Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy vậy.
Diệp Thu cũng sững sờ, rất nhanh khóe miệng anh đã kéo ra một nụ cười, thầm nghĩ: Gặp mình?
20
Lẽ nào cô ấy muốn khen ngợi mình?
Vừa nghĩ tới đây.
Diệp Thu rất vui vẻ.
Bởi vì đây mới là mục đích mà anh đến công ty Khải Long đòi tiền.
Còn mười vạn tiền trích phần trăm, anh chẳng thèm để vào mắt đầu.
Tùy tiện thu dọn số tiền này rồi bỏ vào ngăn kéo.
Dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, Diệp Thu hoạt bát đi tới văn phòng tổng giám đốc.
NI
Một đường đi thẳng tới cửa của văn phòng tổng giám đốc.
Diệp Thu nhấc tay gõ cửa.
"Vào đi!"
Không bao lâu, trong phòng truyền ra tiếng nói của Lâm Thanh Nhã.
Nhưng mà vào trong tai Diệp Thu, giọng nói này lại êm tai đến thế.
Diệp Thu không chút do dự, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Còn Lâm Thanh Nhã nhìn thấy người đi vào là Diệp Thu, cô cũng ngẩn người, lành lạnh nói: "Anh tới rồi à!"
"Nghe nói Lâm tổng muốn gặp tôi, tôi liền tạm gác hết mọi việc, lập tức tới đây, không chậm trễ một giây phút nào."
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
"Miệng lưỡi trơn tru!"
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi: "Tiền của công ty Khải Long, là anh đòi về thật sao?"
"Đúng thế, chẳng nhẽ quản lý Lý chưa nói với em sao?"
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nói.
"Nói rồi, nhưng Hồ Bưu của công ty Khải Long không phải quả hồng mềm, nghe nói sau lưng ít nhiều còn có cả xã hội đen, sao mà anh làm đòi được tiền vậy?"
Lâm Thanh Nhã híp mắt nhìn Diệp Thu, lành lạnh hỏi.
"Nếu anh nói, lúc nhỏ Hồ Bưu từng bị rơi vào hố phận, sau đó suýt nữa thì mất mạng. Là anh đã cứu cậu ta một mạng, kéo cậu ta lên từ trong hố phận, cho nên hôm nay cậu ta vừa gặp anh, liền lập tức trả tiền, em tin không?"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch, mỉm cười nói.
"Đừng ba hoa nữa, mau nói đi!"
Lâm Thanh Nhã liếc Diệp Thu một cái, lạnh lùng nói.
"Khụ khụ, cũng không có gì a, chính là anh đi đòi nợ theo quy trình chính quy a, anh quấn lấy lải nhải không buông, về sau gã ta bực mình quá, liền trả tiền cho anh!"
Diệp Thu ho khan hai tiếng, nói.
"Đơn giản như vậy ư?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày.
"Đúng là đơn giản như vậy!"
Diệp Thu gật đầu.
"Được rồi, lần này tôi tạm tin anh!"
Lâm Thanh Nhã khoát tay, sau đó nhìn Diệp Thu, bình thản nói: "Lần này anh làm rất tốt, tôi thay mặt công ty biểu thị lòng cảm ơn và tuyên dương anh!".
"Lâm tổng, cái này có tính là em đang khen anh không?"
Diệp Thu nhếch miệng cười hỏi.
"Coi như là thế đi, nhưng mà anh cũng đừng đắc ý, anh là nhân viên kinh doanh, tất cả dựa trên đánh giá hiệu suất, nếu hiệu suất cuối tháng không đạt tiêu chuẩn, tôi vẫn sẽ đuổi anh!"
Lâm Thanh Nhã lạnh lùng nói.
"Anh hiểu ròi, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Diệp Thu tập tức đứng thẳng người, vỗ ngực nói.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa, anh đi làm việc đi. Tối nay tôi phải tham gia một cuộc gặp gỡ, có khả năng sẽ về rất muộn, anh tan làm thì về trước đi!"
Lâm Thanh Nhã khoát tay, lạnh lùng nói.
"Được!"
Diệp Thu gật gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhưng lúc mà Diệp Thu sắp đi đến cửa phòng làm việc.
Chỉ nghe thấy Lâm Thanh Nhã đột nhiên lạnh lùng nói: "Phải rồi, quên nhắc nhở anh, Hồ Bưu đó không phải là loại người bình thường, trong khoảng thời gian sắp tới anh hãy cẩn thận một chút, buổi tối tốt nhất là đừng ra ngoài chơi linh tinh, phòng ngừa anh ta phải người lén lút báo thù!"
Nghe thấy vậy.
Diệp Thu sững sờ, vội vàng quay đầu nhìn Lâm Thanh Nhã, gương mặt cảm động hỏi: "Bà xã, em đang quan tâm anh à?