Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chào tạm biệt Liễu Đạo Nguyên xong, Triệu Quốc Đống vẫn còn đắm chìm trong không khí lúc trước. Hắn cảm thấy mình cần chút thời gian sửa sang lại. Chung Dược Quân cũng đã hẹn hắn ngồi nói chuyện, chẳng qua bây giờ còn sớm, còn gần tiếng. Triệu Quốc Đống có thể dễ dàng đi trên đường để gió lạnh thổi vào cho mình bình tĩnh.
Hai cuộc gặp trong hai ngày với hai phong cách khác nhau nhưng cũng mang lại cho Triệu Quốc Đống cảm nhận và xúc động khác nhau. Đều là dấn thân vào quốc sự, mặc dù quan niệm tư tưởng không giống nhau nhưng đều có một điểm chung là phấn đấu vì một quốc gia và nhân dân giàu có, khỏe mạnh.
Nếu như nói trong sự hàm súc của Ninh Pháp ẩn giấu sự kích thích, vậy Tô Giác Hoa lại là chính khí khổng lồ, hai phong cách hoàn toàn khác nhau lại có thể hài hòa phối hợp với nhau.
Mấy cuộc tiếp xúc và trao đổi trong thời gian ngắn nên Triệu Quốc Đống còn chưa thể hiểu rõ quan điểm, suy nghĩ của mỗi một quần thể, nhưng dung là ở nhiều vấn đề có suy nghĩ khá tương đồng nên bọn họ mới có thể đi lại gần nhau.
Triệu Quốc Đống không biết mình có là một phần trong nhóm của bọn họ không, cũng không biết mình có thích hợp làm thành viên trong đó không. Đây là quần thể khá tản mát láy thảo luận và trao đổi làm cơ sở để tụ họp, căn bản không phức tạp và thần bí như người ngoài nghĩ.
Bây giờ mình không phải là lúc đi vào quần thể này, Triệu Quốc Đống cuối cùng đưa ra kết luận này. Mặc dù hắn làm ra chút thành tích ở An Nguyên, cũng làm trung ương chú ý nhưng tổng thể mà nói mình vẫn trong quá trình không ngừng trưởng thành, còn chưa chính thức đạt mức làm người ta không thể không suy nghĩ. Đúng vì thế nên Triệu Quốc Đống mới thấy mình có thể mượn thời gian này tiếp tục làm phong phú mình.
Khi Triệu Quốc Đống đi bộ tới địa điểm mới phát hiện hai bên má mình đã dần mất đi cảm giác.
Đập vào mặt là cơn gió ấm làm Triệu Quốc Đống không quá quen. Chung Dược Quân đương nhiên không nghĩ Triệu Quốc Đống đi bộ trong gió tuyết gần tiếng, thấy hạt tuyết trên người Triệu Quốc Đống, hắn có chút kinh ngạc.
- Sao, đã quen chưa?
Triệu Quốc Đống nhìn Chung Dược Quân, Chung Dược Quân vừa đi đã gần năm, trong thời gian đó giữa hai người mặc dù nói chuyện điện thoại không ít lần nhưng gặp mặt chỉ có hai lần đi họp trên Bắc Kinh, thời gian không dài, không ngồi riêng nói chuyện như thế này.
- Về phương diện gì? Khí hậu thì tôi nhất định còn chưa quen, ai cũng nói mùa đông An Nguyên chúng ta ẩm thấp rét lạnh khó chịu, lạnh hơn phương bắc. Nhưng đó là thời tiết ở An Đô mà thôi, ở Ninh Lăng thì không thấy. Sang đông bắc, thời tiết ở đó mới là thử thách người, tôi đúng là rất khó thích ứng.
Chung Dược Quân cười ha hả.
- Về phần khác từ An Nguyên đi ra thì dù như thế nào cũng không thể làm mất mặt mà.
- Ừ, tôi đã xem số liệu kinh tế bên anh, coi như được. Thành phố Cáp cũng có động tác lớn, anh vừa đến đã làm thế không sợ người nói này nói kia sao?
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nói.
- Nếu sợ thì đừng làm gì cả. Tôi tự hỏi đứng được, ngồi được, có người không thích tôi cũng là vì tôi cản đường phát tài của bọn họ. Tình hình bên đó phức tạp hơn An Nguyên chúng ta nhiều. Tôi nói chính là tình hình an ninh trật tự, ở trình độ rất lớn nó làm phức tạp sức chấp hành của Đảng ủy, chính quyền địa phương. Ở vấn đề này nếu như Đảng ủy, chính quyền địa phương không có sự hậu thuẫn mạnh thì rất khó mở ra cục diện.
Chung Dược Quân rất có cảm xúc, mặc dù có danh nghĩa phó bí thư tỉnh ủy nhưng tình hình ở thành phố vẫn làm hắn rất đau đầu.
Thành phố Cáp có địa vị rất đặc biệt ở Hắc Hà, rất có điểm giống địa vị của An Đô tại An Nguyên ngày xưa. Thành phố Cáp cùng với thành phố Du chiếm ¾ GDP toàn tỉnh, đây là số liệu kinh người. Nói cách khác 12 thị xã còn lại chỉ chiếm ¼ GDP.
Có thể nói hai thành phố này hưng suy cũng có nghĩa Hắc Hà hưng hay suy.
Mà thành phố Du dựa vào tài nguyên đã dần đi vào thời kỳ già đi, mặc dù đang cố sức chuyển mình nhưng một đô thị khổng lồ gần như dựa hết vào ngành dầu mỏ, khí thiên nhiên, hóa chất nếu muốn toàn diện chuyển mình không phải là nói là làm được ngay. Dù trung ương có chính sách thì cũng là quá trình rất dài. Mà hiện nay thành phố Du chỉ cần vững vàng đẩy mạnh chuyển mình của đô thị cũng là thành công rất lớn.
Đối với Chung Dược Quân mà nói, trung ương đặt hắn ở vị trí Bí thư thị ủy của thành phố Cáp đặc biệt kia, hơn nữa ở tình huống cả nước đang giảm phó mà vẫn để hắn làm phó bí thư tỉnh ủy thì ý nghĩa không nói cũng biết. Mà áp lực rất lớn mang tới cũng làm Chung Dược Quân có chút kinh sợ.
- Vì vậy anh quyết định ra tay mạnh?
Triệu Quốc Đống lại cười nói.
- Không có biện pháp, đây là bị ép. Tôi sang kia ba tháng đầu không lên tiếng, học ngài chỉ nhìn, hỏi, nghe, ba tháng sau cẩn thận điều tra cân nhắc. trung ương đặt tôi ở đó nhất định là có ý đồ. Thành phố Cáp có địa vị cực lớn tại Hắc Hà, tôi đến phải làm ra gì đó mới được. Chẳng qua thực tế mà nói trụ cột kinh tế của thành phố Cáp mạnh hơn Ninh Lăng trước đây nhiều. Chế tạo thiết bị, y dược, thực phẩm, hóa chất, điện tử … mấy ngành này đều có điểm đáng xem. Tài nguyên đất, nước, tài nguyên nhân lực đều khá tốt, nhưng vấn đề tồn tại cũng không ít, quan trọng nhất chính là không khí xã hội và quan niệm tư tưởng.
Chung Dược Quân gật đầu đầy cảm xúc nói:
- Bí thư Lưu Thác cũng rất ủng hộ quan điểm của tôi, tạo không khí mới, tạo mục tiêu phát triển, xây dựng không khí gây dựng sự nghiệp, toàn lực đẩy mạnh xây dựng thành phố Cáp mới, đây là suy nghĩ của tôi.
- Sao nghe như là một bài diễn văn vậy Dược Quân?
Triệu Quốc Đống cười phá lên, ngồi nói chuyện với Chung Dược Quân thì hắn luôn thấy thoải mái, tùy ý.
- Đây chỉ là dàn bài, phải viết nội dung ra. Thành phố Cáp đông dân nhưng xây dựng đô thị khá lạc hậu, nó nghiêm trọng ảnh hưởng đến phát triển kinh tế xã hội, hơn nữa nhiệm vụ cải tạo nội thành cũ cũng không dễ, áp lực việc làm cho dân chúng rất nghiêm trọng…
Chung Dược Quân hít sâu một hơi, trước mặt lão lãnh đạo hắn cũng không cố kỵ nhiều.
- Cho nên tôi lúc này đang bắt tư tưởng cán bộ, đồng thời cũng đề nghị bên chính quyền thị xã cần phải mạnh dạn đẩy mạnh xây dựng đô thị hiện đại hóa, trong quá trình này để xúc tiến tạo công ăn việc làm cho dân chúng, cùng với giải quyết nhà ở cho người thu nhập thấp, hòa hợp phát triển kinh tế và phát triển đô thị, phát triển dân sinh lại với nhau.
Chung Dược Quân mặc dù rất tự tin vào quan điểm công việc của mình nhưng nếu có thể được Triệu Quốc Đống đánh giá, trong lòng hắn càng kiên định hơn. Dù sao mấy năm cộng tác nhìn Ninh Lăng từ một thị xã nghèo quật khởi như vậy, biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm Chung Dược Quân có ấn tượng rất sâu, thậm chí ngay cả trong lòng hắn cũng phải thừa nhận quan niệm tư tưởng của mình đã nhiễm không ít phong cách của Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống nghiêng đầu suy nghĩ, từ vấn đề công việc thì hắn không nên đánh giá quan điểm chấp chính của Chung Dược Quân, nhưng từ góc độ bạn bè, đồng chí, tình cảm thì hắn có lý do và nghĩa vụ để phân tích giúp đối phương.
- Quan điểm của anh là tốt, có thể nói anh đã nắm được trung tâm của vấn đề, vấn đề của thành phố Cáp chính là phát triển đô thị trì trệ, tỉ lệ người thu nhập thấp ở đô thị khá lớn, trình độ tiêu dùng không quá cao. Giải quyết công ăn việc làm, tăng thu nhập, tạo không khí xã hội mới, tạo hoàn cảnh an ninh trật tự tốt đẹp đều là việc cần làm nhưng có một điểm anh cần chú ý đó là quỹ đạo phát triển của thành phố Cáp khác Ninh Lăng. suy nghĩ của anh đều cần trụ cột tài chính hùng hậu chống đỡ. Tôi biết Thị ủy ủy ban thành phố Cáp đang cân nhắc thu thập tài chính từ công ty đầu tư phát triển địa phương, đây là một biện pháp nhưng phải chú ý nếu khoản nợ khổng lồ của nó sẽ là tai họa ngầm đối với thành phố Cáp sau này, thậm chí có thể hiển hiện trong vài năm tới.
Triệu Quốc Đống cười cười nhìn Chung Dược Quân:
- Đừng chờ đến khi anh thành chủ tịch tỉnh, bí thư Hắc Hà rồi vấn đề nợ của địa phương sẽ xảy ra trước mặt anh, anh lại tự làm tự chịu. Thiển cận sẽ phải trả giá cho nên tài chính địa phương cần phát triển nhưng cần phải khống chế ở mức độ nhất định, hơn nữa hướng đi tài chính cũng cần có quy hoạch, kế hoạch chi tiết. bây giờ quốc tế đã có vài tỉ lệ đánh giá tài chính khoa học, tiên tiến, các anh có thể lấy làm tham khảo. Cuối cùng chính là tài chính thu được phải được đưa đến nơi cần thiết, phải xây dựng hệ thống xã hội tương thích, như vậy mới đảm bảo anh đạt được kết quả như mong muốn.