Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong đống bí tịch mà Hải Lão Thanh lấy trộm có một môn pháp môn luyện thân thể gọi là "
Chàng Thiên quyết", là môn pháp luyện thân thể mà tông phái Xích Diễm đoạt lấy từ Hùng
tộc, nhưng yêu cầu nghiêm khắc, con người chưa ai luyện thành, cho nên bị tông phái Xích
Diễm ném vào một góc phủ bụi.
Vừa vặn Hải Lão Thanh cái gì cũng trộm, đánh cắp luôn cả quyển bí tịch này.
“Chỉ là phương pháp luyện thân thể của môn võ này yêu cầu nghiêm khắc, không biết anh có
đủ kiên trì không, nếu trong quá trình không kiên trì được, có thể sẽ biến thành tàn phế."
Đây là điểm duy nhất mà La Thuần lo lắng.
"Tôi có thể kiên trì!"
Lý Thanh Lôi trả lời không hề do dự, anh ta không biết đã chịu bao nhiêu khổ sở vì luyện võ,
đau khổ nhất không phải là những tàn phá trên cơ thể, mà là đi đường vòng đi một cách thật
sự chua xót.
"Được!" La Thuần ngồi xếp bằng xuống nói: "Trước tiên tôi truyền cho anh toàn bộ phần
khẩu quyết, trước khi luyện tập bí quyết luyện thân thể này, phải mất một ngày làm tốt chuẩn
bị."
Một ngày sau đó, La Thuần trừ truyền dạy khẩu quyết ra, còn đặc biệt pha chế thuốc nước
cho anh ta ngâm, ngày hôm sau mới chính thức bắt đầu.
Cùng trong ngày hôm đó, toàn thể ba gia tộc lớn cũng cũng rút khỏi Hà Đông, chuyển hết
toàn bộ biệt thự có tiếng, cổ phiếu, đất đai sở hữu, tài khoản... xuống dưới tên của nhà họ
Diệp.
Toàn bộ bốn người nhà họ Diệp và Đường Nhã Hân bắt đầu hành động, chỉ có nghiệm thu
cũng mất cả ngày, tiếp theo còn phải điều tra rõ ràng thay đổi cơ cấu các xí nghiệp, bận tối
mày tối mặt.
Nhà họ Diệp trở thành xí nhiệp lớn nhất Hà Đông, thế lực mạnh mẽ trước giờ chưa từng có.
Lúc hoàng hôn, Lý Thanh Lôi ngồi xếp bằng trên sân thượng, La Thuần đứng phía sau anh
ta, hai tay ấn lên đỉnh đầu anh ta nói: "Chuẩn bị xong chưa, nếu trong quá trình không kiên trì
được, phải lập tức hô dừng, tôi sẽ cố sức thu tay về sớm, cho anh bị thương nhẹ một chút."
"Vâng!" Lý Thanh Lôi đáp một tiếng, trong lòng lại quyết định dù có đau chết cũng không kêu
dừng, không thành công thì thành nhân, nếu như biến thành tàn phế, cũng tình nguyện đi tìm
cái chết.
La Thần hít sâu một hơi, bắt đầu vận khí.
"Chàng Thiên Quyết" này bước đầu tiên phải tiến hành Hỏa luyện, nhưng Hỏa luyện quá mức
nguy hiểm, vậy nên La Thuần trực tiếp tiến hành bước thứ hai Lôi luyện, vừa vặn chân khí
của anh và lôi điện hòa làm một, thông qua chân khí của bản thân giúp anh ta tôi luyện thân
thể, cũng có thể được đến hiệu quả giống nhau, hơn nữa an toàn hơn không biết bao nhiêu
lần so với việc Hùng tộc trực tiếp đứng trên đỉnh núi chịu sét đánh.
Chân khí truyền qua từ đỉnh đầu Lý Thanh Lôi, La Thuần gắng sức khống chế chân khí di
chuyển ở bề mặt cơ thể anh ta, không làm bị thương đến máu huyết kinh mạch.
Nhưng mà mặc dù vậy, chân khí lôi điện của anh không phải người bình thường có thể chịu
được, qua một vòng, Lý Thanh Lôi đã đau đến mức mặt mày biến dạng, đầu đầy mồ hôi,
nhưng anh ta vẫn cắn chặt hàm răng, không thốt ra một tiếng.
Theo chân khí của La Thần di chuyển từng vòng ở bề mặt cơ thể anh ta, cơ thể Lý Thanh Lôi
bắt đầu co giật, từng nơi trên bề mặt cơ thể cũng bị lôi điện đánh đến máu thịt nứt ra, hô hấp
cũng bắt đầu trở nên nặng nề, cuối cùng thật sự không chịu nổi nỗi đau đớn như kim châm
này, mở miệng kêu thảm.
"Kiên trì được nữa không?" La Thần hỏi.
"Kiên trì được!" Lý Thanh Lôi gần như rống ra tiếng.
Diệp Băng Dung xử lý xong việc quay trở về phía dưới sân, nhìn ánh chớp lốp ba lốp bốp
trên người Lý Thanh Lôi, hoảng sợ, vội chạy lên sân thượng nhìn, thấy da dẻ toàn thân anh
ta đen thui, máu tươi đầm đìa, quả là vô cùng thê thảm.
Cô cũng nghe thấy La Thuần nói hôm nay phải luyện công cùng Lý Thanh Lôi, lại không ngờ
đến phương pháp luyện tập này, mắt thấy Lý Thanh Lôi cũng bắt đầu trợn mắt, cô vội vã nói:
"Không thể tiếp tục nữa, sẽ xảy ra án mạng đó!"
"Không, tôi có thể kiên trì được!" Lý Thanh Lôi chắn chặt hàm răng, phun ra mấy chữ từ kẽ
răng.
Diệp Băng Dung nghĩ đến điều gì, tiến lên ngồi đối diện với Lý Thanh Lôi nói: "Cậu niệm chú
theo tôi, có thể khiến cậu giảm bớt đau khổ, Nam Mô Hát La Đát Na Đa La Dạ Da, Nam Mô A
Li Da..."
Lý Thanh Lôi lập tức đọc theo cô, có lẽ là tác dụng chuyển dời sự chú ý, Lý Thanh Lôi dần
dần cảm thấy đau đớn trên thân thể hình như không mạnh mẽ thế nữa, cuối cùng anh ta
không niệm chú nữa, chỉ nghe thấy giọng nói vui tai dễ nghe của Diệp Băng Dung đánh thẳng
vào linh hồn, khiến lòng dạ anh ta sáng sủa hẳn lên.
Tuy cơ thể thể vẫn đau đớn như thế, nhưng dường như linh hồn anh ta đã thoát ly khỏi cơ
thể, cho dù có đau vẫn có thể chịu được.
Trong lòng La Thuần kinh ngạc, tiếp tục thúc giục chân khí, sau một trăm lẻ tám vòng rèn
luyện, Miệng vết thương của Lý Thanh Lôi bắt đầu khép lại dưới sự điều trị của chân khí, La
Thuần dùng phương pháp vận khí nhu hòa, điều dưỡng khôi phục da thịt của anh ta, lại qua
môt trăm lẻ tám vòng, vết thương của anh ta đã hoàn toàn lành lại.
La Thần thở ra một hơi dài, mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, chân khí của anh tổn hao hết sức
nghiêm trọng, lập tức nhìn bầu trời sao ở phía xa, bắt đầu khôi phục chân khí.
Diệp Băng Dung lặng lẽ xuống nhà, tiếp tục xử lý việc.
Sau khi La Thần hồi phục xong đã là nửa đêm, Lý Thanh Lôi lao đi tắm, rửa sạch toàn bộ vết
tích màu đen trên người, phát hiện da dẻ bóng loáng không ít.
"Phần Lôi luyện này phải luyện đến khi làn da như sắt thép mới coi là có chút thành tựu,
chúng ta tiếp tục!"
Sau khi La Thuần hồi phục, tiếp tục lặp lại quá trình vừa nãy, lần này Lý Thanh Lôi đã có kinh
nghiệm, tuy không có Diệp Băng Dung niệm chú ở bên cạnh, nhưng vẫn kiên trì được như
trước.
Lúc sáng sơm, La Thuần thu lại công lực, Lý Thanh Lôi mở mắt, hét lớn một tiếng, hai nắm
đấm nện xuống mặt đất.
Gạch men răng rắc một tiếng nứt ra mấy khe hở.
Trong mắt La Thuần lộ ra vui mừng, gật đầu nói: "Ít nhất cũng đã tìm được đúng đường, kiên
trì luyện tập, không mất bao lâu, ngay cả tông sư Thiên Cảnh không không phải là đối thủ của
anh!"
"Cám ơn sư phụ!" Lý Thanh Lôi quỳ một chân xuống, ôm quyền hành lễ, công sức một buổi
tối này, tiến bộ gấp trăm lần so với ba năm anh ta tìm thầy học nghệ.
"Đây đều là công lao anh tự mình kiên trì!" La Thuần đã nhận thấy được sự kiên nghị của Lý
Thanh Lôi, nếu như là người bình thường chắc chắn không chống đỡ được.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, La Thuần đã viết chiến thư, đặc biệt cho người đưa đến võ quán
Huyền Vũ, khiêu chiến quán chủ Tống Đông.
Tin tức này đã làm chấn động cả Hà Đông Hà Tây, cho dù trong giới võ thuật hay tầng lớp
bình dân, danh tiếng của Tống Đông dường như đã truyền khắp Hà Đông Hà Tây, đệ tử võ
quán Huyền Vũ của ông ta lại có ba ngàn người, thế lực lớn đến dọa người.
Đối với bọn họ mà nói La Thuần vô cùng xa lạ. Đặc biệt sau khi có người nghe nói anh chỉ là
một người trẻ tuổi, lập tức dè bỉu, đều tưởng lại có một tên nhóc không biết trời cao đất dày
đi tìm chết.
Buổi trưa La Thuần chuẩn bị đơn giản, định một mình đến võ quán Huyền Vũ khiêu chiến, Lý
Thanh Lôi ở lại trấn giữ Hà Đông, tránh cho Tống Đông sử dụng quỷ kế.
Từ đây đi Hà Tây chỉ có ba trăm kilomet, La Thuần lười lái xe, khiêm tốn ngồi tàu hỏa.
Cũng may bây giờ phông phải là giờ cao điểm, trên tàu hỏa không đông người, tìm cho mình
chỗ ngồi ngồi xuống. Anh phát hiện bên cạnh chỉ có một thiếu niên thân hình gầy đét, sắc
mặt cậu ủ dột, lúc xoay đầu nhìn La Thuần, loại ánh mắt đó dường như muốn ăn tươi nuốt
sống anh vậy.
La Thuần có chút kinh ngạc, rốt cuộc trên người cậu thiếu niên này có huyết hải thâm thù gì
mà nhìn người bình thường với ánh mắt căm thù như vậy.
Anh nhìn một cái cũng chẳng để ý nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Không bao lâu sau mọi người bắt đầu lục tục lên tàu hỏa, La Thuần mơ hồ cảm thấy có
người tiến đến gần trước mặt, anh nhìn nhìn xuyên qua mí mắt, thấy một cô bé bảy tám tuổi
đứng trước mặt, khuôn mặt cô bé cách mình không quá mười centimet, đôi mắt to chớp
chớp không ngừng đánh giá anh.
Một cánh tay vươn đến từ phía sau nắm lấy cổ áo cô bé, nhỏ giọng trách mắng: "Đừng nhìn
chằm chằm người khác như vậy, không lịch sự!"
La Thuần giương mắt nhìn, trước mắt không khỏi sáng ngời.
Đứng trước mặt là một cô gái đẹp mười tám mười chín tuổi, tóc tết buộc vổng, gương mặt
vô cùng thanh thuần, nhưng trên người mặc toàn là hàng hiệu, vừa nhìn liền biết không phải
người bình thường, người thiếu nữ này dáng vẻ vô cùng cao quý, hai người này không phải
là người hay đi tàu hỏa.