Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Vãn Ca quay đầu, nhìn thấy Kiều Tư Nam đang ngồi trên ghế lái, tay vươn ra ngoài cửa sổ, cười cười với cô, thanh âm nhẹ mà trêu chọc.
"Ghế phụ của tôi nói, nó còn thiếu một nữ chủ nhân, cô có muốn lên không?"
"Không cần, chúng ta không thân."
Lê Vãn Ca không thèm khách khí, quay người tiếp tục đi về trước.
"Tối qua còn nhào vào lòng tôi, hôm nay đã lật mặt không nhận người, người đẹp đều dễ thay đổi như vậy sao?"
Kiều Tư Nam dẫm phanh, dùng tốc độ cực chậm mà đi theo phía sau cô.
Tốc độ như vậy, đối với chiếc xe thể thao hơn nghìn vạn của anh mà nói, quả thực khó chịu.
Lê Vãn Ca nghĩ một cái, cảm thấy mình không cần phải chịu khổ như vậy thế là liền mở cửa ghế phụ ra ngồi lên.
"Làm phiền rồi, Thành Nam Quốc Tế."
Cô lạnh như băng nói với Kiều Tư Nam.
Anh ta nhếch mày, càng cảm thấy người phụ nữ dễ thay đổi này vô cùng thú vị.
Xe chạy một đường, rất nhanh tới nơi.
"Cảm ơn."
Lê Vãn Ca mở dây an toàn ra, đưa cho anh ta hai trăm tệ, mở cửa xuống xe, không nói câu thừa thãi nào.
Kiều Tư Nam nhìn hai trăm tệ đỏ đó không kìm được mà cười ra tiếng.
"Mạo muội hỏi một câu, Lê tiểu thư có quan hệ gì với Mộ tổng?"
Anh một tay đặt lên vô lăng, từ tốn hỏi.
"Tôi có quan hệ gì với anh ta thì liên quan gì tới anh?"
Vẻ mặt của cô rất cẩn trọng.
"Nếu cô là kẻ thủ của Mộ tổng thì chúng ta chính là bạn bè."
"Vậy nếu tôi không phải là kẻ thù của anh ta thì sao?"
"Tôi sẽ nghĩ cách, biến hai người thành kẻ thù."
Anh ta nói xong, khuôn mặt anh tuấn lộ nụ cười giảo hoạt.
Anh ta ném hai trăm tệ ra khỏi xe, vẫy tay tạm biệt cô: "Đừng quên, cô lại nợ tôi một ân tình!"
Hôm nay Lâm Mạt Bắc không tới phòng khám, thấy Lê Vãn Ca bình an trở về, cả người liền thở phào một hơi.
"Anh ta không làm khó em chứ?"
"Không hẳn là làm khó, nhưng không tránh được soi mói, chuyện nhỏ."
Lê Vãn Ca nhún vai, điềm tĩnh nói.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm đã luyện nên một trái tim cứng cỏi.
"E là không chỉ soi mói đơn giản như vậy!"
Lâm Mạt Bắc vẻ mặt có chút nặng nề, giọng điệu nghiêm túc mà nói với cô: "Lúc nãy anh nhận được điện thoại của Sử Đế Văn, lý lịch của em mấy ngày nay thường xuyên bị hai thế lực tới từ Bắc Thành hỏi thăm."
"Hai thế lực?"
Vẻ mặt của cô cũng căng thẳng theo.
Cô biết bên Mộ Thừa Huyền chắc canh sẽ đi điều tra cô, thế lực còn lại sẽ là ai?
"Dù Sử Đế Văn đã xử lý tất cả gọn gàng, nhưng đối phương dù gì cũng là Mộ Thừa Huyền, tôi đề nghị chúng ta tạm thời dùng danh nghĩa thăm người thân mà trở về Newyork tránh một thế gia, đợi vụ án đó của em có tiến triển, lại quay về tranh quyền nuôi con với anh ta cũng chưa muộn."
"Tôi không đợi được."
Cô lắc đầu, vành mắt có chút ướt mà nhìn anh: "Lương Ngọc Nghi muốn tuyển tôi tới chăm sóc cho Tiểu Bao, cái này đối với tôi mà nói, là cơ hội tuyệt vời, tôi không thể từ bỏ."
Lâm Mạt Bắc sớm đã đoán được mình không khuyên được cô, thở dài một hơi.
"Nếu như em đã quyết tâm, anh cũng không tiện dội nước lạnh vào em, chỉ là em nhất định phải nhớ kỹ thân phận của mình, em tên là Lê Lạc An, từ nhỏ lớn lên ở Newyork, năm năm trước kết hôn với anh, sinh ra con gái Lâm Hân Hân, hai nhà chúng ta đều là hoa kiều chính gốc, vì lập nghiệp mới tới Bắc Thành."
"Tôi hiểu."
Lê Vãn Ca gật đầu, ánh mắt nhìn anh quyết tâm kiên định: "Thời gian này Hân Hân phải nhờ anh chăm sóc rồi, nó và Tiểu Bao đều quan trọng đối với tôi, đều là mạng của tôi!"
"Yên tâm đi, nhiều năm như vậy, tôi sớm đã xem Hân Hân như con gái ruột mà chăm sóc rồi, dù quan hệ vợ chồng của chúng ta là giả, nhưng tình cảm của tôi đối với hai mẹ con em là thật."
Lời của Lâm Mạt Bắc khiến cô cảm thấy yên tâm.
Ngày thứ hai, Lê Vãn Ca sớm đã chuẩn bị xong lý lịch để tới Mộ Thị, chuẩn bị ký hợp đồng lao động với Lương Ngọc Nghi.
"Lê tiểu thư, phu nhân có việc ra ngoài, cô đợi một chút."
Người hầu nói xong, rót cho cô một ly trà.
Lê Vãn Ca ngồi trên sô pha phòng khách, sắc mặt không kìm nổi có chút trắng bệch.
Cũng không biết tối qua có phải là uống quá nhiều rượu hay không mà dạ dày của cô vẫn luôn khó chịu, công thêm sáng nay vội vàng, chưa kịp ăn sáng, lúc này cô đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
"Không phải đã cảnh cáo cô, đứng để tôi lại nhìn thấy cô sao?"
Thanh âm lạnh lẽo của Mộ Thừa Huyền vang lên từ giữa cầu thang vòng, bộ dạng cao cao tại thượng giống như quân vương không thể xâm phạm.
Lê Vãn Ca rất khó chịu, vẫn cố chịu đựng mà đứng dậy, nhìn vào ánh mắt không thiện cảm của anh: "Mộ tiên sinh, tôi là tới gặp mẹ và con trai anh, không có ý tới gặp anh."
"Rất tốt, đây là đang khiêu khích tôi sao?"
Anh giống như bị chọc giận, bước lớn tới trước mặt cô, dùng lực bắt lấy cổ tay cô, ý vị sâu xa nói: "Lý lịch của cô rất sạch sẽ, sạch tới mức có chút giả."
"Không biết anh đang nói cái gì."
Dạ dày của cô thật sự rất đau.
Cô không có sức lực cãi nhau với anh, cơ thể cong gập lại như con tôm.
"Vậy cô có biết lý lịch có thể làm giả nhưng cơ thể sẽ không lừa người không?"
Anh nói xong, giống như dã thú đang ẩn nấp đột nhiên vươn người lên, bá đạo mà nhốt cô lại giữa sô pha và mình.
"Mộ Thừa Huyền, anh làm cái gì, buông tôi ra!"
Lê Vãn Ca hoảng rồi, cô có thể cảm nhận được sự hung hãn của anh, liều mạng chống cự.
Trong lúc giãy dụa, đột nhiên trước mắt tối lại.
"Người phụ nữ đáng chết, cô bớt giở trò với tôi."
Anh vỗ mặt cô, thấy cô không có phản ứng, mới phát hiện cô quả thực đã hôn mê rồi, anh liền gọi cho bác sỹ gia đình.
Bác sỹ gia đình sau khi kiểm tra xong cho cô thì kê một ít thuốc bình thường.
"Mộ tiên sinh yên tâm, Lê tiểu thư chỉ là đường huyết thấp, cộng thêm dạ dày co rút, nghỉ ngơi một lát là được."
Bác sỹ nói xong liền thở dài, lộ vẻ mặt đồng tình.
"Có điều, Lê tiểu thư có phải đã từng làm phẫu thuật lớn không, tình trạng cơ thể yếu ớt thế này quả thực không giống với độ tuổi của cô ta nên có."
"Phẫu thuật lớn?"
Mộ Thừa Huyền nhíu chặt mày, nhìn vào người phụ nữ đang nằm trên giường.
Từ sau cái đêm ở phòng bao, anh vô cùng hứng thú với người phụ nữ đột nhiên chui ra này.
Vốn cho rằng cô giống với những người phụ nữ kia, vì tiền của anh mới tiếp cận Tiểu Bao.
Nhưng thấy cô đối tốt với Tiểu Bao như vậy, giống như không phải giả vờ.
Anh đối với cô càng lúc càng tò mò.
Phẫu thuật lớn… sẽ là cuộc phẫu thuật thế nào?
Anh nheo mắt, rơi vào trầm tư, sau đó nhanh chóng gọi điện cho trợ lý Giang Hỉa.
"Người phụ nữ tên là Lê Lạc An này, có phải từng trải qua cuộc phẫu thuật lớn không?"
"Không ạ."
Giang Hải ở bên kia điện thoại trả lời chắc chắn.
Sau khi dừng lại hai giây, lại bổ sung: "Có điều, trong lý lịch của Lê tiểu thư, chúng tôi tìm thấy một thông tin rất kỳ lạ."