Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mất của tôi?"
Lê Văn Ca hoang mang, một đôi mắt giống như ngọc đen quỷ càng thêm sáng ngời, cười lạnh nói: “Mộ phu nhân năm đó cũng là một người đẹp rực rỡ một phương, cho dù bây giờ phong thái cũng không giảm, nhưng cũng không đến mức ghen tị với một hậu bối như tôi chứ? Mắt của tôi đẹp, lại trở thành nguyên nhân khiến bà ghét tôi sao?"
"Haha, tôi ghen tị cô?"
Lương Ngọc Nghi liếc nhìn Lê Văn Ca một cách khinh thường, nói: “Tôi đã từng gặp hơn trăm ngàn người đẹp hơn cô, cô bớt khoe khoang đi."
“Vậy tôi nghĩ không thông rồi..."
Lê Văn Ca nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông, lắc đầu nói: "Mắt tôi nằm trên mặt tôi, không có gì đẹp để đến mức khiến bà ghen tị, cũng không có khó coi đến mức khiến bà chán ghét, sao Mộ phu nhân vi đôi mắt này mà hận tôi đến vậy?"
“Muốn biết sao? Vậy hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng cho cô..."
Lương Ngọc Nghi hit sâu một hơi, tay nắm chặt thành nắm đấm, nói: "Bởi vi đôi mắt này của cô giống y hệt với đôi mắt của con dâu trước của tôi, tôi nhìn thêm một lần thi lại chán ghét thêm một phần, tôi không dễ dàng gi mới có thể nghiền cô ấy ra thành tro bụi, vậy mà cô lại xuất hiện mang cho tôi cảm giác cô ấy trở về báo thù, cô nghĩ xem liệu tôi có ấn tượng tốt với cô không?"
Năm đó Lê Văn Ca chết vô cùng thê thảm.
Lương Ngọc Nghi nhớ đến người phụ nữ kia khi còn sống, nhớ đến những gì bà đã làm cho cô, ít nhiều cũng có chút chột dạ.
Thế là bà đã tìm rất nhiều đạo sĩ có pháp lực mạnh đến, không phải để siêu độ, mà là để trấn áp, muốn cô vĩnh viễn không thể siêu sinh.
“Ó, hóa ra là như vậy..."
Lê Vãn Ca bỗng nhiên tình ngộ., nhịn không được liên lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Chương 98: Ôm Được Trai Đẹp Và
Chẳng trách cô lại tìm thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong ánh mắt Lương Ngọc Nghi, nỗi sợ hãi ẩn dưới sự lạnh lùng và mạnh mẽ, giống như chiếc gối thêu hoa, miệng hùm gan sửa, chỉ cần gõ nhẹ một cái liền vỡ tan.
"Bất luận cô cố gắng làm bao nhiều việc thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhận cô, nếu cô thông minh thì mau rời khỏi con trai tôi sớm một chút, nếu không... vận mệnh đứa con dâu trước của tôi, sẽ chính là kết cục của cô!"
Giọng nói Lương Ngọc Nghi lạnh lẽo, uy hiếp nói.
"Mộ phu nhân, nghe bà nói, tôi thấy thật sự quá oan uống rồi, rõ rằng tôi đối với bà và Mộ tổng là thật lòng, vậy mà chỉ vì đôi mắt này lại bị bà phán tội tử hình, hay là bà suy nghĩ lại một chút, thử chấp nhận tôi xem, bà xem Mộ tổng còn không sợ thì bà sợ cái gi, tôi cũng không làm gi bà..."
Lê Văn Ca mỉm cười, đột nhiên cảm thấy mọi thủ thay đổi thật vui vẻ.
Khi còn sống, chưa từng khiến Lương Ngọc Nghi tôn trọng.
Sau khi chết rồi, trở thành nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng Lương Ngọc Nghi.
Xem dáng vẻ dày vò thế này của bà, lần đầu tiên cô cảm thấy trên thế giới này có thần có quỷ thật tốt.
Nếu như năm đó cô biến thành lệ quỷ thì người đầu tiên cô tim chính là Lương Ngọc Nghi.
Không phải giống như bây giờ, phải dùng lời nói hay sắc mặt tốt cùng
bà ta diễn kịch.
"Tôi đã nói rõ rằng đến vậy rồi mã cô vẫn chưa chết tâm, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Sự kiên nhẫn của Lương Ngọc Nghi đã hoàn toàn cạn kiệt, ảnh mắt so với trước đây càng thêm ác độc, nói: “Năm đó, con trai tôi đưa con dâu trước vào bệnh viện tâm thần, tôi có cách để phóng hòa bệnh viện tâm thần, để kẻ phạm tội giết người kia chết trong đám cháy. Bây giờ cũng như vậy..."
"Ý của Mộ phu nhân là muốn áp dụng lại cách đó để giải quyết tôi sao?"
"Không nhất thiết phải đi đến bước này, điều kiện tiên quyết là cô phải biết điều."
Lương Ngọc Nghi chậm rãi nói: “Dù sao thì con trai tôi cũng không còn nhớ đến cô nữa, kể cả cô có thật sự bị tai nạn chết đi, nó cũng không nhãn mày lấy một cải, vậy có đảng không?"
"Mộ phu nhân nói cũng có vài phần có lý."
Lê Văn Ca gật gật đầu đồng ý.
Người thông minh, xác thực nên buông tay.
Có thể trong tình huống của cô, cơ bản không có sự lựa chọn.
Nhưng tinh huống hiện tại không thích hợp chơi trò chết chóc với Lương Ngọc Nghi.
Chỉ dua vào đôi mắt có thể giết người của Lương Ngọc Nghi, muốn thiêu chết cô cũng không phải là không thể!
"Như vậy đi, Mộ phu nhân, chúng ta thương lượng được không?"
"Nói thử xem."
Lương Ngọc Nghi cũng không từ chối.
Bởi vị bà biết, người phụ nữ này không phải là cô con dâu ngốc nghếch trước đây
Cô có đầu óc, cũng có chỗ dựa, không chừng sớm đã lập âm mưu với
Kiều Tư Nam từ lâu.
Lời vừa mới nỏi hoàn toàn là muốn dọa cô sợ, có thể giải quyết êm đẹp là tốt nhất.
"Tôi bây giờ là người phát ngôn của tập đoàn Mộ thị, cũng là nghệ nhân duy nhất được ký hợp đồng với MUYUN Times, Mộ tổng và tôi có mối quan hệ chặt chẽ, tôi không thể nói biển mất là biến mất được, dù sao cũng phải chào tạm biệt Mộ tổng một câu rồi mới đi có đúng không?"
Lê Vân Ca nói vô cùng chân thành, thấu tình đạt lý.
“Mấy việc này giao cho trợ lý của nó là được rồi, cô còn muốn chào tạm biệt cái gì?"
Lương Ngọc Nghi nói xong, lạnh lùng nói tiếp: “Đừng tưởng tôi không
biết cô vẫn không chết tâm, muốn tìm cơ hội để câu dẫn con trai tôi."
Xem như tôi muốn câu dẫn Mộ tổng thì hiện tại anh ấy đã mất trí nhớ rồi, hoàn toàn không còn nhớ đến tôi nữa, chẳng nhẽ Mộ phu nhân đổi với con trai ruột của mình lại không có tự tin đến vậy sao?"
“Cô!"
Lời của Lê Văn Ca khiến Luong Ngọc Nghi không thể phản bác được.
“Chẳng qua là chào tạm biệt mà thôi, bà yên tâm đi, tôi tuyệt đối không VƯợt qua giới hạn đầu."
"Chỉ là chào tạm biệt?"
Lương Ngọc Nghi cân nhắc một lát, cuối cùng lời cũng ra khỏi miệng.
"Cũng được, là cô nói đấy, chỉ là chào tạm biệt."
Bà giơ một tay lên, hai tên vệ sĩ liền thả Lê Vãn Ca ra.
“Đi đi, chào tạm biệt xong liền cút ngay cho tôi!"
Lương Ngọc Nghi thúc giục nói.
Rất sợ người phụ nữ này kéo dài thêm một giây, Mộ Thừa Huyền sẽ lại nhớ ra cô.
Chương 98: Ôm Được Trai Đẹp Và
Dù sao thì con trai chỉ là tạm thời mất đi trí nhớ, ai mà biết được đến bao giờ thì trí nhớ được hồi phục lại.
Nếu nó nhớ tới con hồ ly tinh này, muốn đuổi cô đi không phải dễ dàng.
"Cảm ơn Mộ phu nhân đã giúp đỡ."
Lê Văn Ca xoa cổ tay đau nhức, bước ra khỏi hành lang.
Trên mặt cô bị trúng quá nhiều cái tát, giờ phút này đã sưng tấy, khóe miệng cũng trầy da, xem ra thật chật vật đáng thương.
Lê Vãn Ca không muốn gây mất thiện cảm, cô xõa tóc xuống che đi
khuôn mặt minh.
Đứng trước cửa phòng bệnh, hít sâu một hơi đầy cửa bước vào.
"Lại là cô?"
Mộ Thừa Huyền nhìn thấy Lê Văn Ca, lông mày nhíu chặt lại thành một ngọn đồi nhỏ, đầy sự chản ghét.
"Đúng, lại là tôi."
Lê Văn Ca thuận tay đóng cửa lại, vặn khóa của.
"Lá gan cô thật lớn."
Mộ Thừa Huyền thấy thế, hai đầu lông mày nhíu lại càng sâu hơn.
Trước nay đều là đàn ông nhốt phụ nữ lại trong phòng, lấy đâu ra cái đạo lý phụ nữ nhốt đàn ông?
Mặc dù bây giờ hần là bệnh nhân, nhưng vẫn có thể dễ dàng giải quyết người phụ nữ này.
"Không còn cách nào khác, lá gan không to một chút thì làm sao có thể ôm trai đẹp về."
Chương 98: Ôm Được Trai Đẹp Và
Lê Vãn Ca nửa đùa nửa thật, đến gần Mộ Thừa Huyền.
Mộ Thừa Huyền vẫn giữ nguyên trạng thái lạnh lùng, bất động ngồi đó, đôi mắt như móc câu nhìn sâu vào người phụ nữ.
"Mộ tống thật sự không nhờ tôi sao?"
Lê Văn Ca đi đến bên giường bệnh của Mộ Thừa Huyền, cười như không cười mà hỏi.
"Tại sao tôi phải nhớ cô?"
Mộ Thừa Huyền hỏi ngược lại.
"Xem ra hoàn toàn quên rồi, vậy phải nghĩ cách cho anh nhớ lại tôi mới được..."
Lê Văn Ca có vẻ mặt ngây thơ vô tội như Mộ Tiểu Bao, bóp cằm làm ra vẻ trầm ngâm.
"Cách gì..."
Mộ Thừa Huyền còn chưa nói xong, một giây sau, cô củi người, trực tiếp hôn lên môi hấn!