Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bổn tiên sống cả vạn năm, vỏn vẹn chỉ tương giao với ba người, một là Quốc chủ hiện tại của Thanh Khâu, nghe Phương Trọng nói thì hiện giờ vẫn còn đang ở trong cung an nhàn nằm ngủ. Một là kẻ trước giờ mắc chứng hay quên, hiện nay đã có dấu hiệu bình thường là Nhạc Kha, người còn lại chính là Giao nhân thái tử Ly Quang.
Nhưng hiện giờ, hắn hoàn toàn mù mịt về ta và Nhạc Kha, ánh mắt xa lạ bỡ ngỡ, quả thật khiến cho trái tim đầy nhiệt huyết trong ta bỗng chốc lạnh lẽo.
Giao nương ấy nước mắt rưng rưng giải thích cho chúng ta: “Ngày đó Thiên giới diệt tộc, nghe nói Thái tử điện hạ từ trên cao rơi xuống Đông Hải, đầu va phải đá ngầm, hôn mê bất tỉnh. Những người trong tộc đang ẩn nấp dưới nước liền cứu Thái tử điện hạ đưa về thành San Hô. Thiên giới U Minh Thiết Kỵ càn quét vào thành, may mà Vương hậu đã dẫn những người còn lại trong tộc trốn vào một mật đạo bên dưới thành San Hô nên mới bảo toàn được tính mệnh của phụ nữ và trẻ em trong tộc. Nhưng Thái tử điện hạ lại bị thương nặng, điều dưỡng suốt mấy ngày nay mới khá lên được một chút.”
Mặc dù lòng ta đầy bất mãn vì Ly Quang đã quên bổn tiên sạch sẽ, nhưng sau trận đại chiến vẫn có thể thấy hắn bình an, âu cũng đã là một tin vui to lớn rồi, lẽ nào còn có thể truy cứu đầu đuôi ngọn ngành. Lại kéo tay áo hắn quan sát từ đầu đến chân, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Phương Trọng, liệu có thể thử nói với phụ thân cho một y tiên trong cung đến đây xem vết thương của Ly Quang không, cũng không biết có nghiêm trọng không nữa?” Nói rồi đột ngột ngồi xuống một chiếc ghế đá bên trong viện, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không di chuyển một bước nào nữa.
Chưa nói đến trận đại chiến ở Thiên hà, một đường bôn ba, ngựa không dừng vó, nội chuyện mỹ tửu trong thành Tu La trước đến giờ vẫn nổi danh ngấm rất chậm, dây dưa một hồi, bổn tiên cuối cùng đã có chút không chịu nổi.
Phương Trọng lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc nhỏ rất tinh xảo, đổ từ trong đó ra một viên thuốc màu mật ong: “Vương Thượng sớm đã biết công chúa khi quay về nhất định sẽ có mong muốn này nên sớm đã cho y tiên trong cung đến khám chẩn cho Ly Quang công tử. Mới vừa rồi người còn ngàn căn vạn dặn, muốn khi công chúa ngấm rượu thì uống viên thuốc giải rượu này, nếu không trong hai ngày này sợ là đau đầu vô cùng.”
Ta nhận lấy viên thuốc, chỉ cảm thấy hương thơm nức mũi, lại níu tay áo Ly Quang lắc lắc: “Ly Quang, ta váng đầu lắm, liệu có thể cho ta ở trên giường ngươi nằm nghỉ một chút?”
Đôi mắt màu lam của người ấy trầm lặng dịu dàng, mặc dù gương mặt bị hủy nhưng ý cười trong mắt vẫn như xưa, suýt chút nữa khiến ta cho rằng hắn vẫn chưa từng quên mất quá khứ: “Nếu công chúa điện hạ không chê, xin mời theo Ly Quang.”
Nhạc Kha kéo dài giọng hô: “Ly Quang- -“ Sau lưng đã có một cánh tay đưa tới, ta tựa vào cánh tay ấy đứng dậy, yếu ớt dựa vào, thế nhưng lại cảm nhận được một mùi hương khác với mùi hoa thạch quỳnh luôn nhàn nhạt trên người Nhạc Kha, đấy là một mùi hương tựa như hoa cỏ trong rừng, thoáng ngẩng đầu, chiếc cằm cương nghị của Hùng Lực đã ở ngay trước mắt, khiến ta sợ đến nhảy dựng, dưới chân chợt mềm nhũn, suýt thì vấp ngã.
Ta tưởng mới vừa rồi nhất định là Nhạc Kha, không ngờ lại chính là Hùng Lực. Nhưng nam tử hiện giờ đang ôm ta da thịt cũng cứng ngắc, hắn đại khái cũng không cho rằng ta sẽ bị hắn dọa đến nhũn chân, trên mặt rõ ràng hiện lên nét lúng túng, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Bổn tiên trước đến giờ phóng khoáng rộng lượng, mấy chuyện nhỏ nhặt cũng chẳng truy cứu chấp nhặt làm gì, Hùng Lực lại chính là một nam nhân tốt trong tộc Tu La, lý nào lại vì một chuyện cỏn con mà khiến hắn bối rối? Nghĩ thông chuyện này, ta đã thả lỏng người, dựa nửa thân mình vào cánh tay hắn: “Làm phiền rồi!”. Bước lên một bước, cùng hắn đi theo hướng Ly Quang.
Ly Quang ở phía trước bước được chừng năm sáu bước chợt lảo đảo, cước bộ dừng lại, quả thật khiến bổn tiên bỗng chốc buồn cười: “Ly Quang, lẽ nào ngươi cũng uống nhiều rượu rồi? Thế nhưng ngay cả đi đường cũng suýt vấp ngã.”
“Công chúa nói đùa rồi!” Ngữ điệu ấy mặc dù vẫn nhẹ nhàng ấm áp như xưa, nhưng ngẫm kỹ có thể cảm nhận được có vài phần tang thương.
Bổn tiên đương lúc chuếnh choáng, nào có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy. Nhưng trêu chọc hắn một chút để rồi nhận được câu hồi đáp nghiêm túc như vậy, quả thật có chút ngượng ngùng, quay đầu tìm Nhạc Kha, xuyên qua khuỷu tay Hùng Lực, lại thấy hắn vẫn đứng trước nơi ghế đá bàn đá ta vừa ngồi, đang xấu hổ thu tay về, sắc mặt tái mét.
Con rồng ngốc này tính tình cũng nhỏ nhen quá rồi. Trước đây hắn hay quên, Ly Quang cũng chưa từng đối với hắn có ý oán giận gì, hiện giờ Ly Quang chẳng qua là quên một chút, hắn đã bày ra gương mặt thối hoắc như vậy, quả thật không mấy đẹp đẽ.
Ta tức giận bất bình, uất ức giùm Ly Quang. Thời gian ước chừng bất quá nửa chung trà, xuyên qua đình viện hành lang, cuối cùng đến một nơi cực kỳ yên tĩnh vắng vẻ, trong viện chỉ có hoa cỏ, dưới bóng cây đặt một chiếc ghế tựa, trông có vẻ cực kỳ thoải mái, bổn tiên suýt nữa liền quay người nằm trên chiếc ghế tựa đó.
May mà Hùng Lực nửa dìu nửa ôm, cuối cùng đỡ bổn tiên vào trong phòng Ly Quang. Nhưng thấy trong phòng yên ắng lạnh lẽo, hoàn toàn không có đồ vật cá nhân nào, như thể người ở trong căn phòng này, xoay người liền có thể rời đi, cũng không cần phải thu dọn hành trang gì.
Cũng không biết là vì rượu say chuếnh choáng hay vì nguyên do nào khác, ta bỗng nhiên cảm thấy chua xót, thiếu chút nữa thì lệ nóng hoen mi. Giao nhân Đông Hải qua bao thế hệ đều sống trong thành San Hô, Giao tộc trước giờ cũng giàu có, Ly Quang ngày thường lại khí độ phi phàm, phong thái nổi bật, mặc dù không cao quý như Thiên giới Thái tử nhưng ở Đông Hải cũng tôn quý vinh sủng, ngay cả Bích Dao con gái nhỏ của Đông Hải Long Vương cũng đối với hắn ý nặng tình thâm, khó mà quên được. Hiện giờ lại lưu lạc đến tình cảnh này, Vương thành bị tàn phá, hoảng hốt chạy trốn, ngay đến dung mạo cũng bị hủy hoại.
Nhưng trải qua chuyện này, hắn dường như vẫn là một công tử tao nhã ôn hòa như xưa, ngay đến gian mày cũng chưa từng có một tia tức giận, dịu dàng nói: “Nếu công chúa không chê, xin hãy ở đây nghỉ ngơi? Ta cáo lui trước.” Trong lúc ngẩn ngơ, tựa hồ như lần đầu gặp gỡ, hắn đứng ở đầu bên kia dãy san hô, tiếng nói trong như ngọc, diện mạo tuấn tú, nụ cười như gió xuân, khiến người quên đi những dung tục tầm thường, là một gương mặt tươi cười đầy nét tự do và rộng lượng.
Ta vừa gục xuống trên giường hắn, người trong phòng đã lục tục lui ra, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ như thể có người ở bên tai ta khe khẽ thở dài, trên mặt có ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve. Rượu vào nóng nực, cảm giác mát lạnh dễ chịu đó khiến ta ngâm nhẹ, trong cơn mộng mị cũng sát lại gần nơi mang đến cảm giác thoải mái đó…
Lúc tỉnh rượu, mặt trời đã ngả về tây, phụ thân phái cung thị đến cửa bẩm báo, đêm nay trong cung mở yến tiệc chúc mừng, là chủ soái không thể không tham gia. Ta vội vàng đến cáo từ Ly Quang, cũng nói hắn đến Tu La cung, thấy nét mặt hắn hiện lên vẻ ngượng ngùng thì bỗng chợt nhớ, có thể hắn đối với dung mạo của bản thân mình có chút cố kỵ nên cũng không miễn cưỡng nữa, lúc gần lên xe, còn níu tay hắn tạm biệt: “Ngươi ở đây dưỡng thương cho tốt, qua hai ngày nữa ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian đến gặp ngươi.”
Trên mặt hắn hoàn toàn là vẻ hững hờ, mang theo ý cười khách khí xa lạ: “Công chúa công vụ bộn bề, nếu có việc, không cần phải bận tâm đến Ly Quang. Ly Quang ở đây làm phiền, trong lòng vốn đã không yên, há còn có thể để công chúa phải nhọc lòng thêm nữa.”
Lúc đi một bầu nhiệt huyết, lúc về lòng đầy đau thương. Bổn tiên với Ly Quang trước giờ tự do thoải mái không câu nệ đã quen, cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ hắn khách khí xa lạ thế này, nhất thời trầm mặc quay trở lại trong xe, mặc cho cung thị đánh xe rời đi.
Nơi cửa cung, thị vệ thấy xa liễn của công chúa, lập tức quỳ xuống hô vang: “Thuộc hạ chúc mừng công chúa khải hoàn trở về!” Ta đã biết chuyện này nằm trong sự sắp xếp của phụ thân, thêm nữa trận đại chiến cũng chưa thật sự phân thắng bại, tiếng chúc mừng này nghe tới tai ít nhiều có chút khó chịu, cũng chỉ tùy ý phất phất tay.
Trong điện Bích Hoàng, trước mặt phụ thân bày một chiếc váy lụa đỏ rực, cùng với trân châu sáng bóng được đựng trong hộp, trâm cài bằng vàng xếp ngay ngắn trên đầu giường. Ta vừa vào cửa liền có một thân hình mềm mại lao vào trong ngực, ở trong ngực ta cọ cọ, rên lên ư ử cực kỳ ủy khuất. Ta nhẹ nhàng sờ sờ trên cái đầu nhỏ của nó một lúc, ngạc nhiên nói: “Cửu Ly, đệ không phải đã sớm biến thành hình người, sao bây giờ vẫn còn là dáng vẻ của một tiểu thú vậy?”
Cửu Ly ủy khuất rên lên, bị phụ thân lườm một cái, ở trong ngực ta run rẩy, cuối cùng thành thành thật thật nằm rạp xuống. Phụ thân hết sức vui vẻ ngoắc tay: “Loan nhi mau qua đây, phụ thân bảo người may lễ phục cho con, qua xem thử có chỗ nào không vừa ý không?”
Ta ôm Cửu Ly bước qua, thò đầu nhìn những thứ trên chiếc giường lớn của phụ thân, nhưng thấy hoa phục kim tuyến đỏ rực như lửa, quả thực chói mắt. Bổn tiên nhìn thấy màu sắc chói lọi như vậy, không nhịn được cười nói: “Phụ thân đây là thay nữ nhi may giá y sao? Sao lại rực rỡ như vậy?”
Phụ thân trừng mắt nhìn Cửu Ly một cái: “Còn không ngoan ngoãn ngồi lên ghế?” Lại chỉ vào bộ hoa phục màu đỏ nói: “Lông vũ Loan nhi màu sắc đơn nhạt, trước đến giờ vẫn là thanh y tố sam. Nhưng tộc Tu La ta coi trọng màu sắc rực rỡ, màu đỏ tôn quý, tính cách nữ nhi tộc Tu La trước nay lại như liệt hỏa, đều thích mặc váy màu đỏ. Huống chi là công chúa khải hoàn trở về, đương nhiên phải mặc lễ phục màu đỏ rồi.”
Người còn chưa dứt lời, Cửu Ly đã từ trong ngực ta ngoan ngoãn bò ra, nhảy lên chiếc ghế trong điện, ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ dùng đôi mắt như hồng bảo thạch đáng thương nhìn ta.
Ta không nhịn được bật cười, nào giờ có khi nào thấy qua dáng vẻ ủy khuất thế này của nó đâu? Ngay lúc sống nhờ ở đậu trong phủ Nguyệt Lão, nó cũng dám chiếm tiện nghi, không ít lần đem tơ hồng của Nguyệt Lão lôi ra làm rối thành một nùi, hại Nguyệt Lão phải tốn không ít công sức. Ta cầm viên trân châu nhẵn bóng trong chiếc hộp trên bàn lên ngắm nghía, thờ ơ hỏi: “Cửu Ly sao vậy hả? Sao lại nghe lời phụ thân như vậy?”
Phụ thân nghiêm mặt nói: “Loan nhi lẽ nào không biết, con thú nhỏ này chính là con đực?”
Ta đặt chiếc hộp trong tay xuống, cười nói: “Con thú nhỏ này Loan nhi nuôi cũng đã mấy trăm năm, không phải một ngày một giờ, đương nhiên biết nó chính là con đực.”
Trong mắt phụ thân là nét đau thương nặng nề: “Chuyện này đều trách người làm cha là ta! Nếu không phải mẫu thân con mất sớm, sao có thể cho phép Loan nhi làm xằng như vậy? Tiên giới mặc dù không câu nệ lễ pháp, nhưng nam nữ đại phòng1 vẫn phải giữ.”
1 Nam nữ phải biết giữ khoảng cách
Bổn tiên hôm nay thật sự là không cách nào tưởng tượng nổi, thế nhưng từ miệng một người mà hai câu đạo lý cũng không thể nói nghe được từ “Nam nữ đại phòng”, không khỏi cẩn thận tỉ mỉ quan sát nét mặt người.
Phụ thân bị ánh mắt dò xét của ta nhìn chăm chú, nhất thời tay chân lúng túng như thể không biết phải để chỗ nào, ánh mắt lấp lóe, đột ngột chỉ vào Cửu Ly đang ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế quát: “Quốc chủ mặc dù là giống đực, nhưng nếu muốn ở trong cung bầu bạn với Loan nhi, từ nay về sau phải tuân thủ điều kiện này, một là không được nằm trong ngực Loan nhi, hai là không được ngủ trên giường của Loan nhi, cũng không được ỷ mình là một con thú nhỏ, đối với Loan nhi tùy ý động tay động chân.”
Tính tình Cửu Ly chính là ăn mềm không ăn cứng, ta vốn cho rằng, sau khi phụ thân đưa ra mấy điều kiện này, nó hoặc là sẽ quay về Thanh Khâu, hoặc là giả câm giả điếc, chuyện ta ta làm. Nào ngờ phụ thân còn chưa dứt lời, nó đã vội vàng không ngừng gật đầu, trong mắt toàn bộ là vẻ nịnh nọt lấy lòng.
Phụ thân ho hai tiếng: “Từ nay về sau chuyện này cứ định như vậy đi. Sau này Nhạc Kha và Hùng Lực cũng không thể tùy ý vào điện. Có việc có thể đến Thất Diệp Đường bẩm báo.”
Ta ngây ngốc nhìn phụ thân, không rõ người cha từ trước đến nay thông tình đạt lý, coi lễ giáo như cỏ rác sao lại đột nhiên chú trọng ba cái tiểu tiết như vậy.
Phụ thân nở nụ cười hiền hòa: “Loan nhi với phụ thân gặp lại cũng chỉ mới được vài ngày, phụ thân đương nhiên không thể nào lại nhanh chóng đem Loan nhi gả ra ngoài. Chuyện chọn phò mã ấy hả, tốt nhất cứ từ từ mà chọn, chọn một hai vạn năm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Ta chợt nhớ ra, Phương Trọng từng nói, trước đây Nhạc Kha quấn lấy mẫu thân, không ít lần chọc giận phụ thân, liền hiểu ra chuyện này không những nhằm vào Cửu Ly mà còn nhằm vào Nhạc Kha a? Trong lòng âm thầm bật cười, nhưng chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Loan nhi nhất định sẽ không sớm lấy chồng, đương nhiên sẽ ở trong Tư Hoàng điện bầu bạn với phụ thân thật nhiều.”
Phụ thân lúc này mới tràn đầy mãn nguyện, gọi Phương Trọng vào hầu ta thay xiêm y.
Minh châu cài tóc, hoa phục rực rỡ, trang điểm nhẹ nhàng. Nữ tử trong gương đôi mắt như nước, gò má ửng hồng sáng bóng, theo như bổn tiên thấy, có vài phần xa lạ. Phương Trọng ở bên cạnh vừa cười vừa lau nước mắt nói: “Công chúa trang điểm thế này, quả thật giống Vương phi đến sáu bảy phần. Nếu Vương nhìn thấy, sợ là trong lòng sẽ vừa đau xót vừa vui mừng. Từ khi công chúa lên Thiên giới chinh chiến, Vương liền ngồi buồn bã trong điện, mắt cũng chưa từng khép lại, lo lắng không thôi, phá vỡ luật lệ trong tộc, Tân Vương khảo thí, phụ mẫu nhất định không thể ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng cũng không ngăn cản được Vương.”
Trong lòng ta xúc động, lúc đó chỉ cảm thấy kỳ lạ, phụ thân đồng ý cho ta xuất chinh báo thù cho Ly Quang cũng được đi, căn cứ vào thái độ thương chiều người đối với ta, thế nhưng lại chưa từng tự mình bảo hộ, đích thực rất lạ. Chỉ là lúc đó lòng đầy bi phẫn, cũng chưa từng cẩn thận suy ngẫm.
Phương Trọng lau khô nước mắt trên mặt, lại oán trách nói: “Công chúa cũng thật là! Vương ở trên thành dài cổ mong ngóng, chỉ trông công chúa sớm ngày trở về, nhưng công chúa một khắc cũng không chịu ở bên cạnh Vương nhiều một chút, mới về liền chạy đi thăm Thái tử Giao tộc, còn ở chỗ y nghỉ lại nữa. Chuyện này cũng tốt, Nhạc Tiểu tử trước đây quấn lấy Vương phi, Vương thù mới hận cũ, sợ là sẽ không chịu cho đám tiểu tử cầu thân này gần gũi với công chúa rồi. Ngay đến Thanh Khâu Quốc chủ cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị thi pháp, biến về nguyên thân, nói cũng không thể nói, chỉ có đôi xích đồng lưu chuyển, nhìn thấy cực kỳ đáng thương.”
Ta nhớ tới dáng vẻ ủy khuất của Cửu Ly, trong lòng hoảng hốt. Thì ra phụ thân thấy ta không về nhà mà lại chạy tới chỗ Ly Quang, trong lòng buồn bực, lại bị Cửu Ly gợi lên chuyện cũ, sợ là lại nhớ tới chuyện năm đó Nhạc Kha quấn lấy mẫu thân, đem oán khí này phát tán lên người Cửu Ly, cho nên mới có lệnh cấm kỳ lạ này.
Ta đập bàn cười hơ hớ: “Phụ thân cũng đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tính toán với đám tiểu bối như vậy, cũng không sợ bị chê cười!”
Phương Trọng vừa cầm chiếc lược bằng sừng tê giác chải tóc cho ta, vừa càm rà càm ràm: “Có chỗ nào đáng cười chứ? Công chúa tuổi trẻ, chưa từng thấy Vương thượng và Vương phi năm đó tình nồng ý mật thế nào. Như vậy mới xua được không ít nữ tử. Nếu không phải năm đó Vương phi thương yêu Nhạc tiểu tử, Vương thượng sớm đã đem Nhạc tiểu tử vứt ra khỏi núi Tu Di rồi. Chính vì chuyện này, Nhạc tiểu tử còn bị ném vào trong Thiết kỵ bộ ba ngày hai đêm, đánh nhau với đám hán tử trong quân.”
Chả trách lúc Nhạc Kha mới vào thành, hộ quân giữ thành đã thân thiết với hắn như vậy, trận tỷ thí sau đó ở thao trường Tu La, đánh nhau hăng hái, sau chuyện đó cũng không thấy người nào có vẻ bực dọc, ngược lại giống như hài lòng mãn nguyện, ai nấy đều vui mừng hớn hở.
Phương Trọng giúp ta chải tóc ra sau đầu, đang tỉ mỉ xem xét coi còn chỗ nào không thỏa đáng thì đã nghe thấy cửa điện có tiếng gõ nhẹ: “Công chúa, yến tiệc còn một canh giờ nữa sẽ bắt đầu, Tu La Vương sợ công chúa điện hạ đói bụng, sai nô tỳ bưng một ít điểm tâm đến.”
Trong thành Tu La, ai cũng xem phụ thân như thần, mở miệng khép miệng đều là Vương thượng, hiện giờ bỗng nhiên xuất hiện cách xưng hô như vậy, kỳ thật khiến ta ngạc nhiên không thôi: “Ở ngoài cửa lẽ nào không phải là người tộc Tu La ta? Xưng hô phụ thân sao lại lạ như vậy?”
Phương Trọng hé miệng nở nụ cười, hướng ra ngoài nói: “Vào đi.” Lại kéo ta đứng dậy: “Công chúa nhìn thử không phải sẽ biết sao?”
Ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rất nhẹ, ta chậm rãi xoay người, chỉ nghe thấy một tiếng xoảng, giọng nói kích động vọng đến bên tai: “Công chúa…” Một bóng dáng đơn bạc xông đến, nắm lấy tay ta, chặt đến nỗi khớp xương ta đau nhức.
Ta chăm chú nhìn, thì ra là Hồng Oanh, thị nữ thiếp thân trước đây của mẫu thân, lúc này hai mắt đẫm lệ, đau thương vô cùng, nắm chặt tay ta không ngừng run rẩy, một câu cũng không nói được.
Phương Trọng liền vội vàng bước lên muốn kéo nàng ra: “Hồng Oanh, Hồng Oanh, cô thử nhìn kỹ xem đây là ai? Bệnh mấy ngày, bệnh đến hồ đồ luôn rồi. Đây không phải Vương phi, cô nhận sai rồi!”
Hồng Oanh giống như bị lời này của nàng thức tỉnh, hoảng hốt cẩn thận nhìn kỹ, cuối cùng “Oa” một tiếng nấc lên: “Nô tỳ mấy ngày nay đêm đêm mơ gặp công chúa, ngay đến ban ngày nằm mơ cũng có thể nhìn thấy công chúa…”Ngữ điệu chuyển thấp, cực kỳ mất mát thấp giọng khóc: “Công chúa sao lại không dẫn Hồng Oanh đi?”
Trong lòng ta cũng trở nên ảm đạm, công chúa trong mắt nàng đương nhiên là mẫu thân, không phải ta. Nói ra thì, ta bất quá ở trong Côn Lôn kính may mắn gặp được mẫu thân một lần, đây cũng coi là ân huệ lớn lao rồi.
Phương Trọng dắt tay nàng, cũng nước mắt vòng quanh, vừa cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng vừa an ủi: “Vương phi người đã mất, sao có thể nói quay về liền quay về? Mấy lời này ở trong Tư Hoàng điện không được nói nữa, nếu để Vương thượng nghe được, không biết trong lòng sẽ đau khổ thế nào? Vương phi đêm đêm đều xuất hiện trong giấc mộng của cô, có lẽ là để cô thay người chăm sóc tiểu công chúa.”
Hồng Oanh ngừng khóc, ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn, lại liên tục gật đầu: “Phương nữ quan nói đúng, công chúa nhất định là có di nguyện này. Trước đây người cũng khen ta cực kỳ biết cách chăm sóc người khác, nhất định là muốn đem tiểu công chúa phó thác cho ta.” Nói rồi chạy về phía ta: “Từ nay về sau, Hồng Oanh thề chết bảo hộ, nhất định không quên phó thác của công chúa!”
Ta thấy nàng tinh thần hoảng loạn, nhưng lại run rẩy quỳ xuống, từ đầu đến cuối nét mặt tiều tụy hốc hác, không nhịn được liền vội vàng dìu nàng đứng dậy: “Hồng Oanh , mau mau, không cần phải như vậy! Trước đây nghe nói mẫu thân đối xử với cô rất tốt, lúc ta còn ở núi Đan Huyệt cũng được cô âm thầm che chở, trong lòng rất cảm kích. Ta thấy cô bệnh thân thể còn chưa lành, chi bằng trước quay về nghỉ ngơi, sớm dưỡng thân thể cho khỏe, nếu cô muốn thì hãy ở cạnh ta, những lúc rỗi rãi bầu bạn trò chuyện với ta, trải qua những ngày tháng thật tốt.”
Nàng thấp giọng vâng một tiếng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, vành mắt đỏ ửng cáo lui.
Trong thành Tu La trước giờ vẫn luôn ồn ào huyên náo, nam tử Tu La uống rượu suốt đêm, hàng đêm tỷ thí tu vi. Hôm nay lại có chút khác với ngày thường, trong cung trước nay vẫn luôn vắng vẻ yên tĩnh, minh châu lấp lánh, chúng thần tử ai nấy đều dẫn theo con trai, con gái nhà mình đến, ngay cả Hùng Lực cũng nối gót phụ thân, cùng với muội muội nhỏ tuổi của hắn tuân theo quy củ.
Trong Phi Loan Điện, minh châu chiếu rọi, phụ thân nắm tay ta từng bước từng bước tiến lên ngọc tọa, hướng bên dưới điện nhìn xuống, biểu tình trên mặt chư thần không giống nhau, mọi người trong điện bái phỏng xong liền nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Có nữ tử mỹ mạo kiều diễm tiến lên dâng một điệu múa, sóng mắt lúng liếng lưu chuyển trên người phụ thân, váy dài trên người lay động, như hoa thủy tiên một mình hé nở, hương thơm thoang thoảng gần xa.
Phụ thân lại nâng nửa ly rượu đưa qua: “Hôm nay yến ẩm, sao lại có thể không uống chứ?” Lúc ở Điểm Tướng Đài ta đã uống không ít, nếu không phải ở chỗ Ly Quang nghỉ ngơi được một lúc, e rằng hiện giờ vẫn còn say, lý nào còn dám uống rượu nữa? Vội vã lắc lắc đầu, nhìn xuống dưới đài, nhưng lại thấy Nhạc Kha và Hùng Lực đang ghé tai thì thầm, cũng không biết nói chuyện gì, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên liếc trộm ta một cái.
Bổn tiên còn nhớ lúc ở chỗ Ly Quang, Nhạc Kha mặt mày đen lại, bây giờ lại thấy da thịt trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt mang chút ý cười, vô duyên vô cớ có chút cảm giác không tốt.
Một điệu vũ kết thúc, vũ nương đó ánh mắt chăm chú nhìn phụ thân, thấy người cũng không ý định giữ mình lại mới nhanh chóng xuống đài, ta thấy nàng ngồi vào vị trí còn trống thứ tư hàng bên trái đã được bố trí sẵn, bên cạnh là một nam tử Tu La tuổi trung niên, chính là Thôi Phục thúc thúc mà phụ thân trước giờ vẫn luôn coi trọng, nghiêng người nhẹ giọng an ủi vũ nương đó, ta mới như vừa chợt tỉnh mộng, biết được nàng ấy không phải là vũ nương mà chính là con gái của một vị trọng thần Tu La. Chỉ là nàng trang điểm lòe loẹt như vậy, lại còn dán mắt vào phụ thân, lẽ nào muốn làm mẹ kế của ta?
Bổn tiên cho rằng, nữ nhân này tâm cơ trùng trùng, nghĩ ra phương pháp như vậy, đích thực không tốt cho lắm. Vì vậy trong lòng liền có chút thành kiến với nàng, lại quan sát nàng ta nhiều một chút, bất quá thấy nàng ánh mắt quyến rũ, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, ngực to mông nở, theo cách nói của phàm gian, đích thực là một người sinh nở tốt.
Chỉ là theo như phụ thân nói, hơn một vạn năm về trước, sau khi mẫu thân sinh hạ một quả trứng, người thấy mẫu thân hết mực lo lắng, muốn ấp quả trứng này, cơ hồ năm trăm năm cũng không có chút suy suyển, người mặc dù có lòng nhưng thân thể cao lớn vạm vỡ, lại là người tộc Tu La, không như chim trống trong Điểu tộc, trước nay chưa từng ấp trứng qua, sợ là ấp rồi sẽ làm quả trứng vỡ vụn. Đợi đến ngày ta phá vỏ mà ra, người mặc dù vui mừng khôn thôi, nhưng cũng thương tiếc mẫu thân vất vả, âm thầm thề rằng sau này quyết không để mẫu thân sinh nữa.
Trong lòng bổn tiên có chút tiếc nuối thay cho nữ tử trẻ tuổi kia, nhìn trúng ai không trúng, khăng khăng nhìn trúng một nam tử hiếm hoi như phụ thân. Cẩn thận ngẫm nghĩ như vậy, ánh mắt liền không ngừng được càn rỡ đảo trên người nàng, khiến cho nam tử trẻ tuổi bên cạnh nàng và Thôi Phục thúc thúc cảnh giác, cũng hướng về phía ta nhìn lâu hơn một chút. Phụ thân mỉm cười ở bên tai ta khẽ nói: “Thiếu niên bên cạnh Thôi Phục là trưởng tử của y, chính là thống lĩnh cánh tả quân thiết kỵ, năng lực không thua kém Hùng Lực, lần này Loan nhi xuất chinh, hắn cũng đi theo bên cạnh.”
Ta tập trung cẩn thận nhớ lại, hoàn toàn không có ấn tượng, liền lắc lắc đầu ngượng ngùng.
Phụ thân nốc cạn vò rượu ngon: “Loan nhi cứ từ từ mà chọn, tốt nhất là chọn đến hoa mắt…” Trong lòng ta âm thầm vui vẻ, bộ dạng của phụ thân thế này, quả thật giống như đang ghen, mới gặp lại ta không được bao lâu, Phương Trọng nói phụ thân nhìn mấy nam tử trẻ tuổi thì trong lòng bực dọc. Hùng Lực từ trước đến giờ đối với người luôn cung kính, nên cũng còn chừa cho hắn chút mặt mũi.
Ta vừa cảm thán phụ thân nhiều năm cô độc một mình, bỗng nhiên có được đứa con gái, đương nhiên là thương yêu có thừa, không muốn gả đi, một mặt lại len lén liếc nhìn Nhạc Kha, không biết vì sao, thế nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ khi người gặp họa. ——– Nghĩ tới năm đó hắn quấn lấy mẫu thân, lúc chọc phụ thân nổi giận phừng phừng, có từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay?
Thằng nhãi này trước giờ da dày gan lớn, phớt lờ lệnh cấm của phụ thân, bất quá được một lúc, đợi đến khi qua một điệu vũ nữa, hắn liền dẫn Hùng Lực và đám nam tử trẻ tuổi, ai nấy đều cầm ly rượu đến kính rượu, phụ thân rộng rãi, ngửa cổ uống cạn, duy chỉ khổ cho bổn tiên, từng chung từng chung nuốt xuống, đích thực là uống đến trời xoay đất chuyển. Kỳ quái là tên nhãi Nhạc Kha này mặc dù dẫn một đám người đến kính rượu, bản thân hắn lại né tránh, chỉ đến người cuối cùng mới chậm rãi tiến lên, trước kính phụ thân một chung, phụ thân uống cạn, liền đến bên cạnh bàn ta, cười đến hết sức xấu xa: “Công chúa điện hạ say rồi sao? Tại hạ kính công chúa một chung, mừng công chúa điện hạ khải hoàn trở về.”
Phụ thân trước đó đã ngàn căn vạn dặn, yến tiệc hôm nay bất luận là trôi qua như thế nào, tộc Tu La trước giờ chỉ thừa nhận kẻ mạnh, nếu ta uống đến ngã gục, e là sẽ khiến người khác coi thường. Bổn tiên hết từ chối lại từ chối, lúc này mới thẳng lưng, tiếp nhận chung rượu hắn mời, đè nén cảm giác buồn nôn đang cuộn trào, ngẩng đầu nuốt xuống.
Bên tai chỉ nghe được tiếng cười trầm thấp: “Công chúa điện hạ uống say rồi, vẫn xin lần tới hãy nhớ, ngàn vạn lần cũng đừng có ôm nhầm người. Ôm nhầm người cũng không có gì, nếu như lại ôm nhầm người tiến vào động phòng, tại hạ trước giờ không mặt không mũi, không dám bảo đảm sẽ làm nên chuyện mất thể diện thế nào đâu!”
Ta gắng gượng mở đôi mắt ngà ngà say lên nhìn, phụ thân đang bị các đại thần tiến đến mời rượu, ngẩng đầu hăng hái uống. Tộc Tu La không phân rõ tôn ti, hoàn toàn là kính ý từ tâm, yến ẩm trong điện thế nhưng lại náo nhiệt như nơi phố thị, phía trước bảo tọa đứng đầy các thần tử đến kính rượu. Nam tử trước mặt ý cười dạt dào, nhưng trong mắt rõ ràng là chứa băng tuyết lạnh giá, khiến người phát run.
–A, bổn tiên trong lúc nửa tỉnh nửa say cuối cùng đã nhớ ra, buổi chiều ở chỗ Ly Quang, đích thực là bị Hùng Lực ôm một lúc.
Hiểu ra thằng nhãi này mặt đen lại, thật ra không phải do Ly Quang đã quên, mà là khó chịu vì bổn tiên?