Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về phòng làm việc của mình, Triệu Quốc Đống mới phát hiện phòng đã được dọn sạch. Đây là phòng do một vị cảnh sát mới điều lên huyện lưu lại.
Bàn làm việc rất rộng, bên cạnh là một kệ gỗ trông khá cổ, trên đó còn mơ hồ thấy được năm ngôi sao đỏ. Ngồi từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy trụ sở Đảng ủy thị trấn. Triệu Quốc Đống thấy cũng may là kệ gỗ trong phòng nếu không đã sớm hỏng rồi.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên đi tới trước kệ gỗ cẩn thận nhìn nó, thứ này nhìn trông khá giống phong cách triều Minh, nhìn chân kệ và mấy góc đã bị sần sùi vì thế cũng khó nhìn ra được niên đại của nó.
Những năm cấp một, cấp hai đối với Triệu Quốc Đống mà nói là rất quan trọng. Mặc dù lúc học thì Triệu Quốc Đống không có gì đặc biệt, nhưng phương diện khác thì do Triệu Quốc Đống gặp phải một đạo sĩ ở gần Nhà máy dệt, một đạo sĩ làm thay đổi bản thân hắn.
Triệu Quốc Đống học được nhiều thứ từ đạo sĩ này như công phu đánh nhau, xem đồ cổ hay mấy tri thức khác.
Đạo sĩ này ở trong một đạo quán cũ kỹ cách Nhà máy dệt hơn một km về phía tây. Ông ta bắt đầu ở tại đây từ bao giờ thì dân chúng xung quanh cũng không biết. Chẳng qua từ khi Nhà máy dệt An Đô được xây dựng ở Giang Miếu thì ông ta đã có ở đây. Mà anh em Triệu gia từ khi học cấp một đã bắt đầu đi theo vị đạo sĩ điên điên khùng khùng này.
- Triệu ca.
Bên ngoài có tiếng gọi làm ngăn suy nghĩ quan sát kệ gỗ của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống nhìn thì thấy là một thanh niên đi vào liền gật đầu nói:
- Minh Quý à, vào ngồi đi. Tôi đang định đến văn phòng các cậu.
Thanh niên đi vào mặc bộ đồng phục cảnh sát màu vàng nhưng không có phù hiệu trên vai, mặt hơi có hình tam giác, đi đường như cơn gió. Đây chính là đội viên dự bị trong Đồn công an – Hồ Minh Quý, cũng là người giúp Triệu Quốc Đống.
- Triệu ca, sếp Khâu nói thứ hai tôi đi cùng anh đến Đại Quan Khẩu.
- Ừ, sáng thứ hai chúng ta đi. Tôi đã nói chuyện với sếp Khâu, mới lần đầu đến Đại Quan Khẩu nên đi xe máy.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Hơn 10km thì có lẽ hơn 10 phút là tới nơi.
- Đi xe máy thì tầm đí, đi xe đạp thì khoảng nửa tiếng.
Hồ Minh Quý cầm lấy điếu thuốc lá mà Triệu Quốc Đống đưa tới, châm lửa hít sâu một hơi rồi nói:
- Triệu ca được phân đến đồn trú ở Đại Quan Khẩu và Thổ Lăng. Xem ra sếp Khâu rất coi trọng Triệu ca.
- Sao lại nói như vậy?
Triệu Quốc Đống nghe thấy có mùi gì đó, chẳng qua ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì.
Đám đội viên dự bị đều là người ở trong Đồn công an nhiều năm. Triệu Quốc Đống trước khi đến Đồn công an thì đội trưởng Lưu đã dặn hắn không nên quá tin tưởng đội viên dự bị trong đồn, mọi việc đều phải tự quyết định, không nên bị kéo mũi như con trâu.
- À, hai năm nay vẫn là do sếp Lưu phụ trách xã Đại Quan Khẩu cùng xã Thổ Lăng. Sếp Lưu do tuổi cao, sức khỏe kém đi nên không mấy khi đến hai xã này, có việc mới tới, không có việc cả tháng không tới. Dù sao cả hai xã đều có phòng An ninh, không xảy ra chuyện gì cả.
Hồ Minh Quý một bên hút thuốc một bên nói chuyện.
- Ồ? Tôi nghe sếp Khâu nói hai xã này không yên ổn mấy, Chính quyền xã cũng có ý kiến.
Triệu Quốc Đống nghe ra một chút nên thử hỏi.
- Chuyện lớn thì không có, chẳng qua chuyện nhỏ thì đương nhiên không thiếu. Đám trị an đối phó đám trộm vặt thì được, nhưng nếu gặp chuyện lớn hơn chút thì bọn họ không làm gì được. Hơn nữa hai nơi này rất rộng bọn họ không phụ trách hết, hai ba năm nay đều như vậy. Xã có ý kiến gì cơ chứ?
Hồ Minh Quý cũng không giấu diếm.
- Minh Quý, ý của cậu là ở hai xã này có nhân vật nào cứng lắm hả?
Triệu Quốc Đống ra vẻ không tin.
- Hắc hắc, Triệu ca, anh từ Đội cảnh sát hình sự xuống thì đương nhiên không sợ ai. Chẳng qua bọn họ là người địa phương, tục ngữ nói hổ xuống đồng bằng … bọn người kia bình thường anh không gặp đâu, nhưng có chuyện quan trọng là sẽ nhảy ra.
Hồ Minh Quý cũng hiểu mình nói nhiều nên bắt đầu giấu diếm.
Xem ra hai xã này có chút phức tạp, bảo sao Khâu Nguyên Phong lại tỏ vẻ coi trọng mình như vậy, xem ra đây là muốn thử mình. Triệu Quốc Đống cần nhắc nên làm như thế nào mở cục diện. Hồ Minh Quý này cũng có vẻ hào sảng, chỉ cần kéo gần quan hệ thì có lẽ sẽ hiểu được nhiều thứ.
Đưa thêm một điếu thuốc tới, Triệu Quốc Đống đúng là có chút đau lòng, một điếu cũng đau rẻ tiền. Cả bao thuốc chỉ còn có vài điếu.
- Minh Quý, sếp Khâu đã quyết định tôi đến đồn trú ở hai xã Đại Quan Khẩu cùng Thổ Lăng. Cậu và Đàm Khải sẽ đi theo tôi. Cậu cũng biết hai năm qua công tác của hai xã này không ai phụ trách mấy, Chính quyền xã cũng có ý kiến, thường xuyên báo cáo lên Huyện ủy làm áp lực của sếp Khâu rất lớn. Tôi mới tới nên chưa hiểu rõ tình hình, phải dựa vào cậu và Đàm Khải mới được.
- Triệu ca yên tâm, chỉ cần anh làm việc thì họ Hồ tôi cái khác không nói, bên phía Đại Quan Khẩu thì tôi có thể nói vài câu.
Hồ Minh Quý để thuốc lên tay không nỡ hút rồi lớn tiếng nói.
- Ừ, vậy là tốt, vậy cậu nói xem Đại Quan Khẩu có gì không ổn không?
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm vào Hồ Minh Quý mà hỏi.
- Triệu ca, một lúc không thể nói rõ, chúng ta cứ đến đó vài lần là anh hiểu ngay.
Hồ Minh Quý đứng lên lắc đầu nói:
- Đúng, sáng thứ hai cũng gọi Đàm Khải đi cùng, ba người chúng ta cùng đi. Dù sao sau này tôi và Đàm Khải đều đi theo Triệu ca.
Thấy Hồ Minh Quý ra ngoài, Triệu Quốc Đống ngồi trên ghế mà suy nghĩ. Tên Hồ Minh Quý này đúng là khôn khéo, còn có vẻ muốn đứng ngoài xem kịch.
Xã Đại Quan Khẩu ở tận cùng phía nam của huyện, đi về phía nam là đến huyện Bình Xuyên, cũng là xã lớn thứ hai của Huyện Giang Khẩu, chỉ kém Thị trấn Giang Miếu, dân có hơn 20 ngàn, còn có một khu chợ phiên, mỗi tháng có vài ngày nhiều người đến mua bán, thậm chí cũng không kém gì khu chợ Giang Miếu.
Mượn xe đạp của Hồ Minh Quý, Triệu Quốc Đống lái xe về Nhà máy dệt. Xe Phượng hoàng được Triệu Quốc Đống đạp rất nhanh, tiếng gió vù vù làm Triệu Quốc Đống cảm thấy rất thoải mái.
5, 6km chỉ vài phút là đến, một loạt căn nhà đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Thấy rõ nhất chính là hai lò hơi nước ở hai phía Bắc nam cao vút. Đây là công trình tiêu biểu của Nhà máy dệt, chẳng qua lúc này Triệu Quốc Đống lại thấy nó đã không còn nguy nga như khi học cấp hai, đã cũ đi nhiều.
Bên dưới là một loại kiến trúc cao thấp khác nhau, chẳng qua so với Thị trấn Giang Miếu thì nơi này kém hơn một chút.
Vừa vào nhà máy, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được không khí khác hẳn Thị trấn Giang Miếu. Nếu như nói Giang Miếu mang đến cho Triệu Quốc Đống không khí thôn quê, thì Nhà máy dệt lại có thêm vài phần ngượng ngùng, thêm vài phần nhu hào nhưng thiếu đi dã tính.
Nhà máy dệt vẫn luôn có nhiều nữ hơn nam. Triệu Quốc Đống nhìn dòng người đi ngang, bây giờ vừa lúc tan ca ban ngày, rất nhiều nữ công nhân vội vàng đi về khu ký túc, sau đó lại mang quần áo thay đến khu tắm công cộng.
Khu chợ cũng đón một cuộc mua sắm mới, mùi thơm của đồ ăn chín truyền tới làm bụng Triệu Quốc Đống kêu lên.
Gần một năm công tác ở Đội cảnh sát hình sự, Triệu Quốc Đống rất bận gần như không có thời gian về nhà. Gần một năm mà chỉ có bốn năm lần về nhà, mỗi lần đều là tối đêm mới về, sáng hôm sau đã vội vàng lên đến Thị trấn Giang Miếu mà bắt xe về huyện để trình diện. Ngay cả bạn học cũng không liên lạc được, bây giờ hắn cuối cùng đã có thời gian.