Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hàn Khắc, mày muốn làm gì?”
Hành động của Hàn Khắc và những kẻ kia đã khiến Diệp Thái tức giận.
Hàn Khắc cười lạnh: “Chú Diệp à, đừng kích động chứ, hôm nay là ngày lành tháng tốt, làm
ai bị thương cũng không phải chuyện tốt lành gì, đúng không nào?” Hắn ta giơ tay ra hiệu,
mười mấy tên vệ sĩ ở phía sau đồng loạt rút thanh đao sáng lòe lòe được giắt ở thắt lưng.
Hàn Khắc tiếp tục nói: “Hôm nay tôi chỉ kiếm chuyện với thằng nhà quê này thôi, nếu mấy
người cứ nhất định đòi chen chân vào khiến tôi không vui, hề hề, tôi không ngại lôi cả ba mẹ
con các người về hết đâu.”
Ba người phụ nữ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chỉ có Diệp Thái phẫn nộ, ông ta cười
lạnh và hỏi: “Hôm nay mày dám động vào một ngón tay người nhà tao thử xem?”
“Vậy chúng ta cùng thử xem?” Hàn Khắc cười gằn, đám người cầm đao phía sau lưng cậu
ta rục rịch đòi xông lên.
Mặt Diệp Thái biến sắc.
Ông ta có tuổi rồi, bất luận thế nào cũng không đánh lại nổi nhiều người như vậy, huống hồ
đối phương còn mang theo đao kiếm, bây giờ e là báo công an cũng không kịp. Ông ta lo
lắng cho an toàn của người thân, trong lòng cảm thấy rất khó xử.
Hàn Khắc nở nụ cười châm chọc: “Hay là thế này nha, mấy người khuyên cái thằng vô dụng
kia đi, để nó xin lỗi tôi, còn các người đi chỗ khác, thế nào?”
Diệp Băng Bồng hét ầm ĩ lên: “La Thuần, anh tự gây ra phiền phức thì anh tự giải quyết đi
chứ, đừng liên lụy đến cả nhà tôi, mau xin lỗi đi!”
Tất cả mọi người nhìn về phía La Thuần.
La Thuần chầm chậm đứng lên, khàn giọng hỏi: “Ban nãy ai giơ chân đá?”
Anh vốn dĩ không phải hạng người biết nhẫn nhịn, huống hồ Hàn Khắc xúc phạm tới người
mẹ đã khuất khiến anh tức giận. Phải biết rằng, khi còn ở nước ngoài, kẻ nào chọc giận anh,
kẻ đó phải phơi thây ngoài đồng cỏ.
“Ông mày đá đấy, thì sao nào?”
Hàn Khắc đột ngột phun một ngụm nước bọt ra ngoài, vừa vặn nhổ đúng vào tấm ảnh trên
bia mộ. Hắn ta chỉ vào mũi La Thuần rồi nói: “Mày là cái thứ tạp chủng, mẹ mày cũng là cái
thứ không ra gì!”
Mười mấy người mà hắn ta dẫn theo toàn là dạng hung hãn, thích đánh nhau không biết sợ
chết, hắn ta rất yên tâm, chỉ trong thoáng chốc đã trút hết cơn giận ra ngoài.
Tất cả mọi người đều cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía La Thuần lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Tuy Đường Thiền và hai đứa con gái giận đến mức tím mặt, nhưng không ai dám hó hé gì,
chỉ sợ bị đối phương chém cho một nhát.
Diệp Thái đã tức đến mức choáng váng đầu óc, chuẩn bị tinh thần quyết sống mái với mấy
người này, đến khi ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy đôi mắt của La Thuần đỏ vằn tơ máu.
La Thuần trở tay tát hắn ta một cái, Hàn Khắc bị tát bay ra ngoài.
Khóe miệng hắn ta chảy máu, sau khi rơi xuống đất, Hàn Khắc rống lên như lợn bị chọc tiết:
“Chém chết nó đi!”
Mười mấy người ở phía sau ùa lên như ong vỡ tổ, lao về phía La Thuần.
Đôi mắt của La Thuần bắt gọn từng đường vung lối chém của đối phương, trở tay giằng
được thanh đao của một kẻ trong số đó, sau đó chém bốn nhát dao như kẻ điên, hướng về
phía đám người đang bao vây anh.
Những kẻ từ phía sau xung lên không kịp tránh, có thằng bị chém mất cánh tay, có thằng bị
chém rơi một miếng thịt, thậm chí có thằng bị gọt mất nửa cái mũi, những kẻ khác bình
thường chỉ biết chém người khác chứ nào đã nhìn thấy cảnh máu thịt của phe ta bay như
pháo hoa thế này bao giờ, sợ đến mức bĩnh ra quần, thằng nào thằng nấy quăng đao tháo
chạy thoát thân.
La Thuần phóng vọt lên, nhanh chóng chạy tới sau lưng Hàn Khắc, giơ tay túm được cổ áo
của hắn, trở tay tát cho hắn một phát.
Cú tát này khiến mặt mũi Hàn Khắc be bét, mấy cái răng theo cùng máu tươi phun cả ra
ngoài.
Thế nhưng anh vẫn không có ý định ngừng lại, một bàn tay vẫn tiếp tục tát qua tát lại như cỗ
máy. Chỉ trong thoáng chốc, đầu của Hàn Khắc đã biến thành một đống máu thịt hỗn độn,
hắn ta chẳng có sức đâu mà cầu xin nữa.
Diệp Thái nhìn thấy cảnh ấy mà thầm thấy sợ hãi, ba người phụ nữ mặt mũi trắng như tờ
giấy.
“Đủ rồi, Tiểu Thuần à, đừng đánh chết nó!” Diệp Thái lập tức lên tiếng can ngăn.
Bấy giờ La Thuần mới chịu thôi, anh lôi Hàn Khắc đi tới trước tấm bia mộ: “Lau cho sạch!”
Hàn Khắc đã sợ đến mức tè ướt quần từ bao giờ, vội vàng giơ tay lau sạch nước miếng mà
bản thân hắn vừa mới phun ra; đột nhiên, La Thuần túm tóc hắn, đập mạnh đầu vào tấm bia
mộ.
“Á!”
Ba người phụ nữ hoảng hồn thét lên, toàn thân run bần bật, cứ tưởng Hàn Khắc đã bị dập
chết luôn rồi.
Nhưng La Thuần ra tay có chừng mực, Hàn Khắc chỉ bị dập đến mức đầu óc đau như nứt
ra. Hắn ôm đầu kêu la không ngừng, trong lòng sợ đến mức kêu cha gọi mẹ, bình sinh chưa
từng thấy ai tàn bạo như thế.
La Thuần túm lấy tóc Hàn Khắc một lần nữa, nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn, dùng giọng
điệu lạnh băng mà nói: “Sau này tốt nhất đừng để tao nhìn thấy mày nữa, cút đi!”
Sau đó anh giơ chân đạp Hàn Khắc lăn lông lốc như quả hồ lô.
Hàn Khắc vội vàng dẫn đám tay chân chạy mất dạng.
Diệp Băng Dung nhìn đám người Hàn Khắc bỏ đi mà có vẻ lo lắng: “Chúng ta đắc tội Hàn
Khắc rồi, bố của anh ta nham hiểm lắm, không biết sẽ đối phó với chúng ta như thế nào
nữa!”
Đường Thiền than thở: “Nếu không phải vì hôm qua La Thuần đắc tội với nó ở yến tiệc, cũng
không đến mức xảy ra chuyện ngày hôm nay.”
“Bà tưởng rằng không chọc đến cái đám đó là được yên thân à?” Diệp Thái nhíu mày, tức
giận quát lên: “Bà nhìn thấy cái thằng súc sinh đó hôm nay ăn nói với tôi thế nào, không có
thằng bố nó chống lưng, nó dám huênh hoang cầm dao chém nhà chúng ta à? Cho dù La
Thuần không đánh nó, bố con nhà họ Hàn đấy cũng sắp bò lên đầu tôi ngồi rồi, tôi không nuốt
nổi cơn tức này!”
“Phải rồi, không không nuốt nổi, cứ để mẹ con tôi chịu tội là được rồi!” Đường Thiền tức giận
quay mặt đi chỗ khác. Thấy Diệp Thái sắp nổi cơn tam bành, Diệp Băng Dung khuyên can:
“Được rồi, đừng nói gì nữa, việc đã đến nước này, nói gì cũng vô dụng thôi, mau nghĩ cách
đối phó với sự báo thù của mấy người đó đi! Nghe nói Hàn Kim Tuyền giết người không
chớp mắt, chúng ta, chúng ta, hầy...”
Nhớ tới sự độc địa tàn ác của cha con nhà họ Hàn, sắc mặt mấy người có mặt tại đó vô
cùng khó coi, không nói năng gì, cứ như có ngọn núi đè nặng trong lòng.
La Thuần căn bản không để Hàn Khắc vào mắt, tâm trạng anh nặng nề nên tế bái mẹ xong
lập tức theo chân họ về biệt thự, chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ, nào ngờ Diệp Băng Bồng đùng
đùng xông vào phòng tắm.
Lần này cô ta mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình, có một số chỗ căn bản chẳng thể nào
che nổi, nhưng bản thân cô ta chẳng buồn để tâm, còn tỏ ra sốt ruột: “Anh làm cái gì mà
chậm chạp thế! Lề mà lề mề, nhanh lên được không!”
Trên mặt La Thuần không có biểu cảm gì, cầm khăn lau mặt.
Diệp Băng Bồng nổi giận đùng đùng: “Anh có thái độ gì đấy? Bị điếc à? Tôi nói cho anh biết,
đừng tưởng rằng anh lấy chị tôi thì anh là người của nhà họ Diệp, ở nhà tôi anh vẫn chỉ là
một người ngoài. Hôm nay anh gây ra chuyện phiền phức lớn như thế cho nhà tôi, còn mặt
dày ở đó mà ra vẻ nữa hả? Nhà chúng tôi giữ thể diện cho anh quá rồi phải không? Mau
chóng cút ra khỏi đây!”
Nói xong, cô ta vơ lấy đống chai lọ ở bên cạnh ném về phía anh.
La Thuần phản ứng nhanh nhạy, phất tay dùng khăn mặt quật lại, đống chai chai lọ lọ kia bay
hết về phía Diệp Băng Bồng, đập lên gương mặt cô ta, tạo nên không ít vết lằn đỏ trên gương
mặt trắng trẻo.
“Anh dám đánh tôi hả!” Diệp Băng Bồng tức đến mức hai mắt đỏ rực, cô ta đột nhiên gào
ầm lên: “Á! Cứu mạng với! Cứu mạng!” Vừa hét vừa xé quần áo trên người.
Cô ta căn bản không hề mặc gì bên trong, còn tự tay xé đồ như vậy, có bao nhiêu “cảnh đẹp”
lồ lộ ra hết, đẹp đẽ vô cùng, La Thuần bất giác sững sờ ra đó.
Tiếng hét của cô ta rất hiệu quả, vợ chồng Diệp Thái và Diệp Băng Dung nhanh chóng chạy
tới, nhìn vào cảnh hỗn độn trong phòng tắm, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Băng Bồng hai mắt rơm rớm, ôm lấy chiếc áo đã bị xé tan nát của mình, nghẹn ngào
nói: “Là tên khốn nạn này, anh ta, anh ta bắt nạt con!”