Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đôi mày lá liễu của Từ Phi Dung hơi cau lại, thế này nghĩa là Thẩm Quân Văn đã hận
cô ấy thấu xương rồi. Vừa nghĩ đến thế lực đứng sau Thẩm Quân Văn, Từ Phi Dung
đã thấy đau đầu.
Sau đó Từ Phi Dung quay đầu nhìn Trần Phong một cái, theo như cô ấy đoán, vẻ mặt
của Trần Phong bây giờ đáng ra phải là thấp thỏm lo âu, dù sao cũng đắc tội với một
cậu ấm nhà giàu phân biệt tốt xấu như Thẩm Quân Văn.
Nhưng biểu cảm của Trần Phong lại một lần nữa nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
Anh không thèm liếc cô ấy một cái đã đi vào biệt thự.
Từ Phi Dung lấy làm kinh ngạc, vẫn tiếp tục diễn à? Lẽ nào anh ta không định cầu xin
mình giúp đỡ sao?
Trần Phong không hề biết suy nghĩ của Từ Phi Dung lúc bấy giờ, nếu như anh biết thì
anh sẽ chỉ nói một câu buồn cười, một Thẩm Quân Văn nhỏ nhoi mà dám tới trả thù
anh, thích thì chiều thôi. Ở cái đất Thương Châu này, Trần Phong anh thật sự chẳng
sợ bất kì ai!
Tuy bị Từ Phi Dung gài, khiến Trần Phong thấy không thoải mái nhưng anh cũng
chẳng nhỏ mọn đến thế, dù sao bây giờ anh và Hạ Mộng Dao cũng ở nhờ nhà Từ Phi
Dung, lần này giúp Từ Phi Dung xử lý Thẩm Quân Văn cứ xem như là trả tiền nhà.
Cứ như vậy, Trần Phong và Hạ Mộng Dao ở mấy ngày trong nhà Từ Phi Dung. Trong
thời gian đó, Lâm Lan gọi cho Hạ Mộng Dao mấy cuộc, yêu cầu cô ấy về nhà, nếu
không sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô ấy, nhưng lần này cô ấy quyết tâm muốn
đứng về phía Trần Phong.
Lâm Lan không xin lỗi Trần Phong thì cô ấy tuyệt đối không về nhà!
Lâm Lan tức đến nỗi đập đến mấy cái điện thoại.
"Lâm Lan, lúc nào Hạ Mộng Dao về?"
Trong phòng khách, Tôn Quế Phương hỏi với giọng điệu chẳng mấy tốt lành.
Sau khi Trần Phong và Hạ Mộng Dao rời khỏi nhà, Tôn Quế Phương liền dẫn Lâm Đại
Quân tới nghênh ngang chiếm dụng phòng của Trần Phong và Hạ Mộng Dao, lấy
danh nghĩa là đến thăm mà ở mấy ngày, thật ra Lâm Lan biết rõ, Tôn Quế Phương sợ
bà ấy chạy trốn nên tới giám sát.
"Chị dâu, Mộng Dao... vài ngày nữa con bé sẽ về thôi." Lâm Lan khúm núm trả lời.
"Lâm Lan, tai tôi đâu có điếc?" Tôn Quế Phương cười khẩy rồi nói: "Đừng tưởng tôi
không nghe thấy con ranh con ăn cây táo rào cây sung kia đã nói những gì."
"Chị dâu, em..." Mặt Lâm Lan chợt biến sắc.
"Tôi không cần biết mợ dùng cách gì, phải bảo con khốn đó cút về nhà trong vòng ba
ngày. Nếu ba ngày sau mà tôi không thấy nó, không cầm được năm trăm nghìn thì, hừ
hừ, tôi sẽ đăng hết những việc đổ đốn giữa mợ và Vương Mạnh Long lên mạng đấy!"
Tôn Quế Phương lạnh lùng uy hiếp.
Sắc mặt Lâm Lan trắng bệch ra trong nháy mắt, cắt không còn một giọt máu, nếu
những chuyện giữa bà ấy và Vương Mạnh Long thật sự bị đăng lên mạng thì kết cục
chỉ có một đó là thân bại danh liệt mà thôi!
"Lâm Lan, tôi thấy mợ cũng là một kẻ vô dụng đấy. Trước đây con gái mợ rất nghe lời
mợ, mà bây giờ nó lại dám vì một thằng ranh vô dụng mà không nhận người mẹ như
mợ nữa. Làm mẹ mà đến mức này thì mợ thất bại thật đó." Tôn Quế Phương bĩu môi.
Trước đây Hạ Mộng Dao nghe lời Lâm Lan răm rắp, lúc đó bà ta rất ngưỡng mộ, Lâm
Lan sinh được một cô con gái ngoan, thế mà nhoáng cái, Hạ Mộng Dao đã bỏ đi với
một tên vô dụng, không thèm về nhà nữa.
"Chị dâu, chị nói rất đúng, em là đứa vô dụng."
Lâm Lan cúi đầu, cắn răng nói, trong lòng càng hận Trần Phong hơn, đều tại Trần
Phong!
Nếu không phải Trần Phong dụ dỗ thì với tính cách ngoan ngoãn của Hạ Mộng Dao,
cô ấy tuyệt đối sẽ không cãi lời bà ấy.
"Thế này đi, chị dâu chỉ cho mợ một chiêu, nếu làm tốt thì không những khiến con gái
mợ ngoan ngoãn về nhà mà còn có thể khiến thằng vô dụng Trần Phong kia biến khỏi
nhà họ Hạ!" Tôn Quế Phương nhấp ngụm trà rồi thong dong nói.
"Chiêu... gì thế?" Lâm Lan ngập ngừng hỏi.
"Rất đơn giản, chút nữa mợ đi tuyên bố với bên ngoài, thằng vô dụng Trần Phong
không còn là con rể của nhà họ Hạ nữa, con gái Hạ Mộng Dao của mợ đã trở lại tình
trạng độc thân, sau đó, mợ muốn tìm một người ở rể khác cho con gái mợ!" Tôn Quế
Phương gằn từng tiếng nói.
Nghe xong lời này, mắt Lâm Lan chợt sáng hẳn lên. Sao bà ấy quên điểm này được
nhỉ, bây giờ con gái của mình đã là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền rồi, là nhân
vật quyền thế cấp bậc nữ thần rồi. Nếu bây giờ lại kén rể thì e rằng cửa nhà bà ta sẽ
bị đám cậu ấm kia giẫm nát luôn ấy chứ.
Lâm Lan hiểu rất rõ, đám cậu ấm kia sẽ chẳng để ý Hạ Mộng Dao đã có một đời chồng,
thứ nhất là vì bây giờ Hạ Mộng Dao đã là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, ai
kết hôn với Hạ Mộng Dao thì người đó có cơ hội chạm vào cái cây hái ra tiền núi
Ngọc Tuyền.
Thứ hai là chồng cũ của Hạ Mộng Dao là Trần Phong, thằng vô dụng mà ai ai cũng
biết, kết hôn ba năm mà Hạ Mộng Dao vẫn còn trong trắng, vì thế cưới Hạ Mộng Dao
chẳng khác gì cưới một cô gái chưa chồng.
Lâm Lan bắt đầu thở hổn hển, nếu lần này thật sự có thể chọn được chồng mới cho
Hạ Mộng Dao thì ít nhất tài sản của nhà người đó cũng phải nghìn tỉ trở lên!
Phải ưu tú hơn Trần Phong gấp trăm, gấp nghìn lần!
"Nhưng chị dâu à, bây giờ con bé Mộng Dao bị thằng vô dụng Trần Phong lừa đi mất
rồi, nếu nó cứ mãi không về nhà thì em biết phải làm sao. Hơn nữa hai đứa nó còn
chưa li hôn..." Lâm Lan vui vẻ chưa được bao lâu thì bà ấy lại nhớ ra tình cảnh hiện
tại, Hạ Mộng Dao không về thì tất cả mọi thứ đều đổ sông đổ bể.
"Hừ, muốn con gái mợ về nhà thì phải xem mợ có dám cược không thôi." Tôn Quế
Phương nói.
"Cược? Cược gì?" Lâm Lan ngờ vực hỏi.
"Cược vị trí của mợ trong lòng con gái mợ có quan trọng hơn thằng vô dụng Trần
Phong kia không." Tôn Quế Phương cười khẩy nói.
"Vậy... cược thế nào?"
"Đơn giản, sau khi mợ tuyên bố thằng vô dụng Trần Phong kia không phải là con rể
mợ nữa thì tổ chức một buổi đấu giá."
"Đấu giá? Đấu giá cái gì?" Lâm Lan ngơ ngác không hiểu gì.
"Đấu giá con gái mợ đó, mợ hiểu mà!" Tôn Quế Phương cười ẩn ý nói.
Lâm Lan mắt chữ A mồm chữ O, sao Tôn Quế Phương có thể nghĩ ra cách tào lao thế
này, bán danh tiết của một cô gái, có người sẽ mua à? Tuy đúng là Hạ Mộng Dao rất
xinh đẹp, hơn nữa thân phận địa vị bây giờ cũng đã khác xưa, nhưng Lâm Lan vẫn
cảm thấy sẽ không có ai cố ý đến để mua danh tiết của một cô gái.
Dường như biết Lâm Lan đang nghĩ gì, Tôn Quế Phương cười đểu hỏi: "Mợ lo không
có ai cắn câu?"
"Cho dù có người cắn câu thì đến lúc đó chắc chắn Mộng Dao cũng sẽ không về
đâu." Lâm Lan nói một cách chắc chắn, bà ấy rất hiểu tính cách của con gái mình, xem
sự trong sạch quan trọng hơn bất kì thứ gì.
"Nếu mợ đồng ý hi sinh bản thân thì chắc chắn con bé Mộng Dao sẽ quay về." Tôn
Quế Phương tiếp tục nói.
"Em... hi sinh bản thân?"
"Đúng, lúc đấu giá, mợ phải ký một bản hợp đồng có giá trị pháp luật với người đến
đấu giá, một khi người đến đấu giá trả tiền thì con gái mợ buộc phải xuất hiện, cho
người đó lần đầu của mình, nếu con gái mợ không dám đến thì xem như mợ vi phạm
hợp đồng. Hậu quả của việc vi phạm hợp đồng chính là nửa đời sau của mợ phải bóc
lịch trong tù." Tôn Quế Phương nheo mắt nói.
"Vậy không được!" Lâm Lan không thèm nghĩ đã từ chối, nhỡ Hạ Mộng Dao không
đến thì lẽ nào cả đời bà ấy phải sống trong tù thật sao?