Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người đàn ông dẫn đầu đang cầm thanh kiếm cầm tay của vua Sư quốc, vua Sư quốc ngày xưa đã từng đeo thanh kiếm này và thường xuyên xuất hiện trước công chúng. Ít người trên thế giới biết rằng đó chính là biểu tượng địa vị của vua Sư quốc.
Và mặc cho những người lính canh hét lên để vua Sư quốc chạy đi, người được họ bảo vệ không hề có ý định chạy trốn, thay vào đó họ lao về phía những nơi đông người.
Hồ Quý Trai cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Ông đây là hồ ly ngàn năm vậy mà dám hát Liêu Trai ở trước mặt ta, không phải là đang xúc phạm bản thân sao?”
“Vua Sư quốc thực sự ở đằng kia, mau đuổi theo cho tôi. Ai có thể bắt sống được vua Sư quốc sẽ được thưởng mười ngàn lượng vàng.” Hồ Quý Trai chỉ vào vua Sư quốc đã trốn thoát từ cửa sau và hét lên.
Khi nghe thấy điều này, các đệ tử của U Minh giáo ngay lập tức đuổi theo họ theo hướng cửa sau.
Nhìn thấy điều này vua Sư quốc lập tức nhân cơ hội chuồn đi nhưng lại bị Lý Đỗ Phong giữ lại.
Lý Đỗ Phong không những không bỏ chạy mà ngược lại còn đuổi theo những người theo U Minh giáo, thấy vậy Hồ Quý Trai càng chắc chắn rằng Lý Đỗ Phong và những người khác là loại người chết dùng mạng sống của mình để bảo vệ vua Sư quốc.
Mặc dù Hồ Quý Trai không ngại giết thêm một vài người vô tội nhưng mục tiêu chính của ông ta bây giờ là bắt sống vua Sư quốc nên ông ta không có hứng thú với những người đã chết này.
“Đừng lo lắng về những kẻ ở cửa trước, hãy cho dồn toàn bộ sức mạnh để đuổi theo cửa sau cho tôi.” Hồ Quý Trai hét lên.
Nhìn thấy người mặc áo choàng của vua Sư quốc đã lao ra từ cửa sau, Hồ Quý Trai liền dẫn đầu đuổi theo, đồng thời gọi cả đoàn phía sau để đuổi kịp.
Tôn Tân vừa đánh vừa lui, tuy võ công cao cường nhưng trong U Minh giáo có quá nhiều người võ công không tồi, hễ vướng vào là kẻ địch sẽ bắn ra quyết liệt, chẳng mấy chốc lính của Tôn Tân đã bị bắn thành những con nhím.
Nếu không phải vì Hồ Quý Trai muốn bắt sống Tôn Tân thì anh ta đã mất vài cái mạng rồi. Mặc dù Hồ Quý Trai và những người khác có lợi thế tuyệt đối nhưng họ không dám đến quá gần, bởi vì những người muốn lấy kim ấn đều bị Tôn Tân giết sạch.
Hồ Quý Trai cuối cùng cũng hiểu tại sao vị vua của Sư Quốc lại có biểu hiện như vậy trước mặt Ngụy Nghiêm, võ công cao vậy mà không tự cao tự đại thì quả là khác người.
Hồ Quý Trai lo lắng rằng Tôn Tân sẽ chạy vào khu rừng núi trống nên đã hạ lệnh bắn chết anh ta nhưng điều không ngờ là đối phương lại là một chàng trai dũng cảm và đã chạy vào một hẻm núi chỉ có một con đường.
Sau khi đuổi theo khoảng năm cây số, Hồ Quý Trai không thể nhịn được cười điên cuồng, bởi trước mặt anh là một vách đá cao với một thác nước trong suốt và mảnh mai.
Ngay khi Tôn Tân dừng lại, những người ở U Minh giáo đã bao vây anh ta và nhắm vào anh ta bằng những mũi tên nỏ. Tôn Tân nở một nụ cười kỳ lạ trên khuôn mặt và từ từ giơ tay lên.
Mặc dù Hồ Quý Trai luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng Tôn Tân đã đầu hàng rồi nên ông ta không thể quan tâm nhiều đến vậy, ông ta xua tay, hai đệ tử lập tức nhảy ra và cầm một sợi dây làm bằng da bò, bước nhanh về Tôn Tân.
“Nếu như đã bị các người bắt thì tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng có thể nói cho tôi biết các người là ai được không?” Tôn Tân nói với vẻ mặt không tình nguyện.
“Ha ha, tôi nói cho anh biết chúng tôi đến từ Long quốc. Vua Sư quốc, anh là vua một nước, tại sao lại luyện võ giỏi như vậy? Lại dùng những năng lượng này ở nơi khác, có thể đánh bại được cả người của Long quốc chúng tôi.” Hồ Quý Trai nói với vẻ mặt tự đắc và nhân tiện chế nhạo.
“Tôi không tin, ngoại trừ Lê Vĩnh Thiên ở = Long quốc thì còn có ai dám bước vào lãnh thổ của Sư Quốc chúng tôi.” Tôn Tân nghi ngờ nói.
Lý do khiến Hồ Quý Trai mạo hiểm để thực hiện hành động này hoàn toàn là vì Lê Vĩnh Thiên, vậy mà bây giờ vua Sư quốc chỉ nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên của Long quốc khiến ông ta nổi giận đùng đùng.
“Hừ, Lê Vĩnh Thiên là cái thá gì? Cậu ta chỉ là một thường dân. Không sớm thì muộn, cậu ta sẽ trở thành linh hồn dưới kiếm của tể tướng Ngụy của chúng tôi. Ngày Lê Vĩnh Thiên chết cũng là lúc tể tướng Ngụy trở thành quốc vương Long quốc.” Còn một ẩn ý khác mà ông ta không nói, đó chính là ngày đó cũng là ngày ông ta trở thành quốc vương.
“Ông dám thách thức tôi à?” Tôn Tân ngạo mạn nhìn Hồ Quý Trai.