Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng có những chuyện không hề giống như tưởng tượng, nếu không xảy ra chuyện vừa nãy, thì có lẽ Trần Phong đã có một cuộc tình lãng mạn rồi, nhưng giờ đây biết Leona chắc chắn cũng vẫn đang sợ hãi, Trần Phong sao có thể làm chuyện kia được.
Đưa Leona vào đến phòng của cô ta, Leona cười nói: “Anh có muốn ở lại không?”.
Trần Phong lại không có ý định trêu đùa, anh nghiêm túc nói: “Không đùa nữa nhé, giờ cô đang cố gắng dùng ý định này để che đạy chuyện vừa xảy ra. Nhưng bây giờ việc cô cần làm không phải là sự phóng túng nồng nhiệt gì cả, mà là yên tâm nghỉ ngơi”.
Leona như thể bị nhìn thấu tâm tư vậy, bất lực như một con thỏ trắng.
Trần Phong nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường, một tà áo sườn xám bị vén lên, lộ ra chiếc chân thon dài trắng nõn trước mặt Trần Phong.
Thực sự rất muốn chạm vào làn da mềm mại mượt mà kia, nhưng Trần Phong vẫn ngăn được suy nghĩ trong đầu, và anh nhìn vào vết thương trên đầu gối của Leona.
Chỗ đó bị trầy chút da, nên chảy ít máu, Trần Phong tìm thấy thuốc cầm máu trong tủ của căn phòng, thế là anh cầm lấy định bôi lên cho Leona.
Leona lo lắng nói: “Chỗ này liệu có để lại sẹo không nhỉ?”.
Trần Phong cười nói: “Không đâu, kiểu trầy xước này sẽ nhanh hết thôi, và sẽ không để lại chút sẹo nào”.
Nghe thấy Trần Phong nói vậy Leona mới cảm thấy yên tâm.
Xử lý vết thương xong, Trần Phong cũng đứng lên chuẩn bị chào để ra về, anh không muốn quấn lấy một người phụ nữ trong tình trạng như thế này.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này chờ tâm trạng ổn định lại đã, chuyện gì cũng sẽ qua nhanh thôi mà, nếu mấy hôm nữa cô vẫn chưa quên tôi, thì tôi lại đến nói chuyện về nước hoa với cô”, nhìn Leona nằm trên giường với vẻ mệt mỏi, Trần Phong liền nói.
Leona chỉ bực dọc nhìn Trần Phong, như thể cảm thấy Trần Phong đã làm chuyện gì tày trời với cô ta vậy.
Trần Phong lại không dám ở lại lâu, nếu tiếp tục ở lại, anh thực sự sợ bản thân anh không kiềm chế được, và sẽ quấn lấy Leona mất.
Giúp Leona đóng cửa phòng lại, Trần Phong liền rời khỏi đó.
Khi đi ngang qua tầng một, anh nhìn thấy đã có người đến bắt tên tội phạm kia, và hình như có người vẫn đang tìm anh, chắc là muốm tìm anh để tìm hiểu tình hình lúc đó, nhưng Trần Phong sợ phiền phức nên đã âm thầm lẻn nhanh ra ngoài.
Ngày mai chắc truyền thông sẽ đưa tin có một vị anh hùng không để lại tên.Nhưng những điều này cũng chẳng liên quan đến Trần Phong lắm.
Vì không có xe đi về, Trần Phong liền gọi điện cho Bạch Tinh, một lúc sau người đàn ông đô con đưa Trần Phong lên núi đã lái một chiếc xe đến.
“Anh Trần, sao có một mình anh vậy, vì sao không cùng anh Bạch và mọi người đi chơi cho vui”.
Trần Phong lắc đầu nói: “Tôi không thích mấy chỗ náo nhiệt ấy, cũng thấy chẳng có gì nên anh đưa tôi về đi vậy”.
Người đàn ông cũng không có gì để nói cả, liền lái xe đưa Trần Phong về căn biệt thự trên núi.
Không ngờ đến giờ này rồi mà Tiểu Diệp vẫn còn chờ anh, cô ấy thấy Trần Phong về lập tức vui mừng chạy đến.
“Sao cô còn chưa ngủ, chẳng phải cứ đến 9 giờ là cô buồn ngủ díu mắt lại rồi sao?”, Trần Phong nhìn Tiểu Diệp hỏi.
Tiểu Diệp trông có hơi buồn ngủ, nhưng nhìn thấy Trần Phong cô ấy vẫn cười nói: “Anh Trần, anh chưa về thì tôi không dám đi ngủ, tôi sợ khi anh về sẽ muốn tôi làm gì đó cho anh”.
Trần Phong mỉm cười nhấn vào trán Tiểu Diệp nói: “Chắc chắn là cô ngủ một mình nên sợ chứ gì, thế nếu tôi không về thì cô không đi ngủ đúng không?”.
Tiểu Diệp cười hi hi, giống như Trần Phong đã đoán trúng suy nghĩ của cô ấy vậy.
Trần Phong lại nói: “Được rồi, cô mau đi ngủ đi, tôi không cần cô phải làm gì cả, những chuyện kia tự tôi cũng làm được rồi”.
Nhưng Tiểu Diệp kiên định nói: “Tôi đến là để chăm sóc anh Trần, sao có thể để anh Trần làm chứ, với lại anh còn bị thương, anh muốn làm gì cứ nói với Tiểu Diệp nhé”.
Trần Phong biết cô gái này mà kiên quyết thì khó mà thuyết phục được, thế là anh giả vờ giận dữ: “Nếu cô còn không đi ngủ thì tôi sẽ trừ lương cô đó, trừ hết cả lương của tháng này luôn”.
Quả nhiên nghe thấy tiền lương mà cô ấy quan tâm nhất sắp bị trừ hết, Tiểu Diệp lập tức tỏ vẻ tủi thân.
“Được rồi, cô đi ngủ đi, tôi đùa cô thôi, không phải là cô định không nghe lời tôi đấy chứ?”, Trần Phong bất lực đành an ủi.
Tiểu Diệp cũng biết ý của Trần Phong, đành buồn bã quay người đi về phòng.
Thực ra cũng không cần Tiểu Diệp phải giúp thật, anh đánh răng rửa mặt xong Trần Phong cũng nằm lên giường ngủ luôn.
Đến sáng hôm sau, Bạch Tinh đã lên núi rồi.
Trần Phong bị anh ta gọi dậy.
Tiểu Diệp đang chuẩn bị đồ ăn sáng, Trần Phong nhìn Bạch Tinh với vẻ bực bội, còn Bạch Tinh cũng cảm thấy hơi áy náy.
Nhưng sự vui mừng của anh ta lại không thể che giấu nổi.
“Nói đi, lại thế nào thế?”, Trần Phong bực dọc nói.
Bạch Tinh hứng khởi kể: “Sosko đã loại Bạch Tô, bây giờ người phụ trách dự án ở hoang mạc này của Sosko đã là tôi rồi, tất cả mọi người ở nhà họ Bạch bây giờ đều vô cùng tôn kính tôi, tôi nói gì bọn họ đều không dám phản bác, anh...”.
Chưa chờ Bạch Tinh nói xong, Trần Phong đã ngắt lời: “Anh đến đây chỉ là vì chuyện này thì anh đi về được rồi đấy, tôi không muốn nghe anh ở đây kể lể sự vui sướng của anh đâu, tôi chẳng có hứng thú gì về niềm vui này cả”.
Bạch Tinh hơi ngại ngùng rồi im bặt lại.
Trần Phong lại nói: “Vậy giờ anh không đi đi còn định làm gì nữa, chờ tôi mời anh ăn cơm à?”.
Bạch Tinh cũng biết Trần Phong đang rất bực mình, không dám đôi co với anh, đành xua tay nói: “Đương nhiên là không phải rồi, chỉ là tôi không biết làm sao để cảm ơn anh Trần, nên tôi muốn mời anh Trần đi ăn một bữa, đương nhiên vẫn là tại khách sạn hôm qua, và vẫn là bốn cô gái kia”.
Anh ta vừa nói vừa nở nụ cười đẩy ẩn ý.
Trần Phong bực mình đá cho anh ta một phát rồi nói: “Đi đi, đừng có nghĩ tôi giống như các anh, tôi không phải loại người đó đâu nhé”.
Cuối cùng, Bạch Tinh đành một mình rời khỏi đây.
Vốn tưởng chuyện này sẽ kết thúc như vậy, Trần Phong nghĩ anh có nên dành thời gian đi gặp Leona không, cũng quên mất không lưu lại phương thức liên lạc của cô gái này, giờ đến điện thoại cũng không gọi được.
Anh cứ thế ngồi đó nghĩ vẩn vơ.
Bạch Tinh đi khỏi được ba hôm thì Bạch Tô đến chỗ anh.
Đây là chuyện khiến Trần Phong tuyệt đối không thể ngờ được.
Một mình cậu ta đến, trên xe không còn ai khác, đến vệ sĩ cũng không có, như thể không hề sợ Trần Phong sẽ làm gì cậu ta.
Trần Phong ngồi ở đó, cậu ta đi đến trước mặt cung kính nói: “Anh Trần”.
Trần Phong không nhìn cậu ta, đương nhiên là chẳng có thiện cảm gì với cậu ta cả.
Còn Bạch Tô vẫn rất cung kính: “Anh Trần, chuyện trước đây là do tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, đã đắc tội với anh Trần, mong anh Trần có thể rộng lượng bỏ qua cho”.