Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Cái gì!” Đường Thiền nghe thế, đầu óc lập tức trống rỗng. Bà ta vô cùng tức giận, chỉ vào La Thuần rồi mắng: “Mày là đồ súc sinh lòng lang dạ thú, uổng công Diệp gia bọn tao cưu mang mày, còn gả con gái cho mày! Không ngờ ngay sau ngày cưới mày đã làm ra chuyện này! Rốt cục thì mày có còn là con người nữa không?”
“Băng Bồng đừng sợ, có mẹ ở đây, không ai làm gì được con hết!”
Đường Thiền ôm Diệp Băng Bồng an ủi, sau đó chỉ thẳng mặt Diệp Thái mắng to: “Đều tại ông! Ông xem thử mình đã chứa chấp loại người gì? Sao ông lại dẫn loại người khốn nạn như thế về nhà hả?”
Dứt lời bà ta lại quay sang sỉ vả La Thuần: “Còn mày nữa, dám làm chuyện này, mày không thấy xấu hổ với cha mẹ đã chết của mày ư? Họ dạy dỗ mày thế nào? Mày là cái đồ có người nuôi mà không có người dạy!”
Mặt La Thuần tái nhợt, khóe mắt giật giật.
“Bà câm miệng cho tôi!” Diệp Thái quát lên, sắc mặt xanh mét, ra điều răn dạy Đường Thiền: “Bà là người có ăn có học, sao có thể thốt ra những lời như thế?”
Đường Thiền mắng: “Tôi nói vậy thì sao, tôi nói sai chỗ nào à? Vừa kết hôn hôm trước, hôm sau đã hãm hϊế͙p͙ cô em vợ của mình! Đấy là chuyện mà con người sẽ làm sao?”
La Thuần nghe bà ta mắng cha mẹ mình, thì tức giận vô cùng. Anh tỏ vẻ lạnh lùng, cười nói: “Cô Đường nói đúng. Diệp Băng Bồng có người dạy có người nuôi. Cô thử hỏi cô ta xem vừa nãy xảy ra chuyện gì!”
Diệp Băng Bồng dẫm chân, kêu khóc: “Chính anh, vừa nãy anh xé quần áo của tôi, sờ mó cơ thể tôi, lại còn… Làm rất nhiều chuyện ghê tởm khác, khiến tôi không thể nói ra được… Hu hu hu… Tôi không muốn sống nữa!”
La Thuần tức đến mức bật cười, lắc đầu nói: “Diệp Băng Bồng, cô như thế nào tự cô rõ. La Thuần tôi dù phải bao gái cũng sẽ không đụng vào một đầu ngón tay của cô.”
“Anh có ý gì!”
Biểu cảm trêи mặt Đường Thiền thay đổi, cả giận nói: “Cái thằng họ La này, hôm nay mày phải nói cho rõ ràng, con gái của tao làm sao? Dù nó thiếu sót đến mấy, vẫn hơn mày gấp trăm gấp ngàn lần! Mày nghĩ mày là ai? Từ lâu tao đã nghe nói rằng những kẻ đi lính đều rất thô bỉ, chuyện gì cũng dám làm. Bây giờ mày còn dám sỉ nhục Băng Bồng! Nhà tao đúng là mắt mù, mới đi nuôi lớn loại người như mày!”
“Phải đấy!” Diệp Băng Bồng khóc lóc nói: “Loại cầm thú này không hề xứng với chị con. Mẹ mau đuổi anh ta đi, đừng cho anh ta bước vào cửa nhà chúng ta nữa! Cút đi! Cút khỏi đây mau!”
Vốn dĩ Diệp Băng Dung chẳng thiết tha gì cuộc hôn nhân này. Mặc kệ là thật hay giả, cô chỉ muốn sớm chấm dứt. Diệp Băng Dung lạnh lùng nói: “Anh muốn tự giác cút khỏi đây, hay để tôi giúp anh báo cảnh sát?”
La Thuần nghe cô nói thế thì trái tim hoàn toàn nguội lạnh, một chút tình cảm dành cho Diệp Băng Dung cũng hóa thành hư ảo. Anh cười nhạt nói: “Tôi sẽ đi, nhưng phải làm rõ chuyện này trước. Nếu như La Thuần tôi muốn làm chuyện xấu, thì các người sẽ chẳng bao giờ bắt được nhược điểm của tôi. Ngoài ra, Diệp Băng Bồng là người thế nào, chính mấy người hiểu rõ. Các người tự hỏi lòng mình xem, từ nhỏ đến lớn cô ta đã lừa gạt các người bao nhiêu lần? Cô ta từng bày ra bao nhiêu âm mưu quỷ kế? Chẳng qua cô ta là người thân của các người, thế nên mới thiên vị cô ta hơn. Còn tôi, thì chỉ là người ngoài.”
Lời anh nói ra khiến tất cả đều lặng thinh. Cẩn thận suy nghĩ, dường như chuyện này có rất nhiều lỗ hổng.
Cuối cùng La Thuần liếc nhìn Diệp Băng Bồng, nói: “Còn cô nữa. Hồi nhỏ, lúc đi học, cô gọi người đến đánh tôi, tất cả tiền tiêu vặt bố cô cho tôi đều bị cô cướp. Cô nói tôi không xứng được tiêu tiền, tôi cũng thấy thế thật. Cô cướp được tiền liền đi thuê phòng. Mười lăm tuổi đã quan hệ thể xác với người ta. Lên cấp ba còn từng phá thai. Đến bây giờ, cô vẫn qua lại với mấy tên lông bông. Nay ngủ tên này, mai ngủ tên kia. Cô nghe cho rõ! Dù La Thuần tôi có khốn nạn đến mấy, cũng sẽ không bao giờ đụng vào cô. Bởi vì cô quá bẩn!”
“Anh… Anh…” Mặt mũi Diệp Băng Bồng trắng bệch, không ngờ La Thuần lại biết những chuyện này.
Đường Thiền vừa sợ vừa giận, nhìn chằm chằm Diệp Băng Bồng hỏi: “Những điều nó nói có phải thật không?”
Diệp Băng Bồng bối rối đáp: “Không phải, anh ta, anh ta bịa đặt, mẹ đừng tin anh ta!”
Nói ra hết những chuyện này, La Thuần đã cảm thấy bình tĩnh lại. Anh đeo đồng hồ lên tay, nhìn Diệp Băng Dung nói: “Tự anh sẽ đi, nhưng anh vẫn còn mấy lời muốn nói. Anh thích em từ nhỏ. Chúng ta đã ở bên nhau một thời gian dài, thế nên anh cho rằng em cũng thích anh. Nhưng bây giờ anh biết anh sai rồi. Nếu ngay cả thủ đoạn ti tiện như thế em cũng làm được, thì chắc chắn em không có chút tình cảm gì với anh. Ngày mai chúng ta hãy đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Tạm biệt!”
Sau khi nói xong, anh quay đầu bước ra khỏi cửa.
Diệp Băng Dung tái mặt, đầu óc loạn thành một đống.
“Tiểu Thuần, cháu chờ chút đã!” Diệp Thái vội vàng gọi La Thuần lại.
La Thuần cười khổ, lắc đầu nói: “Chú Diệp, chú phải biết rằng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Băng Dung ở bên cháu thì chỉ có khổ sở thôi. Cô ấy có cuộc sống và khát vọng của riêng mình. Cháu và cô ấy thật sự không hợp để dành cho nhau.”
“Hôm nay đã muộn rồi, nếu cháu muốn đi thì đợi ngày mai được không?”
Diệp Thái ra vẻ rất khẩn thiết, La Thuần không muốn khiến ông ta tổn thương, nên đành gật đầu, xoay người đi lên lầu. Anh không thể vào phòng ngủ của Diệp Băng Dung, thế là anh đành lên sân thượng luyện võ.
Đợi La Thuần đi rồi, sắc mặt Diệp Thái lập tức trầm xuống, nói với ba người phụ nữ ở phía sau: “Tất cả đi theo tôi!”
Ở nhà, Diệp Thái là người có tiếng nói tuyệt đối. Ông ta tức giận, khiến ba người phụ nữ đều không dám ho he một lời, ngoan ngoãn đến phòng khách theo ông ta. Diệp Thái trở tay tung một cái tát, khiến Diệp Băng Bồng ngã nhào xuống đất, thế rồi ông ta nổi giận quát mắng: “Mày là đồ không biết xấu hổ! Rốt cục thì mày đã làm bao nhiêu chuyện hại người rồi hả?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");