Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngô Siêu đang giở trò với người phụ nữ trong ngực, làm cho người phụ nữ liên tục thở dốc, đang chơi vui vẻ.
Thì đúng lúc này, Diệp Thu bất ngờ dừng lại ở trước sô pha.
Thấy thế.
Ngô Siêu nhướng mày, liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, bực mình hỏi: "Gì vậy?
Có việc à?"
"Cậu chính là Ngô Siêu, đường chủ của Thanh Long Đường đúng không?"
Diệp Thu bình thản nói.
Nghe vậy.
Sắc mặt Ngô Siêu chợt biến, híp hai mắt, lạnh giọng hỏi: "Anh là ai?
Ở đường nào?
Sao lại biết tôi?"
"Diệp Thu, cái tên này chắc là không lạ đâu nhỉ?"
Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.
"Là anh!"
Ngô Siêu nheo mắt lại, trên mặt xoẹt qua một tia sắc bén, sau đó cười lạnh nói: "Lần trước anh đã phá hỏng chuyện của tôi, nhưng tôi quá bận không rảnh tìm anh tính sổ, về sau nghe nói có người đang điều tra chúng tôi, tôi liền để lộ thông tin ra, dự định học Khương Thái Công câu cá, không ngờ đến hôm nay con cá quả nhiên đã cắn câu rồi!"
"Ồ?
Câu cá?
Thế cậu không sợ, câu câu lên không phải là cá mà là một con cá mập trắng à?"
Diệp Thu híp mắt, vẻ mặt dí dỏm hỏi.
Đối với việc Ngô Siêu có thể nói ra trước là biết có người đang điều tra cậu ta, Diệp Thu lại chẳng bất ngờ.
Anh rất rõ tác phong làm việc của thuộc hạ mình, từ trước tới nay làm việc đều quang minh chính đại, huống hồ là điều tra một băng nhóm cỏn con ở vùng Giang Châu, tất nhiên là càng không phải lén lút rồi.
Dù sao thì biết cũng đã biết rồi, chỉ là một đám kiển hội mà thôi, biết thì cũng chẳng sao cả.
"Cá mập trắng?
Anh ư?
Anh coi trọng bản thân quá rồi đấy, đã đến chỗ của tôi, anh có là hổ thì cũng phải nằm xuống cho tôi, là rồng thì cũng phải ngoan ngoãn cho tôi. Cho dù anh có là cá mập trắng thật, thì hôm nay tôi cũng sẽ thịt anh, ăn vây cá, hiểu chưa?"
Ngô Siêu khinh miệt cười, gương mặt xem thường nói.
"Có tự tin là chuyện tốt, nhưng thường thì có lúc tự tin sẽ dẫn đến tai họa cho cậu, nói đi, tại sao muốn dùng cách bắt cóc Giang Thi Kỳ để uy hiếp Lâm Thanh Nhã, người đứng phía sau sai bảo các cậu là ai?"
Diệp Thu nhìn Ngô Siêu, sắc mặt bình thản hỏi.
"Muốn biết hả?
Được thôi, sống được đã rồi nói tiếp!"
Ngô Siêu lạnh lùng cười một cái, sau đó vỗ tay một cái.
"Bốp!"
Lập tức, những người vốn còn đang vây xung quanh bàn bi a đánh bi a đều đặt gây xuống.
Bọn họ người thì lấy ống tuýt ở dưới bàn bi a, người thì lấy dao bầu, có người thì móc luôn con dao găm từ trong ngực ra.
Sau đó bọn họ nhao nhao xông về phía Diệp Thu, tạo thành một vòng vây, vây xung quanh Diệp Thu.
Hóa ra, bọn họ không phải là khách, mà đều thuộc hạ của Ngô Siêu.
Hơn nữa số lượng rất đông, ít nhất cũng phải năm mươi người! Cảm giác ánh mắt xung quang đều cực kỳ bất thiện.
Diệp Thu lắc đầu cười, sắc mặt anh vẫn bình thản như cũ nói: "Xem ra Ngô đường chủ đã có chuẩn bị từ sớm, vì để đón tiếp tôi mà bày trận đúng là không nhỏ a!"
"Tất nhiên rồi, lần trước nghe tài xế còn sống trở về nói với tôi là anh đánh nhau rất giỏi, vì thế tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho anh những thứ này, hôm nay tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc anh đánh giỏi đến đâu!"
Ngô Siêu lạnh lùng cười một cái, vẻ mặt đắc ý nói.
"Không được rồi, hôm nay tôi đi làm cả ngày, khá là mệt rồi, đổi người chơi với các cậu!"
Diệp Thu hoạt động cái cổ một chút, vẻ mặt nghiền ngẫm nói, sau đó nhẽ nhàng vẫy tay một cái.
"Phanh!"
Một bóng đen từ trên trần nhà đột nhiên rơi xuống, vừa vặn rơi xuống bên cạnh Diệp Thu.
Thấy vậy.