Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Ánh Tuyết và Chu Nhược Mai không ngờ rằng Uy Long lại bạo gan và dữ dằn một cách bất ngờ như vậy, tất cả đều giật mình.
"Này ... Buông ra mau đi ... Anh làm tôi đau đấy!" Nước mắt của cậu Phan tuôn ra đau đớn.
"Vợ tôi đã nói là cô ấy không đồng ý. Nếu anh dám làm phiền cô ấy một lần nữa, tôi sẽ ném anh ra ngay lập tức." Uy Long nói lại.
Lần đầu tiên, Chu Nhược Mai thấy Uy Long mạnh đến nỗi ngay cả Phan Thiên cũng không dám động đậy, đến nước mắt cũng ứa ra.
"Tên vô dụng kia, sao mày dám đánh cậu Phan, mày không muốn sống nữa sao! Thả cậu ấy ra!" Tô Ánh Tuyết kinh hoàng hét lớn với Uy Long.
"Con và Nhược Mai còn chưa ly hôn. Vậy mà mẹ lại đi giúp đỡ người ngoài mà không giúp con?" Uy Long có chút tức giận.
"Ai là người ngoài? Sớm muộn gì cậu Phan cũng sẽ là con rể của tôi, và sớm thôi, cậu cũng ly hôn với con gái tôi. Cậu mới là người ngoài! Nhanh thả cậu Phan ra, nếu không cậu đừng có ăn uống ngủ nghỉ ở nhà tôi nữa!" Tô Ánh Tuyết nói.
Uy Long đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Anh cảm thấy việc sử dụng vũ lực để bộc lộ bản chất con gà yếu đuối của Phan Thiên là vô nghĩa, anh buông tay hắn. Tuy nhiên, Tô Ánh Tuyết và Phan Thiên lại cho rằng Uy Long e sợ Phan gia nên mới phải buông tay.
"Uy Long, nếu cậu vẫn còn chút lương tâm, đừng trì hoãn việc cưới gả của Nhược Mai thêm nữa, nhanh chóng ly dị con bé đi, mọi người cùng vui vẻ!" Tô Ánh Tuyết nói.
"Chỉ còn 6 ngày nữa là tới 26. Mẹ không thể đợi 6 ngày này nữa sao? Tới hôm đó, con sẽ khiến cho Nhược Mai trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trong đám cưới hoành tráng nhất, mẹ sẽ hài lòng thôi. Sau đó, nếu mẹ vẫn muốn chúng con li dị, con sẽ không có thêm bất cứ ý kiến nào nữa."Uy Long nói.
"Tại sao cậu cứ muốn chúng tôi phải xấu hổ vậy? Với khả năng của cậu, cậu không thể nào làm được điều đó đâu, hãy tự biết thân biết phận đi!" Tô Ánh Tuyết nói.
Loading...
"Con không muốn nói nhiều hơn về đám cưới. Lúc đó mẹ tự nhiên sẽ biết." Uy Long nói với vẻ chán nản.
Tô Ánh Tuyết không có thời gian để lo lắng về Uy Long, bà chỉ lo lắng hỏi Phan Thiên: "Cậu Phan, cậu có ổn không, có đau lắm không?"
"Dì Tô, hắn thật thô lỗ. Tay tôi sắp bị bẻ gãy rồi." Mặc dù trong lòng họ Phan rất ghét Uy Long, nhưng anh ta không thể đánh lại, vả lại anh ta vẫn đang ở trong nhà của Uy Long.
"Hắn ta vốn đi lính nhiều năm, có chút bạo lực, cậu không biết điều đó cũng phải." Tô Ánh Tuyết an ủi.
"Nhược Mai làm sao có thể hạnh phúc nổi khi đi theo một kẻ vũ phu như vậy. Với tiềm lực của gia đình tôi, nếu Nhược Mai chịu kết hôn với tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến Tập đoàn DG hợp tác lại với Chu gia." Phan Thiên nói.
"Tôi biết, tôi sẽ cố gắng thuyết phục con bé thêm, cậu cất chiếc nhẫn trước đi." Tô Ánh Tuyết nói trong khi nhặt chiếc nhẫn rơi xuống đất và trao nó cho Phan Thiên.
Sau đó, phớt lờ sự tồn tại của Uy Long, bà thuyết phục Chu Nhược Mai một cách tận tình: "Nhược Mai, vì sự ngu ngốc của Uy Long mà con đã bị bà nội trục xuất khỏi công ty, nơi cống hiến suốt bao năm qua. Nếu giờ con kết hôn với cậu Phan, mọi chuyện nhất định sẽ tốt đẹp. Bà con sẽ cầu xin con quay trở lại."
Uy Long không thể nghe nổi nữa, vì vậy anh lặng lẽ bước vào phòng và đóng cửa lại. Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra và bấm số điện thoại của Ngô Tường Ninh. Ngô Tường Ninh thấy cuộc gọi của chủ tịch thì vội vàng trả lời: "Xin chào, Chủ tịch!"
"Hãy ngừng hợp tác với tất cả người trong Phan gia ngay lập tức!" Uy Long nói.
Ngô Tường Ninh hơi ngạc nhiên và không thể không hỏi: "Chủ tịch, tại sao chúng ta phải ngừng hợp tác với Phan gia?"
"Bởi vì Phan Thiên của gia tộc đó đã xúc phạm tôi." Uy Long nói.
Ngô Tường Ninh toát mồ hôi, sao anh ta lại trẻ con quá vậy! Mới vừa nãy đã đình chỉ mọi sự hợp tác với Chu gia và Trần gia, bây giờ lại đến Phan gia. Nếu điều này tiếp diễn, Tập đoàn DG sẽ chẳng còn hợp tác với ai được nữa.
"Thật ra, có nhiều dự án của chúng ta đã được bàn giao cho Phan gia. Nếu chúng ta ngừng hợp tác sẽ có tổn thất nhất định, tổn thất này cũng khá lớn đấy thưa ngài Chủ tịch." Ngô Tường Ninh giải thích, hy vọng Uy Long có thể bình tĩnh lại mà suy nghĩ chín chắn hơn.
Cô là tổng giám đốc của Tập đoàn DG. Cô biết phải xử lý mọi việc một cách hợp lý. Vì lợi ích của công ty, cô không đồng ý việc gián đoạn hợp tác nào nữa.
"Cho dù có mất bao nhiêu, chỉ cần làm những gì tôi nói, đây là mệnh lệnh!" Uy Long nói bằng giọng điệu tức tối.
Tiền chỉ là một chuỗi số đối với một người như anh ta, anh ta thực sự không quan tâm.
Hơn nữa, nếu việc hợp tác này bị đình chỉ, Chu Nhược Mai được quyền quản lý các dự án, sẽ có nhiều dự án có thể được phân bổ cho cô hơn.
"Được rồi, tôi sẽ làm như lời ngài nói" Ngô Tường Ninh không dám làm trái lệnh của Uy Long, chỉ đành chấp thuận.
"Còn nữa, hãy nhớ nói với Phan gia rằng việc chấm dứt hợp tác là vì Phan Thiên đã xúc phạm ai đó." Uy Long nói
và lập tức cúp máy.
"Được rồi." Ngô Tường Ninh thở dài, bây giờ cô chỉ hy vọng rằng vợ của Uy Long, Chu Nhược Mai, có thể trở thành Chủ tịch sớm hơn một chút, bởi vì cô đã phát hiện ra rằng Uy Long thực sự không phù hợp để kinh doanh.
...
Bên ngoài phòng khách, khi Phan Thiên đang chuẩn bị cầu hôn Chu Nhược Mai một lần nữa, điện thoại anh ta bỗng reo lên, người gọi chính là ông nội anh ta – Phan Huy Minh.
"Ông ơi, có chuyện gì vậy?" Phan Thiên hỏi.
"Thằng đần này, mày đã xúc phạm ai bên ngoài?" Ông Phan giận dữ hỏi.
Phan Thiên chưa bao giờ phải nghe ông nội trách mắng mình và nói một cách đau khổ: "Cháu không xúc phạm ai cả! Chuyện gì xảy ra thế?"
"Ta vừa nhận được một cuộc gọi từ Tổng Giám đốc Ngô của Tập đoàn DG, nói rằng chủ tịch mới của Tập đoàn đã yêu cầu đình chỉ mọi hợp tác với Phan gia chúng ta, tất cả chỉ vì mày đã xúc phạm người nào đó!", Ông Phan giận dữ nói.
"Cái gì? Tập đoàn DG thực sự đã dừng hợp tác với gia đình chúng ta? Ông ơi, cháu thực sự không xúc phạm ai cả. Bây giờ cháu còn đang cầu hôn Chu Nhược Mai ở nhà cô ấy mà!”, Phan Thiên nói mà mồ hôi chảy ra đầm đìa.
Về phía Tô Ánh Tuyết và Chu Nhược Mai, họ cũng rất ngạc nhiên khi nghe điều này. Họ không ngờ rằng Tập đoàn DG cũng ngừng hợp tác với Phan gia! Đầu tiên, Chu gia và Trần gia bị chấm dứt hợp tác, và bây giờ đến Phan gia bị đưa vào danh sách này, vì con cái của những gia đình này đã xúc phạm một người. Người này rốt cuộc là ai?
"Cầu hôn cái gì nữa, mau chóng quay về cho ta, lần này để đình chỉ hợp tác, Phan gia ta sẽ mất ít nhất 50 ngàn
tỷ đồng!" Ông Phan tức giận.
"Được rồi ... Được rồi, cháu sẽ về sớm!" Phan Thiên kinh hoàng và xanh xao, 50 tỷ rõ ràng không phải là một khoản tiền nhỏ!
Sau khi cúp điện thoại, Phan Thiên run rẩy nói: "Xin lỗi, bây giờ tôi phải quay về nhà trước."
"Được rồi, cậu Phan, đợi đến ngày 26, cậu hãy đến nhà tôi cầu hôn Nhược Mai vậy. Đến hôm đó, Nhược Mai nhà tôi chắc chắn đã ly hôn với gã chồng vô dụng kia, cậu chỉ cần kết hôn với con bé." Tô Ánh Tuyết nói xong cũng mau chóng rời đi.
"Được rồi, chúng ta hãy nói chuyện sau!" Phan Thiên nói.
Tô Ánh Tuyết không muốn ở lại, nên đã về cùng Phan Thiên. Chu Nhược Mai cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rồi gõ cửa phòng Uy Long. Cô hiếm khi vào phòng của chồng mình. Cô và Uy Long chỉ vợ chồng trên danh nghĩa, họ sẽ không vào phòng nhau mà không được phép. Uy Long nghe thấy tiếng gõ cửa liền mở ra.
"Anh thấy rồi đấy, là mẹ tôi đã đưa Phan Thiên đến. Không liên quan gì đến tôi." Chu Nhược Mai cảm thấy chuyện vừa nãy quá thiếu tôn trọng với Uy Long và cố gắng giải thích.
"Ừm, tôi hiểu mà, em không cần phải giải thích điều đó!" Uy Long không mong Chu Nhược Mai sẽ chủ động giải thích điều này với mình.
"Tin tức về việc anh định tổ chức đám cưới cho tôi đã lan quá rộng rồi. Anh đang tự làm khó chính mình, tự đi vào ngõ cụt đó. Nếu anh không làm được, cho dù tôi không muốn ly dị anh, mẹ tôi và mọi người trong Chu gia cũng sẽ ép chúng ta phải ly hôn đấy. Bây giờ anh có thể tự mình làm điều đó, vì anh sắp hết thời gian rồi." Chu Nhược Mai tức giận nói.
"Nhược Mai, em phải tin tôi. Vào ngày 26, tôi sẽ mang đến cho em một bất ngờ lớn." Uy Long có vẻ rất nghiêm túc.
"Hôm nay, khi tân chủ tịch của Tập đoàn DG vừa nhậm chức, ông ta đã liên tiếp đình chỉ hợp tác với hai nhà họ Trần và họ Chu chúng ta. Bây giờ ông ta cũng đã đình chỉ hợp tác với cả Phan gia chỉ vì ai đó trong gia đình họ xúc phạm một người. Vậy người này rốt cuộc là ai? Là ai mà lại có hậu thuẫn lớn vậy?" Chu Nhược Mai có vẻ không quan tâm nhiều đến đám cưới, nhưng lại rất tò mò về điều này.
"Người mà họ xúc phạm là tôi."Uy Long nói thẳng thừng.