Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 201: Một tỷ mua miếng đất này
Nhận được mệnh lệnh của Lâm Huy, bốn năm tên thanh niên đang vây chặt Đàm Ngọc Yến
lập tức ra tay.
Lúc này, Diệp Phàm trước đó luôn im lặng liền đứng dậy, nói với Lâm Huy: "Chủ tịch Lâm,
người con gái chủ nhiệm Đàm này không biết điều, ông đừng chấp nhặt với cô ấy, liên quan
đến mảnh đất thổ cư ở ngoại ô phía Nam, chúng ta bàn bạc thế nào?"
"Hả?" Lâm Huy hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lượt, hỏi: "Cậu có thể làm
chủ sao?"
"Đương nhiên có thể."
"Được, thế cậu nói đi, cậu muốn bàn bạc như thế nào?"
"Cái này......" Diệp Phàm xoa xoa mũi, nói: "Tôi cảm thấy, tôi có thể chấp nhận mức giá 170
triệu của chủ tịch Lâm."
"Rất tốt, cậu được đấy, rất biết điều." Lâm Huy vừa nghe, liền vui mừng, nói: "Nếu cậu có thể
làm chủ, vậy thì cậu ký vào bản hợp đồng nhé."
Đàm Ngọc Yến bên cạnh sắc mặt thay đổi lớn, vội vàng kéo áo của Diệp Phàm, nói: "Không
được, Diệp Phàm, chuyện này tuyệt đối không thể đồng ý."
"Bây giờ là xã hội pháp trị, tôi không tin, ông ta thật sự dám làm gì chúng ta?"
"Nhưng, nếu chúng ta đồng ý việc này, thì cả đời này của chúng ta, đều sẽ nhận lấy sự khiển
trách của lương tâm."
Diệp Phàm nhìn Đàm Ngọc Yến một cái, không nói gì nhiều, mà đưa cho Đàm Ngọc Yến một
cái ánh mắt, biểu thị ý bảo Đàm Ngọc Yến hãy tin ở anh.
Đàm Ngọc Yến do dự một chút, rồi mới im lặng.
Vào lúc này, Diệp Phàm nói với Lâm Huy: "Chủ tịch Lâm, bản hợp đồng này tôi có thể ký,
nhưng......"
"Làm sao? Tên tiểu tử cậu muốn dở chiêu trò với tôi?" Lâm Huy cau mày lại.
"Không có, không có, tôi đâu dám dở chiêu trò vớ chủ tịch Lâm?" Diệp Phàm vội vàng xua
xua tay, nói: "Chỉ là tôi cảm thấy, giúp chủ tịch Lâm một việc lớn như vậy, có phải là chủ tịch
Lâm cũng nên cho tôi một chút lợi ích nho nhỏ gì không nhỉ?"
"Hóa ra là muốn nhận hoa hồng hả? Haha!" Lâm Huy cười lớn, vô cùng trượng nghĩa rút từ
trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Diệp Phàm, nói: "Huynh đệ, Lâm mỗ tôi ra ngoài
bôn ba, dựa vào chính là nghĩa khí, cậu giúp tôi một việc lớn như vậy, sao tôi có thể bạc đãi
cậu được chứ? Trong tấm thẻ ngân hàng này có ba triệu, là phí vất vả tôi cho cậu, sau này
huynh đệ cậu có bất cứ chuyện gì, cũng có thể tìm tôi giúp đỡ."
"Cái này......" Diệp Phàm xoa xoa mũi, nói: "Chủ tịch Lâm, miếng đất 350 triệu, tôi bán cho
ông 170 triệu, ông kiếm được vừa tròn 200 triệu, cho tôi 3 triệu, cái này.....không thỏa đáng
cho lắm nhỉ?"
Nụ cười trên mặt Lâm Huy cứng lại, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hai mắt nhíu lại,
lạnh lùng cười và hỏi: "Huynh đệ, thế cậu muốn bao nhiêu, ra cái giá đi!"
"Số này!" Diệp Phàm giơ tay phải ra.
"5 triệu?" Lâm Huy cau mày lại, hỏi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
"50 triệu?" Sắc mặt Lâm Huy lạnh lùng.
Diệp Phàm vẫn lắc lắc đầu.
Sắc mặt Lâm Huy liền trở nên vô cùng khó coi, nặng giọng nói: "Tiểu tử, cậu đừng nói với tôi,
là cậu muốn 500 triệu."
"Đúng, chính là 500 triệu!" Diệp Phàm cười nói, cười vô cùng rực rỡ.
"Haha!" Lâm Huy sững sờ một chút, cũng liền ngước lên trời cười lớn mấy tiếng, sau khi thu
lại tiếng cười, vẻ mặt ông ta lạnh lùng nói với Diệp Phàm: "Tiểu tử, cậu có biết không? Người
lần trước trêu chọc tôi, bị tôi biến thành người lợn."
"Cậu có biết thế nào là người lợn không? Chính là trong truyền thuyết cổ đại, vợ của Lưu
Bang, sau khi chặt đứt tứ chi của người đàn bà tranh giành sự sủng ái với bà ta, bỏ vào bên
trong cái vò."
"Cậu cũng muốn bị biến thành người lợn phải không?"
"Haha!" Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh cười cười, nói: "Chủ tịch Lâm, tôi thật sự không có trêu
chọc ông, nếu không thì chúng ta cá cược, miếng đất thổ cứ ở ngoại ô phía Nam đó, ông sẽ
mất một tỷ để mua nó, tin không?"
"Haha!" Lâm Huy nhìn Diệp Phàm giống như nhìn một tên ngốc, nói: "Tiểu tử, cậu rất hung
hăng, thế thì tôi phải xem xem, cậu dựa vào cái gì, khiến tôi dùng một tỷ đi mua miếng đất thổ
cư ngoại ô phía Nam đó."
Ngữ khí có vẻ hơi ngừng lại một chút, Lâm Huy nói với mấy tên thuộc hạ đang vây chặt lấy
Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến: "Bắt tên tiểu tử này lại trước cho tao, đợi sau khi quay xong
video cho Chủ nhiệm Đàm, thì đem hắn ta đến biệt thự của tao ở khu ngoại ô phía Nam cho
tao, biến hắn thành người lợn, vứt ở trong hoa viên phía sau biệt thự của tao."
Nhận được mệnh lệnh của Lâm Huy, mấy tên thanh niên đang vây chặt lấy Diệp Phàm và
Đàm Ngọc Yến lập tức ra tay.
Bịch!
Thế nhưng, bọn chúng vừa mới định ra tay, chân Diệp Phàm trượt dài, trực tiếp ra quyền, ra
tay sau nhưng lại đánh trước, năm tên thanh niên đó liền cảm thấy trước mắt hoa hoa, đều
không hiểu nổi chuyện gì, mặt từng người đều ăn đấm của Diệp Phàm, bị đánh ngã bay ra
ngoài, ngã nhào xuống đất, khắp mặt máu thịt lẫn lộn, liên tục kêu la thảm thiết.
Năm tên thanh niên này đều không phải là bọn tay chân bình thường, mà là nhân viên vệ sĩ
đã trải qua sự huấn luyện, thế nhưng, ở trước mặt Diệp Phàm, bọn chúng hoàn toàn không
chịu nổi một đòn.
Sắc mặt Lâm Huy thay đổi, cho dù ông ta từng gặp không ít gió to sóng lớn, cũng bị cảnh
tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Nhưng, ông ta lại không hề hoản loạn, mà vô cùng điềm tĩnh.
Cũng vào lúc này, với động tĩnh như vậy, cũng đã lập tức thu hút sự chú ý của những tên
thuộc hạ xung quanh khác của Lâm Huy, tất cả từng người một đều xông vào đại sảnh, vây
vòng trong vòng ngoài Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến lại.
Tổng cộng có mấy chục tên, là một đội vệ sĩ được huấn luyện tốt.
Đều không cần Lâm Huy ra lệnh, mấy chục tên trực tiếp ra tay với Diệp Phàm và Đàm Ngọc
Yến.
Mấy chục tên cùng lúc chen chúc nhau lên, khí thế hào hùng, muốn một lần bắt lấy Diệp
Phàm lại.
Ánh mắt Diệp Phàm sắc lạnh, thể hiện nhất môn thân pháp, chốc lát đã thoát khỏi sự chen
chúc của mấy chục người, đồng thời, sống lưng anh cong lên như con rồng lớn, hai tay
thành thế con hổ đánh ra, chính là thế rồng và thế hổ của ý nghĩa thế trong quyền pháp.
Cùng lúc thể hiện hai thế, hệt như rồng cuộn hổ chồm, quá hung mãnh rồi, mỗi một quyền
tung ra, đều có thể đánh ngã một người.
Mấy chục tên bao vây tấn công thì đến cả gấu áo của Diệp Phàm cũng không động vào nổi,
hơn nữa, trong quá trình này, Diệp Phàm còn phải luôn luôn bảo vệ Đàm Ngọc Yến bên cạnh
không bị thương, có thể thấy Diệp Phàm dũng mãnh đến mức nào.
Bịch! Bịch! Bịch!
Không đến năm phút, mấy chục tên bao vây tấn công Diệp Phàm, tất cả đều bị Diệp Phàm
đánh ngã xuống đất.
Sau đó, Diệp Phàm liền nhìn về phía Lâm Huy, cười hì hì và nói: "Chủ tịch Lâm, tôi nói ông,
ngoan ngoãn bỏ ra một tỷ mua miếng đất thổ cư ở khu ngoại ô phía Nam, đến lúc đó, cấp
cao của đại học Yến Kinh còn có thể cho ông một mỹ danh vì đã quyên góp cho hàng ngàn
hàng vạn sinh viên của đại học Yến Kinh, như vậy không tốt sao? Tại sao cứ phải hết lần này
đến lần khác dùng thủ đoạn bạo lực chứ? Giờ thì tốt rồi, phải tiêu tốn thêm một khoản tiền,
cho đám thuộc hạ của ông làm chi phí thuốc men rồi."
"Haha!" Lâm Huy nhìn Diệp Phàm chằm chằm, cười phá lên.
Cho dù là sức chiến đấu mà Diệp Phàm thể hiện ra rất mạnh, khiến ông ta vô cùng ngạc
nhiên, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh, không một chút hoảng loạn.
Ông ta nhìn về phía Đàm Ngọc Yến một cái, nói: "Chủ nhiệm Đàm, Lâm mỗ tôi quả thực là
càng ngày càng bái phục cô rồi, thật sự là tuyệt đối không thể ngờ tới, cô còn có thể có
chuẩn bị một tay sai như thế này."
"Nhưng, chỉ dựa vào tên tiểu tử này, cô vẫn không lật ngược được tình thế đâu!"
"Âm Ty Nhị Lão, mời hai vị ra tay, giúp tôi tiêu diệt cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày
này nhé."
Giọng nói của Lâm Huy vừa dứt, hai vị cao tuổi ngồi trên ghế sofa ở cách đó không xa liền
đứng dậy.
Chương 202: Bọn chúng không phải bảo
vệ tôi, mà là giết cậu
Hai lão già rất khỏe liền đứng phắt dậy, như binh hùng tướng mạnh xông về phía Diệp Phàm.
Chúng đều là con nhà võ kế thừa hàng trăm năm, cũng như đã tập luyện được mười mấy
năm.
Bởi vì hai lão già này ở đây nên Lâm Huy luôn rất bình tĩnh, ông ta hiểu rất rõ về sức mạnh
cũng như thủ đoạn của chúng.
Trước sự tấn công dồn dập của chúng, sắc mặt Diệp Phàm vẫn bình thản, đừng nói đến gần
đây sức mạnh của anh có sự đột phá, ngay cả khi lúc anh vừa về Hoa Hạ, chúng cũng không
phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Hai lão già đứng dậy nhưng không tấn công Diệp Phàm ngay, chúng cũng không phải dạng
vô danh tiểu tốt mà là “U Minh nhị lão” danh tiếng lẫy lừng, Lâm Huy có được như ngày hôm
nay cũng đều nhờ vào bọn chúng âm thầm giúp đỡ.
Lão già với đàn nhị tên Ngũ U, còn tên cầm cổ cầm là Lục Minh.
Tuy cả hai đều bị mù, nhưng thính giác hơn người, cộng thêm việc luyện võ mười mấy năm,
có thể nói trong bán kính mười mét, không một cử động nào có thể giấu được chúng.
Từ lúc Diệp Phàm ra tay xử sạch đội vệ sĩ bên cạnh Lâm Huy, chúng đã có chút đoán được
sức mạnh của Diệp Phàm.
Mặc dù bọn chúng rất tự phụ, nghĩ rằng Diệp Phàm không phải là đối thủ của mình, nhưng
chúng cũng biết rõ Diệp Phàm không dễ đối phó, vì thế nên chúng mới tỏ ra bình tĩnh mà
không vội vàng công kích.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn qua Ngũ U và Lục Minh, cười khinh bỉ nói với Lâm Huy: “Chủ tịch
Lâm, đội vệ sĩ chuyên nghiệp của ông đều không phải đối thủ của tôi, chỉ hai tên mù này, ông
nghĩ là có thể bảo vệ mày sao?”
“Ha ha!” Lâm Huy cười phá lên, lạnh lùng nói: “Bọn chúng không phải bảo vệ tôi, mà là giết
cậu!”
“Chỉ hai người bọn chúng? Chủ tịch Lâm, trò cười này chẳng có gì vui.”
“Ha, chàng trai trẻ, hi vọng kiếp sau đầu thai cậu đừng có ngu ngốc và điên rồ như vậy nữa,
nói mấy điều như thế không giúp cậu sống lâu hơn được đâu.”
Khóe miệng Diệp Phàm nhấc lên thành nụ cười, anh nói: “Tôi chính là sống điên rồ như vậy
đó!”
Lâm Huy nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, ánh mắt lạnh lùng đầy sự chết chóc, vài giây sau
ông ta cười khẩy: “Ra tay!”
Lâm Huy vừa dứt lời, Ngũ U và Lục Minh liền ra tay.
Tay Ngũ U vừa khẩy đàn, những cây châm được bắn ra với tốc độ cực nhanh, không khác gì
những viên đạn, chẳng mấy chốc liền chặn không cho Diệp Phàm có cơ hội rút lui..
Nhưng Diệp Phàm nhanh nhẹn uyển chuyển, cơ thể anh dễ dàng tránh được những cây
châm mà Ngũ U bắn ra. Lúc này Lục Minh cũng bắt đầu ra tay, ông ta đứng tấn đặt cổ cầm
lên đùi, mười ngón tay bắt đầu đàn.
Tiếng đàn đột nhiên vang lên.
Đồng thời Ngũ U cũng kéo đàn nhị.
Nhất thời âm thanh của đàn nhị trộn lẫn với tiếng cổ cầm tạo ra khúc Thập diện mai phục.
Diệp Phàm nhíu mày, anh đã từng thấy qua một vài võ thuật cổ, ví dụ như Sư Hống công,
Thiên Cương kính, Bích Hải Sinh Triều khúc,...
Loại võ thuật cổ này không hề yếu, nó gần giống như được mô tả trong phim võ thuật, ví dụ
như Thiên Cương kính, sau khi luyện đến mức hoàn hảo có thể biến âm thanh thành lưỡi
kiếm, đánh được kẻ thù trong phạm vi mười bước, còn có Bích Hải Sinh Triều khúc, đoạn
nhạc phổ này vô cùng kỳ dị, nó có thể làm rối loạn tâm trí, thậm chí làm cả mạch máu trong
cơ thể lưu động, đây cũng là một trong những cách giết người vô hình.
Tuy nhiên những loại võ thuật cổ này quá mạnh, rất khó để học được chúng.
Nhưng Ngũ U và Lục Minh lại có xuất thân về loại võ này, cả hai kết hợp không chỉ làm người
ta rối loạn tâm trí, mà còn có thể thông qua âm thanh dùng sức mạnh để giết người ở cách
đó mười mấy mét.
Lúc hai người cùng tấu khúc Thập diện mai phục, kính ở sảnh tầng một đồng loạt bị vỡ trong
vòng chưa đầy mười giây, “bập”, toàn bộ đồ thủy tinh đều bị vỡ, một số chai rượu, bát, đèn
cũng lần lượt bị nổ tung.
Lâm Huy lùi về một bên, ông ta nấp phía sau Ngũ U và Lục Minh, lạnh lùng nhìn mọi thứ.
Ông ta ta nghĩ lần này Diệp Phàm chắc công ta sẽ chết!
Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn điềm tĩnh, cơ thể anh khẽ rung lên, linh lực lan khắp cơ thể, những
đòn tấn công bằng âm thanh của Ngũ U và Lục Minh hoàn toàn không làm Diệp Phàm bị
thương.
Bập!
Diệp Phàm đạp xuống đất, lao về phía Ngũ U và Lục Minh.
Tốc độ của anh thật sự quá nhanh.
Giống như một con báo đang dốc sức chạy, chớp mặt đã đến trước mặt Ngũ U và Lục Minh.
Nhưng càng gần Ngũ U và Lục Minh thì lực truyền qua âm thanh càng lớn làm Diệp Phàm có
chút lảo đảo.
Nhưng khi dồn sức chống một phát, anh đã có thể đứng vững lại được, Diệp Phàm vội vàng
lao về phía Ngũ U và Lục Minh, giơ nắm đấm về phía chúng.
Ngũ U và Lục Minh đột nhiên có sự thay đổi, một khi hai người đã hòa tấu thì ngay cả bậc
thầy cũng không thể tiếp cận.
Nhưng Diệp Phàm đã làm được điều đó.
Tuy bị mù nhưng cả hai vẫn cảm nhận được hướng đi của nắm đấm từ bên dưới.
Nắm đấm chưa đến nhưng Ngũ U và Lục Minh đã cảm nhận được sự đau đớn ở mặt, chúng
đã quyết định xoay người lại để tránh đòn tấn công của Diệp Phàm, đồng thời tung ra ám khí.
Biu! Biu! Biu!
Vũ khí vỡ ra như những ngôi sao đêm đông bắn về phía Diệp Phàm, muốn anh lùi về sau.
Diệp Phàm đột nhiên nhảy lên không trung, quay như một con thoi để tránh những ám khí kia,
đồng thời đuổi kịp Ngũ U và Lục Minh.
Cả hai đang rất hoảng sợ, vừa chạm đất thì Diệp Phàm đã đứng ngay trước mặt, cho dù có
phản ứng cũng đã quá muộn, Ngũ U và Lục Minh đều bị sốc bởi song quyền của Diệp Phàm,
mỗi lần đánh ra tựa giao long, không thể né tránh.
Bập! Bập!
Diệp Phàm đánh rất mạnh lên cơ thể của Ngũ U và Lục Minh.
Anh đánh không chút nề hà.
Nhưng Diệp Phàm cũng rất biết chừng mực, anh không giết Ngũ U và Lục Minh.
Nhưng quyền pháp của anh vẫn còn quá mạnh, đánh như trời giáng xuống đàn nhị và cổ
cầm mà Ngũ U và Lục Minh ôm trong người, trực tiếp làm chúng vỡ ra thành bốn năm mảnh,
hơn nữa sức lực vẫn không hề giảm, tiếp tục đánh vào ngực của cả hai.
“A...”
Ngũ U và Lục Minh hét lên như heo bị thọc tiết, cả hai bị đánh đến tơi tả, văng xa mấy chục
bước, nhếch nhác ngã nhào xuống đất.
Trên ngực chúng lõm một miếng to, xương ngực vỡ nát.
“Phụt...”
Ngũ U và Lục Minh loạng choạng bò trên mặt đất, kính râm trên mặt đều bị vỡ, cả hai dìu
nhau, cùng lúc nôn ra cả họng máu tươi.
Chương 203: Anh sẽ phải biến mất
Chỉ vừa đối mặt, Ngũ U và Lục Minh đã bị Diệp Phàm làm bị thương nặng.
Chuyện này thật sự khiến người ta không ngờ đến.
Lâm Huy vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giờ phút này nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất trên
mặt ông ta lại trở nên cứng đờ.
Ông ta đã bỏ ra cái giá rất lớn mới có thể làm Ngũ U và Lục Minh đồng ý làm việc cho mình.
Ông ta cũng hiểu rất rõ về thực lực của Ngũ U và Lục Minh. Năm xưa, ông ta bị kẻ thù không
đội trời chung ép gần như đến đường cùng, chính Ngũ U và Lục Minh đã ra tay trừ khử hết
những cấp dưới quan trọng của kẻ đó chỉ trong một đêm, mới giúp Lâm Huy gây dựng lại
được, có thành tựu như ngày hôm nay.
Theo Lâm Huy thấy, Ngũ U và Lục Minh tùy tiện phối hợp một chút là đã có thể giết người
trong vô hình.
Đó chẳng khác gì… cách làm của thần tiên!
Bởi vậy, trong tiềm thức Lâm Huy, ông ta vẫn cho rằng Ngũ U và Lục Minh là thiên hạ vô địch.
Thế mà vào giờ phút này, ông ta lại tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Phàm đã nhanh chóng
đánh gục Ngũ U và Lục Minh khi hai bên vừa đụng độ..
Cho dù trong lòng ông ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật tận mắt nhìn thấy, ông ta có
thể không thừa nhận được sao?
Ngoài Lâm Huy, đám nhân viên an ninh can thiệp vào cũng bị Diệp Phàm đánh ngã lúc trước,
cũng sững sờ.
Bọn họ đều là những người đã theo Lâm Huy nhiều năm, mặc dù chưa được tận mắt chứng
kiến Ngũ U và Lục Minh ra tay nhưng họ đã từng được nghe rất nhiều chuyện về Ngũ U và
Lục Minh.
Nhìn những nhân vật như Ngũ U và Lục Minh mà lại bị Diệp Phàm đánh cho nôn ra máu chỉ
trong thoáng chốc, bọn họ đều cảm thấy chuyện này khó mà tưởng tượng nổi.
“Tôi hoa mắt rồi sao? Ngũ U và Lục Minh lại bị đánh đến nôn ra máu chỉ trong nháy mắt?”
“Ngũ U và Lục Minh được gọi là U Minh nhị lão đấy. Nghe đồn, nhờ có hai người này phò tá
chủ tịch Lâm, chủ tịch Lâm mới có được thành tựu như ngày hôm nay!”
“Năm xưa, đối thủ của chủ tịch Lâm có võ tăng của Thiếu Lâm làm vệ sĩ bên người, kết quả
họ đều bị Ngũ U và Lục Minh hạ gục. Từ đó có thể thấy Ngũ U và Lục Minh lợi hại đến thế
nào! Nhưng bây giờ bọn họ lại bị đánh bại chỉ trong giây lát? Bọn họ đang lừa bịp? Giả vờ
đánh nhau sao?”
“Lần này, chủ tịch Lâm động vào kẻ khó chơi rồi.”
…
Trong đại sảnh, những thành viên của đội an ninh bị Diệp Phàm đánh ngã trước kia vẫn còn
sức lực để nói chuyện, đều đang xôn xao nghị luận.
Đàm Ngọc Yến cũng kinh ngạc đến ngây người.
Mặc dù cô ta không phải người học võ, cũng không thích xem phim hay tiểu thuyết võ hiệp gì
nhưng trước đó Ngũ U và Lục Minh hợp tác với nhau làm tất cả sản phẩm thủy tinh trong đại
sảnh đều bị vỡ, cô ta có thể tưởng tượng ra được bản lĩnh của họ ghê gớm đến thế nào!
Thế mà hai người có bản lĩnh ghê gớm như vậy lại bị Diệp Phàm đánh đến nôn ra máu chỉ
trong nháy mắt, khiến cô ta… Cảm thấy rất không chân thực!
Dù cho cô ta đã từng nhìn thấy Diệp Phàm đánh nhau, biết Diệp Phàm đánh rất giỏi.
Đánh cho Ngũ U và Lục Minh bị thương nặng một hồi, Diệp Phàm nhìn sang Lâm Huy đang
nấp phía sau Ngũ U và Lục Minh. Anh sải bước, vừa đi về phía Lâm Huy vừa nói: “Chủ tịch
Lâm, tôi đã nói rồi, hai lão mù này không bảo vệ nổi ông đâu.”
“Rốt… rốt cuộc mày là ai?” Lúc này Lâm Huy mới hoàn hồn, lắp ba lắp bắp hỏi Diệp Phàm.
Cho dù ông ta đã gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng bây giờ ông ta vẫn hoảng sợ!
Diệp Phàm bĩu môi nói: “Chủ tịch Lâm, trước kia tôi chưa nói với mày sao? Tôi là trưởng bộ
phận an ninh của đại học Yến Kinh, tên là Diệp Phàm!”
“Trưởng bộ phận an ninh của đại học Yến Kinh? Diệp Phàm?” Lâm Huy nhíu mày, ông ta
cảm thấy không tin nổi, chỉ là trưởng bộ phận an ninh của đại học Yến Kinh mà lợi hại cỡ
vậy? Nhưng rồi ông ta lại cảm thấy có chút nghi ngờ, bởi vì có vẻ như ông ta đã từng nghe
qua cái tên “Diệp Phàm” này ở đâu đó.
Tuy nhiên, giờ phút này ông ta quá mức căng thẳng, thực sự không nhớ ra được rốt cuộc là
mình đã từng nghe cái tên “Diệp Phàm” này ở đâu.
Trong lúc Lâm Huy đang nghi hoặc, Diệp Phàm cười hì hì nói: “Chủ tịch Lâm, bây giờ ông có
đồng ý mua lại miếng đất ở ngoại ô phía Nam của đại học Yến Kinh bọn tôi với giá một tỷ
không?”
Mặc dù ngữ điệu của Diệp Phàm rất nhẹ nhàng, trên mặt còn nở nụ cười “thân thiện”, nhưng
lúc này anh lại nói ra câu như vậy, đó căn bản là đe dọa một cách công khai. Một người như
Lâm Huy sao có thể không hiểu ý tứ của Diệp Phàm.
Bây giờ, ngay cả U Minh nhị lão cũng đã bại dưới tay Diệp Phàm, ông ta dựa vào đâu mà
phản kháng đây?
Nhưng ông ta cũng không thỏa hiệp với Diệp Phàm như vậy. Không phải là ông ta không thể
chi ra được một tỷ, mà là vì ông ta cảm thấy mình cứ thua trong tay Diệp Phàm như vậy thì
sẽ khiến danh tiếng của ông ta mất hết.
Sau này ông ta sẽ khó cất bước trong giới làm ăn, ai cũng có thể nhằm vào ông ta.
Cho nên, Lâm Huy cắn răng, nói với Diệp Phàm: “Bất kể mày là ai, muốn uy hiếp Lâm Huy
tao thì mày vẫn chưa đủ tư cách!”
“Nếu mày thức thời thì có thể từ chức ở đại học Yến Kinh, đến làm vệ sĩ bên cạnh tao, tao sẽ
trả lương cho này nhiều gấp trăm lần đại học Yến Kinh.”
“Nếu mày cứ khăng khăng muốn đối đầu với tao, vậy thì kết cục của mày sẽ vô cùng thê
thảm!”
“Vậy sao?” Diệp Phàm hờ hững nói: “Thê thảm đến mức nào?”
“Hừ!” Lâm Huy hừ lạnh một tiếng, nói: “Tao cũng không sợ nói thật cho mày biết, tao có thể
có được thành tựu như ngày hôm nay, dám hành động ngang tàng ở đại học Yến Kinh như
vậy là vì tao có chỗ dựa ở Yến Kinh đấy.”
“Mà với chỗ dựa của tao, một nhân vật nhỏ bé như mày còn không có cả tư cách để nhìn lên
đâu.”
“Một khi tao gọi điện thoại cho người đó, cho dù mày có đánh nhau giỏi như thế nào thì kết
quả cũng chỉ có ba chữ: Phải biến mất!”
“Ha ha!” Diệp Phàm nhìn chằm chằm Lâm Huy vài giây, cười nói: “Được, vậy tôi cho ông
một cơ hội, mau mau gọi điện cho chỗ dựa của ông đi! Tôi rất muốn xem xem, chỗ dựa của
mày thật sự có năng lực khiến tôi… phải biến mất hay không!”
Diệp Phàm vô cùng hiểu kiểu người như Lâm Huy, nếu không hạ gục Lâm Huy triệt để thì
chắc công ta ông ta sẽ tìm cơ hội trả thù mình.
Tục ngữ nói rất hay ‘không sợ bị trộm cắp, chỉ sợ trộm nhòm ngó đến’.
Bị loại người như Lâm Huy theo dõi, cho dù Diệp Phàm không sợ, nhưng lỡ như vào lúc anh
không có thời gian chú ý đến, Lâm Huy lại đối phó với người bên cạnh anh thì rất có thể sẽ
tạo thành bi kịch không thể cứu vãn!
Vì thế, Diệp Phàm mới bảo Lâm Huy gọi điện thoại, làm vậy là để đánh bại Lâm Huy triệt để
khiến ông ta không dám có tâm tư trả thù anh nữa.
“Được!” Trong mắt Lâm Huy lóe lên tia hung ác, lạnh giọng nói: “Thằng ranh không biết trời
cao đất dày này, nếu mày đã muốn chết thì tao đây cũng toại nguyện cho chú mày.”
Nói xong, Lâm Huy lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi, chẳng bao lâu thì điện thoại được
kết nối!
Lâm Huy vội nói: “Tam gia, hiện tại anh có rảnh không ạ? Chuyện là thế này, em gặp phải
chút rắc rối, muốn nhờ anh dẫn người đến đây giải quyết giúp em một chút. Là ở quán bar
Hồng Tường.”
“Cái gì? Anh đang ở gần đây sao? Thế thì tốt quá.”
“Em gặp phải một tên khó xử, ngay cả U Minh nhị lão cũng không phải đối thủ của ông ta ta,
nên là… Tam gia, xin anh dẫn theo cao thủ của mình đến đây ngay!”
Sau khi gác máy, sắc mặt của Lâm Huy trở lại bình thường, bộ dạng nắm chắc phần thắng,
cười lạnh nói với Diệp Phàm: “Thằng nhãi, chỗ dựa của tao sắp dẫn cao thủ đến đây rồi, lần
này mày chết chắc rồi!”
Chương 204: Người nhà họ Vương đã đến
rồi.
Đối với những lời độc ác của Lâm Huy, Diệp Phàm vốn không hề để bụng.
Anh ngồi xuống ghế, bấm điện thoại , lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chỗ dựa mà Lâm Huy nói
đến đang bước tới.
Đàm Ngọc Yến ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm, cô ta kéo kéo góc áo của anh rồi nói: “Diệp
Phàm, chúng ta thực sự phải ngồi đây đợi chỗ dựa của Lâm Huy tới sao?”
“Đúng vậy!” Diệp Phàm gật đầu.
“Sao lại thế?” Đàm Ngọc Yến hỏi với khuôn mặt khó hiểu: “Với tình hình hiện nay, anh ép Lâm
Huy ký vào hợp đồng chẳng phải là xong sao? Ngồi đây đợi chỗ dựa Lâm Huy tới chẳng phải
là rảnh rỗi nên tự kiếm chuyện cho mình à?”
“À…” Diệp Phàm vuốt mũi, nói: “Chủ nhiệm Đàm, với loại người như Lâm Huy ấy, nếu cô
không đánh cho hắn ta sợ một lần thì gã này sẽ không để yên. Hắn là con rắn độc sẽ cắn lại
cô ngay khi có cơ hội sau này, tôi không thích giữ lại một quả bom hẹn giờ như vậy”
“Nhưng Lâm Huy dám làm bừa như vậy ở trường đại học Yến Kinh thì chỗ dựa sau lưng hắn
chắc chắn không đơn giản! Hơn nữa, trước khi Lâm Huy gọi điện, anh cũng đã nghe rồi đó,
đối phương sẽ dẫn theo cả cao thủ qua đây, đến lúc đó, chúng ta chắc chắn sẽ chịu thiệt!”
Đàm Ngọc Yến vô cùng lo lắng.
“Ha ha!” Diệp Phàm vỗ vỗ vai Đàm Ngọc Yến, nói: “Chủ nhiệm Đàm, cô yên tâm, mọi việc đã
có tôi rồi!”
Đàm Ngọc Yến cau mày, mặc dù trong lòng cô vẫn rất lo lắng, nhưng không biết vì sao, Diệp
Phàm khiến cô cảm thấy yên tâm, một cảm giác an toàn khó có thể diễn tả bằng lời.
Cho nên, cô ta mấp máy môi nhưng lại không tiếp tục nói nữa.
Vào lúc đó, đám người của đội bảo vệ do Lâm Huy dẫn đến cũng lần lượt gượng dậy khỏi
mặt đất, từng người một đứng lên.
Họ nhìn vào ánh mắt của Diệp Phàm, lòng đầy sợ hãi.
Dù cho bây giờ họ đã hồi phục một ít sức lực, nhưng vẫn không dám tùy tiện ra tay với Diệp
Phàm.
Bởi vì, qua trận đánh nhau lúc nãy, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, dù cho số người bọn họ có
tăng gấp đôi, chỉ sợ họ vẫn không phải là đối thủ của Diệp Phàm.
Đánh nhau với Diệp Phàm là tự chuốc nhục nhã!
"Các người nói xem, chỗ dựa của chủ tịch Lâm sẽ dẫn tới những tên cao cỡ nào? Liệu họ
có đánh lại được cái người tên Diệp Phàm này không?”
“Tôi cảm thấy e là hơi khó đấy! Cái người tên Diệp Phàm này mạnh quá, người như U Minh
nhị lão có thể sánh ngang với bậc thầy chân chính, ấy thế mà chỉ một đòn đã bị anh ta đánh
bại, thực lực của anh ta, sợ là đã đạt đến tầm đại tôn sư trong truyền thuyết”
“Từ cổ chí kim, những người đạt thành tựu cao trong giới võ thuật là của quý hiếm thấy, số
lượng bậc thầy lại càng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà đại tôn sư thì sao, dường như từ
trước đến nay chưa từng thấy, người tên Diệp Phàm này lại là một đại tôn sư sao?
“Ngoài đại tôn sư ra, tôi thực sự không nghĩ ra, ai mới có thể chỉ dùng một đòn mà đã đánh
bại được tôn sư!”
Mấy người trong đội bảo vệ bàn tán xôn xao, bọn họ không giống người bình thường, đều đã
phải trải qua luyện tập tăng cường thể lực, cũng đã thấy nhiều cao thủ trong giới võ thuật.
Diệp Phàm giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để tâm tới mấy lời của đội bảo vệ này.
Thông qua bản ghi chép các thông tin liên quan đến về việc tu hành mà Đại Đức chân nhân
đã cho Diệp Phàm, anh hiểu được một cách có hệ thống về việc tu hành.
Theo như nội dung trong sách, tu hành chia thành 4 cảnh giới lớn: Nhục Thân, Tiên Thiên,
Siêu Phàm, Nhập Thánh. Trong đó, cái gọi là Nhục Thân chính là người luyện cổ võ qua lời
kể của những người luyện võ thông thường, được chia thành: võ đồ, đại sư võ học, tông sư,
đại tông sư.
Trong mắt của những người không hiểu về giới tu hành, đại tông sư chính là cảnh giới cuối
cùng của võ thuật cổ truyền.
Từ cổ chí kim, chưa hề có đại tông sư nào!
Nhưng trong giới tu hành, người luyện được ra linh lực, tiến tới cảnh giới Tiên Thiên, mới chỉ
được tính là bước vào ngưỡng cửa của người tu hành mà thôi.
Mà Diệp Phàm thì vào mấy năm về trước, anh đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên rồi.
Đại tông sư trong mắt anh cũng chỉ là một “người bình thường” mà thôi.
Đúng lúc này, một vài chiếc xe hơi màu đen chạy như bay tới, dừng ngay trước cửa quán
bar Hồng Tường.
Trong số đó, cánh cửa của chiếc ô tô màu đen ở chính giữa mở ra và một người đàn ông
trung niên đang được một đám người vây quanh bước xuống, ông ta bước đi không nhanh
không chậm bước vào trong khách sạn Hồng Tường.
“Tam Gia!”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, Lâm Huy sửng sốt, vội vã rảo bước tới, chào đón với
một vẻ mặt đầy cung kính.
“Lâm Huy, kẻ mà cậu nói qua điện thoại, đánh bại U Minh nhị lão là ai?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Lâm Huy, hờ hững hỏi
Giọng điệu của người đàn ông không quá nặng nề, thanh âm cũng không nổi bật nhưng
người có địa vị cao như ông ta, sự uy nghiêm đã được khắc sâu vào trong hơi thở rồi, mang
lại cho người khác một cảm giác: Không giận nhưng vẫn uy nghiêm!
Ông ta tên là Vương Thiệu Anh, vì đứng thứ ba trong cùng thế hệ, nên được gọi là Vương
Tam Gia.
Nhà họ Vương cũng là một trong những gia tộc ẩn thế ở thủ đô, gốc rễ sâu, trong tộc có vài
người tu hành, ví dụ như Vương Kinh Đào- một trong những đệ tử thân truyền của động chủ
Thanh Ngưu động- một thành viên của Thiên Hạ Đạo Quan.
Bởi Lâm Huy có người chống lưng như Vương Thiệu Anh nên mới hành động phách lối như
vậy.
“Tam Gia, chính là thằng nhóc không biết trời cao đất dày này!” Lâm Huy vội chỉ vào Diệp
Phàm, nói với Vương Thiệu Anh.
“Ồ?” Vương Thiệu Anh nhìn sang Diệp Phàm, nhưng lúc ông ta nhìn rõ mặt Diệp Phàm lại
không khỏi ngẩn người, phải vài giây sau mới có phản ứng, vội tiến tới, nói với Diệp Phàm:
“Hóa ra là Diệp thiếu gia!”
“Ông biết tôi?” Diệp Phàm sửng sốt, quan sát kĩ Vương Thiệu Anh một lượt, nhưng anh chắc
chắn mình chưa từng gặp qua Vương Thiệu Anh.
“Đương nhiên là biết. Cậu Diệp là con rể của Đại tướng Sở, lại còn là sư đệ của cháu trai tôi,
là người một nhà, sao tôi có thể không biết được chứ?” Vương Thiệu Anh vội giải thích, cười
hì hì. Vẻ uy nghiêm không giận mà uy trước kia biến mất hoàn toàn, trên mặt để lộ vẻ nịnh
nọt.
“Ồ…” Diệp Phàm nhíu mày, hỏi: “Cháu trai ông?”
“Đúng vậy.” Vương Thiệu Anh vội vàng gật đầu, nói: “Tôi quên giới thiệu. Cậu Diệp, tôi tên là
Vương Thiệu Anh. Vương Kinh Đào là cháu trai tôi. Nó có kể tôi nghe cậu được Đại Đức
chân nhân nhận làm đệ tử, đương nhiên là sư đệ của cháu tôi rồi.”
“Cháu trai tôi đã căn dặn cả nhà họ Vương và cho chúng tôi xem thông tin về thân phận và
ảnh của cậu, vì thế tôi nhìn là nhận ra cậu ngay.”
“Sau này cậu Diệp có cần gì có thể liên lạc với người của nhà họ Vương tôi bất cứ lúc nào.”
“Tam Gia, anh, có phải anh nhầm lẫn rồi không, tên nhóc miệng còn hôi sữa này là trưởng bộ
phận an ninh của đại học Yến Kinh…” Nghe Vương Thiệu Anh nói vậy, Lâm Huy đứng bên
hoàn toàn ngây người, vài giây sau mới phản ứng lại, vội tiến đến nói với Vương Thiệu Anh.
Ông ta thực sự không ngờ Diệp Phàm lại là sư đệ của Vương Kinh Đào.
Thông tin này cứ như sét đánh giữa trời quang.
Cho dù ông ta đã quen thấy sóng to gió lớn, nhưng trong phút chốc cũng mất đi lý trí.
Bốp!
Lâm Huy còn chưa nói xong, Vương Thiệu Anh đã thuận tay tát cho ông ta một tát. Cái tát
này không nhẹ, khiến cho một bên mặt của Lâm Huy bầm tím, khóe miệng còn có tia máu rỉ
ra.
Hơn nữa, Vương Thiệu Anh không đợi Lâm Huy phản ứng lại mà tiếp tục dùng chân đá vào
phần bụng trên của Lâm Huy.
Chương 205: có phải nên cho tôi chút ưu
đãi không.
Rầm!
Lâm Huy bị Vương Thiệu Anh đạp một cước vào bụng, bay xa mấy mét, ông ta ôm bụng rồi
hét lên thảm thiết.
Vương Thiệu Anh là con cháu gia tộc ẩn thế, là những người tiếp xúc rất gần với việc tu
hành, chứ không phải hạng xoàng xĩnh mà mấy dòng tộc võ học có thể so sánh. Do vậy, dù
ông ta dành phần lớn thời gian cho việc kinh doanh của nhà họ Vương, nhưng thực lực thì
cũng ngang với tông sư nửa vời.
Cho nên cú đá kia của ông ta rất mạnh, khiến Lâm Huy cảm giác như mình vừa bị xe hơi
tông trúng, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết, vô cùng đau đớn.
“Lâm Huy, Diệp thiếu gia là người mà mày có thể đắc tội à? Mày chán sống rồi đúng không?”
Vương Thiệu Anh liếc nhìn Lâm Huy đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Nếu không phải
nể tình bằng hữu nhiều năm giữa tao và mày thì chỉ bằng những lời nói vừa nãy, tao cũng có
thể lấy mạng mày rồi đấy.”
“Thông minh một chút đi! Mau quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Diệp thiếu gia đi.”
“Nếu không, mày rơi vào kết cục thế nào, chắc mày cũng đoán ra được.”
Lâm Huy ôm bụng liên tục than đau, dựa vào thực lực, ông ta mới tiến từng bước một đến
được hôm nay, cũng được coi là một đấng anh hào, cộng thêm chỗ dựa sau lưng là Vương
Thiệu Anh, dường như ông ta đã đi tới đỉnh cao của cuộc đời.
Nhưng hôm nay, ông ta lại thua trong tay một kẻ “miệng còn hơi sữa” như Diệp Phàm.
Điều này khiến ông ta vô cùng không cam tâm!
Nhưng ông tacũng là một kẻ vô cùng thông minh, biết nắm bắt thời cơ, dám chống đối với
Vương Thiệu Anh vừa nãy là hành động hoàn toàn là do một phút “mất lý trí” nhất thời.
Bây giờ, cơn đau nhói lên từng cơn ở bụng khiến ông ta trở nên tỉnh táo hơn.
Gần như không hề do dự, Lâm Huy bật dậy từ trên nền đất, rồi quỳ xuống, dập đầu như giã
tỏi trước mặt Diệp Phàm, vội vàng nói: “Diệp… Diệp thiếu gia, xin lỗi cậu! Là do tôi có mắt
như mù nên vừa nãy mới xúc phạm đến cậu! Cậu muốn trừng phạt tôi như nào cũng được,
chỉ xin cậu có thể tha cho tôi một con đường sống.”
Diệp Phàm cau mày, nhìn chằm chằm Lâm Huy đang quỳ trên mặt đất mười mấy giây.
Theo anh thấy, Lâm Huy là người co được dãn được, đúng là một người có thể làm nên việc
lớn.
Ngẫm nghĩ một lát, Diệp Phàm ngồi xuống, cười hi hi nói với Lâm Huy: “Chủ tịch Lâm, vậy
bây giờ với miếng đất của Đại học Yến Kinh kia, ông có thể mua lại với mức giá bao nhiêu?”
Nghe Diệp Phàm hỏi, Lâm Huy rất quyết đoán đáp ngay: “Tôi có thể bỏ ra 1 tỷ, không, không
phải 1 tỷ, là… 10 tỷ!”
Tuy rằng 10 tỷ không phải là một con số nhỏ đối với Lâm Huy, thậm chí nó còn sẽ khiến ông
ta thấy đau lòng nhưng ông ta cảm thấy, nếu 10 tỷ có thể giải quyết được vấn đề của hôm
nay, xoa dịu cơn giận của Diệp Phàm thì nó là một mức giá vô cùng hợp lý.
“Ha ha!”
Diêp Phàm bật cười, tuy anh không thèm để tâm đến Lâm Huy, cũng không có chút thiện
cảm nào với ông ta nhưng không thể không thừa nhận rằng, người như Lâm Huy rất dễ dàng
làm được việc lớn.
Diệp Phàm vốn chẳng hề bận tâm đến sự sống chết của Lâm Huy, vừa nãy anh để Lâm Huy
gọi “chỗ dựa” của mình đến chỉ là để khiến ông ta sụp đổ hoàn toàn.
Bây giờ thì anh đã đạt được mục đích của mình rồi.
Còn về việc xử lý Lâm Huy như thế nào thì anh hoàn toàn không quan tâm.
“Vậy được rồi, tôi thay mặt hàng nghìn hàng vạn sinh viên đại học Yến Kinh cảm ơn sự hào
phóng của chủ tịch Lâm nhé.” Diệp Phàm cười đáp, rồi đưa hợp đồng mà Đàm Ngọc Yến đã
chuẩn bị từ trước cho Lâm Huy.
Nhưng giá trị của hợp đồng được sửa thành 10 tỷ.
Lâm Huy cầm bút lên, lập tức ký tên không chút do dự.
Diệp Phàm đưa lại hợp đồng cho Đàm Ngọc Yến, sau đó liếc nhìn Vương Thiệu Anh nói: “Tôi
sẽ ghi nhớ ân tình ngày hôm nay.”
“Diệp thiếu gia khách sáo rồi, cậu với cháu tôi là sư huynh sư đệ, đều là người một nhà cả, gì
mà ân tình với không ân tình chứ.” Vương Thiệu Anh vội đáp, ông ta cũng giống Lâm Huy,
đều là người rất thông minh.
“Ha ha!” Diệp Phàm cười đáp, cũng không nhiều lời với Vương Thiệu Anh.
“Cậu Diệp, chọn ngày không bằng gặp ngày, vừa hay hôm nay tôi cũng rảnh, chẳng bằng
chúng ta uống với nhau mấy ly? Hai ngày trước, tôi mới có được vài bình rượu ngon.”
Vương Thiệu Anh nói với Diệp Phàm.
“Thôi!” Diệp Phàm đáp: “Tôi đã có hẹn trước với chủ nhiệm Đàm là tối nay không say không
về, cho nên lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ uống cùng ông.”
“À…” Vương Thiệu Anh ngẩn người một lát, ông ta liếc nhìn Đàm Ngọc Yến, rồi bỗng lộ vẻ
mặt “đàn ông đều hiểu”, cười hề hề nói với Diệp Phàm: “Nếu Diệp thiếu gia đã có hẹn với
người đẹp đây, thì Vương mỗ tôi cũng không làm phiền nữa. Được rồi, hẹn cậu lần sau.”
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu, rồi cùng Đàm Ngọc Yến rời khỏi quán bar Hồng Tường.
Vương Thiệu Anh híp mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm, vẻ mặt đầy suy tư.
Lâm Huy ở bên cạnh lại như trút được gánh nặng, vội vàng nói với Vương Thiệu Anh: “Tam
Gia, xin… Xin lỗi anh, lần này tôi đã gây phiền phức lớn cho anh rồi.”
“Không sao!” Vương Thiệu Anh liếc nhìn Lâm Huy, rồi bình tĩnh đáp: “Đây là do thân phận của
Diệp Phàm quá đặc biệt, cậu ta vốn không phải là người mà cậu có thể trêu vào. Dù cho
hôm nay cậu không phục cỡ nào thì cũng phải quên sạch những gì không vui cho tôi, nhất
định không được khơi lên lòng báo thù của Diệp Phàm.”
“Cho dù là người nhà họ Vương của tôi thì họ cũng đều phải nhiệt tình đối đãi cậu ta, không
dám làm mích lòng.”
“Cậu biết mức độ nghiệm trọng của sự việc rồi chứ?”
“Vâng!” Lâm Huy ngạc nhiên rồi lập tức gật đầu.
“Tôi và cậu đã quen biết nhau bao nhiêu năm, vừa nãy đánh thương cậu thật sự là vì không
còn cách nào khác, nên cậu đừng để bụng. Về chuyện mua lại mảnh đất phía nam của đại
học Yến Kinh, tôi có thể bỏ ra giúp cậu năm tỷ.” Vương Thiệu Anh đỡ Lâm Huy đang quỳ trên
đất dậy.
“Tam Gia nặng lời rồi! Mấy năm nay, nếu không có anh thì làm sao có được Lâm Huy của
ngày hôm nay.” Lâm Huy sửng sốt, rồi vội chắp tay đáp.
“Tôi thật sự coi cậu là bạn.” Vương Thiệu Anh đáp.
Lâm Huy ngẩn người, tuy rằng cảm thấy nghi ngờ, không hiểu vì sao Vương Thiệu Anh lại
thay đổi thái độ với mình, nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Diệp Phàm lái xe đưa Đàm Ngọc Yến rời khỏi quán bar Hồng Tường, xe chạy đến một đoạn
đường vắng không người thì dừng lại, Đàm Ngọc Yến lấy bản hợp đồng mà Lâm Huy vừa ký
xong ra, nhìn con số 10 tỷ trên đó mà cô ta cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Ngẩn người hồi lâu, cô ta bỗng nói với Diệp Phàm: “Diệp… Diệp Phàm, tôi, tôi đang nằm mơ
sao? Mảnh đất ngoại ô phía nam vậy lại bán được cho Lâm Huy với giá 10 tỷ à?”
Diệp Phàm liếc nhìn Đàm Ngọc Yên, không đáp, anh chỉ giơ tay véo mạnh một cái lên đùi cô
ta.
“Aiya…” Đàm Ngọc Yến lập tức đau đến mức phải hét lên, vẻ mặt ngập tràn tức giận nhìn
Diệp Phàm, rồi hét lớn: “Diệp Phàm, anh phát điên gì thế? Sao lại véo tôi?”
“Chẳng phải cô hoài nghi bản thân đang nằm mơ còn gì? Nếu là mơ thì cô sẽ không thấy đau
đâu.”
Diệp Phàm nghiêm túc nói với Đàm Ngọc Yến.
“Anh…” Đôi mắt đẹp của Đàm Ngọc Yến trừng Diệp Phàm đầy phẫn nộ, tức giận đến mức
nghiến răng nghiến lợi, nhưng lời của anh khiến cô ta không thể phản bác lại.
Lúc này, trong mắt Diệp Phàm lóe lên một tia xảo quyệt, vẻ mặt xấu xa nhìn Đàm Ngọc Yến
nói: “Chủ nhiệm Đàm, cô đã đồng ý, nếu tôi tham gia bữa tiệc của Lâm Huy với cô thì cô sẽ
uống rượu với tôi đúng không? Hôm nay tôi biểu hiện xuất sắc như vậy, ngoài việc bồi rượu,
có phải cô nên thưởng thêm chút ưu đãi gì đó nữa không, ví dụ đến khách sạn chẳng hạn…”
Chương 206: Cô đã đói bụng đến mức vơ
quàng rồi sao?
"Anh muốn gì?" Nghe Diệp Phàm nói, Đàm Ngọc Yến lấy lại tinh thần từ trong vui mừng,
trừng mắt tức giận liếc Diệp Phàm, tiện tay lấy lại hợp đồng Lâm Huy đã ký.
"Chủ nhiệm Đàm, cô có ý gì? Không phải muốn lật lọng đấy chứ?" Diệp Phàm nghiêm mặt,
nói: "Cô là tấm gương cho người khác noi theo, nhưng nếu cô dối trá như vậy, một khi truyền
tới đại học Yến Kinh thì sẽ để lỡ hàng nghìn hàng vạn học sinh của đại học Yến Kinh đó."
Đàm Ngọc Yến nhíu mày, vừa rồi cô thật sự có ý định thất hứa với Diệp Phàm.
Nhưng nghe thấy mấy lời sau đó của Diệp Phàm, cô lập tức từ bỏ suy nghĩ này.
Theo cô thấy, Diệp Phàm là một kẻ vô liêm sỉ. Nếu cô nuốt lời với Diệp Phàm, nhất định Diệp
Phàm sẽ thêm mắm dặm muối lu loa trong đại học Yến Kinh, từ việc cô "thất hứa", gắn cho
cô cái mác "không thành thật", như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền đồ đang rộng
mở của cô.
"Tôi... tôi nói muốn lật lọng khi nào? Anh đừng nói bậy bạ vậy được không? Chẳng phải lúc
trước tôi bằng lòng uống rượu với anh sao? Đi, bây giờ đến một quán bar gần đây, uống
xong rồi còn về nhà sớm!" Đàm Ngọc Yến cắn răng, thở phì phì nói.
Cô cũng không ngốc!
Tất nhiên cô biết Diệp Phàm muốn chuốc say mình rồi!
Nhưng nghĩ đến lần trước cô uống rượu say, Diệp Phàm không làm gì cô, cô cũng yên tâm
không ít.
Huống chi, gia thế cô không bình thường.
Theo cô thấy, cho dù Diệp Phàm có ý đồ với cô cũng không có gan làm. Vì vậy cô mới cắn
răng hứa với Diệp Phàm sẽ đến quán bar.
"Được, quả nhiên chủ nhiệm Đàm rất thoải mái!"
Trong mắt Diệp Phàm không hề che giấu vẻ gian xảo và hưng phấn, nhanh chóng đi theo chỉ
dẫn, sau khi xác định được vị trí quán bar gần nhất, anh khởi động xe, nhanh chóng đi đến
đó.
Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa một quán bar tên là HGGRT.
Diệp Phàm với Đàm Ngọc Yến xuống xe, trực tiếp đi vào quán bar HGGRT.
Lúc này, đã hơn tám giờ tối, là lúc quán bar HGGRT đông người nhất. Bên trong quán, ánh
đèn nhiều màu nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình hợp trào lưu. Trong quán bar, trên sàn nhảy
giữa sảnh có rất nhiều nam thanh nữ tú đang điên cuồng lắc lư, xả stress.
Diệp Phàm với Đàm Ngọc Yến đi vào quán bar. Lúc đang chuẩn bị đi qua ghế trống, Đàm
Ngọc Yến không cẩn thận đụng phải một cô gái trẻ tuổi.
May mà Diệp Phàm phản ứng nhanh chóng, đưa tay đỡ lấy Đàm Ngọc Yến nên Đàm Ngọc
Yến mới không ngã xuống đất.
Nhưng cô gái trẻ đụng phải Đàm Ngọc Yến lại không may mắn như vậy. Cô ta lảo đảo, ngã
xuống đất, ngã muốn dập mông.
"Xin lỗi cô!" Đàm Ngọc Yến vội vàng nói với cô gái trẻ tuổi kia. Cô được dạy dỗ tốt nên mặc
dù vừa rồi nguyên nhân chính khiến cô đụng phải cô gái là do cô gái kia cúi đầu đi nhưng cô
vẫn chủ động xin lỗi.
"Ai da..." Cô gái trẻ kêu lên thảm thiết, chật vật đứng dậy. Cô ta vốn không nói lý, mở miệng
ra đã mắng Đàm Ngọc Yến: "Cô bị mù sao? Cô..."
Nhưng lúc cô gái trẻ ngẩng đầu nhìn Đàm Ngọc Yến, sau khi thấy rõ ngoại hình của Đàm
Ngọc Yến, cô ta khẽ giật mình.
Tuy Đàm Ngọc Yến được dạy dỗ chu đáo nhưng bị cô gái trẻ chửi mắng thậm tệ, tất nhiên
sắc mặt cô cũng xấu đi, lạnh lùng hẳn. Nhưng sau khi cô thấy rõ cô gái kia, cô cũng khẽ giật
mình, vô cùng bất ngờ.
Phải qua vài giây sau đó, cả Đàm Ngọc Yến và cô gái trẻ mới lấy lại tinh thần.
"Đàm Ngọc Yến, thật không ngờ lại có thể gặp cô ở đây." Cô gái trẻ nở nụ cười lạnh, nói với
Đàm Ngọc Yến: "Không phải cô tự cho mình là gái ngoan sao? Sao lại tới mấy nơi như quán
bar thế này?"
"Khưu Mỹ Cúc, tôi muốn tới quán bar thì tới thôi, liên quan gì đến cô?" Đàm Ngọc Yến lạnh
lùng nói, thay vẻ ưu nhã đoan trang thường ngày bằng tư thế mạnh mẽ, cứng rắn, châm
chọc cô ta.
"Cô..." Cô gái kia tức giận trừng mắt nhìn Đàm Ngọc Yến, hậm hực nghiến răng.
Cô gái này tên là Khưu Mỹ Cúc, là thiên kim đại tiểu thư của một gia đình thượng lưu giống
Đàm Ngọc Yến.
Khưu Mỹ Cúc với Đàm Ngọc Yến bằng tuổi nhau, hai người học chung trường cấp 3.
Bởi vì hai người có tính cách trái ngược nên quan hệ giữa Khưu Mỹ Cúc với Đàm Ngọc Yến
vô cùng xấu, cũng xem như đối đầu nhau.
Vì vậy, vừa thấy mặt, hai người đã đấu nhau.
"Chưa từng nghe câu "chó ngoan không chắn đường" sao? Còn không mau tránh ra?" Đàm
Ngọc Yến nói.
Đương nhiên tính cách Khưu Mỹ Cúc không thể bằng Đàm Ngọc Yến, thoáng chốc đã bị
Đàm Ngọc Yến chọc giận tái mặt, cả người run lên vì giận.
Lúc này, ánh mắt cô ta dừng vào Diệp Phàm, người đang đứng cạnh Đàm Ngọc Yến.
Nhìn qua Diệp Phàm trông rất bình thường, quần áo trên người đều là hàng chợ.
Khưu Mỹ Cúc thấy Diệp Phàm như vậy, mắt sáng lên, lập tức châm chọc Đàm Ngọc Yến:
"Đàm Ngọc Yến, vị này là bạn trai cô sao? Trông cũng bình thường, cả người toàn là đồ chợ,
ôi trời, loại đàn ông như này mà cô cũng vừa ý à? Chẳng lẽ, cô đã đến độ đói bụng nên vơ
quàng rồi ư?"
"Khưu Mỹ Cúc, tôi cảnh cáo cô... cô... Cô nói chuyện cẩn thận một chút." Mặc dù Đàm Ngọc
Yến được dạy dỗ tốt nhưng nghe thấy Khưu Mỹ Cúc nói như vậy cũng không nhịn được, lạnh
lùng nói với Khưu Mỹ Cúc.
"Sao vậy? Bị tôi vạch trần nên quê quá hoá giận rồi hả? Ha ha..." Vẻ mặt Khưu Mỹ Cúc đầy
khinh miệt, nhìn Đàm Ngọc Yến, cười phá lên.
Đàm Ngọc Yến tức giận nắm chặt nắm tay, khuôn mặt càng đỏ lên.
Diệp Phàm nhíu mày, nói với Khưu Mỹ Cúc: "Này, cô thật sự đã hiểu lầm rồi, tôi là Diệp
Phàm, là quản lý bộ phận an ninh đại học Yến Kinh, tôi với chủ nhiệm Đàm chỉ là bạn bè bình
thường thôi."
"Quản lý bộ phạn an ninh đại học Yến Kinh sao?" Khưu Mỹ Cúc sửng sốt, sau đó cười phá
lên, ánh mắt đầy châm chọc nhìn về phía Đàm Ngọc Yến nói: "Tôi hiểu rồi, hoá ra Đàm Ngọc
Yến cô cảm thấy đàn ông bình thường không đủ đô nên mới tìm một tên quản lý đội an ninh
có thân hình lực lưỡng làm bạn trai."
Khưu Mỹ Cúc gằn giọng mấy chữ "thân hình lực lưỡng", tràn đầy giễu cợt Đàm Ngọc Yến.
Nói xong, Khưu Mỹ Cúc đột nhiên nhớ ra cái tên "Diệp Phàm" này rất quen tai, mặt lấm lét,
nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đánh giá một lượt, hỏi dò: "Đừng nói anh chính là Diệp Phàm,
con rể của Sở đại tướng, cái người gần đây gây xôn xao chốn thủ đô đấy nhé?"
"Đúng, chính là tôi!" Diệp Phàm vô cùng bình thản gật đầu.
"Thật sự là anh ư, ha ha..." Khưu Mỹ Cúc ôm bụng cười phá lên, qua vài giây sau cô ta mới
dừng lại, giơ ngón cái với Đàm Ngọc Yến, vẻ mặt đầy sự giễu cợt nói: "Đàm Ngọc Yến, cô
thật lợi hại đó, lại có thể khiến Sở Thiên Tiên bị cắm sừng."
"Tôi thật không ngờ, cô lại có thể trơ trẽn như vậy!"
"Mê hoặc đàn ông có vợ à? Làm bồ nhí ư? Phá hoại gia đình người khác? Cô chính là loại
con gái đê tiện khiến người ta buồn nôn."
Chương 207: VIP là trời
Khưu Mỹ Cúc quá ác độc.
Lời nói, thật sự mỗi chữ đều đâm thấu tim người!
Mà cứ cãi nhau như vậy, cũng lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh.
“Chuyện gì vậy?”
“Hình như là cô gái kia xen vào tình cảm của người khác, phá hỏng hôn nhân của người ta,
thật là một người đàn bà đáng ghét mà!”
“Cô gái đó trông cũng khá là đẹp, đáng tiếc, không có tự ái, lại đi làm bồ nhí, đúng là lãng phí
vẻ ngoài tốt đẹp như vậy mà!”
“Không lẽ là cuộc đại chiến giữa vợ cả và bồ nhí? Nhưng mà người đàn ông kia nhìn qua
cũng khá bình thường mà, người kiểu này, trong thời đại bây giờ, kiếm được vợ đã không dễ
rồi, lại còn dám lăng nhăng khắp nơi, đúng là đáng ghét thật!”
Người vây xem xung quanh không biết sự thật, đều dựa vào trí tưởng tượng để suy diễn,
trong lúc nhất thời, chín mươi chín phần trăm mọi người đều bắt đầu chỉ trích Đàm Ngọc
Yến.
Thấy cảnh này, Khưu Mỹ Cúc càng cười vui vẻ hơn.
Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là ở phương diện nào, làm chuyện gì, cô ta cũng hoàn toàn không
phải là đối thủ của Đàm Ngọc Yến, lần nào người thua cũng đều là cô ta.
Bây giờ cô ta đã chiếm ưu thế, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, sảng khoái.
Bốp!
Nhưng vào lúc này, Đàm Ngọc Yến giơ tay lên, tát một cái vào mặt của Khưu Mỹ Cúc, đánh
Khưu Mỹ Cúc ngơ ngác ngay lập tức, vẻ mặt không thể tin được nhìn Đàm Ngọc Yến.
Người vây xem cũng đều ngẩn ra.
“Con tiểu tam này kiêu ngạo quá rồi đó? Còn dám ra tay đánh vợ cả nữa chứ?”
Rất nhiều người vây xem xung quanh cũng nổi giận, điên cuồng chửi bới Đàm Ngọc Yến,
mắng chửi những lời khó nghe ác độc.
Mặt Khưu Mỹ Cúc cũng ngơ ngác, cô ta trăm ngàn lần không ngờ là Đàm Ngọc Yến sẽ ra tay
với côta, cả người giống như bị hóa đá, mất mười mấy giây mới hoàn hồn lại.
“Đàm Ngọc Yến, cô... cô dám đánh tôi ư? Cô có ý gì hả?” Khưu Mỹ Cúc gào lớn với Đàm
Ngọc Yến.
Nhưng mà, vẻ mặt của Đàm Ngọc Yến vô cùng nghiêm túc, không sợ những lời vây xem
đang mắng chửi, quay sang nói với Khưu Mỹ Cúc: “Khưu Mỹ Cúc, ân oán giữa tôi và cô, mặc
kệ cô muốn thanh toán như thế nào, tôi cũng chơi với cô tới cùng, nhưng mà cô không được
bôi nhọ bạn của tôi.
“Cô, cô...” Khưu Mỹ Cúc tức giận cắn răng nghiến lợi, giơ tay lên định đánh lại Đàm Ngọc
Yến.
Nhưng mà lúc này, Diệp Phàm lại ra tay, túm chặt cổ tay của Khưu Mỹ Cúc.
“Anh làm gì vậy?” Khưu Mỹ Cúc dùng sức vùng vẫy, nhưng mà tay của Diệp Phàm giống như
một đôi gọng kiềm vậy, cho dù cô ta dùng hết sức lực thì cũng không có cách nào tránh thoát
khỏi tay của Diệp Phàm được.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Khưu Mỹ Cúc nói: “Tôi ghét nhất là loại đàn bà đi tung tin đồn
nhảm, vốn dĩ tôi không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng hôm nay tôi quyết định phá lệ một lần.”
Bốp!
Vừa nói xong, Diệp Phàm lại quăng một cái tát lên mặt của Khưu Mỹ Cúc.
Sức của một cái tát này, mạnh hơn nhiều so với Đàm Ngọc Yến, trực tiếp đánh cho má
Khưu Mỹ Cúc sưng vù, khóe miệng chảy máu
Khưu Mỹ Cúc như muốn điên lên rồi, nhưng mà cô ta là thiên kim nhà họ Khưu, từ nhỏ đến
lớn có thể nói là người được cưng chiều hết mực, có bao giờ từng bị người tát vào mặt
chứ?
Nhưng mà bây giờ, cô ta lại liên tục bị Đàm Ngọc Yến và Diệp Phàm tát vào mặt.
Đàm Ngọc Yến còn được, nhưng Diệp Phàm chỉ là một tên quản lý an ninh ở trường đại học
mà thôi, một thằng ở rể rác rưởi, dựa vào cái gì mà dám tát cô ta chứ?
Người vây xem lại bị hoảng sợ lần nữa, đột nhiên yên lặng hai giây, đám người lập tức ồn ào
nhốn nháo lên.
“Đôi cẩu nam nữ này thật sự là quá ngang ngược rồi, lại dám tát vợ cả, xã hội đã sa đọa đến
trình độ này rồi ư?”
Những người đang vây xem rối rít chỉ trích Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến.
Lúc này, Khưu Mỹ Cúc hung dữ trợn mắt nhìn Diệp Phàm, gân giọng lên hét lớn: “Một tên
bảo vệ thối, một thằng ở rể rác rưởi như anh, cũng dám tát tôi sao? Chống mắt lên mà coi
hôm nay tôi có tìm người đánh chết anh không!”
“Cục cưng, em làm sao vậy?”
Khưu Mỹ Cúc vừa mới nói dứt lời, một người đàn ông trung niên có tuổi tác khá lớn từ trong
đám người bước ra.
Người đàn ông trung niên này có bụng phệ, gương mặt vuông vức hình chữ quốc, ngũ quan
chen chúc vào cùng một chỗ, nhìn vô cùng xấu, huống chi, ông ta còn bị hói nữa.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Khưu Mỹ Cúc vội vàng đi đến, khoác tay lên cánh tay
của người đàn ông trung niên, nũng nịu nói: “Cục cưng, anh tới thật là đúng lúc, thằng ở rể
rác rưởi này dám tát em, nhất định anh phải lấy lại công bằng cho em đó.”
“Cái gì, tát em?” Người đàn ông trung niên nhìn vết thương trên mặt của Khưu Mỹ Cúc, lập
tức trở nên tức giận, lạnh lùng quay sang quát Diệp Phàm: “Mày là thằng chó ở đâu tới, lại
dám tát bạn gái của tao? Chán sống rồi đúng không? Biết điều thì lập tức quỳ xuống xin lỗi
bạn gái của tao ngay.”
Người đàn ông trung niên vô cùng kiêu căng phách lối.
“Chuyện gì thế này? Không phải là một đôi cẩu nam nử ngang ngược đánh vợ cả sao? Sao
bây giờ lại thế này rồi?”
Người vây xem xung quanh, lúc này cũng mặt mày ngơ ngác.
Mặt Diệp Phàm vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không coi người đàn ông trung niên này ra gì.
Thấy Diệp Phàm không có chút “thái độ” gì, sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng trầm
xuống, lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Thằng chó kia, xem ra mày cũng không biết điều, nếu
đã như vậy, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết người nào mày có thể đụng vào, người nào
mày không thể đụng vào!”
Vừa nói dứt lời, người đàn ông trung niên đã định ra tay với Diệp Phàm.
Nhưng đúng lúc này, đám người vây xem lại bị tách ra, một người thanh niên mặc đồ vest
đen dẫn theo mấy tên bảo vệ quán bar đến.
“Chuyện gì đây hả?” Người thanh niên mặc đồ vest đen lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ai cho
mấy người mượn gan chó hả? Lại còn dám tới đây gây chuyện sao?”
Nhìn thấy người thanh niên mặc vest đen này, người đàn ông trung niên nhíu mày lại, vội
vàng nói: “Cậu là giám đốc của quán bar này đúng không? Cậu đến đúng lúc lắm, tôi là VIP
vàng của quán bar các cậu, nhưng mà hôm nay bạn gái của tôi lại bị thằng chó này tát ngay
trong quán bar của các cậu, hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích, nhất định tôi sẽ
khiếu nại với ban quản lí quán bar của các cậu.”
“Ặc...” Người thanh niên mặc vest đen sững sờ một chút, thái độ lập tức thay đổi một trăm
tám mười độ, quay sang nói với người đàn ông trung niên nói: “Vị khách quý này, xin lỗi, vô
cùng xin lỗi, ông yên tâm, nhất định hôm nay tôi sẽ cho ông một câu trả lời vừa ý.”
Người thanh niên mặc áo vest đen tên là Lưu Long, là giám đốc của quán bar HGGRT.
Lưu Long nói vài câu trấn an người đàn ông trung niên, rồi quay sang nhìn Diệp Phàm, lạnh
lùng nói: “Anh có lai lịch gì? Dám đến nơi này gây chuyện hả? Cũng không biết hỏi thăm đây
là địa bàn của người nào? Không cần nói nhảm, nhanh quỳ xuống xin lỗi vị khách quý này
ngay.”
“Ha ha!” Diệp Phàm cười, nói với Lưu Long: “Anh thân là giám đốc quán bar, cũng không
chịu hỏi đầu đuôi câu chuyện, nhìn xem ai đúng ai sai, đã bảo tôi phải đi xin lỗi ngay rồi ư?”
Lưu Long liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói: “Ai đúng ai sai cũng không quan trong, ở quán bar
của chúng tôi, VIP là trời, nghèo là chó!”
Chương 208: Năm mươi triệu nhiều lắm
sao?
Quán bar HGGRT là một quán bar vô cùng xa xỉ.
Có thể đến quán bar này ăn chơi, tất cả đều là người thuộc giới thượng lưu trong xã hội.
Mà quản lí của quán bar này, cũng thực tế đến “quang minh chính đại”, cấp bậc hội viên trong
quán bar càng cao sẽ có địa vị càng cao, càng có thể được nhân viên tâng bốc và nịnh nọt.
Bạn trai của Khưu Mỹ Cúc có thể trở thành hội viên vàng của HGGRT, cũng có thể tưởng
tượng được địa vị trong xã hội.
Một người như thế, đương nhiên Lưu Long sẽ không đắc tội.
Cho nên, hắn ta hoàn toàn không cần quan tâm chuyện xảy ra, “trắng trợn” giúp đỡ bạn trai
của Khưu Mỹ Cúc.
Bạn trai của Khưu Mỹ Cúc tên là Cung Thiệu Đông, là ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa ở
Kinh Đô.
Tập đoàn Vĩnh Hòa và tập đoàn Thịnh Quang đều là một trong những công ty cao cấp trong
Kinh Đô, ngay cả một vài gia tộc lánh đời cũng có chút quan hệ làm ăn với tập đoàn Vĩnh
Hòa.
Cũng chính vì thế, địa vị xã hội của Cung Thiệu Đông trong Kinh Đô cũng không thấp, là nhân
vật mà cho dù là gia chủ của thế gia cao cấp cũng phải nghiêm túc cẩn thận tiếp đón.
Nghe xong lời của Lưu Long, Diệp Phàm cũng không tức giận, ngược lại khóe miệng cong
lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên, mặt mày thành thật hỏi Lưu Long: “Vậy phải làm sao mới
có thể trở thành hội viên của quán bar các anh?”
“Đương nhiên là dựa vào mức độ chi phí của anh ở trong quán bar của chúng tôi, đến khi
anh tiêu phí đến mức năm triệu, là có thể trở thành hội viên của quán bar, chẳng qua đó chỉ là
hội viên bạc cấp thấp nhất.” Mặt Lưu Long vô cùng kiêu ngạo: “Anh có thể nghĩ thử, vị khách
này có thể trở thành hội viên vàng của quán bar chúng tôi, phải tiêu ở quán bar hết bao nhiêu
tiền.”
“Bao nhiêu vậy?” Diệp Phàm thành thật hỏi.
“Anh... Đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Được, nói cho anh biết cũng không
sao, nếu như muốn trở thành hội viên vàng của quán bar chúng tôi, ít nhất cũng phải tiêu
năm mươi triệu trở lên.” Lưu Long rất tức giận, hắn cảm thấy Diệp Phàm là một thằng ngu.
Hắn ta nói cho Diệp Phàm, nói Cung Thiệu Đông đã từng tiêu xài rất nhiều tiền ở quán bar là
muốn cho Diệp Phàm biết, Diệp Phàm còn thể bỏ hơn năm mươi triệu ở một quán bar, vậy
giá trị con người của ông ta phải cao đến cỡ nào.
Giá trị con người cao đến như vậy, nói rõ tuyệt đối Cung Thiệu Đông là một nhân vật lớn ở
trong Kinh Đô.
Nhưng mà Diệp Phàm lại hoàn toàn không hiểu lời của hắn ta, còn cứ luôn ra vẻ muốn cãi
tay đôi với Cung Thiệu Đông.
Người này....
Chắc là một thằng ngu?
Lưu Long nghĩ thầm trong bụng, cho rằng Diệp Phàm là loại người trong đầu thiếu mất sợi
dây thần kinh nào đó.
Nghe thấy phải tiêu phí hơn năm mươi triệu mới có thể trở thành hội viên hoàng kim của
quán bar HGGRT, Diệp Phàm cũng không thể hiện chút “khiếp sợ” nào, mặt mày vẫn vô cùng
bình tĩnh.
“Nhóc con, bây giờ mày đã biết chênh lệnh giữa mày và tao chứ hả? Dám tát bạn gái của
tao? Rốt cuộc là mày lấy lá gan từ đâu ra hả?” Cung Thiệu Đông cười lạnh nói với Diệp
Phàm: “Biết điều một chút, nghe theo lời của giám đốc Lưu, lập tức quỳ xuống xin lỗi tao.”
“Chỉ cần bạn gái của tao tha thứ cho mày, tao cũng sẽ suy nghĩ lại, chừa cho mày con
đường sống.”
“Nếu không, sợ là mày sẽ không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
Biểu hiện của Cung Thiệu Đông càng trở nên ngang ngược hơn, dưới đáy của đôi mắt hình
tam giác lóe lên ánh sáng lạnh lùng, ông ta dùng tư thế khinh thường nhìn người bằng nửa
con mắt nhìn Diệp Phàm, thể hiện bộ dáng cao cao tại thượng.
Khưu Mỹ Cúc cũng cười lạnh, giờ phút này, cô ta cảm thấy mình vô cùng có mặt mũi, lúc
này cũng đứng dậy, giơ ngón tay chỉ vào Đàm Ngọc Yến đang đứng bên cạnh Diệp Phàm,
mặt đầy vẻ khinh bỉ và khinh thường, hung hăng nói: “Đàm Ngọc Yến, cuối cùng cô cũng kém
hơn tôi!”
“Nhìn bạn trai của tôi mà xem, rồi nhìn thằng đàn ông của cô đi, một người là ban quản lí của
tập đoàn Vĩnh Hòa, một thằng là bảo vệ quèn, chênh lệch này, hình như có hơi lớn rồi đó.”
“Ồ, thiếu chút nữa quên mất, anh ta còn chưa phải là đàn ông của cô, mà chỉ là một người
tình. Haizz, tìm người tình cũng tệ đến như vậy, cô rác rưởi đến cỡ nào chứ? Đàn bà sống
thành như vậy, còn không bằng đâm đầu vào khối đậu hũ chết cho rồi.”
“Khưu Mỹ Cúc, tôi trịnh trọng cảnh cáo cô một lần nữa, đừng có há miệng ra là người tình,
không cần ngậm máu phun người, Diệp Phàm chỉ là một người bạn bình thường của tôi.
Nhưng mà ở trong mắt của tôi, Diệp Phàm còn ưu tú gấp mấy chục lần tên bạn trai của cô
nữa.” Đàm Ngọc Yến căn răng, cãi nhau với Khưu Mỹ Cúc.
Lúc này, mặt Diệp Phàm lại tươi rói nhìn Đàm Ngọc Yến, trêu chọc: “Chủ nhiệm Đàm, thì ra
tôi ở trong lòng cô lại ưu tú đến vậy đó!”
Đàm Ngọc Yến cảm thấy cạn lời, trực tiếp trợn mắt với Diệp Phàm. Đã là lúc nào rồi mà còn
có tâm trạng trêu chọc bà đây hả?
Người xem xung quanh càng lúc càng nhiều, mặc dù rất nhiều người xem đều không hiểu rốt
cuộc là đang xảy ra chuyện gì, nhưng những người này đều hiểu rõ một thứ, đó chính là
Cung Thiệu Đông là hội viên vàng của quán bar HGGRT, mà Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến
lại chẳng là cái đếch gì cả.
“Đôi trai gái này cũng thật là không biết trời cao đất dày, lại dám đắc tội hội viên vàng của
quán bar HGGRT nữa sao? Đây chính là tự tìm đường chết!”
“Quán bar HGGRT tuy là được người thuộc giới thượng lưu trong Kinh Đô yêu thích, một
trong những nguyên nhân quan trọng nhất chính là chế độ hội viên của quán bar HGGRT,
mặc kệ là người nào, chỉ cần cấp bậc hội viên của anh cao hơn của người khác, ở trong
quán bar HGGRT, anh chính là “hoàng đế”.”
“Điểm quan trọng là, cấp bậc hội viên trong quán bar HGGRT của đối phương có thể cao
hơn anh, cũng thể hiện địa vị trong xã hội của đối phương cũng hơn xa anh, đây là tỉ lệ
thuận.”
“Tôi biết vị hội viên vàng của quán bar HGGRT này, ông ta thuộc ban quản lí của tập đoàn
Vĩnh Hòa, tên là Cung Thiệu Đông, cách đây không lâu ở trong khách sạn quốc tế lớn ở đế
đô, tôi từng thấy gia chủ của thế gia cao cấp ở thủ đô cũng cung kính với ông ta nữa đó.”
...
Một đám người vây xem bàn tán xôn xao.
Trong lúc những người này bàn tán ầm ĩ, Diệp Phàm lấy từ trong túi tiền ra một tấm thẻ ngân
hàng màu đen đưa cho Lưu Long, hời hợt nói: “Quét thẻ đến mức hội viên cao cấp nhất của
quán mấy người cho tôi đi.”
“Hả?”
Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, Lưu Long lập tức ngơ ngác, nghi ngờ không biết mình có nghe
lầm hay không.
“Không phải anh mới vừa nói sao? Cấp bậc hội viên của các anh là dựa vào mức chi phí để
phân chia, nếu như vậy chỉ cần tôi có tiền, đương nhiên là có thể quét đến hội viên cao cấp
nhất của quán bar mấy người, không phải sao?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Đương nhiên có thể quét, nhưng mà không phải tôi đã nói với anh rồi sao, tiêu phí năm
mươi triệu mới có thể trở thành hội viên vàng.” Lưu Long giải thích cho Diệp Phàm, hắn cảm
thấy, Diệp Phàm vẫn chưa thật sự nghe hiểu lời hắn nói.
“Tôi biết mà!” Diệp Phàm gật đầu nói.
“Anh biết?” Lưu Long cảm thấy câm nín, rồi nói: “Là năm mươi triệu, không phải năm mươi
ngàn.”
“Năm mươi triệu nhiều lắm sao?” Diệp Phàm bỉu môi, hỏi ngược lại Lưu Long.
“...” Lưu Long bị mấy lời này của Diệp Phàm hỏi cho không biết làm sao, hắn đè nén lửa giận
trong long rồi nói: “Được, vậy bây giờ tôi quét thẻ giúp anh, nếu như anh không đủ tiền, đến
lúc đó tôi sẽ không nhiều lời với anh nữa, lập tức chặt anh ra cho chó ăn.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Long gọi một nhân viên lấy máy POS đến.
Chương 209: Biết cái gì gọi là người chơi
nhiều tiền không?
Lưu Long cảm thấy Diệp Phàm quá phô trương rồi
Cho dù là quán bar HGGRT là quán bar cao cấp ở Kinh Đô, tới nơi này tiêu xài đều là người
thuộc giới thượng lưu ở Kinh Đô, nhưng mà từ trước đến giờ chưa bao giờ có người nào
tiêu một lần hết năm mươi triệu cả
Những người trở thành hội viên vàng, tiêu trên năm mươi triệu ở quán bar HGGRT như Cung
Thiệu Đông, đều là kết quả tích lũy của nhiều tháng
Hơn nữa tiêu xài năm mươi triệu, cũng không phải do một mình Cung Thiệu Đông xài, phần
lớn là chi phí lúc Cung Thiệu Đông chiêu đãi một vài người thuộc giới thượng lưu có hợp tác
với tập đoàn Vĩnh Hòa, những số tiền đó đều do tập đoàn Vĩnh Hòa trả, cũng không phải tiền
của Cung Thiệu Đông.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Phàm lại quăng cho Lưu Long một tấm thẻ, kêu Lưu Long quét hội
viên cho anh.
Cách làm này quá kiêu ngạo!
Nhưng mà dựa theo quy tắc của quán bar HGGRT, đúng là có thể quét thẻ hội viên, cho nên,
cho dù Lưu Long không cảm thấy Diệp Phàm có thể quét một hơi đến hội viên vàng, nhưng
hắn vẫn kêu một nhân viên cầm mấy POS đến quét thẻ cho Diệp Phàm.
Hắn ta đã nghĩ kĩ, đợi lát nữa khi Diệp Phàm không thể quét đủ hội viên vàng, nhất định hắn ta
sẽ khiến Diệp Phàm biết được cái gì gọi là sống không bằng chết.
Người vây xem xung quanh cũng không xem trọng Diệp Phàm, cảm thấy Diệp Phàm chỉ
đang giả bộ lừa gạt mà thôi.
“Người này là không biết trời cao đất rộng mà, năm mươi triệu là khái niệm gì chứ, anh ta
không không biết tự lượng sức trong lòng ư?”
“Cho dù là gia chủ của gia tộc cao cấp ở Kinh Đô cũng không có khả năng chỉ vì tranh chấp
nhất thời mà trực tiếp bỏ năm mươi triệu để quét lấy hội viên vàng cả?”
“Hội viên vàng gì chứ? Rõ ràng lúc nãy hắn ta nói rõ là cấp bậc hội viên cao cấp nhất trong
HGGRT.”
“Ha ha, vậy không phải là muốn tôi cười chết ư? Theo tôi biết, cấp bậc hội viên cao cấp nhất
của HGGRT chính là hội viên kim cương, ít nhất cũng phải tiêu phí hơn một tỉ ở HGGRT mới
có được đúng không? Chắc chắn bây giờ quán bar HGGRT cũng chưa có được hội viên kim
cương nào đâu?”:
...
Người vây xem cũng bàn tán.
Nhưng người này cũng giống hệt như Lưu Long, không quan tâm đến chuyện hôm nay rốt
cuộc là ai đúng ai sai nữa rồi, tất cả mọi người đều đang châm chọc Diệp Phàm, muốn xem
trò hề của Diệp Phàm.
Nhưng mà Diệp Phàm lại không lùi bước chút nào, vô cùng bình tính, không thèm để những
lời châm chọc anh vào mắt.
Đàm Ngọc Yến bước tới, kéo góc áo của Diệp Phàm, khẽ nói: “Diệp Phàm, giả bộ chút là
được rồi, đừng có làm quá!”
“Có một câu tục ngữ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chúng ta tìm cơ hội trốn đi đi.”
“Mất mặt cũng tốt hơn là bị đánh.”
“Ặc...” Diệp Phàm nhìn Đàm Ngọc Yến, cười nói: “Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để cô chịu
thiệt đâu.”
Thấy Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến nói nhỏ với nhau, Khưu Mỹ Cúc lập tức bước lên, cười
lạnh: “Đàm Ngọc Yến, chắc chắn hôm nay cô không thể trốn được, đợi chút nữa tôi nhất
định phải dạy dỗ cô ra trò, khiến cô quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin.”
“Còn thằng rác rưởi này, dám tát tôi ư?”
“Cho dù là cbố vợ đại tướng Sở của anh, hôm nay cũng không thể cứu anh được.”
“Ha ha!” Diệp Phàm khẽ cười, nói với Khưu Mỹ Cúc: “Cái thứ phụ nữ như cô, tóc dài kiến
thức ngắn, hôm nay, tôi sẽ khiến cho cô biết cái gì gọi là người chơi nhiều tiền.”
“Ha ha, còn bày đặt người chơi nhiều tiền, tôi nhìn xem chút nữa anh kết thúc kiểu gì!” Khưu
Mỹ Cúc tỏ vẻ khinh thường cười nhạo.
Cô cũng không tin, Diệp Phàm thật sự có tiền như vậy!
Phải biết, Diệp Phàm cũng chỉ là một tên bảo vệ quèn ở đại học Yến Kinh mà thôi, lương một
tháng được bao nhiêu chứ?
Tuy Diệp Phàm là con rể của đại tướng Sở, nhưng mà trong vòng đã sớm có lời đồn, nói tài
chính công ty của Sở Thiên Tiên bị đứt, sắp phá sản rồi.
Cho nên, Khưu Mỹ Cúc không tin, dưới tình hình thế này, Diệp Phàm thật sự có thể lấy ra
năm mươi triệu để tiêu trong quán bar HGGRT.
Nhưng mà trong đoạn thời gian ngắn lúc Diệp Phàm và Khưu Mỹ Cúc nói chuyện nhau, nhân
viên quán bar HGGRT bị Lưu Long gọi đến đã bắt đầu dùng máy POS quét tiền.
Bởi vì không thể quét một lần hết số tiền lớn năm mươi triệu, cho nên, nhân viên kia chỉ có
thể chia nhỏ ra quét từng lần một.
Có thể coi máy POS của HGGRT đã tìm ngân hàng đặt một đợt hàng riêng, giới hạn một lần
quét thẻ lên đến ba mươi vạn, giới hạn một ngày lên đến năm triệu, nhưng mà dù vậy vẫn
phải xài đến mười mấy POS, mỗi máy phải quét mười mấy lần.
Nhìn thấy máy POS quét đầy hết cái này đến cái khác, sắc mặt của những người lúc đầu
không tin Diệp Phàm có tiền, cuối cùng cũng thay đổi.
Cho dù là Lưu Long cũng trợn tròn hai mắt.
Đặc biệt là đến khi có khoảng bảy máy POS quét đầy rồi, mặt Lưu Long đầy khó tin nhìn Diệp
Phàm, thái độ lập tức thay đổi mạnh.
Hắn là một người vô cùng biết cách ứng xử, nếu không sẽ không thể lên làm giám đốc của
quán bar HGGRT khi còn trẻ như vậy.
Ở trong mắt hắn, Diệp Phàm thể hiện rõ, thực lực kinh tế của Diệp Phàm mạnh hơn Cung
Thiệu Đông, vậy cũng có thể nói rõ, địa vị xã hội của Diệp Phàm cao hơn Cung Thiệu Đông ở
Kinh Đô rất nhiều.
Giờ phút này hắn đã không thể không tin, Diệp Phàm đúng là có năng lực quét một mạch lên
thẳng hội viên vàng của quán bọn họ.
Người vây xem thấy cảnh này, cũng đều kinh hãi.
Cho dù là sắc mặt của Cung Thiệu Đông cũng đã thay đổi rồi.
Chỉ có duy nhất một mình Khưu Mỹ Cúc, mặc dù thấy Diệp Phàm quét một hơi đầy hết bảy
máy POS làm cô ta giật mình, nhưng mà trong lòng cô ta vẫn nghĩ, ba mươi lăm triệu cách
năm mươi triệu còn một đoạn xa, không tới giờ phút cuối cùng, cô ta không thể hoảng sợ
được.
Huống chi cô ta cảm thấy, cho dù Diệp Phàm có thể tiêu một hơi năm mưới triệu thì sao
chứ? Cũng chỉ giống như Cung Thiệu Đông, làm hội viện vàng của quán bar HGGRT mà
thôi, nhiều lắm Lưu Long cũng chỉ làm một người giải hòa, cũng không thể giúp Diệp Phàm
đối phó ngược lại cô ta và Cung Thiệu Đông được đúng không?
“Giám đốc, đã quét đủ năm mươi triệu rồi.”
Trong lúc Khưu Mỹ Cúc ngẩn người, nhân viên HGGRT đã quét đủ năm mươi triệu, sau đó
nói với Lưu Long.
Lưu Long khẽ rụt cổ, giờ phút này, hắn cảm thấy lúng túng không biết nên nói gì, nhắm mắt
nói với Diệp Phàm: “Vị khách quý này, lúc nãy là mắt chó của tôi coi thường người, có xúc
phạm đến anh, mong rằng anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân.”
“Có một câu tục ngữ, oan gia nên giải không nên kết, chuyện ngày hôm nay, không bằng
chấm dứt tại đây đi.”
“Tôi làm chủ bày một bàn rượu, mọi chi phí đều do quán bar thanh toán, có được không?”
“Ha ha!” Diệp Phàm cười nói: “Quét tiếp đi!”
“Hả...” Lưu Long sửng sốt một chút, không hiểu ý của Diệp Phàm.
“Lúc nãy không phải tôi đã nói rồi sao? Muốn quét thẳng đến hội viên cao cấp nhất của quán
bar mấy người.” Diệp Phàm hời hợt nói.
“Ặc... cái này... Khách quý, cấp bậc hội viên cao cấp nhất của chúng tôi là hội viên kim
cương, đến bây giờ quán chúng tôi vẫn chưa có hội viên kim cương nào, bởi vì muốn lên đến
hội viên kim cương phải tiêu phí ít nhất một tỷ ở quán bar chúng tôi, tôi...”
Lưu Long suy nghĩ một lát rồi nói.
“Không cần phải nói cho tôi là bao nhiêu tiền, anh cứ việc quét thoải mái là được.” Diệp
Phàm ngắt lời Lưu Long.
Chương 210: Ném ra
Lưu Long hết lời để nói.
Hắn rất muốn nói, đừng có phô trương như vậy được không
Cho dù tận mắt nhìn thấy Diệp Phàm quét một hơi hết năm mươi triệu, nhưng mà hắn vẫn
thấy, mấy lời này thật sự quá phô trương rồi đó.
Nếu so giữa năm mươi triệu và một tỉ, chênh lệch rất lớn.
Cũng chỉ bởi vì chút tranh chấp đã vung tay một tỉ, e là gia chủ của thế gia cao cấp ở Kinh Đô
cũng không thể làm ra được chuyện thế này?
Một tỉ trong mắt những người ở giới thượng lưu cũng không tính là quá nhiều, chẳng qua chỉ
là một “mục tiêu nhỏ” mà thôi.
Nhưng cho dù là thế, những người trong giới thượng lưu cũng sẽ không bởi vì một chút
chuyện không vừa ý mà tiêu xài hết một tỉ.
Đây đã vượt quá phạm vi vung tiền như rác rồi.
“Được rồi!”
Mặc dù trong lòng Lưu Long không tin Diệp Phàm thật sự có thể quét được một tỉ, nhưng
hắn vẫn làm theo lời nói của Diệp Phàm.
Bây giờ Diệp Phàm đã là hội viên hoàng kim của quán bar HGGRT rồi, hắn phải tôn trọng.
Bởi vì số tiền một tỉ thật sự quá lớn, cho nên Lưu Long gọi một đám nhân viên HGGRT đến,
cầm theo tất cả máy POS, hơn nữa hắn còn gọi cho ngân hàng hợp tác cũng quán bar
HGGRT, khiến bọn họ tăng hạn mức giao dịch và giới hạn giao dịch khi quét thẻ của máy
POS đặc biệt ở quán bar HGGRT lên.
Ngân hàng hợp tác cùng quán bar HGGRT lập tức thao tác từ xa thay đổi hệ thống của máy
POS, nâng giới hạn giao dịch lên đến mười triệu, hạn mức giao dịch cũng tăng lên hơn ba
triệu.
Nhưng mà cho dù là vậy, vẫn phải quét đến tận mười phút, mới đủ một tỉ.
Nhìn Diệp Phàm thật sự đã tiêu phí đủ một tỉ, Lưu Long ngơ ngác, cơ thể cũng không nhịn
được run rẩy, có khiếp sợ, cũng có kích động và hưng phấn.
“Chúc mừng quý khách đã trở thành hội viên kim cương đầu tiên của quán bar chúng tôi, từ
nay về sau, anh sẽ được tiếp đãi theo cấp bậc cao cấp nhất ở quán bar chúng tôi, hơn nữa,
sau này khi anh tiêu dùng ở quán bar, bill dưới ba trăm ngàn sẽ được miễn phí.”
Lưu Long hồi phục tinh thần, vội vàng nói với Diệp Phàm, cũng vô cùng cung kính đưa trả
tấm thẻ ngân hàng màu đen cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận lấy thẻ ngân hàng, giọng điệu bình tĩnh nói với Lưu Long: “Bây giờ, tôi đã có
tư cách bảo anh ném bọn họ ra khỏi quán bar chưa?”
“Đương nhiên!” Lưu Long sững sờ một lát, vội vàng nói.
Ngừng lại một lát, hắn xoay người giơ tay chỉ Cung Thiệu Đông và Khưu Mỹ Cúc, quay sang
nói với mấy tên bảo vệ quán bar: “Còn đứng ngớ người ra đó làm gì hả? Còn không mau ra
tay ném bọn họ ra ngoài đi?”
Khưu Mỹ Cúc luống cuống, gương mặt xinh đẹp tối sầm.
Cô ta không ngờ là, Diệp Phàm lại có tiền đến như vậy, xài một hơi hết một tỉ mà không hề
nháy mắt cái nào.
Hơn nữa, quan trọng nhất là mục đích Diệp Phàm tiêu xài một tỉ này, thật sự chỉ là bởi vì một
cuộc tranh chấp thôi sao?
Đây thực sự là không coi tiền là tiền nữa ư?
Không lẽ Diệp Phàm là loại “người có tiền thật sự” coi tiền bạc là rác rưởi kia ư?
Nhưng mà một người như vậy vì sao còn đến đại học Yến Kinh làm bảo vệ nữa chứ?
Huống chi, không phải có lời đồn là công ty của Sở Thiên Tiên có phiền phức, đang cần tiền
sao? Nếu như Diệp Phàm và Sở Thiên Tiên là vợ chồng, lại có tiền như vậy, tại sao lại không
chịu giúp Sở Thiên Tiên chứ?
Các loại câu hỏi xuất hiện ở trong lòng của Khưu Mỹ Cúc, trong lúc nhất thời cô ta cũng
không nghĩ ra manh mối gì, chuyện duy nhất cô ta có thể khẳng định là Diệp Phàm không dễ
chọc.
Cho nên, cô ta bước lên khoác tay Cung Thiệu Đông theo bản năng, giống như túm được
một cái phao cứu nạn, vội vàng nói: “Cục cưng, làm sao đây? Bây giờ phải làm gì đây? Hay
là anh cũng nhanh lấy một tỉ ra, quét lên hội viên kim cương đi.”
Cho đến lúc này Cung Thiệu Đông mới hồi phục tinh thần từ nỗi khiếp sợ khi nhìn Diệp Phàm
tiêu phí một hơi hết một tỉ.
Ông ta rất tức giận, đầu óc nóng lên, đúng là tính lấy thẻ ngân hàng ra bảo giám đốc Lưu
quét thật. Nhưng mà dù sao thì ông ta cũng là một người đã từng trải qua sóng gió, đến giây
cuối cùng vẫn giữ được lí trí, không làm như vậy.
Ông ta có thể lấy ra được một tỉ.
Nhưng mà tốn một tỉ để quét một cái hội viên kim cương ở quán bar HGGRT, không đáng.
Ông ta thà rằng cầm một tỉ đó tới thế lực ngầm treo thưởng, thuê sát thủ đứng đầu giết chết
Diệp Phàm, sẽ không thật sự lãng phí một tỉ chỉ vì quét thẻ hội viên.
Cung Thiệu Đông vỗ vào tay Khưu Mỹ Cúc, vô cùng tự tin an ủi cô: “Cục cưng, em yên tâm
đi, có anh ở đây không ai có thể đụng vào một cọng tóc của em.”
Nói vài câu an ủi Khưu Mỹ Cúc xong, Cung Thiệu Đông lập tức nhìn sang giám đốc Lưu, bày
ra bộ dạng cao thượng: “Giám đốc Lưu, tôi thuộc ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa, bạn bè
của tôi ở thủ đô rất nhiều, cậu thật sự muốn đắc tội với tôi sao?”
“Cậu nên biết là, tôi xếp thứ hạng một trăm lẻ chín trong bảng xếp hạng những người giàu có
nhất nước, tài sản hiện hữu hơn hai mươi tỉ, một tỉ với tôi mà nói chỉ là một cọng lông trên
chín con trâu mà thôi.”
“Chỉ cần ngày hôm nay cậu giúp tôi, tôi có thể hứa với cậu một chuyện, sau này có cơ hội
làm việc cho tôi, ít nhất tiền lương một năm là tám triệu trở lên.”
“Ha ha!” Nghe lời Cung Thiệu Đông nói, Lưu Long cười nói: “Tám triệu? Cung tổng, ý tốt của
ông tôi xin nhận. Nếu như ông có thể trở thành hội viên đế vương của chúng tôi, chuyện hôm
nay tôi sẽ không giúp bên nào, nếu như ông không có ý định trở thành hội viên kim cương
của quán bar, vậy tôi chỉ đành xin lỗi.”
Thân phận của chủ nhân sau lưng quá bar HGGRT cũng không bình thường, Lưu Long lăn
lộn với chủ nhân sau lưng quán bar HGGRT, chắc là còn tốt hơn nhiều so với đi cùng Cung
Thiệu Đông.
Huống chi lúc nãy Diệp Phàm quét thẻ một hơi hết một tỉ.
Tiền hoa hồng của Lưu Long cũng có hơn hai trăm triệu rồi.
Hắn còn cần một công việc rách nát một năm lương chỉ có tám triệu ư?
“Họ Lưu, tôi coi trọng cậu nên mới nói nhiều lời như vậy, một thằng giám đốc quán bar nho
nhỏ cũng dám ăn nói với tôi như vậy sao? Có tin tôi khiến cho cậu không sống nổi ở thủ đô
này không hả?” Thái độ của Lưu Long khiến cho Cung Thiệu Đông rất tức giận, lập tức gào
lên với Lưu Long.
“Khiến cho tôi không sống nổi ở thủ đô sao? Hừ, Cung tổng, ông chém gió quá lớn, không sợ
cắn lưỡi sao? Tôi là ai ông có thể hỏi thăm một chút, đến lúc đó hãy quyết định xem ông có
bản lĩnh khiến cho tôi không sống nổi ở thủ đô này không.”
Lưu Long cười lạnh nói, chủ nhân sau lưng quán bar HGGRT không phải người mà Cung
Thiệu Đông có thể chọc vào.
Cho nên hắn hoàn toàn không sợ lời uy hiếp của Cung Thiệu Đông.
Lười tiếp tục nói nhảm với Cung Thiệu Đông, Lưu Long quay sang nói với mấy tên bảo vệ
HGGRT: “Nhanh ném ra đi, nhớ kĩ, là ném!”
“Vâng, giám đốc Lưu!”
Mấy tên bảo vệ trả lời, lập tức bao vây Cung Thiệu Đông lại.
“Tôi thuộc ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa, mẹ nó, ai dám động vào tôi hả?” Cung Thiệu
Đông gào to, muốn lấy thân phận của mình đe doa mấy tên bảo vệ.
Nhưng mà những người bảo vệ này cũng giống Lưu Long, hoàn toàn không sợ lời uy hiếp
của Cung Thiệu Đông, có hai người bảo vệ tiến lên, đè Cung Thiệu Đông lại, mặc cho Cung
Thiệu Đông tức giận giãy dụa như thế nào, bọn họ kéo Cung Thiệu Đông đến cửa quán bar,
ném ông ta ra ngoài như ném rác rưởi.