Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi chiều, Tô Diệu vui vẻ kéo Liễu Viện đến trung tâm thương mại mua rất nhiều đồ.
Nhà ở Hoà Cảnh Viên tuy trang hoàng đẹp đẽ, nhưng còn rất nhiều đồ gia dụng chưa được bài trí.
Tám phòng ngủ, ba phòng khách, ba phòng vệ sinh, một phòng bếp, thực sự cần quá nhiều đồ đạc.
Cả buổi chiều Trần Dương không biết Tô Diệu đã chốt bao nhiêu hoá đơn, chỉ biết mấy trăm nghìn trong tay cô đã hết sạch.
Tuy mệt nhưng Trần Dương cảm thấy rất vui.
Bởi vì đây là căn nhà thực sự thuộc về hai người, có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Nhìn thấy Tô Diệu được Trần Dương yêu chiều hết mực, Liễu Viện vô cùng ngưỡng mộ.
Sau khi mua đủ đồ, Liễu Viện mời Tô Diệu và Trần Dương ăn cơm để tỏ lòng cảm ơn.
Dù sao nhờ Trần Dương mua căn nhà này mà cô ấy kiếm được một khoản lớn, ít nhất không phải lo đến cuộc sống trong hai năm tới.
Ăn cơm xong, cô ấy và Tô Diệu lưu số của nhau rồi tạm biệt.
Chờ Liễu Viện về rồi, Tô Diệu mới nhìn Trần Dương nói: “Ông xã, anh… có phải anh giấu em chuyện gì không?”
Nghe Tô Diệu hỏi, Trần Dương mỉm cười. Chuyện nên đến cuối cùng cũng đến, đã giấu biết bao lâu, giờ muốn giấu cũng không được.
“Bà xã, thực ra anh…”
Tít tít tít!
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Diệu đổ chuông, là Lý Mật gọi đến.
“A lô, Diệu Diệu, các cậu đang ở đâu đấy? Bao giờ thì về?”
“Bọn tôi đang dạo phố, giờ về đây!”
Nói xong Tô Diệu cúp máy.
“Ông xã, chúng ta về thôi!”, Tô Diệu mỉm cười, khoác tay Trần Dương, bước về phía nhà Lý Mật.
Đến nhà Lý Mật, cô ta đã nấu xong một bàn ăn thịnh soạn.
Trong bữa cơm, Trần Dương có chút ngại ngùng.
Lý Mật cũng vậy, cô ta còn không dám nhìn Trần Dương cái nào.
Hôm nay đi làm, tâm hồn cô ta treo ngược cành cây, trong đầu đều là hình ảnh Trần Dương, khiến cô ta sắp sụp đổ đến nơi.
Tô Diệu ở bên cạnh không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, vừa ăn vừa khen tài nấu nướng của Lý Mật, khiến Lý Mật nghe mà cảm thấy vô cùng áy náy.
Ăn cơm xong, Trần Dương xung phong đi rửa bát.
Tô Diệu thì kéo Lý Mật ra sô pha nói chuyện.
Khi Tô Diệu nói ngày mai sẽ chuyển đi, nụ cười của Lý Mật tắt ngấm, trong lòng bỗng có cảm giác mất mát vô cớ.
Nhất là khi Tô Diệu nói về việc sắp xếp từng món đồ gia dụng, khuôn mặt cô nở nụ cười hạnh phúc, khiến Lý Mật vô cùng ngưỡng mộ.
Cô ta chưa từng yêu ai, cũng đến lúc tìm một người bạn trai rồi…
…
Thành phố Tây Xuyên, trong một căn biệt thự xa hoa.
Một ông lão ngồi trên sô pha, đối diện là một cô gái trẻ tuổi.
Cô gái này chính là Tần Vũ Hàm.
Còn ông lão ngồi đối diện cô ta chính là người đã từng dùng Phá Chướng Đan hết hạn, bị ngất trong buổi bán đấu giá Đinh Đinh lần trước.
Người này không ai khác, chính là ông nội Tần Vũ Hàm, là Hoàng Long Sứ Ngũ Thông Thiên của Thần Long Giáo.
“Ông nội, ông đừng giận nữa mà…”
Tần Vũ Hàm ngồi bên cạnh Ngũ Thông Thiên, lay cánh tay ông ta làm nũng: “Ông nội, cũng chỉ là sâm núi ngàn năm thôi mà. Bán rồi thì thôi, cùng lắm lại tìm cây khác là được”.
“Cháu nói thì nhẹ nhàng lắm”, Ngũ Thông Thiên lạnh lùng đáp: “Cháu có biết cây sâm núi ngàn năm đó quý giá đến mức nào không? Nó được dùng để chữa trị hàn độc trong người cháu đấy”.
Trước kia, Tần Vũ Hàm chính là người Ngũ Thông Thiên thương yêu nhất, đừng nói là nổi giận, cho dù chỉ nói hơi lớn tiếng ông ta cũng không nỡ.
Nhưng chuyện Tần Vũ Hàm bán mất cây sâm núi ngàn năm đã thực sự khiến ông ta nổi giận.
Cây sâm núi ngàn năm này là ông ta hết lời xin xỏ từ một người bạn cũ, mục đích là để chữa trị hàn độc trong người Tần Vũ Hàm.
Nhưng cô cháu gái này thì hay rồi, bán không thương tiếc.
“Ông nội, ông thay đổi rồi, ông không thương cháu nữa”, dứt lời, Tần Vũ Hàm mếu máo, nước mắt tuôn ra: “Trước giờ ông chưa bao giờ nói to tiếng với cháu như vậy cả. Ông nội thối, ông nội xấu xa, cháu không thèm quan tâm ông nữa”.
Trước kia Tần Vũ Hàm mà giở chiêu này ra, Ngũ Thông Thiên kiểu gì cũng cuống quýt lên.
Nhưng lần này ông ta tức giận thật sự, cố nén đau lòng nói: “Không có sâm núi ngàn năm, nhỡ hàn độc trong người cháu phát tác thì phải làm sao? Cháu đúng là hồ đồ, ông nội rồi cũng sẽ già, nhỡ một ngày nào đó ông nội không còn thì phải làm sao?”
Nghe Ngũ Thông Thiên nói vậy, Tần Vũ Hàm khóc càng to hơn: “Không, cháu không muốn rời xa ông, đừng mà…”
Thực ra Tần Vũ Hàm biết, cô ta có thể sống được đến bây giờ đều là nhờ công lực thâm hậu của ông nội, luôn giúp cô ta khống chế hàn độc trong người.
Nếu không vì vậy, Ngũ Thông Thiên đã có thể đột phá cảnh giới Quy Chân từ mười mấy năm trước, chứ không phải bị vây hãm ở cảnh giới Phản Phác lâu như vậy.
“Con bé ngốc”, Ngũ Thông Thiên thở dài: “Cháu yên tâm, ông sẽ không rời xa cháu đâu”.
Dứt lời, ánh mắt ông ta lạnh đi, dường như nghĩ đến gì đó, lập tức đứng lên nói: “Đi, thu dọn đồ đạc, về Thần Long Đảo với ông”.
“Ông nội, tại sao phải về Thần Long Đảo?”, Tần Vũ Hàm nức nở nói.
“Ông nội phải tìm một người chồng tốt cho cháu”.
“Không… Ông nội, cháu không muốn lấy chồng, cháu không muốn về Thần Long Đảo…”
“Vũ Hàm, cháu đừng trách ông nội!”, Ngũ Thông Thiên thầm thở dài trong lòng, nhân lúc Tần Vũ Hàm không chú ý, dùng cương khí khiến cô ta ngất đi.
…
Sáng hôm sau, đúng lúc Trần Dương đang ngủ ngon.
Tô Diệu kinh hãi thất sắc chạy từ trên tầng xuống, lay Trần Dương nói: “Ông… ông xã, anh mau dậy đi, bố mẹ xảy ra chuyện rồi…”
Cái gì?
Nghe thấy vậy, Trần Dương lập tức tỉnh ngủ hẳn.
9 giờ sáng, lúc Trần Dương và Tô Diệu đến Thiên Mộng Viên, Đường Tĩnh và Tô Trường Hà đang chân trần đứng ở ngoài.
Trên cửa căn biệt thự dán tờ niêm phong trông rõ mồn một.
Cái gì?
Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Vừa nhìn thấy Tô Diệu, Đường Tĩnh đã khóc lóc: “Diệu Diệu, cuối cùng con cũng về, chúng ta mất nhà rồi…”
“Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tô Diệu nhìn Đường Tĩnh nói: “Sao mẹ với bố lại ra nông nỗi này?”
“Còn không phải do mẹ con, dám thế chấp nhà cho bọn cho vay nặng lãi”, Tô Trường Hà vẻ mặt khó coi nói: “Bố với mẹ con đang ngủ, thì một đám đàn ông lưng hùm vai gấu xông vào, đuổi bố với mẹ con ra ngoài, còn thay cả khoá cửa”.
“Ông còn trách tôi, nếu không phải ông bảo bỏ tiền đầu tư, thì tôi đã trả tiền cho họ rồi”, Đường Tĩnh vừa khóc vừa mắng mỏ Tô Trường Hà.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa”, Tô Diệu nhíu mày nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải mẹ thế chấp nhà cho ngân hàng sao? Sao lại thế chấp cho bọn cho vay nặng lãi? Với lại lần trước chẳng phải con đã bảo mẹ đi trả tiền rồi sao?”
“Diệu Diệu, mẹ… mẹ nói thật với con, con đừng giận nhé”, Đường Tĩnh nói: “Thực ra lần trước không phải mẹ thế chấp nhà cho ngân hàng, mà là thế chấp cho bọn cho vay nặng lãi”.
“Sao cơ?”
Trần Dương nghe xong liền ngây người.
“Con cũng biết đấy, nhà là con đứng tên, nếu con không ra mặt thì ngân hàng sẽ không cho mẹ vay, nên mẹ đã thế chấp cho bọn cho vay nặng lãi…”, Đường Tĩnh cắn răng nói.
“Mẹ, sao mẹ lại lừa con vậy?”, Tô Diệu nhìn bà ta với vẻ không dám tin: “Được, cho dù mẹ thế chấp nhà cho bọn cho vay nặng lãi, nhưng chẳng phải mẹ có 30 triệu sao? Tại sao mẹ không trả cho họ?”
“Mẹ… mẹ vốn định trả, đều tại bố con cả”, Đường Tĩnh vội vàng nói: “Tiền đưa hết cho bố con đầu tư dự án rồi”.
Trần Dương ở bên cạnh không còn lời nào để nói.
Bố vợ có con mắt đầu tư thế nào mẹ còn không biết sao?
Từ nước Mễ về một lần đã khiến nhà họ Tô gần như phá sản, mẹ phải dũng cảm đến đâu mới dám đưa tiền cho bố chứ?
“Bố, bố có thể lấy tiền về được không?”, Tô Diệu nhìn Tô Trường Hà nói.
Tô Trường Hà lắc đầu đáp: “Tiền đầu tư vào rồi tạm thời không lấy ra được, nhưng bố đảm bảo dự án đó của bố kiếm được rất nhiều tiền, chỉ cần một tuần là có thể thu về 50 triệu cả vốn lẫn lời”.
Dự án gì mà đầu tư 30 triệu, một tuần sau đã thu về 50 triệu cả vốn lẫn lời?
Nghe đã biết là lừa đảo.
“Bố, sao bố không nghĩ cho kĩ, trên đời này làm gì có vụ đầu tư nào dễ ăn như vậy?”, Tô Diệu vẻ mặt đau khổ nói: “In tiền cũng không được nhanh như vậy”.
Thấy Tô Diệu không tin, Tô Trường Hà vội vàng giải thích: “Diệu Diệu, con hãy tin bố, lần này chắc chắn không vấn đề gì”.
“Người khởi động dự án lần này là bạn đại học của bố, ông ta chắc chắn sẽ không lừa bố”, Tô Trường Hà tỏ vẻ bí mật nói: “Nghe nói đây là công trình bí mật quốc gia, người ngoài không biết đâu”.
“Bố, có phải nó tên là công trình khai thác phát triển Bắc Bộ không?”, Trần Dương nói.
“Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện à, cậu bớt lời…”, Tô Trường Hà đang nói thì ngây ra, lập tức nhìn Trần Dương với vẻ khó hiểu: “Sao cậu biết? Lẽ nào cậu cũng bỏ tiền đầu tư?”
Trần Dương cười khổ nói: “Bố ơi, đây là lừa đảo đấy”.
“Không thể nào, không thể thế được, ông ta là bạn thân nhất hồi đại học của tôi”.
“Bố, bố cứ gọi điện cho người bạn tốt này của bố đi”, Trần Dương cũng không còn lời nào để nói, rõ rành rành là lừa đảo mà bố vợ cũng tin.
Aizzz!
400 triệu của nhà họ Tô bị lừa cũng không oan tý nào.
Thấy Tô Trường Hà vẫn đứng bất động, Tô Diệu sốt ruột đến dậm chân: “Bố, bố mau gọi đi”.
“Vậy…thôi được rồi!”, Tô Trường Hà gật đầu nói: “Nếu bọn con không tin thì bố sẽ gọi điện đích thân xác nhận, xem bọn con có tin hay không”.
Nói xong, Tô Trường Hà tự tin gọi điện thoại.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, sorry…”
Nghe thấy trong điện thoại phát ra lời thông báo bên kia đã tắt máy, Tô Trường Hà vội vàng nói: “Không sao, ông ta còn một số điện thoại khác, chắc số này không dùng nữa”.
Sau đó ông ta lại gọi cho số điện thoại khác: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng…”
“Cạch”
Điện thoại Tô Trường Hà trượt khỏi tay rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Ông ta vẻ mặt ngơ ngác: “Không… Không thể nào… Sao ông ta có thể lừa bố được…”
“Tô Trường Hà, đồ chết giẫm này, ông trả tôi 30 triệu, trả tôi 30 triệu…”
Đường Tĩnh lập tức oà khóc, thế là tiền của bà ta đã mất. Số tiền vốn để trả bọn cho vay nặng lãi cứ thế trôi theo dòng nước.
Bây giờ thì hay rồi, tiền thì mất, biệt thự bị người ta niêm phong, giờ sống kiểu gì đây?
Tô Trường Hà thấy vợ khóc, nhất thời nỗi đau lòng trào dâng, cũng oà khóc theo.
Ông ta thật là xui xẻo, thế là mất cả bạn lẫn tiền.
Nghe hai người khóc, Trần Dương thấy đau hết đầu.
“Bố, mẹ, hai người đừng khóc nữa, việc cấp bách bây giờ là trả tiền, chuộc nhà về đã”.
Thực ra, biệt thự ở Thiên Mộng Viên tính theo giá hiện giờ ít cũng bán được ba bốn mươi triệu.
20 triệu lấy đâu ra nhà chứ?
Nghe Trần Dương nói, Đường Tĩnh đáp: “Cậu nói thì dễ lắm, nhưng tiền lấy đâu ra?”
“Con có tiền”, Trần Dương nói.
“Cậu có tiền?”, Đường Tĩnh lau nước mắt, mắt đỏ hoe nói: “Loại vô dụng như cậu thì có được bao nhiêu tiền? Có một hai chục nghìn là giỏi lắm rồi, nhưng một hai chục nghìn thì được tích sự gì?”