Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hàn Kim Tuyền mấp máy môi, bi thảm nói: "Là tôi thua rồi, tha cho tôi một con đường sống,
tôi sẽ đem tất cả tài sản cho cậu hết."
La Thuần khoanh tay nói: "Tôi từng nói, người của nhà họ Diệp ông không được đụng đến,
ông vẫn cứ không nghe. Hôm nay ông bắt buộc phải chết không nghi ngờ gì nữa, chỉ khác
biệt là chết thoải mái, hay là chết thảm giống như con trai ông. Tài sản của ông, chỉ có thể
mua được cái chết thoải mái của ông, ông tự mình chọn đi."
Hàn Kim Tuyền nhớ lại sự đau đớn của vạn kim châm vào người ngày hôm qua, toàn thân
run rẩy, giống như già đi mười tuổi vậy, trong lòng thật sự đã hối hận đến cực điểm, ông ta
thật không nên nghe lời của mấy lão già đó, chuốc lấy một con ác quỷ sát tinh như thế này.
Ký xong hợp đồng chuyển nhượng tài sản, trên mặt Hàn Kim Tuyền lộ ra nụ cười u ám: "Bát
Cực Môn Thương Châu sẽ không tha cho mày đâu, thế giới này rất rộng lớn, không phải
mày có thể tưởng tượng được......tao sẽ ở dưới đó đợi mày."
La Thuần trực tiếp bẻ gãy cổ của ông ta, cất bản hợp đồng đó đi, bước lên cởi sợi dây thừng
trên người của Diệp Băng Dung.
Diệp Băng Dung không để ý đến vết máu tươi đầy người anh, giơ tay ôm chặt, có thế nào
cũng không muốn buông tay, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: "Mình mãi mãi cũng sẽ không
rời xa người đàn ông này nữa."
"Không sao rồi!" La Thuần biết bây giờ trong lòng cô rất yếu đuối, vuốt vuốt tóc của cô, thấy
cô không muốn buông tay, dứt khoát ôm chặt ngang eo, đến nhà bếp đạp một cái gãy luôn
ống dẫn khói tự nhiên, lại đặt một lon bia vào lò vi sóng hẹn giờ hâm nóng, quay người nhảy
ra khỏi biệt thự, trốn vào rừng núi phía sau.
Mấy phút sau, từ phía biệt thự truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, La Thuần và Diệp
Băng Dung đứng trên đỉnh núi, tận mắt chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ này.
"Đi thôi, sẽ không còn ai ức hiếp em nữa."
Anh ôm lấy eo của Diệp Băng Dung, cúi xuống để lao xuống núi, Diệp Băng Dung chỉ cảm
thấy gió mạnh lướt qua mặt, cảnh vật hai bên nhanh chóng bị lùi lại phía sau, như thể có một
cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Loại cảm giác này đã kích thích lại còn chân thực, ngẩng đầu nhìn gương mặt góc cạnh rõ
nét của La Thuần, trong lòng không kìm chế được bèn đập thình thịch.
Sau khi xuống núi, hai người gọi điện báo an toàn cho Diệp Thái, La Thuần rửa sạch vết máu
dính trên người bên một khe suối, sau đó dẫn Diệp Băng Dung đi lượn một vòng trong thành
phố, để né tránh carmera, anh đi xuyên qua thôn làng trong thành phố, bắt xe về nhà.
Khi về đến biệt thự thì trời đã tối rồi, hai người đẩy cửa vào, thấy trên bàn ăn đã bày đầy ắp
thức ăn, mọi người trong nhà sớm đã đợi ở đó rồi, Diệp Băng Bồng đang lắc chai sâm banh
vừa phụt tung tóe vừa cười nói: "Hoan nghênh đại anh hùng cứu mỹ nhân trở về."
Diệp Thái cười ha ha và nói: "Hàn Kim Tuyền chết rồi, từ nay về sau, xem ai còn dám nói
Diệp Thái tôi tuyển một đứa con rể chỉ biết chuốc rắc rối."
La Thuần mỉm cười, được bốn người mời ngồi xuống ghế đầu tiên, Diệp Băng Bồng không
đợi được nữa bèn nói: "Anh rể, mau nói cho bọn em biết anh làm thế nào mà một mình xông
vào đầm rồng hang hổ cứu được chị gái em vậy, nghĩ thôi cũng thấy kích động."
......
Hàn Kim Tuyền chết rồi!
Tin tức này trong chớp mắt loan truyền khắp Hà Đông, thậm chí trên các tờ báo chính thống
cũng đăng tin này, trên bài nói nguyên nhân cái chết là do khí thiên nhiên rò rỉ phát nổ, nhưng
rõ ràng mọi người đều biết rốt cuộc là Hàn Kim Tuyền chết như thế nào, trước tiên là tin tức
Diệp Băng Dung bị bắt cóc bị truyền ra ngoài, sau đó thì là Hàn Kim Tuyền bị nổ chết, trên
đời này lấy đâu ra chuyện trùng hợp như vậy.
Tập đoàn Thiên Chính, người nhà họ Trương đều sững sờ tại chỗ, phải rất lâu sau, Trương
Hùng mới than thở nói: "Là tôi xem thường Diệp Thái rồi, không ngờ rằng ông ta lại có bản
lĩnh này."
Đột nhiên Đinh Uyển nghĩ ra việc gì đó, nói: "Có phải là......có phải là chồng của Diệp Băng
Dung làm không?"
"Cũng không loại trừ khả năng này, nếu như quả thật là như vậy...... Mắt nhìn của Diệp Thái
cũng quá nham hiểm rồi, nhưng cũng không thể vui mừng quá sớm, nước của Hà Đông
chúng ta còn sâu lắm, chết một tên Hàn Kim Tuyền rồi, sợ là vẫn còn tên thứ hai......"
Đinh Uyển lại ngẩn ngơ tại chỗ, nhớ lại tại buổi tiệc tối hôm đó đã vô lễ hoạnh họe La Thuần,
trong lòng không tránh khỏi sợ hãi, cô ta sao có thể ngờ được rằng La Thuần lại là một
người độc ác như vậy, trong lòng không tránh được sự lo lắng: "Hắn ta có đến tìm mình gây
sự không, có đến giết mình không?"
Tối hôm đó rất nhiều người nghe được tin đồn, nói một người thanh niên tầm hai mươi mấy
tuổi đuổi giết vào biệt thực của nhà họ Hàn, chém giết đẫm máu với hàng trăm người, cuối
cùng đã giết chết Hàn Kim Tuyền, rồi nhanh chongs rời đi.
Câu chuyện này trong lòng đa số người vẫn tồn tại sự nghi hoặc, suy cho cùng thì sự việc
trong tiểu huyết hiệp sĩ không thể xuất hiện trong thực tế, nhưng sau trận chiến này, không
còn ai dám xem thường nhà họ Diệp nữa.
Đó hẳn là tiêu diệt sự tồn tại của Hoàng đế đất Hà Đông cơ mà, ai dám đụng vào?
La Thuần lại không hề hay biết về những tin đồn này, buổi tối vẫn lên sân thượng luyện công
như những mọi ngày.
Diệp Băng Dung mặc bộ đồ ngủ mỏng nhẹ bước lên, cúi xuống bên cạnh La Thuần, tò mò
hỏi: "Anh đang luyện võ công gì vậy?"
Đôi mắt to đen nhánh của cô ở trong đêm tối vô cùng sáng, cánh tay và đôi chân trắng như
tuyết cũng lộ ra ngoài, La Thuần không kìm chế được nhìn nhìn một lúc, cười gượng nói:
"Nói thật anh cũng không biết."
Diệp Băng Dung vuốt vuốt tóc mai bên tai, đột nhiên cúi thấp đầu, nói nhỏ: "Trên này lạnh
lắm, tối nay, ngủ ở phòng em nhé."
La Thuần nhìn bầu trời đầy sao, cười nói: "Không sao, anh không lạnh, anh có thần công bảo
vệ cơ thể làm sao có thể lạnh được chứ, em mau đi ngủ đi nhé."
Diệp Băng Bồng trốn ở chỗ tối nghiến răng nói: "Cái đồ đần độn này, bị ngáo rồi ư, sao lại
không hiểu tâm tình người ta như vậy chứ!"
Trong lòng Diệp Băng Dung thất vọng, chậm chạp đứng dậy đi xuống dưới tầng, đi được
mấy bước lại không kìm được quay đầu lại nhìn, Diệp Băng Bồng đưa tay ra kéo cô xuống
tầng, cuống cuồng nói: "Chị cũng dễ dàng bỏ cuộc quá rồi đấy, chị phải quấn lấy anh ấy chứ,
ôm lấy tay anh ấy nũng nịu một chút, là một người đàn ông thì sẽ không kìm chế được."
Diệp Băng Dung lộ ra nụ cười buồn bã, nói: "Là chị tự tay đẩy anh ấy ra, anh ấy đã không
thích chị nữa rồi, có làm thế nào đi nữa cũng tốn công vô ích, có tác dụng gì đâu chứ."
Diệp Băng Bồng giậm chân nói: "Thế thì chị đợi anh ấy ly hôn với chị đi nhé, là em nghe nói
Lộ Tinh đang nghe ngóng tin tức của La Thuần khắp nơi, nói không chừng chị vừa ly hôn,
người ta lập tức nhân cơ hội chen vào thì sao."
"Lộ Tinh?"
Sắc mặt Diệp Băng Dung hơi thay đổi, nội tâm dậy lên một cảm giác khủng hoảng sâu sắc,
lập tức có sự đấu trí, cô biết người con gái lai lịch thần bí này gần như không thua kém mình
chút nào, nếu như cô thật sự muốn theo đuổi lại La Thuần, sợ là có tám phần cơ hội có thể
nắm chắc trong tay.
"Thế nên làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật hiểu không?" Diệp Băng Bồng nắm lấy vai
của chị gái nói: "Chị có điều kiện tốt như vậy, sao lại có thể để người phụ nữ khác chen vào,
nếu như thật sự thích anh ấy, thì không thể dễ dàng buông tay như vậy, mau đi đi, thử lại lần
nữa, đừng nói gì cả, hôn anh ấy."
Nói xong liền kéo quai áo ngủ của Diệp Băng Dung xuống, lại làm rối tóc của cô, đẩy cô đi lên
sân thượng.
Diệp Băng Dung căng thẳng nói: "Như vậy có được thật không?"
"Aiya, trên đời này có thể có mấy người đàn ông chịu nổi sự hấp dẫn của chị chứ, nếu mà
như thế này vẫn không được thì mau chóng ly hôn, mặt đó của anh ấy chắc chắn không
được rồi."
"Đừng nói lung tung!"
Diệp Băng Dung thấp thỏm không yên đi đến cửa sân thượng, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Diệp Băng Bồng nói nhỏ: "Đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đi!"
"Người..... không thấy người đâu nữa rồi!"
Diệp Băng Bồng đến gần xem, chỉ thấy trên sân thượng trống hoắc, đến cái bóng ma cũng
chẳng có.