Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chánh phản tứ tượng trận” càng ngày càng thu nhỏ, Sở Bình Nguyên với một thanh Nhạn Linh đao chống đỡ với tám món binh khí, liều mạng bỏ qua sống chết, chiêu sử ra cũng đều ác liệt. Trước tình hình đó, Sở Bình Nguyên muốn đánh thủng một lỗ hổng dĩ nhiên là khó khăn, song mấy người này muốn bắt y cũng chẳng dễ dàng. Vũ Văn Hồng Nghê cắn răng, lạnh lùng hạ lệnh:
“Không cần phải bắt sống, giết chết cũng được!”
Mệnh lệnh vừa ban xuống, bảy võ sĩ kia thẳng tay công kích, tình thế càng khẩn trương. Sở Bình Nguyên hai mắt rực lửa, trừng trừng nhìn Vũ Văn Hồng Nghê, vừa phẫn nộ lại vừa thương tiếc, nghĩ thầm, “Một cô nương xinh đẹp như vậy, thế nào lại bất minh lý sự, bất gian thị phi, chỉ biết báo cừu, biến thành một nữ nhân ngoan độc như vậy! Sở Bình Nguyên ta nếu phải chết trong tay cô ta một cách hồ đồ thế này, thật sự là không đáng giá!” Sở Bình Nguyên trong cơn phẫn nộ, mấy lần muốn thi triển đao pháp lưỡng bại câu thương, cùng với Vũ Văn Hồng Nghê đồng quy vu tẫn, nhưng nghĩ đến nàng ta nước mất nhà tan, nếu mình lại lấy tính mạng của nàng, thì thật thấy có chút không đành lòng.
Vũ Văn Hồng Nghê đối diện với ánh mắt phẫn nộ của Sử Bình Nguyên thì lại nhớ đến thuở nhỏ y đã giống như một vị ca ca đối đãi với mình, trong lòng cũng không khỏi thầm thấy hổ thẹn, “Không phải là ta ngoan tâm giết ngươi, chỉ hận là trời cao an bài tàn nhẫn, khiến phụ thân ngươi giết chết cha của ta. Ôi, ta đã vẩy huyết tửu trước linh vị phụ thân mà tuyên thệ, ngươi là con trai của cừu nhân sát phụ, bảo ta làm sao tha cho ngươi được?”
Ngoan tâm trỗi dậy, nàng tránh khỏi ánh mắt của Sở Bình Nguyên, không ngừng chỉ huy thủ hạ mãnh liệt công kích y.
Đoàn Khắc Tà từ trên đại thụ thấy rõ ràng hình thế nguy cấp của Sở Bình Nguyên, trừ phi mình ra tay bằng không thì không xong, chàng nhỏ giọng bảo:
“Mai muội, muội ở phía trước đợi ta!”
Sử Nhược Mai hỏi:
“Huynh sao không muốn muội giúp huynh một tay?”
Đoàn Khắc Tà đáp:
“Địch đông ta ít, lần này ta chỉ trợ giúp Sở Bình Nguyên phá trận, chứ không muốn quyết chiến với đối phương”.
Sử Nhược Mai không an tâm, nàng bảo:
“Huynh có một mình, thế này...”
Đoàn Khắc Tà cười nói:
“Muội an tâm, trận thế này mặc dù lợi hại, nhưng cũng sẽ không làm khó được ta!”
Không giải thích thêm nữa, chàng đột nhiên hú lên một tràng dài, chớp nhoáng phi thân tựa như một cánh chim lớn từ trong rừng bay ra.
Nếu luận về bản lĩnh, Đoàn Khắc Tà cũng không hơn được Sở Bình Nguyên bao nhiêu, nhưng chàng tự tin có thể phá được trận, bên trong tất nhiên là có nguyên do. Chàng trước đây từng bị tám thị giả của Mưu Thế Kiệt án theo bát môn sinh khắc của “Bát trận đồ” do Gia Cát Võ Hầu lưu lại mà vây công, sau đó được đại sư huynh Không Không Nhi đến cứu. Bây giờ Vũ Văn Hồng Nghê bố trí chính là “Chánh phản tứ tượng trận”, cũng bố trí dựa theo phương vị bát môn sinh khắc, so với “Bát trận đồ” có chỗ tương đồng, nhưng luận về ảo diệu của trận pháp thì còn thua xa trận pháp mà Mưu Thế Kiệt bố trí theo cổ pháp của Gia Cát Vũ Hầu.
Đoàn Khắc Tà từ trên cao nhìn xuống một hồi lâu, đối với trận thức “Phản chánh tứ tượng trận” cũng sớm đã có chút nắm bắt được, lập tức chàng hú lên một tràng dài để dẫn dắt sự chú ý của quân địch, tạo cơ hội cho Sử Nhược Mai lặng lẽ rút lui, sau đó chàng liền dùng thân pháp nhanh như thiểm điện xông vào trong trận.
Đoàn Khắc Tà nhìn ra hán tử dùng kích võ công tương đối yếu, vừa mới ra tay là liền tấn công hắn trước. Công lực của Đoàn Khắc Tà với Sở Bình Nguyên không chênh lệch lắm, nhưng chàng ra tay nhanh hơn nhiều so với Sở Bình Nguyên, hán tử dùng kích đối phó với Sở Bình Nguyên còn có thể miễn cưỡng đơn độc chống được một hai chiêu, nhưng đối mặt với kiếm chiêu nhanh như ánh chớp của Đoàn Khắc Tà thì một chiêu cũng không chống nổi.
Chỉ nghe “choang” một tiếng, đồng bọn hai bên cạnh còn chưa kịp tới bao vây thì cổ tay hắn đã trúng một kiếm của Đoàn Khắc Tà, trường kích rời tay bay ra, vừa khéo lại hướng ngay đến một tên võ sĩ khác. Tên võ sĩ kia công lực khá cao, trở tay đánh bay trường kích ra khỏi trận, rơi xuống chân núi. Nhưng hắn bỗng dưng lại nhận xui xẻo ngoài ý liệu, vừa xoay đi xoay lại đã bị trúng một đao của Sở Bình Nguyên vào bả vai, vòng vây bị Sở Bình Nguyên phá được một lỗ hổng.
Đoàn Khắc Tà một chiêu đánh bại hán tử dùng kích thân di bộ hoán, cước đạp cung vị, chiếm lấy cửa sinh, hai tên võ sĩ hai bên, một đao một búa lúc này mới đánh đến trước người chàng.
Đoàn Khắc Tà hai mắt định thần, nhận ra ngay hai tên võ sĩ này chính là hai tên người Hồ hôm qua đã lấy trộm ngựa của chàng và Sử Nhược Mai, Đoàn Khắc Tà quát:
“Trả ngựa cho ta, bằng không lấy tính mạng ngươi!”
Chàng hoành kiếm chém ra một chiêu “Hoành Vân Đoạn Phong”, chàng ra tay cấp tốc, bảo kiếm lại cực kỳ sắc bén, chỉ nghe có tiếng chặt vàng chém ngọc vang lên, một đao một búa của hai tên võ sĩ kia đều bị chàng chém gãy phần trên. Đoàn Khắc Tà đang muốn điểm huyệt đạo của bọn chúng, chợt thấy phái sau có tiếng lợi khí xé gió, chính là Vũ Văn Hồng Nghê đã đâm tới một kiếm.
Thân pháp của Đoàn Khắc Tà so với kiếm pháp của nàng còn nhanh hơn, chàng vượt lên trước một bước, đoạt lấy “khôn” vị, rồi đánh sang ngang, chiếm lấy phương vị của võ sĩ bị đánh ngã, cách thức này được gọi là “Càn khôn dịch vị”, “Chánh phản tứ trượng trân” đến đây bị chàng phá hủy hoàn toàn.
Võ sĩ bị chàng đánh ngã, thân mình hắn ngã xuống, lại vừa khéo trở thành đống thịt vướng chân của đồng bọn, tự mình đã không xong ngược lại còn gây trở ngại cho thế công của Vũ Văn Hồng Nghê.
Đoàn Khắc Tà cuốn tròn bảo kiếm, sử gia chiêu kiếm pháp học được của Thiết Ma Lặc “Lực Phách Hoa Sơn”, dùng kiếm như bảo đao, cương mãnh vô luân! Vũ Văn Hồng Nghê vốn luyện Kim Cương chưởng lực, trong lớp nữ tử, có được công lực như nàng, cả thiên hạ cũng chỉ có lác đác mấy người. Nhưng dù sao cũng là nữ tử, khí lực không bì được với Đoàn Khắc Tà, song kiếm tương giao, hỏa tinh bùng phát, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, Vũ Văn Hồng Nghê hổ khẩu bị rách toạc, máu rướm chảy ra.
Đoàn Khắc Tà thấy kiếm của nàng còn chưa bị gãy, người cũng chưa bị thương, thì không khỏi tán thưởng:
“Kiếm tốt, hảo công phu! Tiếp thêm một chiêu nữa!”
Kiếm lại cuộn tròn chém xuống, Vũ Văn Thùy đã biết người này bản lĩnh cao hơn Sở Bình Nguyên, nàng không dám phân khai khí lực để sử dụng bản lĩnh sở trường trong kiếm chứa chưởng, chỉ đành dồn hết khí lực, hoành kiếm tiếp chiêu, tiếp được hay không thì cũng không hề có nắm chắc.
Đoàn Khắc Tà đang muốn một kiếm chém xuống, Sở Bình Nguyên đột nhiên kêu gấp:
“Đoàn huynh, hạ thủ lưu tình!”
Đoàn Khắc Tà kiếm thuật tinh diệu, sớm đã đạt cảnh giới tùy tâm sở dục, kiếm thế đột nhiên phóng lệch ra, không chém người mà chỉ nhằm vào binh khí của đối phương. Một tiếng “choang” vang lên, song kiếm tương giao, trong đám tia lửa đang bay tán loạn, mũi kiếm của Đoàn Khắc Tà đã trỏ vào mạch môn của đối phương, chàng quát lớn một tiếng:
“Buông tay”.
Kiếm này của Đoàn Khắc Tà đã dùng đến tám phần công lực, hổ khẩu của Vũ Văn Hồng Nghê bị chấn rách, binh khí không còn nắm chặt được nữa. Hoảng hồn chưa hết thì kiếm chiêu của Đoàn Khắc Tà lại đã đến, khiến nàng sợ hãi chỉ đang ném kiếm xoay mình bỏ chạy.
Đoàn Khắc Tà thấy nàng đã tiếp mấy chiêu lại còn có thể thi triển được khinh công thượng thừa, nhún mình đã ra ngoài mấy trượng thì không khỏi ngầm tán thưởng, thầm kêu lên một tiếng: “May mắn!” Chàng nghĩ bụng, “May mắn là ta hiểu phép phá trận, tiêu trừ hai bên cánh của nàng trước, bằng không chỉ sợ thắng bại khó mà biết trước được”. Đoàn Khắc Tà nhặt bảo kiếm của Vũ Văn Hồng Nghê vứt lại lên, chàng cao giọng nói:
“Thủ hạ của ngươi trộm của ta hai thất mã. Nếu ngươi muốn thu hồi bảo kiếm thì hãy mang hai thất mã của ta đến Long Miên trại ở Phục Ngưu sơn trao đổi!”
Khi chàng phá trận xong thì Sở Bình Nguyên đã đi trước rồi.
Đêm nay không trăng không sao, bầu trời một màu đen quánh, Đoàn Khắc Tà chạy một hồi, lớn tiếng gọi tên Sở Bình Nguyên, nhưng không thấy tiếng y hồi đáp trở lại.
Đột nhiên có tiếng sấm ầm ì, ánh chớp lập lòa, mưa đêm đổ xuống. Đoàn Khắc Tà tăng nhanh cước bộ, đội mưa bay qua đỉnh núi, đi được một đoạn đường, đột nhiên trong ánh chớp nhập nhằng chàng nhìn thấy một bóng đen, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã lại biến mất trong màn đêm. Đoàn Khắc Tà kêu lên:
“Sở đại ca, ta ở bên này!”
Chàng thấy người nọ khinh công siêu trác, đoán chắc là Sở Bình Nguyên không thể nghi ngờ, nào ngờ kêu luôn hai lượt nhưng vẫn không thấy hồi đáp. Đoàn Khắc Tà rất lấy làm kinh ngạc, chàng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là ta hoa mắt, ừ, có lẽ chỉ là một con vượn nào đó cũng không chừng”.
Đúng lúc này thì chợt nghe thanh âm của Sử Nhược Mai gọi:
“Khắc Tà, là huynh à? Muội ở đây”.
Đoàn Khắc Tà mừng rỡ, hướng chỗ thanh âm đó lướt đến, chàng bật bùi nhùi lên, quả nhiên nhìn thấy Sử Nhược Mai đang nấp trong một khe đá trú mưa, hai bên là hai khối đá lớn, giống như hai chiếc lọng kề liền nhau, phía dưới có một khe hở lớn, có thể chứa được hai người. Đoàn Khắc Tà cũng tránh vào trong đó, Sử Nhược Mai bảo:
“Trời ơi, y phục của huynh bị ướt hết rồi!”
Nàng giúp chàng cởi áo, vắt khô nước rồi phơi lên vách đá.
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Muội có gặp Sở Bình Nguyên không?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Sở Bình Nguyên thì không gặp, nhưng muội lại phát hiện ra hai người khác, huynh đoán thử xem là ai nào?”
Đoàn Khắc Tà không có tâm tình để đoán, liền cười hỏi:
“Nghe muội nói vậy, nhất định là người mà ta quen biết, là ai vậy?”
Sử Nhược Mai cười đáp:
“Không chỉ quen biết, mà còn là hảo bằng hữu của huynh. Hai người đó một nam một nữ. Nam là Mưu Thế Kiệt còn nữ chính là Sử Triêu Anh”.
Đoàn Khắc Tà giật mình kinh ngạc hỏi:
“Sao hai người bọn họ lại đêm khuya tới đây nhỉ? Bọn họ có phát hiện ra muội không?”
Sử Nhược Mai bảo:
“Muội đương nhiên là không để cho bọn họ phát hiện, bất quá cũng rất nguy hiểm, bọn họ đi qua ngay bên người muội, nếu như bọn họ cũng muốn vào trong khe đá này trú mưa, có lẽ muội đã rơi vào tay bọn họ rồi”.
Đoàn Khắc Tà hỏi:
“Đêm tối như vậy, muội lánh trong này, làm thế nào mà nhận ra là hai người bọn họ?”
Sử Nhược Mai đáp:
“Muội nghe được âm thanh của yêu nữ kia, lúc đó tựa hồ ả đang vục vặc gì đó thì Mưu Thế Kiệt kéo ả đi”.
Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng:
“Chẳng lẽ bóng đen vừa rồi ta nhìn thấy chính là Mưu Thế Kiệt ư? Nhưng sao chỉ có một bóng đen, còn Sử Triêu Anh đâu? Nếu như không phải Mưu Thế Kiệt thì bóng đen đó là ai?”
Sử Nhược Mai hỏi:
“Khắc Tà, sao trên tay huynh lại cầm một thanh bảo kiếm?”
Nguyên lai Đoàn Khắc Tà đoạt được bảo kiếm của Vũ Văn Hồng Nghê, bởi vì không có vỏ kiếm cho nên mới cầm trên tay, còn bảo kiếm của mình thì đã tra vào vỏ, đeo ở bên hông rồi.
Đoàn Khắc Tà cười bảo:
“Muội xem thanh kiếm này có tốt hay không?”
Sử Nhược Mai tiếp lấy thanh kiếm, búng một cái, tiếng vang như chém vàng cắt ngọc, tiện tay vung lên, tức thì một một mỏm đá đã bị chém tận gốc, Sử Nhược Mai tán thưởng:
“Hảo kiếm, hảo kiếm! Sao huynh có được nó vậy?”
Đoàn Khắc Tà đáp: “Đây là ta đoạt được từ tay của nữ tử người Hồ, đáng tiếc là không có vỏ kiếm”.
Lập tức chàng mang việc phá trận đoạt kiếm vừa rồi ra kể lại cho nàng nghe.
Sử Nhược Mai lấy bảo kiếm múa may, càng thấy thích không muốn rời, nàng cười bảo:
“Tuấn mã muội cũng thích, bảo kiếm muội cũng thích. Muội thực sự không biết là nên mong Hồ nữ mang ngựa đến trao đổi với chúng ta, hay là không đến thì tốt hơn?”
Đoàn Khắc Tà bảo:
“Trước khi cô ta còn chưa trao đổi, muội cứ sử dụng bảo kiếm này. Thất mã của chúng ta là do Tần Tương tặng cho, trong đó còn có một phần tình nghĩa của người, đương nhiên phải lấy về. Muội sợ không có bảo kiếm, ta lấy bảo kiếm của mình tặng cho muội”.
Sử Nhược Mai cười bảo:
“Bảo kiếm danh mã, người trong võ lâm đều thích, nhưng thích là một chuyện, tham đồ của người khác lại là chuyện khác. Muội chỉ nói như vậy, huynh lại tưởng thật sao? Kỳ thật của huynh cũng là của muội, chúng ta từ nay về sau vĩnh viễn không phân ly, huynh có bảo kiếm chẳng phải cũng như là muội có bảo kiếm sao?”
Đoàn Khắc Tà trong lòng thấy ngọt ngào, chàng bảo:
“Mai muội, chúng ta lần này trở về, gặp Thiết biểu ca, rồi nhờ huynh ấy đứng ra làm chủ hôn cho chúng ta. Ta có thể mỗi ngày ở bên cạnh muội”.
Sử Nhược Mai phì cười:
“Xì, huynh nói đi đâu vậy? Không kết hôn chẳng lẽ chúng ta sẽ không thể ở chung một chỗ sao, phải phân ly mới được à?”
Hai người nói nói cười cười, bất tri bất giác mưa đã ngừng lại, Đoàn Khắc Tà thò đầu ra nhìn, thấy phương đông đã lộ ra ráng hồng, chàng nói:
“Chúng ta có thể đi được rồi, chỉ là không biết Sở Bình Nguyên ra sao, khiến người khác không yên tâm được”.
Sử Nhược Mai bảo:
“Có lẽ y vì chưa gặp chúng ta, cho nên đã đến Phục Ngưu sơn trước rồi. Y lớn tuổi hơn huynh, xem ra cũng lão luyện hơn huynh nhiều lắm, đã thoát hiểm rồi chắc sẽ tự đến tìm huynh”.
Đoàn Khắc Tà ngẫm nghĩ, Sở Bình Nguyên võ công so với mình cũng không phân cao thấp, cho dù có đụng phải Mưu Thế Kiệt, đánh không lại bọn họ thì cũng có thể chạy được, chàng liền đồng ý với ý kiến của Sử Nhược Mai, trước tiên đến Phục Ngưu sơn, xem y đã đến chưa.
* * * * *
Sau khi Sở Bình Nguyên đột vây, chạy được một đoạn đường, chưa thấy Đoàn Khắc Tà theo đến thì trời đã đổ mưa, Sở Bình Nguyên lại nhớ đến năm đó khi cùng phụ thân chạy khỏi Sư Đà Quốc thì cũng là một đêm mưa gió trời tối đen như mực thế này, bồi hồi ngẫm lại chuyện xưa, trong lòng thẫn thờ, “Hồ hồ đồ đồ kết một mối oan cừu, thực sự không có lý do gì. Mười năm năm về trước, một tiểu nữ hài hoạt bát khả ái như vậy, hôm nay lớn lên lại trở thành nữ nhân ngang ngược không biết đạo lý như thế, thực khiến cho người khác không ngờ đến”.
Rừng hoang đêm tối, mưa gió u buồn, Sở Bình Nguyên đang trong lúc thẫn thờ, cứ vậy một mình bước đi trong mưa gió, bất tri bất giác đã đẫm ướt y phục, hơi cảm thấy có chút lạnh, đang lúc muốn tìm một nơi để tránh mưa thì chợt thấy phía trước có một bóng đen, nghênh diện mà đến, Sở Bình Nguyên vội hỏi:
“Là Đoàn huynh phải không?”
Lời còn chưa dứt thì bóng đen chớp nhoáng đã đến trước mặt y, một lời không nói, đột nhiên hàn quang lóa sáng, đã hướng y đâm tới một kiếm. Sở Bình Nguyên giật mình thất kinh, vội vàng tránh né, mặc dù y tránh đã nhanh thế nhưng y phục cũng đã bị lợi kiếm xuyên qua. Sở Bình Nguyên lúc này mới nhìn ra kẻ đến chính là Tinh Tinh Nhi, dùng đâm y cũng chính là Kim Tinh đoản kiếm gia truyền của nhà y. Thanh bảo kiếm này là do Không Không Nhi trước đây đến nhà y trộm đi, rồi đem tặng cho sư đệ Tinh Tinh Nhi.
Sở Bình Nguyên nhìn thấy rõ ràng là Tinh Tinh Nhi thì không khỏi bỗng nhiên đại nộ, y mắng:
“Hay lắm, nguyên lai là con khỉ già nhà ngươi, không biết xấu hổ! Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đó!”
Tinh Tinh Nhi cười khẩy bảo:
“Không sai, ta chính là nghe thấy ngươi muốn tìm ta mà nếm xui xẻo, cho nên ta đặc biệt đến tìm ngươi, để ngươi khỏi phải chạy loạn”.
Lời còn chưa dứt, hắn lại đâm đến một kiếm. Lần này Sở Bình Nguyên đã có phòng bị, lắc mình một cái liền rút Nhạn Linh đao ra chém lại, đao kiếm tương giao, “choang” một tiếng, song phương đều tự lùi về sau ba bước. Sở Bình Nguyên mắng:
“Con khỉ già không biết xấu hổ, thấy chính chủ ở đây còn dám cầm đoản kiếm hành hung! Trả kiếm lại cho ta!”
Tinh Tinh Nhi cười lớn bảo:
“Cái gì mà chính chủ với tà chủ? Bảo đao bảo kiếm, phải là nhân tài có bản lĩnh mới xứng sử dụng, Sở gia các ngươi tự mình không có bản lĩnh giữ gìn, bị sư huynh ta lấy đi, lại trách ta sao? Cây bảo đao của ngươi không phải cũng là đoạt từ trong tay Đỗ Phục Uy hay sao? Được, bây giờ ngươi muốn thu hồi Kim Tinh đoản kiếm, thì hãy dựa vào bản lĩnh của mình đến lấy đi!”
Hai người một mặt đấu khẩu, một mặt giao phong, trong lúc nói được mấy câu thì đã đấu được năm mươi chiêu. Tinh Tinh Nhi kiếm chiêu mau lẹ, thân pháp khinh linh, liền chiếm lấy thế công. Nhưng Sở Bình Nguyên đao pháp trầm ổn, khinh công tuy kém Tinh Tinh Nhi một chút, nhưng cũng không bị thiệt hại, y lại còn hơn ở chỗ tuổi trẻ sức lực sung mãn, bởi vậy mặc dù Tinh Tinh Nhi tấn công tới tấp như chớp giật nhưng y vẫn có thể ung dung đối phó.
Đang lúc giao chiến đến hồi cấp bách, Tinh Tinh Nhi đột nhiên hư hoảng một kiếm, chuyển thân bỏ chạy về phái sau, nhưng còn ngoái lại kêu lên:
“Đến, đến, đến đây! Chúng ta tìm một nơi rộng rãi để quyết sống mái với nhau, ngươi có dám theo ta không?”
Sở Bình Nguyên cùng hắn giao thủ mấy chục chiêu đúng là bên nửa cân bên tám lạng, trong lòng nghĩ thầm, “Ta nếu như cứ giằng co lâu với con khỉ già này, chỉ sợ đám người Vũ Văn Hồng Nghê lại đuổi đến, đối với ta thật rất bất lợi”. Y còn đang trù trừ thì Tinh Tinh Nhi đã cười nhạt mà nói rằng:
“Xú tiểu tử, ngươi đã biết lợi hại của ta chưa? Ngươi chỉ cậy có sư huynh ta chống lưng nên mới dám lớn tiếng nói là tìm ta thu hồi bảo kiếm. Ngươi nói ta không biết xấu hổ, ta lại nói ngươi mới chính là không biết xấu hổ! Nhờ người làm thay cho mình, tính gì là hảo hán? Ngươi đã không dám cùng ta phân thắng bại, vậy từ nay về sau ngươi nên hướng ta nhận thua. Cũng đừng đề cập đến bảo kiếm gia truyền của nhà ngươi nữa!”
Sở Bình Nguyên hoàn toàn không phải người nóng nảy, nhưng cũng có vài phần ngạo khí, bị Tinh Tinh Nhi nhục mạ như vậy thì không khỏi tức giận, y liền nói:
“Được, tái đấu một trận sống mái, ta còn sợ ngươi sao? Muốn đấu, chạy xa thêm một chút, đến đỉnh núi bên kia rồi quyết trận sống mái!”
Sở Bình Nguyên muốn chạy xa thêm một chút chính là để tách bọn Vũ Văn Hồng Nghê ra, ít nhất cũng phải để cho bọn họ một canh giờ mới có thể đuổi đến.
Tinh Tinh Nhi lại cười lớn nói:
“Tùy theo ý của Sở công tử, ta đi trước dẫn đường!”
Sở Bình Nguyên bám sát đằng sau, khoảng cách giữa song phương thủy chung không xa ngoài ba trượng, chạy một hồi thì đến một vách đá bên dưới một mỏm núi cheo leo, hình thế thập phần hiểm trở, Tinh Tinh Nhi nhảy và một hẻm núi, Sở Bình Nguyên cũng bám theo nhảy lên, nền đá trơn như thoa mỡ, Sở Bình Nguyên cước bộ hơi mở rộng một chút, bất giác thân mình chao đảo suýt nữa thì ngã xuống.
Tinh Tinh Nhi lại rất xấu xa, sau lưng hắn tựa như có mắt, Sở Bình Nguyên cước bộ vừa bị trượt là hắn đã phát hiện ra, lập tức xoay người nhanh như tia chớp lao đến hướng Sở Bình Nguyên thi triển sát thủ.
Sở Bình Nguyên cước bộ chưa đúng vững, quyết định dùng hiểm chiêu, nằm ngửa xuống đất, sử ra biến thức của “Địa Đường đao”, hoành đao hướng lên trên ngăn đỡ. Tinh Tinh Nhi có thể trong một chiêu tập kích bảy huyệt đạo của đối phương, hắn sử ra chính là tuyệt chiêu thích huyệt thừa nguy mà đánh lén, cho rằng Sở Bình Nguyên tối thiểu cũng bị hắn đâm trúng một huyệt đạo, nào nhờ việc lại xẩy ra quá ngoài ý liệu của hắn, Sở Bình Nguyên tài cao gan lớn, dám nằm luôn trên mặt đất sử ra một đường của đao pháp “Địa Đường đao”, hóa giải toàn bộ một chiêu bảy thức của hắn.
Tinh Tinh Nhi thầm kêu, “Tiểu tử ngày quả nhiên không để ý đến sống chết!” Hắn đang muốn lại ra một độc chiêu thì Sở Bình Nguyên đã hét lớn một tiếng, theo thế “Lý Ngư Đả Đỉnh” bật thân mình nhảy lên, hai cước liên hoàn phóng ra đá vào đầu gối hắn, Nhạn Linh đao trong tay thì biến thành một đạo cầu vồng nhanh như chớp chém xuống ngang lưng hắn. Đây là một chiêu hai thức, sử ra càng kinh hiểm tuyệt luân, Tinh Tinh Nhi đối mặt với đấu pháp lưỡng bại câu thương của y cũng thực sự có điểm cố kỵ, hắn khinh công siêu tuyệt, đã không dám liều mạng cho nên liền chỉ đành tránh nhanh ra.
Sở Bình Nguyên đứng được vững vàng xong liền mắng:
“Con khỉ già nhà ngươi thật vô sỉ cùng cực!”
Tinh Tinh Nhi cười ngất:
“Ngươi không phải là muốn liều mạng với ta sao, phía dưới vách núi này chính là nơi liều mạng tốt nhất, không cần phải lên trên đỉnh núi nữa”.
Hắn miệng đương nói, thì tay vẫn không chậm lại chút nào, kiếm pháp đã nhanh như thiểm điện, từ bốn phương tám phía tập kích đến Sở Bình Nguyên, nhưng lại không phải thực sự là liều mạng, mà hắn toàn sử dụng chiêu thức du thân giằng co. Xem tình hình này thì là hắn muốn vây khốn Sở Bình Nguyên trong nơi địa hình hiểm trở, không cho y thoát thân.
Sở Bình Nguyên nén cơn giận, bình tĩnh đối phó, đao quang loang loáng triển khai, chuyển sang đao pháp chính tông, đao quang mở rộng, quyết ý muốn cùng Tinh Tinh Nhi tiêu hao tinh lực. Trong nháy mắt, song phương đã đấu trên một trăm chiêu, càng đấu càng nhanh, càng đấu càng hiểm, cho dù nội công của bọn họ rất thâm hậu, nhưng cũng không khỏi trán đẫm mồ hôi. Tinh Tinh Nhi không dám liều mạng, Sở Bình Nguyên chiếm được sáu phần thế công, nhưng vẫn ở trong cục diện giằng co không phân thắng bại.
Đang lúc kịch chiến, chợt Tinh Tinh Nhi hú lên một tràng dài, Sở Bình Nguyên trong lòng rúng động, “Chẳng lẽ hắn còn có phục binh?” Tâm niệm chưa quan thì đã nghe thấy một tiếng hú dài ứng hòa với tiếng hú của Tinh Tinh Nhi, hơn nữa công lực còn cao hơn Tinh Tinh Nhi một chút, khiến lỗ tai người khác bị chấn động đến ong ong. Sở Bình Nguyên giật mình kinh hãi, nghĩ thầm, “Người này là ai lại có công lực như vậy? Nếu như là trợ thủ của Tinh Tinh Nhi, vậy thì càng khó đối phó”. Trong màn đêm, chỉ thấy hai bóng đen lướt đến như bay. Một trước một sau, mờ mờ có thể nhận ra bóng đen đi đầu là một nam nhân, theo sau là một thiếu nữ.
Tinh Tinh Nhi vội vàng kêu lên:
“Mưu minh chủ, ngài đến vừa đúng lúc, phần lễ vật này ta tặng cho ngài đó!”
Lúc này mưa tạch trời quang, mặc dù không có ánh trăng nhưng cũng có vài đốm sao mờ nhạt, đôi nam nữ đã đến gần. Mục lực của Sở Bình Nguyên vượt xa người thường, dựa vào chút tinh quang yếu ớt cũng có thể nhìn ra một nam một nữ này chính là Mưu Thế Kiệt và Sử Triêu Anh.
Hai câu nói này của Tinh Tinh Nhi khiến cho Sở Bình Nguyên có chút kỳ quái, y mặc dù biết chuyện gần đây Mưu Thế Kiệt làm điều ngang ngược, bị mất lòng người, nhưng y tự nghĩ mình với Mưu Thế Kiệt vô can vô cớ, quả thực có thể nói không liên quan gì đến nhau, cho nên không giải thích được tại sao Tinh Tinh Nhi lại muốn mang mình xem như lễ vật dâng lên cho Mưu Thế Kiệt? Tâm niệm còn chưa qua thì đã nghe Mưu Thế Kiệt nói:
“Chỉ có một mình hắn thôi à?”
Trong khẩu khí của y tựa như có điểm lưỡng lự. Tinh Tinh Nhi bảo:
“Mưu minh chủ, làm đại sự không nên câu nệ tiểu tiết, tóm được phần lễ vật này vào tay là quan trọng hơn, không cần phải coi trọng cái quy củ giang hồ đơn đả độc đấu gì đó”.
Mưu Thế Kiệt bởi vì nhìn thấy Sở Bình Nguyên chỉ có một mình, hơn nữa Tinh Tinh Nhi còn chưa dừng tay, cho nên y cố giữ thân phận mà có chút chần chừ, do đó Tinh Tinh Nhi mới khuyên Mưu Thế Kiệt cùng hắn liên thủ giáp công Sở Bình Nguyên. Hắn biết rõ võ công của Mưu Thế Kiệt so với hắn cũng cao minh hơn không bao nhiêu, lấy một đối một, quyết không thể bắt sống được Sở Bình Nguyên.
Sở Bình Nguyên lại càng kỳ quái, tự hỏi, “Ta và Mưu Thế Kiệt thì có chuyện gì liên quan đến nhau?”
Sử Triêu Anh bảo:
“Không sai, Tinh Tinh tiền bối nói chí lý! Chúng ta cũng không phải muốn giao kết với Vũ Văn Hồng Nghê, nhưng từ người của ả mới có thể có được sự chi trợ của Hồi tộc, phân lượng của món lễ vật này thực sự là không nhẹ đâu, đại ca, không cần do dự, xuất thủ đi!”
Tinh Tinh Nhi ha hả cười lớn rằng:
“Mưu phu nhân kiến thức quả nhiên cao minh! Cứ nghĩ bọn Vũ Văn Hồng Nghê phí sức chín trâu hai cọp mà còn chưa bắt được tên tiểu tử này, chúng ta mang món lễ vật này tặng cho cô ta, cô ta còn không thể cảm kích hay sao? Mẫu cữu của cô ta đang là vị tướng quân rất có quyền thế của Hồi tộc đó!”
Sở Bình Nguyên lúc này mới hiểu ra, nguyên lai Mưu Thế Kiệt muốn đưa y làm lễ vật để thông qua Vũ Văn Hồng Nghê mà lấy lòng của Hồi tộc, cấu kết với ngoại nhân, mưu đồ đế nghiệp, xem ra bọn họ sớm đã biết được việc đêm nay, cho nên đêm khuya lên núi là để đối phó với mình.
Mưu Thế Kiệt trong lòng thoáng động, “Cơ hội không thể để lỡ, nếu đợi đến khi Vũ Văn Hồng Nghê kéo đến đây, chúng ta sẽ chỉ biến thành trợ trận mà thôi, cho dù có bắt được tiểu tử này, thì món nhân tình cũng chẳng lớn”. Tư niệm đến đó, tâm ý quyết định, y liền rút xoạt trường kiếm ra, nhỏ giọng nói:
“Sở Bình Nguyên, ngươi đừng trách ta, dù sao ngươi cũng trốn không thoát được, không bằng để cho ta làm một một món nhân tình nha!”
Sở Bình Nguyên bừng bừng tức giận, chửi lớn:
“Mưu Thé Kiệt, ngươi thực sự là táng tâm cuồng bệnh!...”
Mưu Thế Kiệt nào để cho y chửi tiếp, một kiếm liền đâm qua, Sử Triêu Anh không tự lượng sức cũng rút bội đao ra từ bên cạnh lao vào giáp công.
Sở Bình Nguyên quát mạnh một tiếng, vọt sang ngang hơn trượng, một đao liền hướng Sử Triêu Anh chém xuống. Mưu Thế Kiệt giật mình thất kinh, kiếm này của y vốn có thể đâm trúng Sở Bình Nguyên, nhưng lúc này tình thế bức bách, trừ phi y cấp tốc biến chiêu đỡ cho Sử Triêu Anh một đao nếu không thì không xong. Chỉ nghe một tiếng “ắ....c” vang lên, mũi đao của Sử Triêu Anh đã bị chém gãy. Mưu Thế Kiệt trường kiếm vừa trỏ đến nơi, xuất ra chiêu “Phong Hồi Lộ Chuyển”, đao kiếm tương giao, quấn xoắn với nhau, tá khai lực đạo của Sở Bình Nguyên rồi dẫn bảo đao của y ra ngoài.
Mưu Thế Kiệt nói:
“Triêu Anh, nàng để ta lên, tiểu tử này quyết không chạy được”.
Sử Triêu Anh đỏ hồng cả mặt, lùi qua một bên rồi nói:
“Thế Kiệt, hạ thủ bất tất phải lưu tình, đằng nào thì Hồ nữ kia cũng muốn mang hắn tế sống vong phụ, huynh cứ mặc tình đả thương hắn thành tàn phế, chỉ cần lưu lại cho hắn vài hơi thở là được rồi”.
Mưu Thế Kiệt lại nói:
“Họ Sở kia, ta xem ngươi cũng là một hán tử, ngươi nếu muốn ít chịu thống khổ thì mau mau buông đao chịu trói đi!”
Sở Bình Nguyên giận giữ mắng:
“Mưu Thế Kiệt, ngươi còn xứng là Lục lâm Minh chủ không, ta thực sự thấy hổ thẹn thay cho ngươi đó, xem đao!”
Mưu Thế kiệt vốn cũng biết việc làm này sẽ làm mất hết thân phận, trong lòng không phải không cảm thấy xấu hổ, nhưng bị Sở Bình Nguyên mắng như vậy thì thẹn quá hóa giận, y cười lạnh nói:
“Ngươi không lĩnh hảo ý của ta, vậy thì đừng trách ta lòng dạ độc ác”.
Lập tức y vận kiếm như gió, bỏ mặc thân phận Lục lâm Minh chủ, cùng Tinh Tinh Nhi liên thủ.
Bản lĩnh của Sở Bình Nguyên thì suýt soát với Tinh Tinh Nhi, so với Mưu Thế Kiệt thì kém hơn chút ít, nhưng lúc này y đã quyết liều mạng, thực sự dũng mãnh không sao đương nổi. Mưu Thế Kiệt hóa giải một hơi hơn mười chiêu đao pháp lưỡng bại câu thương của y công đến, cũng không khỏi cảm thấy có chút kinh hãi.
Sử Triêu Anh âm thầm trong tay nắm ba mũi thấu cốt đinh, khi nhắm rõ ràng, liền rung tay lên, ba mũi thấu cốt hướng theo ba đường nhắm thượng trung hạ của Sở Bình Nguyên phóng tới. Sở Bình Nguyên dưới sự giáp công của hai đại cao thủ, đâu còn có thể tránh thoát hết? Cho dù đao pháp của y tinh diệu, thượng trung hai mũi thấu cốt đinh thì y dùng bảo đao đánh bay, nhưng gót chân thì đã bị trúng một mũi thấu cốt đinh.
Sở Bình Nguyên cười lớn nói:
“Các ngươi cậy đông mà thắng, còn muốn dùng ám khí, ta đêm nay mới chính thức biết được uy phong của Lục lâm Minh chủ nhà ngươi!”
Mưu Thế Kiệt bảo:
“Triêu Anh, không cần phóng ám khí nữa, ta muốn để cho hắn thua tâm phục khẩu phục. Tinh Tinh tiền bối, ngài..”
Ý của y là muốn bảo Tinh Tinh Nhi cũng lui xuống, nhưng Tinh Tinh Nhi nói:
“Minh chủ, đừng quên thủ hạ của Vũ Văn Hồng Nghê sẽ tìm đến đây, chúng ta không thể để cho hắn lần nữa kéo dài, bằng không phần lễ vật này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền”.
Mưu Thế Kiệt suy ngẫm cũng đúng, lập tức không nói nữa. Kỳ thật Sử Bình Nguyên đã thụ thương, cho dù Mưu Thế Kiệt có cùng y lấy một đối một thì đó cũng là không công bằng, vậy nên Sở Bình Nguyên mới cười nhạo. Y dưới sự công kích mãnh liệt của địch nhân đã không còn phân tâm nói chuyện, cũng không thèm mắng chửi Mưu Thế Kiệt nữa. Mưu Thế Kiệt vận kiếm như gió, từng bước áp sát, Tinh Tinh Nhi dựa vào khinh công trác tuyệt từ bốn phương tám hướng tập kích đến, thăm dò nhược điểm của Sở Bình Nguyên, công thế thực sự như nước thấm khe đất, không bỏ sót một kẽ hở nào. Sở Bình Nguyên gót chân bị thương, nhảy tránh không linh hoạt, nhưng trụ bộ đứng như trái núi, một bước cũng không nhường! Song phương đánh đến quyết liệt, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh, tựa như có sấm rền chớp giật, đánh đến cát bay đá chạy, trời long đất lở!
Trong khi kịch chiến thì Tinh Tinh Nhi nhìn ra một sơ hở, thân hình hắn chớp động, lướt đến không môn, đoản kiếm đâm thẳng đến “Dũ Khí huyệt” của Sở Bình Nguyên. Sở Bình Nguyên hét mạnh một tiếng, trở tay chém lại một đao. Chiêu này kinh hiểm tuyệt luân, y liều mạng để cho Tinh Tinh Nhi đâm một kiếm, nhưng cũng muốn chém rụng một tay của hắn. Chỉ nghe một tiếng “xoạt”, đoản kiếm của Tinh Tinh Nhi đã xuyên qua y phục của Sở Bình Nguyên, còn một đao của Sở Bình Nguyên thì đã chém xuống. Bản lĩnh khinh công của Tinh Tinh Nhi xác thực phi phàm, phản ứng mau lẹ, trong thời khắc song phương đều liều mạng, hắn chợt dùng một thế “Phượng Điểm Đầu”, đao của Sở Bình Nguyên cơ hồ sượt qua đầu vai hắn, thế nhưng lưỡi đao còn chưa có chém trúng thì Tinh Tinh Nhi đã thối lui về sau ba trượng. Nhưng Tinh Tinh Nhi tiến thối nhanh như điện, song đoản kiếm của hắn cũng chỉ có thể phá rách y phục của Sở Bình Nguyên chứ chưa kịp đâm bị thương y.
Sử Triêu Anh tiếc rẻ thở dài:
“Đáng tiếc, đáng tiếc!”
Mưu Thế Kiệt đột nhiên cười nói:
“Không có gì đang tiếc cả, Diêm Vương thiếp của chúng ta đã hạ xuống, hắn tránh được canh ba nhưng không qua được canh năm. Triêu Anh, nàng nhìn xem”.
“Xoạt” một kiếm đâm tới, Sở Bình Nguyên rống lên một tràng giận dữ, chỉ thấy huyết quang phun ra, Sở Triêu Nguyên quả nhiên đã trúng một kiếm! Nguyên lai Mưu Thế Kiệt cực kỳ thông minh, sau khi giao đấu mười hiệp, y đã nghĩ đến phương pháp chế thắng. Gót chân của Sở Triêu Nguyên bị thương, nhược điểm nằm tại đó, Mưu Thế Kiệt nhân cơ hội Tinh Tinh Nhi đang công kích Sở Bình Nguyên, y đột ngột dùng kiếm chiêu quỷ dị tấn công vào trung lộ, đến giữa chừng chợt lại biến chiêu đâm xuống chỗ bị thương trên gót chân Sở Bình Nguyên. Sở Bình Nguyên nhảy tránh không linh hoạt nên bị bức bách không khỏi khom mình dùng một chiêu “Hạ Thủ Đao” đón đỡ, nào ngờ Mưu Thế kiệt lại rạch kiếm hướng lên, tức thì đả thương bên sườn trái của y.
Mưu Thế kiệt ha hả cười nói:
“Họ Sở kia, còn xưng là hảo hán nữa không?”
Sở Bình Nguyên lớn tiếng quát:
“Mưu Thế Kiệt, ngươi tàn độc lắm, hèn hạ lắm!”
Một ngụm máu tươi phún ra, Nhạn Linh đao càng sử ra như gió. Mưu Thế Kiệt nói:
“Lượng tiểu phi quân tử, vô độc bất trượng phu. Ngươi hành tẩu trên giang hồ, những lời này chưa nghe qua sao? Đã giao đấu còn có thể nói đến đấu pháp nhân từ nữa hay sao?”
Tinh Tinh Nhi thấy Sở Bình Nguyên đã bị trúng kiếm, muốn lập công, nên hắn cũng công càng gấp.
Sở Bình Nguyên kìm lại một hơi khẩu khí, mãnh liệt phản kích, thật sự đây là giai đoạn hồi quang phản chiếu, nào có thể cầm cự được lâu? Không lâu sau, trên thân lại liên tiếp trúng hai kiếm của Tinh Tinh Nhi, mỗi vết thương đều dài đến năm tấc, vết thương quá nặng, máu tuôn như suối. Mưu Thế Kiệt thấy y vẫn không chịu đầu hàng, thực sự còn có điểm lo lắng sợ y chảy máu quá nhiều, đang muốn tra kiếm vào vỏ rồi dùng cầm nã thủ bắt y, thì chợt nghe thấy Tinh Tinh Nhi quát:
“Người đến là ai?”
Lúc này Sở Bình Nguyên đã lảo đảo muốn ngã, nhưng thanh Nhạn Linh đao vẫn nắm chặt trong tay điên cuồng đánh đỡ. Y chảy máu quá nhiều, vốn sớm đã phải hôn mê rồi, chỉ vì có cường địch ở bên, trong lòng y vẫn còn ý niệm cùng với cường địch vong mạng, thế nên mới có thể duy trì tinh thần kiên cường, chưa bị ngất đi. Nhưng mặc dù y chưa bị té xỉu, song cơ hồ đã vào trạng thái điên cuồng, chỉ là xuất thủ theo bản năng, không còn ra đường lối nào.
Mưu Thế Kiệt xem thấy rõ ràng, liền sử ra chiêu cầm nã “Phục Hổ Hàng Long”, mắt thấy sẽ nắm được xương tỳ bà của Sở Bình Nguyên, thì chợt nghe “vù” một tiếng, trong bóng đêm đột nhiên có một thứ gì đó đang quét ngang đến y. Nghe tiếng gió mà luận, thì dường như đó là một nhuyễn tiên, lực đạo cũng mạnh mẽ vô cùng. Mưu Thế Kiệt không kịp đả thương đối thủ, trước tiên phải lo đến thân mình, y liền trở tay chụp lại. Lúc này mới thấy rõ là một sợ dây chão to bằng ngón tay cái, uốn lượn như rồng. Mưu Thế Kiệt một trảo chụp vào khoảng không, sợi dây chão quét qua đỉnh đầu y.
Mưu Thế Kiệt đại nộ quát:
“Là ai dám đến đây làm loạn?”
Y đang muốn xuất kiếm chém đứt sợi dây chão, chợt nghe thấy tiếng Sử Triêu Anh thảng thốt hô cứu. Nguyên lai là nàng ta đang đưa mắt nhìn tứ phía, nhìn khắp xung quanh không thấy có một ai, thì chợt thình lình có một sợi dây chão cuốn lấy eo thon của mình nhấc lên.
Trên mỏm núi xuất hiện hai bóng đen, có âm thanh một thiếu nữ vang lên:
“Thúc thúc, người cứu sai người rồi, đó là một nữ nhân!”
Một âm thanh thô hào của nam tử cười nói:
“Đúng vậy, trước tiên bắt nữ! Sau đổi lấy nam!”
Mưu Thế Kiệt cả kinh vô cùng, nên biết y là Minh chủ lục lâm, nếu như để người khác bắt mất thê tử mang đi thì y còn mặt mũi nào để đặt chân trên chốn võ lâm.
Hán tử dùng dây chão bắt người trên mỏm núi đang muốn dẫn dụ sự chú ý của Mưu Thế Kiệt, dây chão của y dài chừng năm trượng, bỗng dưng rung lên giữa không chung, rồi Sử Triêu Anh bị ném ra. y cười nói:
“Mưu minh chủ, đừng hoảng hốt, ai muốn xú bà nương của ngươi, hành vi bắt người cướp của ta đây còn chưa thèm làm qua!”
Sử Triêu Anh bị ném ra một phương khác, Mưu Thế Kiệt biết rõ là đối phương chỉ muốn điều y đi, nhưng y há có thể đứng nhìn thê tử bị ngã chết sao? Mưu Thế Kiệt khinh công không bằng Tinh Tinh Nhi, nhưng cũng không kém, trước tình thế cấp bách, hai chân liền búng đi, như tên rời cung, mấy cái nhấp nhô thì đã bắt kịp Sử Triêu Anh. Sử Triêu Anh đang đầu dưới chân trên ngã xuống, may mắn có trượng phu đón kịp, nếu không chỉ chậm một chút nữa nàng sẽ bị đụng vào nham thạch mà tất sẽ vỡ đầu nát óc. Mưu Thế Kiệt cứu được thê tử thì cũng đã ly khai Sở Bình Nguyên ra ngoài đến hơn mười trượng.
Tinh Tinh Nhi phát hiện thấy bóng đên trên mỏm núi, tuy là kinh hãi nhưng vẫn không chịu buông tha Sở Bình Nguyên.
Tinh Tinh Nhi cước bộ mặc dù nhanh nhẹn, nhưng sợi dây chão so với hắn còn nhanh hơn, dây chão từ trên mỏm núi thòng xuống, có đến năm trượng dư, uốn lượn như rồng bay, “vù” một tiếng, liền từ giữa không trung quét ngang đến, sử ra chiêu số của nhuyễn tiên. Thông thường nhuyễn tiên dài nhất cũng không quá hai trượng, thế nhưng sợi dây này lại dài đến hơn năm trượng, lại từ trên mỏm núi quét xuống, vậy mà lại có thể điều khiển dễ dàng như vậy, công lực của người này cao cường đến mức nào cũng khả dĩ có thể tưởng tượng được.
Tinh Tinh Nhi cả đời không biết đã gặp qua nhiều ít bao nhiêu kẻ tài ba, có loại binh khí nào mà chưa từng thấy qua? Thế nhưng có người sử dụng loại nhuyễn tiên dài cỡ này thì hắn chẳng những nhìn chưa từng được nhìn mà nghe cũng chưa từng được nghe. Và càng nguy hiểm hơn nữa là người kia ở trên mỏm đá cao, chỉ có người đó đánh hắn còn hắn thì có đánh cũng chả tới y.
Tinh Tinh Nhi tay cầm Kim Tinh đoản kiếm, nhún thân búng mình theo thế “Yến Tử Toản Vân”, đạp không mà nhảy lên, tránh khỏi phương chính diện, liền muốn một kiếm chém dứt sợi dây chão. Nhưng mặc dù khinh công của hắn siêu diệu, song làm sao có thể kịp được với sợi dây đang thoải mái uốn lượn trong không trung. Chỉ nghe thấy một tiếng “vù”, sợi dây kia đã hướng eo hắn cuốn đến, một kiếm của Tinh Tinh Nhi chém xuống, lưỡi kiếm còn chưa kịp tiếp xúc với dây chão thì dây đã quất đúng gót chân hắn. Tinh Tinh Nhi liền bị té nhào, hắn vội vàng lăn mình trên mặt đất, lăn mấy lượt ra ngoài bảy tám trượng, ly khai khỏi phạm vi mà dây chão có thể cuốn tới, khi đó mới dám đứng lên, thật là thảm bại chật vật khôn cùng.
Tinh Tinh Nhi đứng dậy, thì thấy sợi dây kia đã quấn lấy Sở Bình Nguyện, đang lôi y lên. Tinh Tinh Nhi vừa sợ vừa giận, hắn lấy ba hạt thiết liên tử ra phóng gấp tới, nhưng đã muộn, chỉ nghe “đinh đinh đinh” vang lên ba tiếng, thiết liên tử của Tinh Tinh Nhi bắn không đủ xa đều đập vào vách đá, Sở Bình Nguyên thì sớm đã được kéo lên trên mỏm núi.
Mưu Thế Kiệt tiếp được Sử Triêu Anh xuống, lúc này mới vội vã chạy tới. Tinh Tinh Nhi hỏi:
“Minh chủ, thế nào bây giờ?”
Sử Triêu Anh vừa nếm mùi đau khổ, vừa tức vừa hận, nàng bảo:
“Thế Kiệt, chúng ta không thể để cho cái bánh bao đã tới miệng còn bị người khác cướp đi”.
Mưu Thế Kiệt sắc mặt trầm xuống, y phất tay nói độc một từ:
“Đuổi!”
Kỳ thật Mưu Thế Kiệt cũng có vài phần khiếp ý, nhưng thê tử của mình đã nói như vậy, y không thể không giữ thể diện được.
Trên vách núi này không có một ngọn cỏ, toàn bộ đều là các khối đá, sau cơn mưa lớn, đều trơn tuồn tuột, Tinh Tinh Nhi khinh công tuyệt đỉnh vẫn còn phải nơm nớp lo sợ, mấy lần suýt thì bị lỡ chân. Mưu Thế Kiệt khinh công kém hơn, không thể thi triển công phu “Bích Hổ Du Tường” như Tinh Tinh Nhi được, y chụp lấy các gờ đá, từng tấc từng tấc một leo lên. Đôi khi chụp không được gờ đá thì dùng chỉ lực bấm sâu vào vách đá, thật khó mà hình dung ra chỗ gian khổ phí lực đến nhường nào.
Hán tử ở trên mỏm núi cười bảo:
“Đến mà không lại là phi lễ, Tinh Tinh Nhi, ngươi bắn ta ba viên thiết liên tử, ta xin tặng cho ngươi mấy viên đá!”
Tinh Tinh Nhi đang ở giữa vách núi, không có chỗ ẩn nấp, toàn thân lộ ra, chỉ nghe thấy tiếng “vù vù” vang lên, quả nhiên loạn thạch đều nhằm huyệt đạo của hắn phóng đến! Tinh Tinh Nhi giật mình kinh hãi vô cùng, liền vội vàng múa bảo kiếm đánh bay loạn thạch, trên tay hắn sử kình, khiến cho dưới chân cũng không khỏi dùng lực đạp mạnh hơn một chút, vách đá thì trơn, loạn thạch chưa bắn trúng thì hắn đã bị ngã xuống chổng bốn vó lên trời. May mắn là hắn khinh công siêu tuyệt, trong không trung đã lộn mình vài cái, khiến cho thế rơi chậm lại, nên khi chạm đất thì mới không bị thương quá nặng. Nhưng hắn cũng bị thương sau lưng, đau không chịu nổi phải kêu lên, sau khi kêu lớn, thì mới ngoác mồm ra chửi bới.
Hán tử kia cười nói:
“Thủ đoạn của ta mà cũng tính là âm độc à? Hừ, ta còn không ném cả khối đá lớn xuống đè chết ngươi đó!”
Tinh Tinh Nhi trong lòng rúng động, không dám chửi bới nữa, chỉ thấy hán tử kia ha hả cười lớn rồi bỏ đi xa. Mưu Thế Kiệt bất quá mới chỉ lên đến ba trượng, liền vội vàng nhảy xuống, an ủi Tinh Tinh Nhi mấy câu:
“Quên đi, người này võ công quá cao cường, hơn nữa hắn lại ở trong chỗ kín, cũng không biết là còn có đồng đảng không, chúng ta cho dù có đuổi được hắn, cũng vị tất có thể chiếm được tiện nghi. Chờ sau khi trời sáng rồi hẵng nói”.
Tinh Tinh Nhi bị thương ở sau lưng, mặc dù không nặng lắm, nhưng tối thiểu cũng cần phải tịnh dưỡng ba ngày mới có thể lại thi triển khinh công, cho nên cũng chỉ đành tự than thở là xui xẻo.
Sở Bình Nguyên được người nọ dùng dây chão dài kéo lên, trong lòng cũng vô cùng ngạc nhiên, người kia giữ lấy lưng của y nên y cũng không rõ diện mạo ra sao. Nhưng dựa theo dáng người cao lớn và võ công siêu trác của người đó thì Sở Bình Nguyên nghĩ tới nghĩ lui, trong số các bằng hữu của y không có nhân vật nào như vậy.
Một thiếu nữ không biết từ nơi nào chui ra, cười bảo:
“Thúc thúc, người cũng quá tốt đó, chỉ có quất ngã lão khỉ già kia một cái, như vậy thật tiện nghi cho hắn quá”.
Hán tử kia cười bảo:
“Nếu như ở trên đất bằng, ta chỉ sợ cũng không đánh lại hai người bọn chúng. Ta muốn thắng thì phải dựa vào bản lĩnh chân thật của mình mà thắng, chờ khi nào con khỉ già kia vết thương lành lại, ta lại đến tìm đánh hắn một trận”.
Sở Bình Nguyên không biết hán tử này là ai, lúc đầu còn có chút lo lắng, sợ người này cũng giống như Mưu Thế Kiệt, không có ý tốt, lại muốn đem mình dâng cho Vũ Văn Hồng Nghê làm lễ vật, bây giờ nghe thấy hán tử và thiếu nữ đối thoại, mới biết y chân chính là cứu mình mà đến. Sở Bình Nguyên muốn nói lời cảm tạ, nhưng trên người thương thế quá nặng, không có chút khí lực nào, muốn nói cũng không nói được.
Đúng là:
May chốn hoang sơn phùng dị sĩ
Hoành không múa chão cứu anh hào.