Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lặng lẽ đứng ở mũi thuyền, không ai lên tiếng, hai bờ sông như vẳng đến tiếng gọi. Đột nhiên Bạch Ngọc Đường rút tay từ khuỷu tay Triển Chiêu ra, khép hờ hai mắt, chậm rãi ấn huyệt đạo giữa hai hàng lông mày.
Triển Chiêu nhìn nét mặt của hắn có vẻ không được thoải mái, ghé cằm lên vai Bạch Ngọc Đường, tự nhiên nói: “Đừng đứng ở đầu gió nữa, chúng ta vào trong khoang thuyền rồi nói.”
Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn vuốt đầu lông mày, nghiêng đầu liếc nhìn Triển Chiêu: “Không phải ngươi nói lâu ngày không ngắm nhìn phong cảnh hai bờ sông nên thấy hoài niệm sao? Hiếm khi có dịp gia ở cùng ngươi, ngươi lại mất hứng?”
Triển Chiêu bị đôi mắt hoa đào của hắn trừng, áy náy cười, càng ghé sát người nọ: “Không phải là vì thấy Ngọc Đường không thoải mái hay sao? Triển mỗ đương nhiên là thương xót Ngọc Đường hơn.”
Bạch Ngọc Đường không thoải mái mà vặn vẹo thân thể, ánh mặt lạnh nhạt nhìn ánh hoàng hôn, sợ dáng vẻ thân mật này của hai người bị người khác dị nghị, “Đừng làm loạn, nhỡ bị người lái đò để ý. Để người khác nhìn thấy không hay đâu.”
Triển Chiêu từ bờ vai thon thả của Bạch Ngọc Đường nhẹ ngước đầu lên, ánh mắt như có như không nhìn đuôi thuyền, thấy không có động tĩnh gì, cười một tiếng, lại ngả đầu lên vai Bạch Ngọc Đường, hít hà mùi thảo mộc dễ ngửi trên người hắn, rầu rĩ nói: “Đến giờ mà trong lòng Ngọc Đường vẫn lo lắng những chuyện này sao?”
Bạch Ngọc Đường hơi cứi đầu, nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng của Triển Chiêu, một luồng khí ấm áp chậm rãi lưu chuyển toàn thân. “Không phải… Đời này kiếp này, vĩnh viễn. Triển Chiêu là của Bạch Ngọc Đường ta, không ai được phép đoạt đi, ngươi cũng không được bỏ ta lại mà trốn đi với người khác.”
Triển Chiêu nhẹ đặt một nụ hôn lên gò má trắng nõn của Bạch Ngọc Đường: “Bây giờ biết không cho Triển mỗ trốn đi, sao trước kia thề độc lại nhanh miệng vậy?”
Mặt Bạch Ngọc Đường hiện nét bối rồi, dù sao trước kia thề độc, giờ lại ân ái yêu đương thật sự là làm trái lời thề. Mặc đỏ lên, cũng không nói thêm gì.
Triển Chiêu bật cười, thổi một hơi lên tai Bạch Ngọc Đường: “Được rồi, không chọc ngươi nữa. Không phải nhức đầu lắm sao, mau đi vào thôi, đừng để bị bệnh.”
Bạch Ngọc Đường được Triển Chiêu dắt, chậm rãi cúi người đi vào trong khoang thuyền. Triển Chiêu rót một tách trà nóng, đặt vào trong tay hắn.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy, thổi bọt trà, uống một ngụm trà vẫn còn bốc hơi, chợt nhận thấy cơn đau đầu bớt đi nhiều.
“Lúc này không mang theo hạt dẻ nướng ngươi thích ăn nhất, nhìn thế này xem chừng thuyền sẽ không tấp vào bờ. Ngươi nhịn một lát, chờ đến khi trở về quán trọ ở Vĩnh An, ta sẽ đến quán trà mua nửa cân về cho ngươi ăn.”
Triển Chiêu dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh sắc lướt qua bên ngoài, rồi cưng chiều mà nhìn Bạch Ngọc Đường, nụ cười trên khóe môi dịu dàng, ấm áp như nước hồ tháng ba.
Bạch Ngọc Đường hơi nhướn mày liếc Triển Chiêu, thầm nghĩ: Y đối với mình tốt như vậy, mà trước kia mình lại nhẫn tâm làm tổn thương y.
“Tiểu Miêu, ngươi không trách ta chứ?”
Triển Chiêu quay đầu, thân thể nửa dựa lên vách thuyền, khóe môi vẫn mỉm cười: “Ngọc Đường muốn nói chuyện gì? Thề độc hay là hôm nay tra án?”
Y nói rất bình thản, tựa như cả hai chuyện này không để lại chút ấn tượng nào trong lòng y, trong lúc nói còn châm thêm trà vào chén trong tay Bạch Ngọc Đường.
“Cả hai…” Bạch Ngọc Đường cúi đầu, phiền muộn uống trà. Cũng không có thêm động tác nào khác, chỉ cúi đầu uống trà mà thôi.
Triển Chiêu nhìn bạch y ngồi đối diện, bầu không khí trong khoang thuyền nhỏ hẹp như ngưng đọng lại. Y thở dài, chậm rãi vươn tay kéo bàn tay đang đặt hờ trên đùi của Bạch Ngọc Đường lên, nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay thon dài: “Sao có thể? Ngọc Đường chính là Ngọc Đường, dù Ngọc Đường làm gì ta cũng không trách. Ngọc Đường cứ thế này là tốt rồi, không cần phải thay đổi gì cả.”
“Tiểu Miêu, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Giống như ngươi từ bỏ thân phận Nam hiệp mà nhập sĩ làm quan, giống như ta tranh chấp với ngươi, cuối cùng lại nghe lời các ca ca mà nhận quan chức.” Bạch Ngọc Đường hờ hững chớp mi, đặt chén trà xuống bàn, sờ đồng tâm kết treo trên miếng ngọc bội mà Triển Chiêu tặng cho hắn đang đeo bên hông.
Triển Chiêu nhìn động tác này của hắn, tầm mắt dừng lại ở đồng tâm kết đỏ tươi. Đây là vật y tùy tiện chọn trong quầy hàng trước quán trọ. Lúc trước hắn kén cá chọn canh, nói hình thức thô tục, không xứng với phong phạm của hắn, hiện tại không phải là luôn đeo bên người sao?
“Thề độc cũng được, nhập sĩ làm quan cũng được, Triển mỗ đều sẽ lo cho ngươi chu toàn. Giờ nhớ lại, thật là phải cảm ơn danh xưng ‘Ngự Miêu’, ít nhất nó đã giúp ta gặp được Ngọc Đường quan trọng nhất đối với ta.”
Ngón tay vuốt ve đồng tâm kết của Bạch Ngọc Đường dừng lại, ngẩng đầu, mặt đỏ ửng, trừng mắt nhìn Triển Chiêu, nhỏ giọng mắng “Nói những lời này… không biết xấu hổ!”
Triển Chiêu càng nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường, dường như muốn truyền hơi ấm sang bàn tay lúc nào cũng lạnh lẽo của hắn, “Được rồi, Ngọc Đường, Triển mỗ không nói nữa. Đừng giận. Đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói cho Triển mỗ biết ngươi đã phát hiện đã điều gì ở Hồng Tụ chiêu.”
Bạch Ngọc Đường thật muốn đánh cho con mèo lòng dạ khó lường này. Sao mà trước đây hắn không phát hiện ra, bên dưới bề ngoài khiêm nhường lễ độ là dáng vẻ như thế chứ? Ài, thật là lật thuyền trong mương, người có mắt nhìn như Ngũ Gia lại không nhìn thấu.
“Thôi vậy, nói chính sự đi…” Bạch Ngọc Đường ôm trán than nhẹ, nhìn khuôn mặt anh tuấn bày ra vẻ vô tội của Triển Chiêu, không còn cách nào khác là đầu hàng.
Thuyền ô bồng xuôi dòng, sắc trời cũng tối xuống. Người lái thuyền nhẹ nhàng đong đưa mái chèo, bên tai mơ hồ nghe được tiếng hát trầm thấp của ngư dân.
Bàn tay giơ lên, nhẹ nâng mũ trên đầu, đưa mắt nhìn rừng lau phủ kín hai bên bờ sông phía trước. Mặc dù trời đã tối đen như mực, lại có rừng lau chắn tầm nhìn, nhưng vẫn loáng thoáng nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa cùng tiếng người huyên náo phía xa.
“Hai vị công tử trong thuyền có thể giúp lão cắt tâm đèn được không? Sắp tới trấn Vĩnh An rồi, đèn sáng nhìn đường tốt hơn, cũng tránh va phải những người đồng hành trong đêm tối.”
“Ông lão khách khí rồi, chuyện nhỏ thôi mà.” Người lái thuyền vừa dứt lời, một vị công tử áo lam anh tuấn đã từ trong khoang thuyền đi ra, tay cầm kéo, cẩn thận cắt bỏ tâm đèn, gẩy ánh lửa sáng lên một chút, nhìn cảnh vật được ánh đèn soi tỏ, lúc đi vào, nhẹ giọng nói: “Ngọc Đường, sắp đến nơi rồi, đừng ngủ nữa. Lên bờ ta sẽ đi mua hạt dẻ nướng ngươi thích nhất.”
“Biết rồi, biết rồi, đêm lạnh lắm, ngươi mau vào đây đi. Lên bờ chúng ta còn việc quan trọng phải làm đó.”
Trong khoang thuyền vẳng ra tiếng đáp lười biếng. Công tử áo lam bật cười, hành lễ với người lái thuyền, rồi đi vào bên trong. Người lái thuyền thấy quan hệ của hai người tốt như vậy, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, ngâm nga bài ca đánh cá.
“Tiết dưa ngọt, khổ qua giận đường ngọt lắm thay. Cô nương nghèo lấy chồng nghèo, hai người cùng cảnh ngộ nên duyên…” (*)
Trong tiếng hát của người lái thuyền, thuyền ô bồng cứ xuôi dần, từng chút từng chút hòa vào ánh đèn chập chờn tỏa ra từ trấn Vĩnh An xa xa.
*
Hiệu thuốc Tần phủ.
Tiểu Ly cẩn thận phân loại dược liệu mới thái, cất vào trong từng hộc tủ nhỏ. Không chỉ có chút mệt mỏi, công việc này còn vô cùng nhàm chán. Nàng vừa xoay người lấy rồi cất, vừa thỉnh thoảng ngáp mấy cái.
“Oáp…” Lại ngáp một cái thật dài, Tiểu Ly dịu mắt, tay vẫn không hề ngừng, “Thật là, chuyện này bình thường đều do Chu Sa tỷ tỷ làm, hôm nay sao tiểu thư lại tra tấn người khác như thế, sai mình phân loại những thứ này, mình muốn làm chuyện này từ bao giờ chứ? Không phải chỉ là hai câu trêu chọc Lâm công tử đưa tiểu thư về thôi sao, có vậy mà cũng báo tư thù?”
Càng nói thì càng nhiều chuyện, nàng lại ngáp dài một cái, tiếp tục lẩm bẩm: “Chu Sa tỷ tỷ cũng thật là, muốn tĩnh dưỡng cùng đại phu nhân thì cũng đừng là lúc này chứ, một mình mình sao làm hết mọi việc được?”
“Ơ? Hình như có người đang nói xấu ta.” Tiểu Ly vừa dứt lời, một giọng trêu chọc quen thuộc chợt vang lên sau lưng, làm nàng giật mình hoảng hốt đến suýt chút nữa ném dược thảo trong tay đi.
“Chu Sa tỷ tỷ, tỷ làm muội sợ hết hồn!” Tiểu Ly vỗ vỗ ngực, cất dược thảo đang cầm vào đúng hộp, đóng lại, rồi đi đến quầy tiếp tục phân loại.
“Chu Sa tỷ tỷ không phải hầu hạ phu nhân sao? Sao lại rảnh mà đến đây?” Tiểu Ly vừa tiếp tục làm việc, vừa như có như không trò chuyện với Chu Sa.
“Đại phu nhân muốn lên căn nhà trúc trên núi Tần Dương tĩnh dưỡng mấy ngày, sai ta tới đây chuẩn bị chút dược thảo để điều chế thuốc cầm theo.”
Bàn tay chọn dược thảo của Tiểu Ly hơi khựng lại: “Núi Tần Dương? Sao lại tới đó?”
Chu Sa móc từ trong tay áo ra một bình sứ, không chút để ý mà tìm kiếm dược thảo trong tủ phía sau, ánh mắt lại như có như không mà liếc Tiểu Ly.
“Thì ra… Thì ra là vậy…” Tiểu Ly cũng không nói gì thêm, yên lặng tiếp tục làm việc.
Chu Sa lấy xong dược thảo, đi đến trước mặt Tiểu Ly, cười dịu dàng nói: “Ta biết muội để tâm đến căn nhà trúc trên núi Tần Dương kia, ta hứa với muội sẽ không đụng đến bất cứ cành cây ngọn cỏ nào, mà chỉ dùng phòng khách và phòng bếp thôi, được chưa?”
Tiểu Ly nghe vậy ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Sa: “Thật sao? Chu Sa tỷ tỷ là tốt nhất!”
Nói xong cũng không để ý tay đang bẩn mà vỗ lên ngực Chu Sa. Chu Sa đưa tay, kéo tay áo của Tiểu Ly: “Được rồi, đừng làm nũng nữa. Thấy muội đáng thương, những chuyện lặt vặt này để ta làm cho, muội nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Ly nghe vậy mắt càng phát sáng, reo lên vui sướng: “Chu Sa tỷ tỷ tốt nhất. Tuyệt quá! Muội đi ăn đồ ăn khuya Lâm thẩm làm cho muội đây…” Dứt lời chạy ra ngoài như một làn khói.
Chu Sa một mình ở lại đó, cúi đầu nhìn vết bẩn trên vạt áo màu đỏ sẫm, khẽ bật cười. Tiểu nha đầu này thật đáng yêu, rất giống người kia lúc nhỏ.
Tiểu Ly vừa đi, Chu Sa dành chút thời gian giúp nàng sắp xếp thảo dược. Nhìn quanh một lượt, tin chắc đã xong xuôi, mới chậm rãi bước tới chỗ bình sứ đã lấy trước đó.
Bây giờ nàng nghiền nát thảo dược đã chọn, rồi nhẹ nhàng mở nắp bình sứ ra. Nắp bình vừa mở, một mùi hương nồng đậm lập tức tràn ngập khắp hiệu thuốc. Chu Sa không chớp mắt nhìn chất lỏng màu đỏ sậm trong bình rót ra bát nhỏ, lại dùng thìa vàng khuấy cẩn thận.
Đến khi chất lỏng nồng mùi kia hòa với thảo dược màu xanh lục được nghiền nát từ từ chuyển sang màu tìm, mùi cũng càng nồng thêm, tựa như mùi máu của súc vật.
Qua chừng một khắc, thấy màu thuốc đã chuyển dần sang màu tím đậm, Chu Sa lau mồ hôi rịn ra trên trán, lấy từ trong ngực ra một cái hũ nhỏ, đổ toàn bộ thuốc kia vào hũ.
Niêm phong hũ sứ, thở phào một hơi, lại lấy từ trong ngực ra một ít hương liệu màu nâu, dùng hỏa chiết tử đốt lên. Sau khi hương liệu được đốt lên, mùi khó ngửi trong hiệu thuốc liền tan đi không ít, “Máu không tươi, quả thật làm hiệu quả giảm đi một chút.”
Sau khi làm xong, Chu Sa cất kỹ những đồ vật vừa dùng để điều chế, cài khóa đồng trên cửa hiệu thuốc, rồi mới ẩn mình vào bóng đêm mịt mùng.
“Khụ khụ…” Chu Sa đi rồi, chợt một tiếng ho phá vỡ bóng đêm trong nội viện hiệu thuốc. Nam tử che miệng nhìn hiệu thuốc đã tắt nến, đôi mắt sáng đảo mấy vòng, cuối cùng nhẹ buông tay áo, đi về Bắc sương.
Tác giả chú thích:
(*) Bài ca đánh cá Sán Vĩ ‘Hai người cùng cảnh ngộ nên duyên’
- -----oOo------