Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không thể nào! Trần Phong, cậu đừng có mơ!” Hạ Khải Siêu còn chưa nói gì, Hạ
Hạo đã sốt ruột, dự án núi Ngọc Tuyền, là cái cây hái ra tiền của anh ta, anh ta sao có
thể giao cho người khác được.
“Đây là thái độ anh xin lỗi người khác sao?” Trần Phong lạnh lùng nói, dĩ nhiên anh
hiểu, nhà họ Hạ căn bản không thể giao dự án núi Ngọc Tuyền ra, anh nói như vậy,
cũng chỉ là muốn trêu Hạ Hạo một chút thôi.
“Trần Phong, xin lỗi là xin lỗi, nhưng chắc cậu hiểu, dự án núi Ngọc Tuyền chỉ có thể
giao cho Hạ Hạo, chúng tôi có thể bù đắp cho Mộng Dao những cái khác.” Hạ Khởi
Siêu gằn giọng nói. “Những cái khác? Ví dụ như? Để Mộng Dao quay lại công ty
sao?” Trần Phong cười chế giễu hỏi.
Sắc mặt Hạ Khải Siêu hơi khó coi, dĩ nhiên ông ta nghe ra được ý chế giễu trong lời
nói của Trần Phong, nhưng lúc này, ông ta chỉ có thể cố gắng kiềm chế cơn giận
trong lòng nói: “Không chỉ có vậy, chúng tôi không chỉ có thể để Mộng Dao quay về
công ty, mà còn có thể trả lại tòa nhà ở phía Đông thành phố cho Mộng Dao, đồng
thời chia cho Mộng Dao năm phần trăm lợi nhuận của dự án núi Ngọc Tuyền.”
Sau khi nói xong, Hạ Khải Siêu bất giác nhìn Trần Phong, đây đã là nhượng bộ lớn
nhất mà ông ta có thể làm được, ông ta tin, điều kiện này đủ để Trần Phong và Mộng
Dao động lòng. Nhưng ai ngờ sắc mặt Trần Phong vẫn không đổi. “Năm phần trăm
hoa hồng? Bác cả, bác hào phóng thật đấy.” Trần Phong cười không kiêng nể.
“Trần Phong, cậu đừng có tham lam quá! Năm phần trăm hoa hồng đã đủ để cả đời
cậu không lo cơm áo rồi!” Hạ Khải Siêu dựng ngược chân mày nói, ông ta rất hiểu
tình trạng hiện giờ của Trần Phong, mưa gió vẫn phải ra ngoài giao đồ ăn, một tháng
căng lắm tiền công được sáu bảy nghìn, còn dự án núi Ngọc Tuyền cho dù được năm
phần trăm hoa hồng, mỗi năm cũng có cả gần mười triệu! Nói quá lên một chút, cả đời
này Trần Phong giao đồ cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Được rồi, bác cả, hai người về được rồi đấy, nói với Hạ Vân Thịnh, Mộng Dao sẽ
không quay về công ty nữa, trừ khi Hạ Vân Thịnh ông ấy đích thân tới, xin lỗi Mộng
Dao, đồng thời giao dự án núi Ngọc Tuyền cho Mộng Dao quản lý, chuyện này mới
đàm phán tiếp được.” giọng Trần Phong bình bình, nhưng lời nói ra lại khiến bố con
Hạ Khải Siêu kinh ngạc tới mức suýt rớt con ngươi ra ngoài.
Muốn Hạ Vân Thịnh đích thân tới xin lỗi? Đồng thời giao dự án núi Ngọc Tuyền cho
Hạ Mộng Dao quản lý? Trần Phong này đầu toàn phân hay sao vậy?
Đến cả Hạ Mộng Dao và Lâm Lan, tuy sớm có dự liệu cho chuyện này nhưng cũng hết
hồn, chỉ có thể nói, Trần Phong suy nghĩ viển vông rồi.
“Xem ra cậu không hề có ý định đàm phán phải không? Cậu cũng biết, muốn ông
Mộng Dao xin lỗi Mộng Dao sẽ có hậu quả gì rồi đó?” Hạ Khải Siêu lạnh nhạt nói, ý uy
hiếp rõ rệt trong giọng nói.
“Hậu quả? Tôi lại muốn thử xem, rốt cuộc sẽ có hậu quả gì.” Trần Phong không hề để
ý, chỉ là một Hạ Vân Thịnh thôi mà, nếu anh muốn, có thể diệt bất cứ lúc nào, anh thật
sự không hề lo lắng sẽ có hậu quả gì.
“Được! Được! Được! Hi vọng lúc phiền phức tìm đến cửa, giọng điệu của cậu vẫn
còn cứng như thế này!” Hạ Khải Siêu bị tức đến nói liên tiếp ba chữ được, ông ta
thật sự không ngờ, cái tên vô dụng Trần Phong đến cả con chó cũng không bằng
trước kia, bây giờ lại ngông cuồng như vậy. Rõ ràng là ngông cuồng tới không biết
trời đất gì nữa!
Nói xong, Hạ Khải Siêu dẫn theo Hạ Hạo đạp cửa mà đi về, chuyện đến hiện tại cũng
không cần thiết phải đàm phán gì nữa.
Sau khi hai người đi, Lâm Lan lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái hỏi: “Trần Phong,
rốt cuộc cậu được ai chống lưng? Điều kiện ban nãy bọn Hạ Khải Siêu đưa ra đã rất
hậu hĩnh rồi, tại sao cậu không đồng ý?”
“Mẹ, con thật sự không có ai chống lưng hết, con chỉ muốn trút giận thay Mộng Dao,
để bọn họ biết, Mộng Dao không phải muốn ức hiếp là có thể ức hiếp.” Trần Phong
bất đắc dĩ nói.
“Cái gì? Cậu không có ai chống lưng mà còn dám ngông cuồng như vậy?”
Lâm Lan nổi giận ngay tắp lự, hoa hồng năm phần trăm của dự án núi Ngọc Tuyền, bà
ấy vừa nãy đã dao động rồi, nếu không phải Trần Phong thể hiện mạnh mẽ như vậy,
khiến bà ấy hiểu lầm tưởng rằng Trần Phong có ai chống lưng, bà ấy chắc chắn sẽ
nhận lời hộ Hạ Mộng Dao, theo bà ấy thể diện không quan trọng bằng cái bụng, nhà
bọn họ, nếu tiếp tục không có nguồn kinh tế, chắc phải cạp đất mà ăn mất.
“Mẹ, người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền là bạn học của Trần Phong.” Lúc này, Hạ
Mộng Dao bất đắc dĩ mở miệng, thật ra hôm nay bố con Hạ Khải Siêu tới đây, cô ấy đã
đoán được, là Trần Phong nói Lâm Tông Vĩ ép nhà họ Hạ, dự án núi Ngọc Tuyền của
nhà họ Hạ lại gặp phải khó khăn.
“Bạn học?” Lâm Lan nhìn Trần Phong đầy nghi ngờ nói: “Bạn học gì, người ta giúp
cậu đắc tội với nhà họ Hạ?” “Bạn đại học, bạn cùng ký túc, quan hệ của bọn con rất
tốt, mối quan hệ có thể mặc chung một cái quần.” Trần Phong nói dối mặt không biến
sắc.
“Vậy cũng không bảo đảm được.” Lâm Lan bĩu môi, nói: “Tốt nhất là cậu nên bảo đảm
bạn học kia của cậu có tác dụng một chút, nếu Mộng Dao lần này không quay lại được
công ty, vậy thì cậu ngoan ngoãn cút khỏi đây và ly hôn với Mộng Dao đi, đừng hại
Mộng Dao thêm nữa.” “Mẹ, mẹ yên tâm, bạn con đồng ý với con rồi.” Trần Phong
cười nói.
“Cùng một trường mà ra, tại sao hai người lại khác xa nhau vậy, người ta thì làm sếp,
còn cậu thì giao đồ ăn.” Lâm Lan bất mãn lầu bầu một câu, trong lòng nghĩ, nếu ba
năm trước con rể mình là người như Lâm Tống Vĩ thì tốt biết mấy. Trần Phong cười,
cũng không nói gì.
Sáng ngày thứ hai, nội bộ nhà họ Hạ đã lan truyền một tin giật gân. Hạ Vân Thịnh phải
tới nhà Hạ Mộng Dao, đích thân xin lỗi Hạ Mộng Dao!
Tin này, không khỏi làm người khác giật mình, tất cả thành viên của nhà họ Hạ, đều
mồm chữ O mắt chữ A. Trong nhà họ Hạ, Hạ Vân Thịnh là trời, là thánh!
Còn Hạ Mộng Dao chỉ là một nhân vật bên lề, từ sau khi gả cho Trần Phong ba năm
trước, lại trở thành trò cười cho cả nhà họ Hạ. Nhưng hôm nay, thánh nhà họ Hạ lại
phải tới xin lỗi trò cười. Tất cả thành viên nhà họ Hạ đều không thể chấp nhận sự
thật này. Đến cả Lâm Lan và Hạ Mộng Dao cũng thấy như một giấc mơ.
Lời Trần Phong nói, thật sự ứng nghiệm rồi! Ông nội phải đích thân tìm tới cửa, xin lỗi
mình sao? Hạ Mộng Dao choáng váng, cho đến khi Hạ Vân Thịnh gõ cửa, cô ấy mới
định thần lại, Hạ Vân Thịnh đã tới thật.
Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Thịnh tới nhà Hạ Mộng Dao! Phía sau ông ta còn có bố con
Hạ Khải Siêu, và bố con Hạ Chính Du, hầu như tất cả những người có máu mặt của
nhà họ Hạ đều tới cả!
Lâm Lan và Hạ Mộng Dao bị cảnh hoành tráng thế này làm cho luống cuống. Chỉ có
Trần Phong là mặt mũi điềm tĩnh. Vì anh sớm đã dự liệu Hạ Vân Thịnh sẽ cúi đầu.
Có lẽ trong mắt những người nhà họ Hạ, Hạ Vân Thịnh cao ngạo, không được cãi lời,
nhưng với Trần Phong, đây là một lão già rất bình thường mà thôi, gặp phải khó khăn,
cũng sẽ cúi đầu, chịu thua, hơn nữa ông ta sống hơn nửa đời người rồi, sớm đã qua
cái tuổi cần thể diện hơn bất cứ thứ gì rồi. Vậy nên lần này Hạ Vân Thịnh tìm đến theo
Trần Phong thấy là điều tất nhiên.
Hạ Vân Thịnh vừa vào cửa, đã quan sát vẻ mặt của ba người trong phòng. Về biểu
cảm vừa mừng vừa lo của Lâm Lan và Hạ Mộng Dao, ông ấy sớm đã dự liệu được.
Sau đó ông ấy nhìn Trần Phong, lúc nhìn thấy trên mặt Trần Phong không có vẻ gì
ngạc nhiên, thậm chí khóe miệng còn nở một nụ cười lạnh lùng, bỗng chốc Hạ Vân
Thịnh thấy vô cùng căng thẳng, ông ta hiểu rồi, đây là lần đầu tiên ông ta thật sự phán
đoán sai lầm, đây là lần đầu tiên trong hơn nửa cuộc đời ông ta bị phán đoán sai
nghiêm trọng như vậy!