Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẻ mặt Lê Văn Ca bất đắc dĩ, nhún vai nói: "Chà, sợ quá, mẹ anh tới đây. Nếu bà biết tôi hôn anh chắc chắn sẽ xé xác tôi ngay lập tức!"
"CÔ sợ?"
Mộ Thừa Huyền buồn cười.
Người phụ nữ này diễn cũng thật tệ, trên gương mặt như yêu tinh kia đâu có chút sợ hãi nào.
"Tất nhiên là tôi sợ hãi. Tôi nhỏ yếu, bất lực, không gánh nói. Cầu ông
chủ che chở tôi!"
Lê Văn Ca như biến thành một người khác, phòng chừng giây tiếp theo sẽ ôm lấy đủi Mộ Thừa Huyền.
Mộ Thừa Huyền nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó nâng cảm hướng về phía cửa: "Đi mở cửa, tôi muốn xem bà ấy sẽ xé xác cô như thế nào."
Lê Văn Ca: "..."
Không còn cách nào, ông chủ không có ý định bảo vệ cô, không những không bảo vệ cô, còn bảy ra vẻ mặt chờ xem trò hay!
Cô chỉ có thể kiên tri mở cửa ra.
Cô cảm thấy nếu như xui xẻo bị xé xác, chỉ cần lợi dụng tinh thế bày ra vẻ mặt đáng thương để tranh thủ lòng thương tiếc của tổng giám đốc.
"Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi nên biết là tôi không nên tin cô mà!"
Biểu tình của Lương Ngọc Nghi vặn vẹo, vung mạnh cảnh tay, định tát vào mặt Lê Văn Ca.
"Đừng động vào cô ấy."
Lời nói không nặng không nhẹ của Mộ Thừa Huyền truyền đến, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Tay Lương Ngọc Nghi cứng đờ trên không trung, cuối cùng vẫn không thể hạ xuống, run rẩy bỏ xuống.
"Con trai, mẹ biết chắc chắn là con nhớ rõ đồ hồ ly tinh này đúng không? Con bảo vệ cô ấy như vậy nhưng cô ấy chỉ muốn con chết mà thôi!"
"Mộ phu nhân, tôi không đồng ý với lời nói của bà. Tôi muốn Mộ tổng chết khi nào? Anh ấy là kim chủ của tôi, anh hùng của tôi, là người đàn ông tôi yêu nhất. Tôi ước gì anh ấy sống lâu trăm tuổi!"
Lê Văn Ca chịu đựng da gà nổi lên, tiếp tục nói những lời buồn nôn.
Rõ ràng Lương Ngọc Nghi cực kỳ không thích Lê Văn Ca, hoàn toàn không muốn để ý tới cô.
"Cô ấy hẹn hò với Kiều Tự Nam bị con bắt được. Bóng đèn bất thình linh rơi xuống đầu con. Theo mẹ thấy... tất cả là kế hoạch của cô ấy và Kiều Tư Nam, nhằm muốn giết chết con. Trước kia con nói cô ấy vốn là quân cờ do Kiều Tư Nam phải đến dụ dỗ con, bây giờ con còn bảo vệ một quân cờ, quả nhiên đã bị mê muội rồi! "
Lương Ngọc Nghi kích động nói.
Nghĩ đến con trai minh là một người khôn ngoan, lợi hại nhưng lại bị một người phụ nữ mê hoặc làm cho suýt mất mạng, bà rất tức giận, càng không thể tưởng tượng được.
Không biết đồ hồ ly tinh này có sức hấp dẫn thế nào, sao có thể mê hoặc con trai bà thành như vậy? .
||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
"Mộ phu nhân, tôi và Kiều Tư Nam chỉ là bạn bè, hôm đó không phải hẹn hò với anh ấy. Nếu bà còn nói lung tung như vậy, tôi có quyền tổ cáo bà đã làm tổn hại đến danh dự của tôi."
Lê Văn Ca lạnh lùng nói.
Cô cảm thấy minh thực sự rất oan uổng, còn chưa có hợp tác với Kiều Tư Nam đã bị hại thàm như vậy.
Nếu thực sự hợp tác, chắc chắn sẽ bị bôi nhọ thành than mất!
"Cô dám uy hiếp tôi à, đúng là làm phản rồi..."
Lương Ngọc Nghi hét lớn với vệ sĩ ngoài cửa: "Kéo cô ấy ra ngoài cho tôi, không cho đến gần bệnh viện này nửa bước!"
"Mẹ, con đã nói mẹ là đừng xen vào chuyện của con."
Cuối cùng Mộ Thừa Huyền cũng lên tiếng, vẫn là giọng điệu không nhẹ cũng không nặng đó, vẫn mang theo sự kiên quyết không thể nghi ngờ.
Hắn xuống giường, trực tiếp nắm lấy cổ tay Lê Văn Ca, giọng nói trầm thấp lạnh lùng nói: "Cô ấy hại con nên mấy ngày cứ để cô ấy ở bên cạnh chăm sóc con, xem như là chuộc tội đi."
"Cái gì, con..."
"Gần đây nếu không có chuyện gì cấp bách, mẹ đừng chạy tới bệnh viện làm gi."
Mộ Thừa Huyền nói xong, nói với hai vệ sĩ đi vào: "Hộ tổng phu nhân về nhà"
"Thừa Huyền, con điên rồi sao? Con để một người phụ nữ muốn lấy mạng con chăm sóc cho con. Con... giữ cô ấy bên người, vốn dĩ con không hề quên cô ấy, con..."
"Phu nhân, mời."
Hai người vệ sĩ nhìn qua có vẻ cung kính, nhưng thật ra là cưỡng chế dẫn Lương Ngọc Nghi đi.
Cuối cùng phòng bệnh đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lê Văn Ca rút tay ra, không nhịn được hỏi lại hắn: "Ngay cả Mộ phu nhân cũng nhìn ra anh vẫn còn nhỏ tôi, nói thật thì... anh vẫn nhớ tôi, đúng không?"
"Nhớ hay không nhớ, quan trọng vậy sao?"
Mộ Thừa Huyền không trả lời, vẻ mặt thâm trầm.
"Quan trọng!"
Lê Văn Ca siết chặt tay, nửa nghiêm túc, nửa thổn thức nới: "Vì bảo vệ tôi mà anh suýt mất mạng. Nếu quên đi tình cảm sâu nặng như vậy, tôi sẽ rất đau lòng."
"Đau lòng?"
Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Thừa Huyền luôn khiến người ta đoán không ra, hắn cười như không cười: "Vậy thì hãy nghĩ cách để tôi không quên."
"Cách nào?"
Lê Văn Ca đối với hắn chỉ là hư già ý, muốn thăm dò suy nghĩ của hån.
Lúc này, thật sự nghiêm túc hỏi.
Một đôi mắt ngo ngác, đầy sự tò mò nhìn hắn.
"Tự nghĩ đi."
Sau khi Mộ Thửa Huyền nói xong, liền không để ý đến cô nữa.
Trường đua ngựa.
Cố Mạn Mạn đứng ở đường cưỡi ngựa, đối mặt với con ngụa cao hơn cô ta, khiển cô ta muốn khóc trong lòng.
"Cô giáo Cố, con ngựa này tên là Đại Hoa, khi chạy rất oai phong. Nó thích cô, cô muốn cưỡi nó không?"
Mộ Tiêu Bảo nói với Cố Mạn Mạn, còn nở nụ cười ngây thơ tiêu chuẩn.
"Cô... Cô cưỡi sao?"
Cố Mạn Mạn nhìn con ngựa đang vùng đuôi đá chân, sắc mặt tái mét: "Nhưng cô giáo Cố không biết cưỡi ngựa, cô giáo Cố sợ, hay là con cưỡi đi?"
"Cô giáo Cố đừng sợ. Đại Hoa rất giỏi. Cô không biết cưỡi ngựa sẽ có giáo viên dạy cô nha. Phải dũng cảm thử một lần. Daddy có nói rằng daddy thích nhất phụ nữ có thể cưỡi ngựa. Cô muốn gả cho daddy thi không thể ngay cả chuyện này cũng không biết được."
Mộ Tiểu Bao như một ông cụ non, nhiệt tình giật dây nói,
"Có thật không?"
Cổ Mạn Mạn hơi động lòng.
Hình như cô ta cũng từng nghe nói là Mộ Thừa Huyền thích phụ nữ biết cưỡi ngựa, Tôn Hiểu Hiều kia rất giỏi cưỡi ngựa, cho nên cô ta mới có thể duy trì mối quan hệ mập mờ với Mộ Thừa Huyền trong nhiều năm như vậy.
Cô ta hít một hơi thật sâu và quyết định thử.
Mộ Tiểu Bao cưỡi một con ngựa nhỏ hơn, chạy tới chạy lui vài vòng trên bãi cỏ bao la.
Mặc dù cậu bé còn nhỏ nhưng kỹ năng cưỡi ngựa lại rất thuần thục.
Không cần huấn luyện viên dẫn dắt vẫn có thể điều khiển nó một cách thành thạo.
Cậu bé nhìn Cố Mạn Mạn đang lên ngựa từ xa, rồi nở nụ cười ranh mãnh, cưỡi con ngựa nhỏ của cậu bé oai phong chạy về hướng Cố Man Man.
"Cô giáo Cổ, ngồi cho vững, Đại Hoa của cô sắp chạy rồi!"
Nói xong, cậu bé vỗ mạnh vào mông Đại Hoa, Đại Hoa tru lên "HÍ!" một tiếng, giơ hai chân trước lên.
"A, dừng, dừng lại!"
Cố Mạn Mạn nắm lấy dây cương, nhưng trọng tâm không ổn định, bị ngã khỏi lưng ngựa.
Vì không phải trong lúc đang cưỡi ngựa nên ngã xuống cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng có lẽ phần mông đã bị sưng lên, cô ta đau đến nhe răng trợn mắt.
"Cô giáo Cố, đây là lời cảnh cáo của Tiểu Bao đối với cô. Nếu như sau này cô dám làm tổn thuơng mami, thi không chỉ bị thương ở mông đâu."
Mộ Tiểu Bao ngồi trên con ngựa nhỏ, oai phong lẫm liệt nhìn Cố Mạn Mạn đang ngồi trên mặt đất, vỗ về cái lưng mồ hôi nhễ nhại của Cố Mạn Mạn, tiếp tục nói với vẻ mặt vô tội.