Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có lẽ quá nhiều trùng hợp khiển tư duy của anh hỗn loạn.
Mộ Thừa Huyền thu lại cảm xúc của mình, quay trở lại bộ dạng lạnh lùng.
Ánh mắt anh tràn đầy địch ý mà nhìn Kiều Tư Nam: "Anh tới làm gi?"
"Giống anh thôi, tới thăm người bệnh."
"Thăm người bệnh?"
Mộ Thừa Huyền cười lạnh: "Không biết Kiều nhị gia nổi danh phong lưu là dùng thân phận gì đề tới thăm người phụ nữ của Mộ Thừa Huyền tôi?"
"Lúc trước là bạn bè, bây giờ là..."
Kiều Tư Nam cười thần bí, sau đó đứng thẳng người, từ từ đi tới.
Anh móc ra một chiếc hộp, đưa tới trước mặt Lê Vân Ca: "Cô vẫn luôn nói, đi theo tôi và đi theo Mộ Thừa Huyền đều có cùng một kết quả, CÔ chỉ là đồ chơi của chúng tôi, bây giờ thấy được thành ý của tôi chưa? Tôi xem cô là người yêu của tôi, vợ của tôi, mà không phải là đồ chơi."
Hành động của Kiều Tư Nam khiến Lê Vân Ca có chút trở tay không
kip.
Cải tên này... làm cái gì vậy?
Chỉ là, phản ứng của cô lại khá bình tĩnh.
"Kiều gia, xin lỗi, vẫn là câu đó, trong lòng tôi chỉ có một mình Mộ tiên sinh, cho dù anh có xem tôi là đồ chơi hay là cài gì, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, thì tôi không cầu gi khác nữa."
Cơ hội thể hiện lòng trung thành tốt biết bao chứ, cô phải cảm ơn Kiều Tư Nam đã cho cô sân khẩu này.
Kiều Tư Nam bị từ chối nhưng lại không tức giận.
Anh tà dị nhếch mày, đóng cải hộp nhẫn kim cương lớn đấy lại, nói với cô: "Đúng như những gì cô vừa nói, phụ nữ rơi vào tình yêu đều ngu ngốc. Bây giờ cô không tỉnh táo, lựa chọn như vậy tôi có thể hiểu. Ba Chương 41: Tôi Chi Cưỡng Ép Mua, Còn Chưa Ép Được
ngày sau, cô có thể ra viện rồi, đến lúc đó nếu cô thay đổi chủ ý thi tới sân bay tìm tôi, tôi đã chuẩn bị cho cô một bất ngờ."
"Không cần đợi nữa, cô ta sẽ không thay đổi chủ ý."
Mộ Thừa Huyền lạnh lùng mà đánh bay ảo tưởng của Kiều Tư Nam.
"Cô ta sẽ thay đổi chủ ý hay không, ba ngày sau thi biết rồi. Mộ tổng hà tất phải quyết định thay cô ta, anh là không có lòng tin với cô ta hay là không có lòng tin với bản thân?"
Kiều Tư Nam cười trêu chọc.
"Theo như tôi biết, gần đây Kiều Thị không được yên bình, có kiện cáo, Kiều nhị gia rånh như vậy sao, còn có tâm trạng mà trời cho tình yêu với phụ nữ?"
"Cảm ơn Mộ tổng nhắc nhở, tôi quả thực nên điều tra kỹ, vụ nổ ở bên công xưởng Hoa Nam, người đứng đằng sau rốt cuộc là ai?"
Kiều Tư Nam cong môi, nói sâu xã.
Trước khi đi, anh đặc biệt nhếch mày với cô một cải, để lại lời mời ải muội: "Cô gái, tôi đợi cô đấy!"
"Hả..."
Lê Văn Ca cå quả trình đều ngày ra, nhìn về hướng mà anh ta rời đi, vẫn mãi không thu lại ảnh nhìn.
Cái tên Kiều Tu Nam này, tính tình quái đản, nửa tà nửa chính. Dù cô
nói đồng ý hợp tác với anh nhưng trong lòng vẫn là có phòng bị.
Vì từ đầu tới cuối có không nằm rõ được suy nghĩ của anh ta... Không thể tin tưởng hoàn toàn.
"Không nỡ như vậy sao?"
Ngữ khí của Mộ Thừa Huyền không vui, mang theo mấy phần đổ ị.
Lúc này cô mới thu mắt lại, kéo lấy tay anh, nhẹ giọng làm nũng: "Ghen sao?"
"Tôi không thích phụ nữ không trung thành."
Chương 41: Tôi Chi Cưỡng Ép Mua, Còn Chưa Ép Được
Mặt Mộ Thừa Huyền âm trầm, ngón tay dài nâng cằm cô lên, dùng giọng điệu bá đạo mà ra lệnh: "Nếu như cô đã luôn miệng nói, trong lòng chỉ có mình tôi, vậy thì phải làm như nói, đừng giỡn tôi như kẻ ngốc!"
"Xem cái mặt xám xịt của anh kia, đây không phải là ghen sao? Anh nói, ba ngày sau tôi có nên tới sân bay xem Kiều nhị gia này rốt cuộc là chuẩn bị bất ngờ gi cho tôi không?"
"Cô dám!"
Ngón tay Mộ Thửa Huyền đang bóp cầm cô liền dùng lực.
"Dau!"
Lê Văn Ca liền đau đến rơi nước mắt.
Người đàn ông này, tỉnh chiếm hữu quả mạnh rồi. Cô chẳng qua chỉ đủa chút mà thôi, dáng vẻ hung dữ của anh giông như muốn mạng cô vậy!
"Lời đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm, Mộ Thừa Huyền tôi không phải ai cũng yêu nổi đâu, hiểu chưa?"
Anh nhìn cô, buông lời dữ dằn.
Người phụ nữ này không khiến cho anh nổi hứng thủ thi thôi.
Nếu như đã khiến anh nổi hứng thủ rồi lại muốn thoát thân thi không dễ
như vậy đâu.
"Chà, Mộ tổng, con người anh sao lại còn ép người ta mua đồ chứ!"
"Tôi chỉ ép mua, còn chưa ép được... Cô có muốn thử không?"
Đáy mắt anh dâng lên dục vong.
"Anh xấu... Người ta còn là bệnh nhân đấy!"
Cô cười rạng rỡ mà chọc chọc lên ngực anh, giống như một con hồ ly ngàn năm.
Từ tất cả những phản ứng của anh mà thấy thi anh hình như đã cắn câu rồi.
Chương 41: Tôi Chỉ Cưỡng Ép Mua, Còn Chưa Ép ĐượC
It nhất cô có thể chắc chắn, trọng lượng của mình ở trong lòng anh, càng lúc càng nặng.
Chỉ cần thành công nắm được trải tim anh, kế hoạch tiếp theo của cô sẽ có thể thuận lợi triển khai rồi,
Đợi đấy, thời gian hai anh em Tiểu Bao và Hân Hân đoàn tụ sắp tới rồi.
Cô sẽ từng bước lấy lại toàn bộ những thứ mình đã đánh mất! Mộ Thừa Huyền... cũng sẽ phải trả giá cho sự nhẫn tâm của anh năm
xua
Thời gian ba ngày rất nhanh trôi qua.
Theo sắp sếp của bác sỹ, Lê Văn Ca hôm nay có thể xuất viện.
Mộ Thừa Huyền hủy tất cả công việc, đặc biệt cởi bỏ bộ vest nghiêm nghị, mặc lên một bộ đồ thoải mái màu trắng, chuẩn bị đi đón cô về nhà.
Trước khi đi tới bệnh viện, anh còn đặc biệt đi nhà trẻ đón con trai Mộ Tiểu Bao.
Tên nhóc này đợi ngày này đã rất lâu rồi.
"Daddy, chúng ta thật sự là đi đón mami về nhà sao? Bổ sẽ không lừa Tiểu Bao chứ?"
Cậu nhóc ngồi ở ghế sau, nhấp nhồm, hưng phấn không thôi, xác định lại với anh mấy lần.
Mộ Thừa Huyền bị làm ồn đau cả đầu, lạnh giọng ra lệnh: "Con an phận một chút cho bố, nếu không... bố sẽ thay đổi chủ ý."
"Đừng!"
Mộ Tiểu Bao trề đôi môi đỏ như dâu tây, tỏ vẻ nghiêm túc khuyên: "Mami tốt như vậy, daddy mà không sớm chút đưa mami về nhà giấu kỹ thì mami chắc chắn sẽ bị chủ khác cướp đi, đến lúc đó daddy muốn hối hận cũng không kịp nữa."
"Sao con cứ gọi cô ta là mami mãi vậy? Không phải đã nói với con rồi
Chương 41: Tôi Chi Cưỡng Ép Mua, Còn Chưa Ep Được sao, cô ta không phải là mami của con!"
Anh vừa nghe thấy cách xưng hô này liền thấy đau đầu.
Anh luôn không hiểu, đứa con trai này của anh lúc trước không phải khả cao lãnh sao, sao vừa gặp người phụ nữ này liền biến thành tên dinh người như vậy, luôn miệng mami, gọi đến mức không dừng lại được, có sửa thế nào cũng không sửa được."
"Đương nhiên là vì thích rồi, Tiểu Bao thích mami, vì Tiểu Bao cảm thấy mami rất giống với mami ruột của Tiểu Bao!"
"Con nói cải gì?"
Mộ Thừa Huyền nhíu mày, thanh âm cứng nhắc truy hỏi: "Con đã từng gặp mami ruột của con?"
"Đương nhiên gặp rồi!"
Mộ Tiểu Bao gật đầu: "Dù từ nhỏ tới lớn, ông nội bà nội và bố đều không cho phép có người nhắc tới mami ở trước mặt con, càng không cho phép Tiểu Bao nhìn ảnh của mami, nhưng Tiểu Bao sớm đã tìm thấy ảnh của mami ở trên mạng rồi... Mai ruột dù không đẹp như Lê mami, nhưng họ đều có một đôi mắt rất đẹp, Tiểu Bao thích mắt của họ."
Tên nhóc phân tích logic.
Mộ Thừa Huyền lại trầm mặc, rơi vào trầm tư.
Thì ra, không chỉ có anh cảm thấy Lê Lạc An rất giống kẻ giết người đó sao?
Anh đột nhiên có suy nghĩ lớn mật.