Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết đã qua bao lâu, Trần Dương dần tỉnh lại.
“Cậu chủ… Cậu chủ… Cậu mau tỉnh lại đi, hu hu…”
Vừa mở mắt đã thấy Tiểu Bất ở trước mắt.
“Tiểu Bất Điểm, sao cô lại khóc?”, Trần Dương sờ cục u sau gáy, đau đến xuýt xoa.
Thấy Trần Dương tỉnh lại, Tiểu Bất Điểm oà khóc: “Cậu chủ, cậu làm em sợ chết đi được…”
Trần Dương xoa đầu cô ấy nói: “Được rồi, chẳng phải tôi vẫn lành lặn sao?”
Nói xong, anh đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Đây là một gian thạch thất rộng mấy trăm mét vuông, trên vách tường thạch thất châm nến sáng rực, soi rõ không gian.
Một mé gian thạch thất bày đầy linh vị.
Mẹ kiếp!
Trần Dương giật nảy mình!
Đây chắc không phải là nhà thờ họ của Thần Long Giáo đấy chứ?
“Tiểu Bất Điểm, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Trần Dương không biết chữ viết trên bài vị, bản thân anh đã có kỹ thuật giám định hơn người, lúc học giám định còn học mấy chục loại chữ khác nhau.
Nhưng chữ viết trên bài vị thì anh chưa thấy bao giờ
“Cậu chủ, đây là chữ Thiên Ma…”
Sao cơ?
Chữ Thiên Ma?
Trần Dương hiếu kỳ nhìn Tiểu Bất Điểm: “Cô biết chữ này sao?”
Tiểu Bất Điểm chần chừ một lát rồi gật đầu: “Cậu chủ, cậu xem bài vị ở trên cùng chính là Thiên Ma La Hầu đời đầu”.
Thiên Ma Tông?
Trần Dương vô cùng kinh ngạc.
Thiên Ma Tông này chẳng phải đã chết cùng với Đan Tông vào mấy trăm năm trước rồi sao?
Sao nhà thờ họ của Thiên Ma Tông lại ở trong lối đi bí mật của Thần Long Giáo?
Từng câu hỏi xuất hiện trong đầu anh, cả Tiểu Bất Điểm nữa, cô ấy chẳng phải là người hầu bên cạnh Tần Vũ Hàm sao? Sao cô ấy biết cả chữ Thiên Ma?
“Tiểu Bất Điểm, rốt cuộc cô là ai?”, Trần Dương nhìn cô ấy với vẻ mặt phức tạp.
“Cậu chủ, em thực sự chỉ là người hầu của tiểu thư thôi”, Tiểu Bất Điểm nói: “Từ 5 năm trước, sau khi lão gia nhặt em về, em vẫn luôn ở bên cạnh tiểu thư”.
“Cậu chủ, cậu yên tâm, em thực sự không phải người xấu”, Tiểu Bất Điểm nhìn Trần Dương với ánh mắt đầy vẻ thành khẩn.
Trần Dương mỉm cười rồi gật đầu.
Bây giờ ai mà chẳng có chút bí mật? Chỉ cần cô ấy không hại anh là được.
“Tiểu Bất Điểm, tôi tin cô”.
“Cảm ơn cậu chủ!”, Tiểu Bất Điểm cười ngọt ngào.
“Linh vị của Tông chủ Thiên Ma Tông sao lại ở trong lối đi bí mật Thần Long Giáo?”, Trần Dương hỏi.
“Cậu chủ, không biết cậu có từng nghe đến một lời đồn, thực ra Thần Long Giáo chính là Thiên Ma Tông trước kia?”
Gì cơ?
Thần Long Giáo chính là Thiên Ma Tông?
Thế chẳng phải là Thiên Ma Tông vẫn chưa bị diệt?
Trần Dương kinh ngạc nhìn Tiểu Bất Điểm, thế chẳng phải tin Đan Tông và Thiên Ma Tông cùng chết với nhau là giả sao?
“Cậu chủ, cậu hiểu lầm ý em rồi”, Tiểu Bất Điểm nói: “Thiên Ma Tông và Đan Tông quả thực đã bị diệt cùng nhau, Thần Long Giáo này được xây dựng trên tôn chỉ của Thiên Ma Tông”.
Trần Dương bừng tỉnh, nói vậy thì mấy linh vị này ở đây cũng là điều dễ hiểu.
Tiểu Bất Điểm bước đến trước linh vị, quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Bịch bịch bịch!
Cảnh tượng thần kỳ bỗng xuất hiện.
Bức tường bày linh vị trước mặt đột nhiên rung chuyển, sau đó xoay lại, một cái xác khô mặc hoa phục màu tím xuất hiện trước mắt hai người.
Nhìn trang phục trên người cái xác khô có thể thấy, đây hẳn là thời kỳ Nam Tống, cách hiện giờ cũng bảy tám trăm năm.
Phía trước cái xác khô này còn đặt một cuộn da dê, và một chiếc bình ngọc dương chi nhỏ.
Phía sau nó còn có một hàng chữ, cũng là chữ Thiên Ma.
“Ta là Tông chủ thứ 100 của Thiên Ma Tông, Ba Ma. Lúc ngươi nhìn thấy ta thì tức là ta đã chết. Trước khi chết, ta để lại tuyệt học trấn phái của Thiên Ma Tông là Thiên Ma Sách, học được Thiên Ma Sách sẽ là Tông chủ đời tiếp theo. Trong bình ngọc có Thiên Ma Đan, dùng nó xong có thể gia tăng 20 năm công lực, coi như quà gặp mặt của ta. Muốn ra khỏi mật thất phải tu luyện Thiên Ma Sách đến tầng thứ ba, đánh vỡ bức tường sau lưng mới ra được – Ba Ma tuyệt bút!”
Tiểu Bất Điểm phiên dịch xong, khuôn mặt lộ vẻ khó tin: “Trời ơi, hoá ra đây là Tông chủ Ba Ma cuối cùng của Thiên Ma Tông! Không ngờ ông ta lại chết ở đây!”
Đáng tiếc là Ba Ma này chết rồi vẫn không biết tông phái của mình đã bị tiểu đệ Thần Long Giáo trước kia chiếm mất.
Đúng lúc Trần Dương đang xúc động, Tiểu Bất Điểm đã nhét cuộn da dê và chiếc bình ngọc dương chi vào tay anh: “Cậu chủ, mau… mau tu luyện Thiên Ma Sách này đi…”
Trần Dương cười khổ, nhìn vách tường đá vây kín xung quanh, nói: “Tiểu Bất Điểm, Thiên Ma Sách này là tuyệt học trấn phái của Thiên Ma Tông, đâu dễ tu luyện như vậy? Với lại, tôi chẳng biết chữ nào trong này cả…
“Muốn tu luyện Thiên Ma Sách thì phải ngưng khí thành cương, nếu không sẽ bị nghịch chuyển kinh mạch, đảo ngược chân khí”.
“Cô xem, muốn tu luyện Thiên Ma Sách này phải ngưng khí thành cương”, Trần Dương cười khổ: “Tôi bây giờ mới là Tiên Thiên viên mãn, tuy chỉ kém một cảnh giới nhưng cũng không thể tu luyện được”.
“Cậu chủ, người khác không làm được không có nghĩa là cậu cũng không làm được”, Tiểu Bất Điểm cười: “Nếu em nhớ không nhầm, trong hôm đấu võ tuyển rể, cậu đánh bay Hoắc Kim Cương là nhờ Cương Khí Hộ Thể”.
Trần Dương ngây người, Cương Khí Hộ Thể?
Sao có thể thế được?
“Cậu chủ, cậu nghĩ kĩ đi, có phải cậu từng luyện công pháp gì không?”
…
Cùng lúc đó, trong khuê phòng của Tần Vũ Hàm.
Cô ta lăn qua lộn lại trên giường không ngủ nổi, trong đầu đều là bóng dáng của tên thối tha kia.
Đồ thối tha chết tiệt này, từ sáng đến giờ không thấy bóng dáng đâu.
Ăn người ta sạch sẽ rồi phủi tay không thèm quan tâm sao?
Không thể không nói phụ nữ lòng sâu như biển, buổi sáng còn sống chết đòi tôi phải giết anh, buổi tối lại bắt đầu lo được lo mất.
“Sửu Bát Quái đâu rồi? Mau rót cho tôi ly nước”, Tần Vũ Hàm càng nghĩ càng tức, gọi liền mấy tiếng nhưng không thấy ai trả lời.
“Sửu Bát Quái, cô chết ở đâu rồi hả? Còn không mau rót nước cho tôi?”, Tần Vũ Hàm lăn một cái xuống khỏi giường, mở cửa ra nhìn, bên ngoài không thấy bóng ai.
“Được lắm Sửu Bát Quái, cô dám tự ý rời đi à?”, đúng lúc Tần Vũ Hàm tức tối chuẩn bị đóng cửa, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gõ chiêng: “Keng keng keng, mọi người mau dậy đi, Lục Đại Phái đánh lên đến nơi rồi, keng keng keng, mau dậy đi…”
Sao cơ?
Lục Đại Phái tấn công rồi sao?
Tần Vũ Hàm biến sắc, vội vàng quay trở về phòng mặc quần áo chỉnh tề, lúc này Ngũ Thông Thiên chống gậy bước đến: “Vũ Hàm, mau lên, gọi cháu rể cùng ông đến đại điện!”
“Ông nội, đồ thối tha kia… không có ở đây ạ!”, Tần Vũ Hàm cắn môi đáp.
Cái gì?
Ngũ Thông Thiên cau mày, nhìn vào trong phòng, quả thực không thấy người đâu.
“Kệ đi, cháu đi trước với ông”, nói rồi Ngũ Thông Thiên kéo tay Tần Vũ Hàm, bước về phía đại điện.
Trong đại điện lửa trại sáng rực, những người cao cấp từ Hương chủ trở lên trong Thần Long Giáo đều tụ tập ở trong, những người còn lại tất cả đều được điều lên tường thành phòng thủ.
Lục Đại Phái phát động tấn công vào đêm hôm khuya khoắt, sự tình nghiêm trọng, Giáo chủ triệu tập khẩn cấp tất cả mọi người đến đại điện nghị sự.
“Lam Long Sứ, sao Giáo chủ vẫn chưa ra?”, Bạch Sát mang vẻ mặt u ám nói.
“Hu hu… Phải đấy, bây giờ Lục Đại Phái đánh lên đến nơi rồi, Giáo chủ đâu?”, Hắc Sát khóc ti tỉ nói.
Mấy trăm người trong đại điện đều nhìn về phía Đặng Nhất Thu.
Đặng Nhất Thu đứng trên đại điện, nói với tất cả mọi người: “Giáo chủ đang bế quan để mong đột phá Quy Chân hậu kỳ, trong thời gian này không ai được làm phiền Giáo chủ cả”.
Sao cơ?
Giáo chủ sắp đột phá Quy Chân hậu kỳ?
Đây là chuyện quá tốt, phải biết rằng Lục Đại Phái tấn công, người có sức chiến đấu mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Quy Chân sơ kỳ. Nếu Giáo chủ đột phá Quy Chân hậu kỳ, thì sẽ dễ dàng đánh bại bọn họ thôi.
Nhưng lúc này cũng có người đặt câu hỏi: “Lam Long Sứ, cũng phải có người phát hiệu lệnh chứ nhỉ?”
“Đúng vậy, cũng phải có người phát hiệu lệnh chứ!”
Nghe mọi người dưới điện nói, Đặng Nhất Thu mỉm cười hạ bàn tay: “Đừng sốt ruột, mọi người hãy xem đây là cái gì?”
Dứt lời, trong tay ông ta có thêm một tấm lệnh bài.
Chà!
Đây… đây là Thần Long Lệnh của Giáo chủ, giống như Vạn Long Ban Chỉ, đều là tín vật của Giáo chủ, thấy tín vật như thấy Giáo chủ.
Soạt!
Tất cả mọi người trong đại điện lập tức quỳ một gối xuống đất: “Tham kiến Giáo chủ!”
Đặng Nhất Thu hài lòng gật đầu: “Trong thời gian Giáo chủ bế quan, mọi người đành phải nghe theo sắp xếp của tôi vậy”.
“Rõ!”
Mọi người đồng loạt hô to.
Đúng lúc này, Đàm Tiểu Long cau mày nói: “Lam Long Sứ, tại sao phu nhân không đích thân phát hiệu lệnh mà lại để ông?”
“Quân sư, lẽ nào ông đang chất vấn Giáo chủ và phu nhân sao?”, Đặng Nhất Thu cười lạnh lùng đáp.
“Đặng Nhất Thu, tôi cảm thấy để quân sư phát hiệu lệnh là ổn thoả nhất!”, Cảnh Vô Địch nói: “Quân sư đa mưu túc trí, bày mưu tính kế, để ông ấy làm là tốt nhất!”
“Phải đấy, tôi cũng đồng ý với Hắc Long Sứ!”, Ngũ Thông Thiên cũng gật đầu nói.
“Các ông muốn làm phản sao?”, Đặng Nhất Thu lạnh lùng quát: “Lẽ nào đến Giáo chủ các ông cũng không coi ra gì sao?”
Nói xong, ông ta lại lạnh lùng lấy một thứ nữa từ trong người ra.
“Mở to mắt chó ra mà xem đây là cái gì?”
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Ồ!
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đây chẳng phải là Vạn Long Ban Chỉ mà Giáo chủ luôn mang theo bên người sao?
“Hừ, một lũ không coi cấp trên ra gì, Giáo chủ đã sớm đoán được mình không có mặt thì các ông sẽ không nghe lời”, Đặng Nhất Thu giơ cao Thần Long Lệnh và Vạn Long Ban Chỉ: “Bây giờ còn ai nghi ngờ tôi không? Còn ai không phục không? Lên tiếng đi!”
Đến Vạn Long Ban Chỉ mà Giáo chủ cũng đã đưa cho ông ta, ai dám ra mặt chứ?
Cảnh Vô Địch nhìn Đàm Tiểu Long rồi lại nhìn đám người Ngũ Thông Thiên, cười khổ, quỳ một gối xuống đất: “Xin tuân theo pháp chỉ của Giáo chủ!”
“Xin tuân theo pháp chỉ của Giáo chủ…”
Thấy đám Đàm Tiểu Long quỳ dưới đất, Đặng Nhất Thu cảm thấy sung sướng khó tả, không ngờ cũng có ngày chúng mày phải quỳ lạy dưới chân tao… Sau đây, hãy xem món quà lớn tao dành cho chúng mày.
“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”, Đặng Nhất Thu phất tay áo, hét lên với mọi người: “Bây giờ Lục Đại Phái phát động cuộc tổng tấn công, Thần Long Giáo có thể gặp nguy bất cứ lúc nào, mọi người phải đồng lòng đánh lui Lục Đại Phái”.
“Rõ!”
Mọi người đồng thanh hô to.
Đặng Nhất Thu gật đầu: “Người đâu, dâng rượu thề!”
Ông ta nói xong, đệ tử Thần Long Giáo liền khiêng vò rượu lên, rót cho mỗi người một bát rượu.
Đặng Nhất Thu nâng bát rượu, nói với mọi người: “Cạn!”
“Cạn!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều nâng bát rượu, một hơi cạn sạch.
“Choang!”
Đặng Nhất Thu ném mạnh bát rượu xuống dưới đất.
Sau đó tiếng bát vỡ vang lên không ngớt.
Đám người Đàm Tiểu Long nhìn nhau một cái, cười khổ uống cạn rượu trong bát.
“Các anh em, ra ngoài giải quyết lũ chó kia thôi…”
“Phịch”
“Phịch”
Nói xong, khi mấy Đà chủ vừa xông đến cửa đại điện liền ngã lăn ra đất.
Trời!
Mọi người lập tức biến sắc.