Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi vĩnh viễn không quên, lúc ấy người đàn ông kia biến sắc, làm tôi sợ tới mức lùi lại vài bước, nuốt nước miếng. Ông ta khôi ngô như vậy, đừng nói là dùng phép, chỉ cần một nắm tay của ông ta đánh tới tôi cũng biến thành một cục bùn. Lúc đó vẻ mặt của ông lại biến chuyển vô cùng nhanh, trên mặt lại có ý cười dịu dàng, hỏi “Bọn họ là ai?”
Trước giờ tôi vẫn bị người khác ghét bỏ, cũng tự biết mình là một con chim không được đẹp. Đôi lúc tôi cũng nảy ra vài ý nghĩ vớ vẩn, nếu tôi mà có được tấm áo ngũ sắc như công chúa Đan Y kia, không chừng sẽ chiếm được chút cảm tình của mọi người. Lúc đó tuổi còn nhỏ, không biết lòng người dễ thay đổi, có điều người đàn ông này lại đối xử với tôi dịu dàng quá, cũng có chút thụ sủng nhược kinh, lại vô cùng lo lắng, sỡ ông ta nghe được chuyện tôi với bọn tiểu tiên đồng ở Núi Đan Huyệt đánh nhau, cũng sẽ ghét bỏ tôi giống như mấy người kia, tôi cắn chặt môi, không chịu nói.
Ông giơ cánh tay cường tráng kéo tôi qua, tôi run rẩy không biết làm sao, sợ ông ta động thủ, lòng bổng nổi lên dũng khí, nhắm hai mắt lại, cao giọng giải thích “Ta không muốn đánh nhau với bọn họ, đám chim diệc đó nói mẹ ta là đàn bà hư. Mẹ ta không phải đàn bà hư… bọn hắn nói bậy.”
Bình thường lúc đám tiên đồng này nói như vậy, tôi luôn luôn cãi cố, nhưng bọn chúng làm cười to, vây chung quanh tôi, nói “Mẹ của ngươi là đàn bà hư!”. Cho dù tôi che kín lỗ tai, cắn môi tới chảy máu, bọn chúng vẫn không bỏ qua, sau cùng đành đánh nhau cho xong chuyện.
Tôi la lên, nhắm mắt lại một lúc cũng không nghe thấy tiếng động nào, cả người lại bị cánh tay kia nắm chặt, không thể nào thoát, không kìm được đành hé mắt nhìn trộm ông ta, không hiểu vì sao trên mặt ông ta lại không còn chút vui vẻ nào, toàn bộ là tức giận còn hơn vẻ mặt của dì lúc giáo huấn tôi, không kìm được lại mở to hai mắt, nhìn mặt ông ta.
Ông ta sờ sờ đầu tôi, nhìn tôi một lúc lại thở dài một tiếng, nói “Ta biết mẹ ngươi không phải là đàn bà hư! Mẹ của người là một người vô cùng tốt.”
Trong lòng tôi dâng lên niềm vui khi được ủng hộ, còn hơn là lúc bôn ba ngàn dặm đường gặp được suối mát, chỉ hận không thể nhảy vào suối. Trong lòng tôi ấm áp, lập tức nhào vào lòng, ôm chặt cổ ông mà cười khanh khách, ông ôm tôi, sau đó lại kéo tôi ra, sau khi nhìn mặt tôi thì giật mình “Nha đầu ngốc, ngươi khóc cái gì?”
Tôi đưa tay lau nước mắt, lưu luyến liếc nhìn bờ vai rộng lớn của ông, có hơi chút xấu hổ “Bọn họ không tin mẹ ta không phải là người đàn bà hư.”
Ông khẽ cau mày, dỗ dành tôi “Bọn họ… là ai?”
Ông lục trong áo một lúc lâu, cuối cùng lấy ra mấy cục đường nhét vào tay tôi. Tôi cầm lấy, xé giấy bọc bên ngoài, nhét một cục vào miệng, còn lại cất vào túi cẩn thận, sợ lúc trở về lại đánh nhau với đám tiên đồng kia làm hư mấy cục đường này, tôi vô cùng lo lắng, sờ tới sờ lui.
Ông ta thấy tôi làm vậy, lại kéo tay tôi ngồi xuống một tảng đá trong rừng, ôm tôi vào vòm ngực rộng lớn của ông, miệng thì nói lời ngọt ngào, cuối cùng tôi cũng tin ông, yên lòng mang chuyện mấy đứa con hư hỏng của đại tổng quản Thương Lộ ra nói với ông.
Ông vừa nhíu mày nghe tôi nói, vừa sờ sờ đầu tôi một cách thương yêu. Tôi hít hít mũi, cảm thấy xót xa trong lòng, vô cùng khó chịu, có gắng kiềm chế để không khóc thành tiếng. Tôi sợ nếu tôi khóc ra tiếng ông sẽ ghét mà vứt bỏ tôi, đẩy tôi ra khỏi vòng tay ấm áp đó. Mặc dù dì nuôi tôi ở núi Đan Huyệt này, nhưng trước giờ ngoài lúc kêu tôi tới để răn dạy, chưa bao giờ ôm tôi hay sờ đầu tôi một cách yêu thương như vậy.
Ngày đó, dù trời đã tối dần nhưng tôi vẫn không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của ông, ông cưỡi mây đưa tôi lên đỉnh Phượng Dực, lưu luyến một lúc lâu mới quay về.
Hai ngày sau, nghe nói bốn đứa con của đại tổng quản Thương Lộ chơi đùa bên dòng suối, không cẩn thận bị ngã xuống nước, gãy xương, trong lòng tôi tầm nghĩ không lẽ là ông ấy ra tay?
Tôi lén khỏi mấy tiên nga trong cung dì, vụng trộm đi tới khu rừng rậm ở núi Phượng Dực một chuyến, thấy ông ấy đang dựa trên một tảng đá mà chợp mắt, tôi chạy vào lòng ông như một con chim nhỏ, trong lòng vô cùng vui mừng, cười nói “Thúc thúc, ta biết là ngài mà!”
Ông ấy mở to mắt, tràn đầy ý cười mà ôm tôi vào lòng, tìm một chỗ thoải mái rồi ngồi xuống, chỉ chỉ vào mũi tôi “Ngươi biết gì?”
Tôi cười khanh khách “Bốn con chim diệc kia là do thúc thúc dạy dỗ.”
Vẻ mặt ông ấy cứng đờ, sau một lúc lâu mói nói “Ngươi bảo ta làm cái gì?”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, vui vẻ “Thật ra mấy đứa nhỏ ở núi Đan Huyệt này cũng không phải xấu, ta không có cha mẹ che chở, chịu uất ức là lẽ tất nhiên. Bình thường không ai quản, tự do hơn bọn chim diệc đó nhiều, nếu gây ra họa gì thì bị dì la một trận là xong.”
Đem tự do so sánh với sự quở trách nho nhỏ này, đương nhiên là không đang kể. Rất nhiều tiên đồng trong núi bị cha mẹ quản chặt, nhiều chuyện không tiện, trước mặt cha mẹ, ai cũng rụt rè sợ hãi, sao có thể không sợ trời không sợ đất như tôi được?Ông ấy thấy tôi cười vui vẻ như vậy, lại lấy ra một bao thức ăn to, tôi mở ra xem hoan hô một tiếng, tất cả đều là những loại trái cây hiếm có, vừa hồng vừa sáng, vừa vàng vừa căng mọng, để ở mũi thì nghe thấy mùi thơm, cầm mà không nỡ cắn, đành phải cầm ngó một lúc, vẫn không nỡ.
Ông ấy ôm tôi vào lòng, vỗ vỗ đầu tôi, nói “Nếm thử đi. Đây là … trái cây ở nhà thúc thúc.”
Tôi ôm đống trái cây vào lòng, thấy hương thơm xông lên, không đành lòng nói “Hay là giữ lại để ngửi đi… lỡ mà ăn hết…”
Ông ấy vội vả nói tiếp “Ăn hết thì lần sau thúc thúc mang bao khác cho ngươi.”
Lúc này tôi mới vui vẻ lấy một trái màu đỏ bỏ vào miệng, lại thấy ông ấy nhìn tôi, cũng cảm thấy mình có chút không khách khí, không lễ phép, mặt ửng đỏ lên, lượm một trái màu xanh đưa đến bên miệng ông, cười nói “Thúc thúc cũng ăn đi.”
Trong khoảnh khắc đó, mắt ông ấy long lanh nước, hốc mắt đỏ lên rồi nhét trái cây vào miệng mà nướt xuống. Tôi vẫn ngốc nghếch, thầm nghĩ : vị thúc thúc này đối với tôi cũng thật là tốt quá đi. Mặc dù tôi muốn tiết kiệm nhưng lại thấy vẻ mặt ông ấy như không nỡ ăn, chắc là mùi vị trái cây này như thế nào cũng không biết rồi. Tôi chỉ mời ông ấy ăn có một trái mà ông ấy đã cảm động như vậy, nếu đem cả đống này cho ông ấy mang về nhà từ từ ăn, ông ấy không khóc mới lạ.
Nghĩ tới chuyện ông ấy vốn là một đại hán ngang tàng như thế, ngồi khóc ở đây cũng có chút khó coi, mà tôi cũng không nỡ rời bỏ đống trái cây thơm lạ lùng này, đành phải dằn lòng có phúc cùng hưởng với ông ấy, ngồi giải quyết đống trái cây này sạch sẽ.
Thời gian trôi nhanh, nhắm mắt mở mắt tôi đã quen vị đại thúc này cũng được mấy trăm năm. Có một ngày kia, nửa đêm tôi đi vệ sinh, sờ sờ soạng soạng đi ra khỏi điện, thấy một chấm nhỏ bay qua, là dì đang bay ngang Phượng Tê Cung. Khi đó, tôi đã được đại thúc này chỉ dạy khả năng cưỡi mây lướt gió, tò mò trong lòng, liền gọi một đám mây nhỏ xuống mà đuổi theo dì từ đằng xa.
Đêm đó không trăng không sao, mọi vật đều đã chìm trong giấc ngủ, dì chắc cũng không ngờ là có người đi theo phía sau, cưỡi đám mây mà vội vàng bay tới đỉnh Phượng Dực. Trên núi này có một cây ngô đồng to lớn, tôi thường chơi đùa cả ngày ở đó, thường cưỡi mây bay lên bay xuống. Lúc tôi tới gần đỉnh Phượng Dực, đứng ở nhành cây ngô đồng lén lút nhìn, chỉ thấy sắc mặt dì xanh mét, chỉ kiếm vào một người, người đó chính là vị thúc thúc kính yêu của tôi.
Trong lòng tôi nhất thời bấn loạn, không thể ngờ được hai người bọn họ giương cung giương kiếm như vậy, nhìn giống như cừu địch (kẻ thù cũ). Trong lòng cũng có chút khổ sở, tôi thầm nghĩ một đám người ở núi Đan Huyệt này không ai nhìn được nét đáng yêu của tôi, khó khăn lắm mới có một vị thúc thúc yêu quý tôi như vậy, có lẽ là ông trời thấy tôi cô đơn như vậy nên mới đem vị thúc thúc này đến cho tôi. Có đôi khi nửa đêm đang ngủ cũng không nhịn được mà mỉm cười, cảm giác giống như mình đang ở trong một vòng ôm ấp to lớn đầy tình người, lúc đó nhìn sắc mặt của một đám tiên đồng ở núi Đan Huyệt cũng không thấy đau đớn phẫn nộ như trước nữa.
Mũi kiếm trong tay dì càng ánh lên lạnh lẽo, sẵng giọng “Ta đã nói rồi, núi Đan Huyệt không chấp nhận bước chân của ngươi dù chỉ một bước.”
Vị thúc thúc kia đứng ôm tay, dựa vào thân cây ngô đồng lúc đó vẫn còn là một cây nhỏ, ở dưới sức nặng cơ thể của ông ấy, cây ngô đồng kia đong đưa nhưng ông lại không hề động đậy, nói một cách vô lại “Nàng không cho ta đến thì ta không được đến sao?”
Trước nay dì vẫn rất đứng đắn, hành xử có quy tắc, lúc tức giận tới xanh mặt bà cũng không mắng chửi người, có điều mũi kiếm hơi run rẩy nói “Nghe nói bộ tộc của các hạ từ trước tới nay rất hiếu chiến, hay là hôm nay ngươi với ta đánh nhau một trận giải quyết hận thù xưa?”
Vị thúc thúc kia thoáng nhìn tới chỗ tôi đang núp, tôi giật thót , nghĩ rằng ông ấy đã phát hiện ra hành tung của tôi, lại nhẹ nhàng lui về sau, không ngờ anh mắt của ông ấy lại dời đi, thản nhiên nói “Hôm nay ta đến cũng không phải để đánh nhau, ta muốn một người.”
Dì giận dữ, quát “Mơ tưởng! Ta có chết cũng không giao nó cho ngươi!”
Tôi rất ít khi thấy dì giận dữ, lúc này nhìn thấy thì thở dài trong lòng : lúc mỹ nhân tức giận cũng có vẻ đẹp tức giận, lại nói bản thân mình không được đẹp, sau này nếu cũng tức giận như vậy chắc là xấu vô cùng.
Vị thúc thúc kia thì trái lại, vẻ mặt nhàn hạ, nhìn dưới ánh trăng có chút nho nhã hơn ngày thường, tôi từ trước đến nay vẫn lăn lộn giữa một đám mỹ nhân, mấy chuyện ngắt hoa bứt lá cũng không nhớ đã làm mấy lần. Có một đôi chim cổ đỏ sinh đôi ở phía trước núi, miệng mồm không tốt, cũng không biết đã bị tôi đánh mấy lần, vặt hết lông chim màu cam trên người các nàng. Nếu mà lông chim không mọc lại, hai con chim cổ đỏ mảnh mai thích đánh mắng người kia chắc phải đổi thành hai con chim trụi lông.
Thật ra lúc đầu gặp ông ấy, tôi chỉ cảm thấy ông ấy cũng bình thường, có chút oai hùng phi phàm. Sau này thân thiết hơn thì thấy ông ấy đẹp hơn đám tiên hầu ở núi Đan Huyệt, đẹp hơn một chút. Hôm nay nhìn thấy ông ấy khí chất như vậy, chỉ cảm thấy tộc trưởng như dì cũng không bằng ông ấy.
Mũi kiếm của dì biến thành một tia sáng đâm tới ông ấy, trên người là áo choàng đỏ tươi vô cùng xinh đẹp. Trong lòng tôi thầm nghĩ, năm đó ngoại tổ mẫu rất biết đặt tên, hèn gì gọi dì là Xích Diễm, thì ra là do toàn thân như lửa, chắc là chân thân của bà còn đẹp hơn Đan Y. Nhất thời lại nổi lên ý xấu, thật muốn thúc thúc đánh bại dì để dì lộ ra chân thân cho tôi nhìn.
Nghe nói mẫu thân còn đẹp hơn dì, tỷ muội chắc là cũng có vài nét giống nhau. Tôi mơ màng nhìn, mặc dù mẫu thân không đứng đắn như dì, nhưng cũng có thể nhìn dì để tưởng tượng ra mẫu thân cũng là một việc may mắn.
Hôm nay thúc thúc có chút buồn phiền, cũng không thèm đánh trả. Lúc lâu sau mới nói “Xích Diễm, vì sao nàng không trả tiểu công chúa của ta lại cho ta?”
Trong nháy mắt toàn thân tôi lạnh lẽo như từ trong hầm băng, tứ chi đông lạnh đến mất hết cảm giác.
Thì ra vị thúc thúc mà tôi thân thiết bấy lâu nay là cha ruột của Đan Y!
Ở trên núi Phượng Hoàng, đếm tới đếm lui cũng chỉ có một vị công chúa. Người mà tôi luôn nghĩ thân thiết với mình thì ra là phu quân của dì, là phụ thân của Đan Y.
Đúng là song thân của tôi đều đã chết, nhưng chưa bao giờ tôi dám thẳng thắn thừa nhận hay nói ra. Hôm nay nghĩ đến, may mà tôi không nói xấu Đan Y, lỡ mà nói ra thì thật đáng buồn cười.
Tôi nghiêng ngả đi xuống nói, trong lòng khó chịu, giống như một việc vui, lúc mà mình đang hạnh phúc thì biết được mình trộm mất của người khác, người mà tôi trộm lấy cũng không phải ai, chính là Đan Y mà tôi vẫn xem thường từ trước tới nay.
Tôi chân cao chân thấp xuống khỏi đỉnh Phưởng Dực, ngay cả việc cưỡi mây cũng quên mất, lúc mò mẫm từng bước về tới Phượng Tê Cung cũng đã là nửa đêm. Tôi mò vào điện của mình, lại thấy một ánh đèn leo lét, dì đang ngồi trên giường tôi. Trong lòng tôi vừa hối tiếc vừa tự thương hại mình, sự vui mừng lúc trước bây giờ thật buồn cười, cung kính ngồi trước mặt dì.
Hôm nay dì đặc biệt nghiêm khắc hơn bình thường, hỏi tôi “Nửa đêm rồi con còn đi đâu?”
Tôi nghi ngờ bà biết tôi theo dõi bà, nhưng trước nay vẫn nói dối rất thuận miệng, bèn nói “Con ở trong rừng chơi một lúc, ngủ quên mất, tỉnh dậy thì đã tới giờ này. Dì bận rộn sự vụ trong cung, sao lúc này còn chưa đi nghỉ?”
Bà thở dài một hơi nhẹ nhõm, yên tâm rời khỏi.
Tôi gục trên giường, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân mệt mỏi, tâm như tro tàn, mọi hy vọng cũng bị dập tắt, lúc đó vẫn chỉ là một đứa nhỏ, vậy mà cầu mong cho mình già đi, cầu mong cho cuộc đời này mau chóng qua đi.