Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Mạn Mạn ngã trên đất, toàn thân đều là bùn, trông vô cùng thảm hai.
Cô ta ngẩng đầu lên, dùng đôi mất đầy oán hận nhìn Mộ Tiểu Bao đang ngồi trên lưng ngựa, cảm thấy tiểu quỷ này còn khó đối phó hơn là Mộ Thừa Huyền.
"Tiểu Bao, có phải con có hiểu nhầm gi đó với cô giáo Cố không? Cô giáo Cổ đã lúc nào làm hại mẹ Lê của con chưa, có phải di Lê vụng trộm nói xấu cô khiến con chính cô có đúng không?"
"Cô giáo Có, ở đây không có daddy, không có bà nội, cô không cần phải giả vờ đổi tốt với Tiểu Bao, cô có làm tổn thương mami con hay không tự cô là người rõ ràng nhất, Tiểu Bao không muốn mami bị tổn thương nên mới dùng cách này để cảnh cáo thôi..."
Mộ Tiều Bao buông bàn tay nhỏ bé, nhún nhún vai, dáng vẻ không nói nên lời.
"Được thôi..."
Cố Mạn Mạn cố chịu đựng sự đau đớn, hai tay chống xuống đất năm thành nắm đấm, cô ta cũng lười diễn kịch rồi.
Cô ta rốt cuộc đã từ bỏ sự cố gắng rồi.
Thông minh như tiều quỷ này, bất luận cô ta diễn giỏi bao nhiêu đều không có đất dụng võ.
Ngược lại sống thật với chính mình, mặt nóng áp mông lạnh cô ta đã chịu đủ rồi.
"Không cần biết cô đối tốt với con bao nhiêu, con cũng đều không cảm kích. Nếu đã như vậy, hôm nay cô sẽ mang hết những lời này nói ra, cô nhất định phải kết hôn với daddy con, vì để gả với anh ấy, không tiếc kể cả cải chết. Con tưởng rằng một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch như con có thể ngăn chặn được tất cả những điều này sao?"
Ånh mất Cổ Mạn Mạn đặc biệt đáng sợ, giống như muốn xé nát Mộ Tiểu Bao thành nhiều mành, cô ta cười lạnh nói: "Đợi sau khi có gà cho daddy con thì những ngày khốn khổ của con sẽ đến, bởi vì không bao lâu nữa cô và daddy con sẽ sinh một em bé nữa, con là con trai của người phụ nữ mà daddy con ghét nhất, daddy con nhất định sẽ không yêu con nữa đâu!"
"Cô nải láo!"
Mộ Tiểu Bao nắm chặt dây cương, giận dữ hét lên: "Daddy con sẽ không lấy cô, daddy sẽ không sinh em bé với cô đâu, daddy chỉ có con thôi, daddy sẽ không ghét con!"
"Haha, vậy thì con quá tự tin rồi, con cho rằng Lê Lạc An mà cả ngày con bảm theo đó là người tốt sao, cô ta bây giờ đang cố gắng muốn daddy con lấy cô ta, lấy cô ta... rồi sẽ lại sinh thêm một em bé nữa, ngày đó còn xa không?"
"Mami của con, mami của con sẽ không sinh em bé cùng daddy nữa, mami đã có con rồi, mami yêu con, daddy cũng yêu con, con là đứa con duy nhất của họ."
Mộ Tiểu Bao nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt như sắp khóc.
Cậu bé rất thích Lê Văn Ca, rất mong muốn Lê Văn Ca có thể kết hôn với Mộ Thừa Huyền, trở thành mẹ hợp pháp của cậu bé.
Nhưng mà trước nay chưa từng nghĩ đến, nếu như mami thực sự kết hôn cùng daddy thi sớm muộn gì cũng có em bé mới sao?
Daddy yêu mami nhiều như vậy, nếu như hai người họ sinh em bé liệu có còn yêu cậu bé nữa không?
"Nhóc con, xem con đáng yêu như vậy, cô giáo Cổ sẽ nói cho con nghe một tin tức khác, daddy con rất ghét mẹ ruột của con, bởi vì cô ta giết chết người phụ nữ mà daddy con yêu nhất, mà trên người của con. đang chảy một nửa dòng máu của cô ta, con cảm thấy daddy con sẽ thích con đến mức nào?"
Cố Mạn Mạn nhin Mộ Tiểu Bao, tiếp tục công kích phòng tuyển tâm lý của cậu bé: “Daddy con bây giờ thích con chỉ là vì không có người thay thể, nếu như anh ấy có thêm một đứa bé nữa thì có lẽ sẽ chẳng nhìn con lấy một cái đầu, con phản đối cỏ cũng võ ich, nếu thật sự muốn phản đối thì con nên phản đối mami trên danh nghĩa kia của con, con cũng không phải con trai ruột của cô ta, cô ta mãi mãi không thật lòng yêu thương con đâu!”
"Không, mami thật sự yêu con, mẹ ruột của con... mẹ ruột của con tuy không được daddy thích, nhưng mẹ cũng chết rồi, daddy giờ không còn hận mẹ nữa, tự nhiên cũng không ghét con!"
"Đứa bé đáng thương, cũng không biết di Lê kia của con đã cho con uống bủa mê thuốc lú gì, sao con lại có thể cố chấp với cô ta như vậy, con có biết là daddy con làm sao mà bị tai nạn không?"
“Làm.., làm sao mà bị tai nạn?"
Mộ Tiểu Bao thấp giọng hỏi với đôi mất đỏ hoe.
Cậu bé mơ hồ nghe được bà nội mắng mami, nói rằng daddy bị mami làm hại mà ngã.
Mami tốt như vậy, sao có thể làm hại daddy được, cậu bé một chút cũng không tin!
“Di Lê của con hẹn hò cùng Kiều Tư Nam, bị daddy con phát hiện, daddy con phát sinh xung đột với Kiểu Tưr Nam dẫn đến đầu đụng bị thương, thiếu chút nữa chết trên bục, con sùng bảo di Lê như vậy, cô ta lúc thi mất qua mày lại với daddy con, lúc thì mập mờ cùng Kiều Tư Nam, loại phụ nữ như vậy có gì tốt chứ, có kết hôn cùng daddy con thật thì con sẽ có một cuộc sống tốt đẹp ư?"
Cổ Mạn Mạn càng nói càng hãng.
Cô ta bỗng nhiên tim ra được cách đổi phó với tên tiểu quỷ này.
Chính là... Cố gắng để cậu bé hiểu sự tân khốc của thế giới này, để cậu bé biết sự méo mó của lỏng người.
Trước đây bản thân vì chiếm được cảm tình của cậu bé mà luôn nịnh not, đối xử với cậu bé như là đứa trẻ bình thường, tưởng rằng một ngày có thể cảm động được cậu bé.
Kết quả là phản tác dụng.
Thà rằng cùng tiểu quỷ này phân định rạch ròi.
Có những lời không nên cho cậu bạn nhỏ này nghe thấy, cô ta cũng nói ra rồi.
Với EQ của tên tiều quỷ này, đoán chừng sẽ không cho con hồ ly tinh Lê Lạc An kia sắc mặt tốt!
Hai người một lần nữa quay lại bệnh viện.
Trên đường đi, tâm trạng của Mộ Tiểu Bao thật sự không ổn.
Trước kia là hỗn thể ma vương nghịch ngợm, bây giờ là tiểu vương tử u buồn.
Từ đầu đến cuối đều không nói một lời, một minh rầu rĩ không vui củi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Cổ Mạn Mạn đầy cửa phòng bệnh của Mộ Thừa Huyền liền nhin thấy Lê Văn Ca ngồi trong phòng, lại không có Lương Ngọc Nghi, sắc mặt thoáng cái lạnh đi nhiều.
"Lê tiểu thư, cô xuất hiện ở nơi này có thấy thích hợp không?"
Cô ta nhìn Lê Văn Ca, nói thẳng.
“Tôi..."
Lê Văn Ca vừa định giải thích thì Mộ Thừa Huyền mở miệng nói: “Là anh bảo cô ấy ở lại đây chăm sóc một chút, tự mình phạm lỗi, đương nhiên phải trả giá."
“Vậy... Vậy sao?”
Tâm tình Cổ Mạn Mạn hoảng loạn, nhìn vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền, muốn nói lại thôi, vô cùng phức tạp.
Cô ta rất muốn hỏi, người đàn ông này có phải đã nhớ ra Lê Văn Ca rồi không.
Nhưng lại cảm thấy, đột nhiên hỏi như vậy khiến bản thân thật mất mặt.
Chết tiệt, thật sự là càng nghĩ câng tức.
Sáng nay cô ta không nên hứa với tên tiểu quỷ kia cùng đi cưỡi ngựa.
Tên tiểu quỷ kia rõ ràng dùng kế "điệu hồ ly sơn” mang cô ta đi, để cho hai người bọn họ có không gian riêng.
Nhưng chỉ có mấy tiếng, sắc trời đã hoàn toàn thay đổi... Người đàn ông vừa bàn chuyện đính hôn với cô, giờ lại chủ động mở miệng để một người phụ nữ khác ở bên cạnh chăm sóc.
Giờ phút này, vị trí của cô ta thật đáng xấu hổ!
"Em bị thương sao?"
Mộ Thừa Huyền nhạy cảm phát giác được tư thế đi lại của Cố Mạn Mạn có vấn đề liền thuận miệng hỏi.
"Không có gì, chỉ là ngã xuống từ lưng ngựa thô."
Cố Mạn Mạn cuối cùng cũng đã thu hút được sự quan tâm của Mộ Thửa Huyền, cố ý dùng ánh mất nhẫn nhịn, nhin Mộ Tiểu Bao ở sau lưng, bày ra bộ dạng ủy khuất: "Em không sao, chỉ cần Tiểu Bao tốt, em thế nào cũng được!"