn ở Trái Đất.
Rất đơn giản, chỉ cần ai ăn hết 10 phần cánh gà nướng trong thời gian 30 phút. Liền nhận thưởng là 1000 điểm, phí tham gia là 100 điểm. So với ban đầu, giá đã giảm không ít.
Phần thưởng lần này, quả thật là quá lớn, nó bằng số điểm đi săn của một người trong vòng một tuần mới đạt được. Vì thế mà có rất nhiều người đăng ký tham gia, nhưng lần lượt đều gục ngã ở cánh cửa thiên đường.
- Ngươi làm cách nào, mà ai nấy ăn cánh gà xong, miệng liền như hai chiếc xúc xích thế?- Thanh Đạt thắc mắc.
- Tất nhiên là gia vị độc quyền của ta rồi, bột ớt siêu cay. Thứ này k1ch thích vị giác tột độ, khiến ngươi ăn không ngừng. Càng ăn thì càng thấy ngon, nhưng chỉ cần đạt đến giới hạn, một miếng cũng không thể thêm!- Triệu Hoài tự tin nói.
- Phù phù cay quá, rõ ràng là chỉ còn một miếng, tại sao lại cay như thế này? Khó ăn quá, ta... Ta không cam tâm mà!- một vị khách lớn tiếng.
- Mấy ngày hôm nay, khách đến quả thật là đến không ít. Bên kia bọn họ chỉ có thể đập ruồi mà sống. Xem ra cách này rất được!- Thanh Đạt nhìn sang phía đối diện, mặt đầy đắc chí.
- Cách này chỉ áp dụng được thời gian ngắn. Đánh vào tâm lí làm ít ăn nhiều của mọi người, đợi đến khi bọn họ nhận ra đây là khúc xương khó nhai thì cuộc đi săn lần này cũng kết thúc. Đến lúc đó, hạng 1 khó thoát khỏi tay ta, khà khà!- Triệu Hoài đắc ý cười lớn.
- Xem ngươi kìa, lại quên mất những chuyện như này, đều có khúc cua phía sau, đắc ý quá sớm. Thế nào cũng nhận thất bại!
- Tên khốn nhà ngươi, chuyện hôm qua ta còn chưa tính, ở đó mà trù ẻo ta. Còn không mau đi nướng cánh gà, ở đây mà nói nhảm!
Sau khi Thanh Đạt rời đi, Triệu Hoài liền suy ngẫm lời nói của hắn (Thanh Đạt nói không phải không có lý, xem ra là phải có một chút chuẩn bị mới được.)
Bên phía hai cô gái, thấy Triệu Hoài dựa vào cách thức này, kiếm được rất nhiều điểm. Liền bắt trước làm theo, có điều họ không ngờ tới, cách thức này lại khiến bọn họ phá sản.
Triệu Hoài sau khi hay tin bọn họ tổ chức cuộc thi ăn giống mình, miệng liền cười không ngừng.
- Ta chờ ngày này đã lâu, đã đến lúc loại bỏ đối thủ cạnh tranh!- Hắn mười phần đắc ý.
- Ngươi làm cách nào? Không lẽ định phá quán người ta?- Thanh Đạt lên tiếng.
- Phá, tất nhiên là phải làm như vậy rồi. Ngươi chưa nghe câu, ăn đến sập tiệm à. Đi, chúng ta ăn sập tiệm họ!
Triệu Hoài trực tiếp đến tham gia cuộc thi ăn của bọn họ. Lần đầu tiên đã dễ dàng chiến thắng:
- Bạn học này thật hay, chúc mừng bạn chiến thắng!- Lúc này, cô ta vẫn còn cười rất tươi.
Sau đó là đến Thanh Đạt, hắn cũng liền tham gia một lần. Kết quả vẫn là chiến thắng, hai người cứ như thế mà thay phiên lẫn nhau. Cho đến lần thứ 10, bọn họ lần này thật sự là hoảng với hai người Triệu Hoài, Thanh Đạt.
- Hai bạn học này, đừng ăn nữa có được không? Chúng tớ thực sự là không còn điểm để thưởng nữa rồi!
- Gì? Không phải là treo biển tham gia không giới hạn sao? Giờ lại muốn đuổi khách đi. Có tin là ta ăn vạ ở đây không?- Triệu Hoài lớn tiếng nói.
- Nhưng... Có ai ăn như hai ngươi, cứ giống như ma đói. Ăn hết phần này đến phần khác, thứ gì chịu nổi!
- Đây là các người tổ chức, sau lại trách ta được!- hắn cười gian manh.
( Đây rõ ràng là bắt chước theo hai người các ngươi, kết quả lại để hai tên này hưởng lợi. Xem ra phải báo với chị Thu, giải quyết tình hình này mới được!) Một người mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi quý khách, quán hôm nay đóng cửa sớm. Đã làm phiền đến mọi người rồi!
- Xì, chúng ta về thôi, thức ăn ở đây chán ngắt. Không có mùi vị gì cả, vẫn là thức ăn của chúng ta ngon hơn nhiều. Mọi người, hôm nay tâm tình ta tốt, quán ta miễn phí, chúng ta qua đó ăn!- Triệu Hoài lớn tiếng nói.
Đêm đó, hắn thành công phá sập quán đối thủ. Liền trở lại là độc quyền kinh doanh, từ đó mà trở về cách buôn bán bình thường.
Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc