Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
La Thuần cười ha ha, nhưng trông khuôn mặt anh không hề vui vẻ gì: "Hàn Khắc, trước mặt
người anh em của anh, để mười bảy người thay phiên hãm hiếp Tiểu Lâm, em thấy thế nào?
Khó khăn lắm hai vợ chồng bọn họ mới được yên ổn, định về nông thôn trải qua những
tháng ngày bình yên, nhưng Hàn Khắc hoàn toàn không cho họ một con đường sống, em
thấy thế nào? Nếu có một ngày em cũng gặp phải chuyện giống như Tiểu Lâm, em còn cho
rằng những người đó vô tội chứ? Hắn thong dong tự tại bao năm, từng hại bao nhiêu người,
em phải biết rõ hơn tôi chứ! Hắn xấu xa độc ác chẳng ai quản được, thì anh sẽ quản. Không
có ai dám đắc tội Hàn Kim Tuyền, vậy cứ để anh. Cho dù phải chết, anh cũng không bao giờ
hối hận!"
Đối mặt với sự thẳng thắn mạnh mẽ của anh, Diệp Băng Dung vô cùng sợ hãi. Ngẫm nghĩ
một hồi lâu, cô mới thở dài, nhét tờ chi phiếu vào túi áo La Thuần: "Thế anh càng không thể
bị bắt, tôi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho anh rồi, anh mau đi đi."
Lúc này tiếng loa radio vang lên: "... Hiện trường không hề sót lại manh mối hay dấu vân tay
nào. Thiết bị giám sát đã bị ngắt điện từ trước, không thể tìm kiếm được gì. Cảnh sát kết
luận rằng người hành hung rất biết cách ngăn cản điều tra, vụ án rơi vào cục diện bế tắc..."
La Thuần lạnh nhạt lên tiếng: "Nhà Trắng anh còn thoải mái ra vào được, mấy người này thì
tra ra cái gì? Mọi việc đều cần chứng cứ. Em ngẫm xem, đây là xã hội pháp trị, không ai có
thể bắt được anh."
Diệp Băng Dung ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên cảm giác suốt bao nhiêu năm, cô chẳng hề
biết gì về người đàn ông này.
Khi đang nói chuyện, xe đã đến trước cửa cục dân chính.
"Đến rồi, xuống xe thôi!"
La Thuần xuống xe trước. Anh tiến thẳng về phía cục dân chính, Diệp Băng Dung đi theo
phía sau, tràn ngập tâm sự.
Cũng không có nhiều người tới ly hôn, trong phòng khá là vắng vẻ. Nhân viên làm việc là một
bác gái. Bà ta nhìn hai người một lúc, lại nhìn Diệp Băng Dung kỹ hơn một chút, mới hỏi: "Có
chuyện gì nào? Vợ đẹp thế này mà muốn ly dị à? Nói thật, bác làm việc ở đây nhiều năm lắm
rồi, nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như vợ cháu đâu. Cháu nên quý trọng con bé, bác khuyên
thật lòng đấy."
La Thuần khổ sở bật cười thành tiếng, ký tên của mình, rồi ấn dấu tay.
Diệp Băng Dung thoáng do dự, thẫn thờ cầm bút. Đúng lúc, điện thoại chợt đổ chuông. Cô
bắt máy, nghe xong, sắc mặt cô tái mét. Cô đứng bật dậy, nói: "Con sẽ về ngay!" Nói xong cô
cúp máy, kết quả vì tay quá run, cô làm rơi điện thoại xuống đất.
La Thuần vội nhặt điện thoại di động lên, hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
"Băng Bồng bị bắt cóc rồi." Diệp Băng Dung sợ hãi đến mức lạc giọng, nước mắt chảy dài,
"Làm sao bây giờ..."
"Em đừng hoảng!" La Thuần cầm túi của cô, kéo cô đi ra ngoài cửa, "Chuyện xảy ra khi nào?
Có đầu mối liên quan gì không?"
"Tôi không biết... Đêm qua con bé không về nhà, hình như là đám bạn kia của nó... Tôi không
chắc nữa. Bố tôi nói trước mười hai giờ không lấy ra được ba trăm triệu thì bọ họ sẽ giết
chết con tin." Diệp Băng Dung hoang mang lo sợ, đầu óc rối loạn.
"Chỉ cần tiền thì không đáng lo." La Thuần yên lòng, nếu là Hàn Kim Tuyền trả thù bắt cóc
Diệp Băng Bồng, thì lão ta sẽ không chỉ muốn tiền chuộc. Anh xem đồng hồ, còn mấy tiếng
nữa mới đến mười hai giờ, thế là anh nhét Diệp Băng Dung vào trong xe: "Về nhà trước rồi
tính tiếp."
"Hay chúng ta báo cảnh sát đi." Trên xe, mặt Diệp Băng Dung trắng bệch, lo lắng sợ hãi, tựa
như con ruồi không đầu đánh mất phương hướng.
La Thuần thầm nghĩ nếu mình xảy ra chuyện, chẳng biết cô ấy có quan tâm mình như thế
không? Ý nghĩ này chợt lóe lên, anh đưa cho cô chai nước khoáng: "Uống nước lạnh rồi bình
tĩnh lại, trước mười hai giờ chắc chắn Diệp Băng Bồng không có chuyện gì. Anh từng xử lý
rất nhiều vụ bắt cóc giống như thế này, chỉ cần đưa tiền là được. Nếu không yên lòng thì tiện
tay cho chúng mấy phát đạn. Em đừng lo, không sao cả đâu."
"Thật chứ?" Cuối cùng trong mắt Diệp Băng Dung cũng lóe lên hào quang, nhìn La Thuần
bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
La Thuần đối diện với ánh mắt của cô, trái tim mềm nhũn, duỗi tay nắm tay cô nói: "Dĩ
nhiên!" Diệp Băng Dung thấy bàn tay lạnh lẽo của mình như đã lấy lại độ ấm, tựa như con
thuyền nhỏ lênh đênh đã tìm được bến đỗ. Cô rơi nước mắt nói: "Cảm ơn anh, cảm ơn
anh."
Biết La Thuần từng ra trận từng đánh giặc, chắc rằng chỉ có thể dựa vào anh để giải quyết
loại chuyện này.
Giây phút này, cô cảm giác mình rất cần người đàn ông này. Cô thầm thề trong lòng, chỉ cần
em gái được an toàn, cô không ly hôn cũng được.
Rất nhanh, họ đã về đến trước cửa biệt thự. Hai người vừa xuống xe đã nghe thấy tiếng
khóc lóc ầm ĩ vang lên từ trong nhà. Vào cửa, chỉ thấy Đường Thiền che mặt ngồi ở trên ghế
sopha, khóc không ngừng được: "Đều tại ông! Nếu bình thương ông quan tâm đến con gái
mình, thì nó sẽ bị bắt cóc chắc?"
Diệp Thái mắng: "Chứ không phải tại bà nuông chiều nó hả? Tôi đánh nó bao nhiêu lần, nó
vẫn không chịu nhớ đòn, ngày nào cũng đàn đúm với một đám hư hỏng. Giờ thì hay rồi đấy,
bị bắt cóc rồi đấy, cho nó nhớ đời đi!"
"Tôi mặc kệ, tôi chỉ cần con gái của tôi!" Đường Thiền khóc sướt mướt, ai nó gì cũng không
nghe lọt.
La Thuần lắc đầu, hỏi: "Chú chuẩn bị tiền xong chưa? Có định báo cảnh sát không?"
Nhìn thấy La Thuần, Diệp Thái mới lấy lại bình tĩnh, đáp: "Vẫn đang chuẩn bị. Ba trăm triệu
không phải là số tiền nhỏ. Chú cũng không dám báo cảnh sát, sợ Hàn Kim Tuyền nhân cơ
hội làm chuyện xấu. Tí nữa một mình chú sẽ cầm cả tiền và thuốc nổ đi. Nếu bọn chúng dám
đụng vào con gái chú, chú liều chết với chúng!"
Diệp Thái cũng xuất thân quân nhân, tính tình cừng cỏi mạnh mẽ, hoàn toàn có thể làm ra
loại chuyện này. La Thuần khẽ cười đáp: "Không cần phải thể đâu ạ. Chú đưa tiền là được,
những chuyện còn lại cứ giao cho cháu, cháu bảo đảm sẽ đưa Diệp Băng Bồng quay về an
toàn."
Đến mười một giờ, tiền đã được gom đủ về biệt thự Diệp gia, nhét đầu cả chiếc xe vận tải
nhỏ.
Chuẩn bị xong tiền mặt, Diệp Thái nhìn vợ và con gái, ánh mắt ông ta rất phức tạp. Ông ta
xoa đầu Diệp Băng Dung nói: "Nếu bố không quay về, con phải chăm sóc mẹ con thật tốt
đấy."
Diệp Băng Dung suýt thì bật khóc, lắc đầu nói: "Không, con muốn mọi người trở về bình an."
Diệp Thái thở dài, quay lưng đi về phía chiếc xe vận tải nhỏ. Ông chỉ có thể tự lái xe đến đưa
tiền.
La Thuần cũng lên một chiếc xe khác, chuẩn bị bám theo ở phía sau.
Trước khi anh đi, Diệp Băng Dung bỗng gục lên cửa sổ xe, hai mắt sưng đỏ, có vẻ muốn nói
lại thôi. Cô cắn đôi môi một lúc mới lên tiếng: "Anh hãy bảo vệ tốt bản thân, nếu thật sự
không ổn thì anh đừng xen vào."
Đường Thiền đứng ở bên cạnh tỏ vẻ cầu xin: "Tiểu Thuần, cậu phải cứu Băng Bồng về bằng
được đấy."
"Cô làm sẵn cơm đi, cháu và mọi người sẽ về sớm thôi." La Thuần mỉm cười, đạp chân ga,
bám theo phía sau xe của Diệp Thái với một khoảng cách nhất định.
Trong suy nghĩ của anh, chuyện này chẳng hề nghiêm trọng. Nếu so với đám sâu mọt không
sợ chết ở Trung Đông, đám tội phạm ở trong nước chẳng khác gì lũ côn đồ trộm cắp vớ
vẩn.
Phía trước, xe của Diệp Thái dần lái đến vùng ngoại thành. Xe cộ trên đường càng ngày
càng thưa thớt. La Thuần không cần theo quá sát, thị lực của anh rất tốt, vẫn luôn giữ vững
khoảng cách hơn hai cây số. Như thế thì đối phương có nằm mơ cũng không nhận ra có
người bám theo.
Một lúc sau, có một chiếc xe tải màu đen cản đường, ép xe của Diệp Thái phải dừng lại. Mấy
kẻ đeo mặt nạ xuống xe, cảnh giác nhìn quanh mấy lượt, hoàn toàn không trông thấy xe của
La Thuần.
Những người kia cầm súng áp giải Diệp Thái đi lên chiếc xe khác, sau đó lái chiếc xe vận tải
nhỏ chứa tiền đi khỏi.