Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương có nội dung hình ảnh
Làm việc ở bệnh viện các ông sao?"
Diệp Thu ngẩn ra một lát, nghi hoặc nói.
"Đúng thế, nhưng ngài không cần phải thường xuyên thăm khám, chỉ cần báo tên là một chuyên gia đặc biệt, nếu bệnh viện chúng tôi thực sự có bệnh tình không thể giải quyết nổi, ngài lại ra tay là được. Về phần thù lao, một tháng tôi sẽ đưa cho ngài một khoản ít nhất là sáu chữ số!"
Hàn Thần Quang nói thẳng vào vấn đề.
"Nói thế có nghĩa là, một tháng ít nhất mười vạn hả?"
Diệp Thu cười nhạt hỏi.
"Đúng a, không biết Diệp tiên sinh có cảm thấy hứng thú không?"
Gương mặt Hàn Thần Quang mong đợi hỏi.
"Không có hứng thú, bình thường tôi rất bận, sáng mai còn phải đi làm đây!"
Diệp Thu lắc đầu, thản nhiên nói.
"Đi làm?
Không biết hiện tại Diệp tiên sinh đang nhận chức vụ cao ở đâu?
Công việc cụ thể là làm gì?
Hàn Thần Quang sửng sốt, thử thăm dò hỏi.
Theo như ông thấy, Diệp Thu có thể từ chối công việc có tiền lương hơn mười vạn một tháng, thế thì công việc hiện tại chắc chắn là cực kỳ trọng đại.
"Nhân viên kinh doanh, tập đoàn Lâm thị!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
"Nhân...Nhân viên kinh doanh?
N
Hàn Thần Quang kinh ngạc, cả người không thể bình tĩnh được nữa rồi.
Lúc đầu Diệp Thu từ chối.
Ông ta còn tưởng công việc của Diệp Thu là công việc còn to lớn hơn.
Không ngờ lại chỉ là một nhân viên kinh doanh! Cái này hoàn toàn không xứng đối với y thuật xuất thần nhập hóa của Diệp Thu a.
Một người có được y thuật cao siêu như vậy, vì sao phải hạ mình đi làm một nhân viên kinh doanh chứ?
Cho dù tùy tiện mở một phòng khám, cũng đã phát tài rồi a! Chẳng lẽ nhân viên kinh doanh trong miệng Diệp Thu, khác với nhân viên kinh doanh bình thường, tiền lương đặc biệt cao, thậm chí còn cao hơn số tiền mà mình đưa ra sao?
Vừa nghĩ tới đây.
Hàn Thần Quang ho khan hai tiếng, nói bóng nói gió hỏi: "Diệp tiên sinh, thu nhập của nhân viên kinh doanh này của ngài chắc là không thấp phải không?"
"Cũng được, hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào làm, còn đang trong kỳ thực tập, một tháng ba ngàn, không bao ăn ở!"
Diệp Thu nhếch miệng cười nói.
"Ba ngàn một tháng..." Hàn Thần Quang co rút khóe miệng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Thậm chí hiện tại, ông ta hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Thu.
Vì một công việc có lương ba ngàn một tháng, từ chối một công việc tiền lương hơn mười vạn một tháng.
Cái này... Cái này hình như không giống với lựa chọn mà người bình thường có thể làm ra được.
Hàn Thần Quang rất muốn biết nguyên do trong đó, nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ đành cười khổ nói: "Diệp tiên sinh, cậu thật sự không định xem xét lại tới chỗ của tôi à?"
"Không được, tôi rất thích công việc hiện tại của mình, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây. Ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm!"
Nói xong.