Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những ngày gần đây, không chỉ Tiểu Bao khó chịu mà Lê Văn Ca còn đau khổ hơn,
Có thực sự không có cách nào kiềm chế được tình cảm của minh, cố ý dùng dáng vẻ lạnh lùng khiển Tiểu Bao đau lòng.
Đặc biệt là trong tình cảnh Mộ Thừa Huyền còn chưa biết sống chết...
"Cô không vuốt tấm thiệp chúc mừng của con?"
Mộ Tiểu Bao nhìn thấy lập tửc vui vẻ nhảy lên, nhìn tấm thiệp Lê Văn Ca đặt trong lòng bàn tay, trực tiếp ôm lấy cô.
"Tiểu Bao biết mà, mami sẽ không vứt tấm thiệp chúc mừng Tiểu Bao làm, cảng sẽ không không yêu Tiểu Bao, sau này mami đừng giỡn Tiểu Bao như vậy nữa, không có gì mắc cười hết!"
Cậu bẻ quệt miệng, tủi thân nhưng rất ngạo kiều.
"Được, có đồng ý với con, sẽ không gion như vậy nữa, trò đùa này không buồn cười tỉ nào."
Lê Văn Ca cười rất dịu dàng, hốc mắt đỏ lên,
Bệnh của cô là cái tai họa ngầm.
Xem ra, nhất định phải tìm thời gian, nói Lâm Mạt Bắc tăng lượng thuốc ức chế lên.
Yên lặng lên kế hoạch trong đầu, ôm con trai càng thêm chặt, ngón tay chọc gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu bé: "Này... Tiểu Bao còn tức giận không?"
"Còn tức giận!"
Mộ Tiểu Bao ngọt ngào, tiếp tục ngạo kiều.
Sau đó lại duỗi đầu ngón tay út ra, khoa tay múa chân, nghiêm túc nói: Vẫn Còn chút xíu tức giận!"
Lê Văn Ca bị bộ dáng đáng yêu của cậu bé chọc cười, sau đó chỉ vết mực trên mặt minh, nói: "Con nhin trên mặt mami đi, bị con phun nước mực, có thể làm tiêu tan chút xíu tức giận kia của con không?"
"Tiểu Bao biết sai rồi, mami, thật xin lỗi, cô, chú, thật xin lỗi."
Sau khi cậu bé nói xong, nhảy từ trong lòng Lê Văn Ca xuống, lấy mấy tờ khăn giấy, lau sạch mặt cho Lê Vãn Ca: "Giúp mami lau sạch."
Lại nhìn về phía mấy người làm bị cậu bé hại rất thảm, nói: "Cô chủ, quần áo của cô chú đều bị Tiểu Bao làm bẩn rồi, Tiểu Bao lấy tiền tiết kiệm trong heo bồi thưởng cho cô chủ, có rất nhiều tiền..."
"A, tiểu thiểu gia, không sao đâu, không sao đâu!"
Quản gia vừa mới bị Tiểu Bao chinh đến mức kêu la inh ỏi, bây giờ lại vỗ ngực, cảm giác trái tim đã bị tan chảy.
Mộ tiểu thiếu gia này, quậy phá muốn mệnh, mà lúc đáng yêu thi càng mất mạng!
"Lễ tiểu thư, cô lợi hại, cô xem tiểu thiếu gia ở trước mặt cô chính là một con mèo nhỏ, có có ở đây, chúng tôi yên tâm rồi."
Quản gia cảm khải xong, đi đến bên cạnh Lê Văn Ca, lặng lẽ nói: "Đêm nay, vất và cho cô phải trông chừng tiểu thiếu gia của chúng ta rồi, đừng để cho cậu ấy biết chuyện Mộ đại thiếu gia của chúng ta bị thương đang nằm viện."
"Yên tâm đi, Tiểu Bao giao cho tôi đi, trời không còn sóm nữa, mọi người đều đi nghỉ ngơi đi."
Lè Văn Ca vui vẻ nhận trách nhiệm chăm sóc Tiểu Bao.
Sau khi đảm người làm rời đi, phòng khách biệt thự lớn như vậy, lại đặc biệt vắng vẻ.
Lê Văn Ca nhìn khung cảnh quen thuộc, không có Mộ Thừa Huyền, không có Luơng Ngọc Nghi, trái lại có cảm giác được "về nhà", đặc biệt thả lỏng.
"Tiểu Bao, đêm nay ngủ cùng với cô được không, cô dẫn con đi rửa
mặt."
"Không được!"
Mộ Tiểu Bao rất khác thường, từ chối Lê Văn Ca.
Cậu bé làm ổ trên ghế sô pha, yên tĩnh hơn bình thường.
"Sao vậy?"
Lê Vãn Ca đi qua, ngồi bên cạnh Tiểu Bao,
"Tiểu Bao phải đi bệnh viện."
Cậu bẻ nhìn Lê Văn Ca, nói rất hùng hồn.
Phá phách một đêm, vẫn chưa từ bỏ suy nghĩ này.
"Đã trễ như vậy còn đi bệnh viện làm gi?"
"Tiểu Bao xem tin tức, daddy bị thương nhập viện rồi, hơn nữa... daddy vì mami nên mới bị thương, đúng không?"
Mộ Tiểu Bao nói có trật tự logic.
Trái tim Lê Vãn Ca đập "Thinh thịch!", có chút khẩn trương, cũng có chút áy náy.
"Thì ra, con cũng biết..."
Cô nên đoán ra được, dựa vào trí thông minh và khả năng hiểu biết của cậu bé, chuyện lớn như vậy, cậu bé không có khả năng không biết.
Khó trách, cậu bé lại gây rồi, nhất định phải đi bệnh viện.
"Cô chú người làm đều xem con là trẻ con, cho rằng con cái gì cũng không biết, gạt con là daddy ra ngoài, nhưng nếu như daddy chỉ ra ngoài thì vi sao không thấy bà nội và chủ nhỏ đâu, con lên mạng tìm thì tìm thấy..."
Sau khi Mộ Tiểu Bao nói tới đây, củi đầu xuống, bả vai có chút run. Cậu bé khóc, lại không muốn để Lê Vãn Ca biết cậu bé khóc. Lê Văn Ca cảm thấy cực kỳ đau lòng, cũng rơi nước mắt theo,
Cậu bé này có một mặt già dặn hơn những đứa trẻ cùng tuổi.
Có lẽ đây là do từ nhỏ không có mẹ mà dẫn đến như vậy.
Cô kéo cậu bé vào trong lòng, nói: "Nhưng con chỉ là một đứa bé, con mới năm tuổi thôi, không cần kiên cường như vậy, khó chịu thì cứ khóc lớn lên..."
Đứa trẻ năm tuổi có IQ cao như thế nào, có già dặn ra sao, cũng khiến cho người ta đau lòng!
Bởi vi người càng lớn lên, càng không sung sướng thì càng hiểu rõ thế
giới này, sẽ càng thất vọng.
Lê Văn Ca không hy vọng Tiểu Bao sẽ biến thành một cậu bé không vui vẻ..
"Mami, tình trạng của daddy rất nghiêm trọng ạ? Daddy sẽ chết sao?"
Cậu bẻ ngắn đầu, gương mặt nhỏ nhắn đã giàn giụa nước mắt, run rẩy hỏi Lê Vân Ca.
"Không có, daddy của con đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tinh mạng rồi."
"Vậy là được rồi, Tiểu Bao còn tưởng là Tiểu Bao đã không có mami, lại không có daddy nữa..."
Mộ Tiểu Bao nói, liền bắt đầu gào khóc.
Khóc như thể này mới là cách mà đứa trẻ năm tuổi hay khóc.
Lê Vãn Ca vừa lau nước mắt cho cậu bé, vừa nửa đùa nửa thật nói:
"Con yêu daddy con như vậy, nếu như daddy con xảy ra chuyện, sau này con đi theo cô có được không?"
"Không được."
Cậu bé lại từ chối Lê Văn Ca lần nữa.
"A, vi sao, không phải con rất thích cô sao, không phải con xem cô như mẹ con à?"
"Nhưng rốt cuộc mẹ cũng không phải là mami ruột, nhưng daddy lại là
daddy ruột của con, con đã mất đi mami ruột, không thể lại mất thêm
daddy ruột..."
Sau Tiểu Bao nói đến đây, lộ ra vẻ đau lòng, thở dài: "Hơn nữa... Daddy đã không có vợ rồi, còn không có con trai nữa, sẽ rất đau lòng."
"Là như vậy à..."
Lê Văn Ca nhin thấy vẻ mặt thành thật của của Tiểu Bao, đột nhiên có chút nàn lòng khoái chỉ.
Cho dù thật sự đánh bại được Mộ Thừa Huyền, nhưng dựa vào mức độ trung thành với cha của Mộ Tiểu Bao đối với Mộ Thừa Huyền, thì cũng chưa chắc đồng ý đi với cô, nói không chừng sẽ hận cô...
"Nhưng mà mami cũng đừng đau khổ, chỉ cần mami gå cho daddy, chuyện này sẽ hoàn mỹ rồi, Tiểu Bao vừa không phải rời khỏi daddy, cũng không rời khỏi mami, daddy lại có thêm một người vợ, còn có thêm một đứa con gái, xem ra kiếm lời rồi!"
Cậu bé vui vẻ nhảy cẫng lên nói.
"A..."
Lê Văn Ca nhin Tiều Bao cười cay đắng.
Phương án giải quyết hoàn mỹ nhất, nhưng lại không có khả năng nhất,
đúng là quả mia mai!
"Tiểu Bao, ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai thức dậy cô dẫn con đi thăm daddy."
Sau khi Lê Văn Ca cân nhắc liên tục, nói với Mộ Tiểu Bao.
"Mami nói thật ạ? Mami đồng ý dẫn Tiểu Bao đi thăm daddy sao?"
Đôi mắt của Tiểu Bao lập tức phát sáng, có chút không hiểu: "Nhưng
Tiểu Bao không phải trẻ con à, bà nội không cho phép Tiểu Bao đi bệnh viện."
"Con là trẻ con, nhưng con không chỉ là một đứa trẻ, mà con còn có
quyền đi thăm cha con."
Lê Vân Ca sở đầu xù của cậu nhóc, dịu dàng nói.