Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Long Vương Trở Lại
  3. Chương 16-20
Trước /313 Sau

Long Vương Trở Lại

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 15: Hắc long

"Là tôi."

Chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng lại nghe như tiếng sấm vang vọng ở bên tai mọi người trong hội trường, làm cho đầu bọn họ trống rỗng, thần xiêu phách lạc.

Ngay cả Tiêu Chiến trên đài đấu giá cũng sửng sốt.

Ông ta là phó thống soái Tây Cảnh, cùng Tiêu Dao Vương Tây Cảnh nam chinh bách chiến, nhưng ông cũng bị tiếng hét của Giang Thần làm cho choáng váng, trong nháy mắt ông ta không kịp phản ứng lại.

Chờ đến khi ông ta hoàn hồn thì đã nhìn thấy một người đàn ông đi vào. Trên mặt người này đeo mặt nạ quỷ màu đen, trên người tỏa ra sự lạnh lùng.

Sự lạnh lùng đó dường như đã làm cho nhiệt độ toàn bộ hội trường giảm xuống vài độ.

"Là anh ta?"

“Là người đeo mặt quỷ đã giết Tiêu Biệt Hạc!”

Mọi người ở bên trong hội trường nhao nhao hết cả lên, thấy Giang Thần đi tới, bọn họ đều bị dọa đến mức xanh hết mặt mày.

Nửa tháng trước, cánh tay của Tiêu Bân bị bẻ gãy, đầu Tiêu Biệt Hạc thì bị chém lìa, cảnh tượng cả cơ thể ngã xuống vũng máu lại hiện ra trong đầu mọi người.

"Là anh?" Sắc mặt Tiêu Chiến cũng trầm xuống.

Trong video giám sát của nhà họ Tiêu, ông ta đã nhìn thấy người đeo mặt nạ quỷ này, anh ta là người này đã giết bố ông ta.

"Nghiệt chủng còn sót lại của nhà họ Giang?" Tiêu Chiến gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thần đang đi tới. Mặc dù ông ta là phó thống soái Tây Cảnh, thân kinh bách chiến, nhưng ông ta vẫn cảm nhận được được một luồng sát khí của Tiêu Nhiên trên cơ thể người này.

Giang Thần đeo mặt nạ quỷ đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt với hai con ngươi đỏ như máu.

Còn Tiểu Hắc đi theo phía sau, khi nhìn thấy Đường Sở Sở trên đài đấu giá đang hấp hối, mặt đầy máu thì tim cũng giật thót một cái.

Cậu ta biết rằng ngày hôm nay nơi này sẽ máu chảy thành sông.

Cậu ta đã đi theo Giang Thần nhiều năm, biết rõ tính tình của Giang Thần. Người Giang Thần quan tâm nhất, chính là anh em cùng anh vào sinh ra tử.

Ngoài ra, còn có cả ân nhân cứu mạng, người mà anh vẫn nhớ mãi không quên kia, thiếu nữ đã kéo anh ra khỏi biển lửa.

Vì Đường Sở Sở, anh chấp nhận buông bỏ vinh quang tối cao vô thượng.

Nếu như lựa chọn không từ bỏ, với quyền uy của anh, tương lai nhất định có thể trở thành người đứng đầu Ngũ Đại Soái.

Hiện tại, Tiêu Chiến lại dám làm như thế với Đường Sở Sở.

Rồng có vảy ngược, chạm vào tất phải chết!

Vảy ngược của Giang Thần chính là Đường Sở Sở!

Tiêu Chiến phải chết, không ai có thể cứu được ông ta!

Cho dù Tiêu Dao Vương có đích thân đến đây, nếu dám ngăn cản, Tiêu Dao Vương cũng sẽ phải chết!

Cả một hội trường lớn rơi vào trạng thái yên tĩnh. Giang Thần đứng đối diện với Tiêu Chiến.

Dưới khí thế đáng sợ này, một phó thống soái thân kinh bách chiến như Tiêu Chiến vẫn cảm thấy hơi sợ hãi, trên trán ông ta chảy mồ hôi như mưa.

Giang Thần đưa tay ra sau lưng, lấy ra một sợi dây thép nhỏ. Anh siết chặt sợi dây thép gai do ngân châm hội tụ thành, dưới không ít ánh mắt nhìn chăm chú, từ từ đi về phía đài đấu giá.

Bịch, bịch, bịch!

Giày da tiếp xúc với mặt đất, tạo ra một âm thanh rất có nhịp điệu.

Tim của mọi người trong hội trường run lên theo mỗi một bước đi của anh. Đi hết đoạn đường đó giống như có một trận động đất, một vài cái bàn ghế run lên. "Hắc, Hắc..."

Tiêu Chiến nhìn thấy dây thép nhỏ được tạo thành từ ngân châm trong tay Giang Thần thì trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Ông ta nhớ tới một người, trong cả cái thiên hạ này, người có thể dùng ngân châm tạo thành dây thép để làm vũ khí chỉ có một người mà thôi!

Phù!

Giang Thần bắt đầu ra tay, dây thép trong tay anh lập tức phân tán, biến thành từng sợi ngân châm bắn ra ngoài, bắn vào mi tâm Tiêu Chiến một cách chuẩn xác, sau đó ngân châm lại bay trở về, hội tụ thành một sợi dây nhỏ một lần nữa. Trên dây thép gai vẫn còn dính vết máu.

Tiêu Chiến chỉ kịp nói ra một chữ hắc.

Đến khi chết ông ta vẫn không thể nói ra cả hai chữ đó.

Nhưng vào giây khắc đi đời, ông ta hối hận!

Khi nhìn video giám sát, ông ta đã thấy dây thép gai của Giang Thần, nhưng khoảng cách quá xa làm ông ta không thể thấy rõ ràng!

Nếu như thấy rõ, cho dù cho ông ta mười lá gan, ông ta cũng không dám kiếm chuyện với Đường Sở Sở!

Đây chính là Hắc Long!

Hắc Long danh chấn Nam Hoang, là một trong năm đại soái, tiếng tăm ngang với cấp trên của ông ta!

Nhưng hắn biết, mặc dù ngang hàng, nhưng mười Tiêu Dao Vương cộng lại cũng không thể địch lại một Hắc Long!

Dưới ánh mắt hoảng sợ của không ít người, Tiêu Chiến chậm rãi ngã xuống, không phát ra bất kỳ tiếng kêu đau đớn nào.

Đường Sở Sở nằm trên đài đấu giá.

Trong lúc hoảng hốt, cô nhìn thấy một khuôn mặt đeo mặt nạ quỷ.

Chủ nhân của mặt nạ quỷ từng bước đi về phía cô, cô muốn nhìn cho rõ ràng, ghi nhớ tấm mặt nạ này, nhưng cô lại bị mất quá nhiều máu, đầu óc choáng váng mà ngất đi.

Trước khi ngất xỉu, cô cảm nhận được có một bàn tay mạnh mẽ để bế mình lên.

"Không tha cho bất kỳ một quân Tây Cảnh nào, người nhà họ Tiêu không ai được động đậy, tôi muốn cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng, tôi muốn bonh họ phải chết trong tuyệt vọng."

Giang Thần ôm Đường Sở Sở đã hôn mê đi qua, chầm chậm đi ra ngoài hội trường, thanh âm lạnh lùng vô tình của anh vang vọng khắp hội trường.

Binh lính vũ trang ở hai bên đấu trường, khi nhìn thấy phó soái nằm trên vũng máu thì đều bị dọa cho choáng váng, thân thể run rẩy.

Tiểu Hắc nhận được mệnh lệnh của Giang Thần, cất bước đi tới, áo gió của cậu ta đong đưa, tay vươn đến bên hông, xuất hiện một thanh phi đao.

Vụt vụt vụt!

Phi đao không ngừng được bắn ra.

Hai chiến sĩ Tây Cảnh ngã xuống vũng máu.

Tiểu Hắc rời khỏi đó, đi ra phía sau hội trường, toàn bộ quân Tây Cảnh trong nháy mắt ngã trên mặt đất, không có lấy một cơ hội để chống trả.

Hội trường lớn như vậy bây giờ lại trở nên vô cùng yên tĩnh.

Những người có tiếng ở Giang Trung tất cả đều lấy hai tay ôm đầu, ngồi xổm trên mặt đất, không dám nhúc nhích một chút nào hết.

Khoảng hơn mười phút trôi qua mới có người mạnh dạn đứng lên, khi nhìn thấy Tiêu Chiến và quân Tây Cảnh ngã trên vũng máu, thì hít vào một ngụm khí lạnh.

Những người còn lại của nhà họ Tiêu cũng bị dọa cho không dám nói gì hết.

Bây giờ họ đang sợ hãi!

Câu nói không được giết một người nhà họ nhà họ Tiêu nào, tôi muốn cho bọn họ biết cái gì là tuyệt vọng, chết trong tuyệt vọng, vẫn cứ vang vọng trong đầu bọn họ.

Có người hoàn hồn lại, nhanh chóng báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng chạy tới, tìm được người nhà họ Đường đang bị nhốt và thả bọn họ ra. Sau đó tiến hành kiểm soát hiện trường, bắt đầu tra hỏi và lập biên bản.

Chương 16: Nợ quá nhiều

Giang Trung được mệnh danh là kinh đô của dược.

Tám mươi phần trăm các loại thảo thảo dược trên toàn thế giới đều được sản xuất ở đây.

Ở đây có tập đoàn dược phẩm trị giá trăm tỷ, cũng có mười vạn nhà máy chế biến dược liệu lớn nhỏ.

Những đầu đường ngõ hẻm ở đây, tất cả đều là tiệm thuốc trung y.

Đường Cửu Long là một con phố vô cùng phong phú đa dạng nhưng cũng phức tạp của thành phố Giang Trung, là con đường hội tụ đầy đủ từ đồ cổ, ktv, quán bar, đến tiệm mát xa, v.v, cái gì cũng có.

Trên đường Cửu Long, có một phòng khám tên là "Phòng khám phàm nhân".

Đây là nơi nghỉ chân của Tiểu Hắc, thuộc hạ Giang Thần ở Giang Trung.

Giang Thần là thần y, Tiểu Hắc đã theo anh nhiều năm nên cũng có một chút hiểu biết về y thuật, khám cho người bị ốm sốt cảm mạo, té ngã trầy da thì không thành vấn đề.

Phòng khám phàm nhân, bên trong bàn mổ nhỏ.

Giang Thần đang nhìn Đường Sở Sở mặt đầy máu, đầu gối bị trầy da, vết thương còn bị dính bụi.

Đường Sở Sở đã phải chịu đựng sự tra tấn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được.

Cô mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần, mất máu quá nhiều và ngất xỉu.

Sắc mặt Giang Thần xám xịt một cách đáng sợ.

Anh vuốt ve khuôn mặt Đường Sở Sở, trên khuôn mặt cương nghị mang theo sự áy náy, khóe mắt hơi ươn ướt, nước mắt lăn ra.

Anh đã hứa sẽ không để Đường Sở Sở bị tổn thương một lần nữa. Nhưng anh đã không làm được.

Anh nợ Đường Sở Sở quá nhiều, cả đời này cũng không thể bù đắp được.

Anh không dám nghĩ đến trường hợp nếu mình đến chậm một bước, Đường Sở Sở sẽ trở nên như thế nào.

Cho dù đã giết chết Tiêu Chiến thì cũng khó có thể làm nhẹ đi sự oán hận trong lòng anh. Sở Sở phải chịu ủy khuất, chịu đau khổ, anh muốn người nhà họ Tiêu phải trả gấp trăm lần, gấp ngàn lần.

Anh lấy rương thuốc ra, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương trên mặt cho Đường Sở Sở.

"Tiêu tướng quân, thật sự không phải là tôi, thật sự không phải tôi mà, xin ông, xin ông hãy tha cho tôi…"

Giang Thần nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt cô, cô lập tức kêu lên thất thanh, cả người co rúm lại, nhẹ nhàng run rẩy.

Dáng vẻ của cô cứ như một lưỡi dao sắc bén cắm vào trong lòng Giang Thần, làm cho anh nghẹn ngào, suýt chút nữa đã bật khóc.

Anh nhanh chóng cầm lấy mấy cây ngân châm, nhanh tay cắm vào người Đường Sở Sở để cô ổn định lại, sau đó vết thương để giảm bớt đau đớn cho cô.

Bây giờ Đường Sở Sở mới đỡ đau, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Giang Thần thật cẩn thận rửa sạch vết thương cho cô, sau đó bắt đầu đi pha thuốc, bôi thuốc cho cô rồi băng bó về.

Tiểu Hắc đã trở về nhưng cậu ta chỉ đứng ở một bên, không quấy rầy bọn họ.

Giang Thần xử lý xong vết thương trên mặt Đường Sở Sở, sau khi lau một vài vết xước trên đùi thì anh ôm cô lên, đi về phía căn phòng phía sau phòng khám.

Anh đặt cô lên giường, kéo chăn đắp cho cô sau đó nắm chặt tay cô.

Anh cứ nắm tay Đường Sở Sở như vậy, bầu bạn ở bên cạnh cô.

Tiểu Hắc vẫn luôn canh giữ ở cửa,không rời đi nửa bước.

Tối nay đối với Giang Trung chắc chắn có thể coi là một cơn địa chấn.

Để vùng lên, nhà họ Tiêu đã mưu tính một một kế hoạch, bán đấu giá vật phẩm giá rẻ với cái giá trên trời, gom góp được một khoản tiền không nhỏ.

Tiêu Chiến thậm chí còn trả thù nhà họ Đường. Chỉ có điều, không ai ngờ được rằng kẻ đeo mặt nạ quỷ giết Tiêu Biệt Hạc lại xuất hiện, giết Tiêu Chiến ở hội trường.

Cảnh sát đã vào cuộc điều tra, nhưng vì thân phận của Tiêu Chiến đặc biệt, cơ quan chức năng cũng vào cuộc, chỉ là sự việc tiếp theo không được công bố.

Đêm lặng lẽ trôi.

Mặt trời ló rạng, chiếu sáng trái đất tối tăm, người dân thức dậy, rửa mặt và bắt đầu một ngày mới.

Buổi sáng, ở trong văn phòng chủ tịch tòa nhà Thiên Quân.

"Tổng giám đốc Diệp, đêm qua đã xảy ra chuyện lớn." Một người phụ nữ gợi cảm xinh đẹp đứng bên cạnh Diệp Hùng, nói chuyện xảy ra đêm qua ở hội trường đấu giá nhà họ Tiêu một lần nữa.

"Tiêu Chiến bắt Đường Sở Sở, bắt người nhà họ Đường?” Nghe thấy thế, Diệp Hùng hơi bất ngờ, sau đó nói: "Vậy cuối cùng thì Tiêu Chiến chết rồi?”

“Đúng vậy, giám đốc Diệp, theo như tin tôi nhận được, Tiêu Chiến tính toán để đối phó với nhà họ Đường trước, sau đó đối phó Thiên Tuân, nhưng khi bắt Đường Sở Sở để ra oai thì người đeo mặt nạ quỷ giết Tiêu Biệt Hạc lại chạy đến đó giết Tiêu Chiến."

Diệp Hùng giơ tay lên: "Được rồi, đi xuống đi.”

Sau khi thư ký đi xuống, Diệp Hùng cười nhạt một tiếng, lẩm bẩm: “Dám chọc vào Đường Sở Sở, đúng là không biết sống chết, phó soái Tây Cảnh là cái thá gì, đến cả là Tiêu Dao Vương thì đến trước mặt Hắc Long cũng phải cúi đầu phục tùng.”

Chuyện của nhà họ Tiêu, Diệp Hùng không để ý nhiều, chuyện của nhà họ Đường, ông ta cũng sẽ không nhúng tay quá nhiều.

Phòng khám phàm nhân.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm, Đường Sở Sở đã tỉnh lại, cô vừa mới mở mắt đã lập tức có một đôi tay to mạnh mẽ nắm lấy cô.

Cô cảm thấy cả người mệt mỏi, muốn đứng lên, nhưng trên mặt lại cảm nhận được sự đau nhức nóng bỏng, đau đến nỗi cô phải rên rỉ ra tiếng.

Giang Thần nắm chặt tay Đường Sở Sở, nằm sấp ở bên giường ngủ thiếp đi, tiếng kêu của Đường Sở Sở lập tức đánh thức anh, anh vội vàng mở miệng, gọi cô: "Vợ, em tỉnh rồi sao? " Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Sở Sở hỏi một cách yếu ớt: "Thần, em đây là ở đâu?"

Giang Thần nói: "Em đang ở phòng khám phàm nhân, đây là phòng khám do bạn anh mở, đêm qua nhà họ Đường xảy ra chuyện, người nhà họ Đường bị bắt, may mà anh thông minh, chạy trước, anh đã lặng lẽ đi theo đến khách sạn Giang Trung, khi nhìn thấy em nằm trên đường, anh đã mang em đến phòng khám này.” Giang Thần không muốn Đường Sở Sở biết thân phận của anh.

Đường Sở Sở chỉ là một người bình thường, biết những điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đến cuộc sống của cô, anh chỉ muốn Đường Sở Sở được sống vô ưu vô lo.

"Thành thật xin lỗi, anh đã không bảo vệ tốt cho em." Giang Thần tự trách.

Đường Sở Sở nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, cô bắt đầu cảm thấy uất ức, sống mũi cay cay, bắt đầu khóc.

"Hu hu, tại sao, tại sao ông trời lại đối xử với em như vậy."

Đêm qua, cô đã phải cảm nhận sự tuyệt vọng và phải chịu đựng sự tra tấn mà người thường khó có thể chịu đựng được.

Nhìn thấy gương mặt vô tình của Tiêu Chiến, cô tuyệt vọng, bất lực, cô không ngừng cầu xin, không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng mà đáp lại cô lại là từng nhát dao rạch vào mặt.

Cô suy sụp và khóc lóc trong buồn bã.

Giang Thần nắm chặt tay cô: "Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh nên đi cùng với em.” Anh liên tục xin lỗi. Anh cảm thấy thẹn với Đường Sở Sở.

Nếu không có anh, Đường Sở Sở sẽ không phải chịu đựng tất cả những chuyện này. Đường Sở Sở khóc mệt, hoặc có lẽ cũng đã mệt mỏi rồi, tiếng nức nở của cô càng ngày càng nhỏ, sau đó ngủ thiếp đi.

Lúc này Giang Thần mới buông tay cô ra, đứng dậy đi ra ngoài.

"Giang đại ca."

Tiểu Hắc canh giữ cả đêm lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh, nói: "Dựa theo lời căn dặn của, không tha cho bất kỳ một quân Tây cảnh của khách sạn Giang Trung nào hết, người nhà họ Tiêu cũng không có ai được nhúc nhích, em đã điều tra qua, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trong buổi đấu giá là giả, cũng đã chất vấn Tiêu Nhược Nhiên rồi, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ thật mười năm trước đã không còn ở nhà họ Tiêu nữa, bây giờ nó đang ở đâu thì Tiêu Nhược Nhiên không biết, chỉ có Tiêu Chiến đã chết mới biết.”

Giang Thần châm một điếu thuốc.

Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là gia bảo của nhà họ Giang, ông nội còn coi nó quan trọng hơn cả sinh mệnh, bất kể là nó đang ở đâu thì anh nhất định phải lấy được về.

Tuy nhiên bây giờ anh không có thời gian.

Sở Sở vừa phải trải qua một kiếp nạn, lúc này anh phải ở bên cạnh Đường Sở Sở, bù đắp sự thiếu sót của mình cho cô.

Tiểu Hắc dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Còn có một chuyện nữa, Giang Bắc, Giang Trung, Nam Hoa, Hải Thành, Thiên Hải, Ngũ đại quân khu đã được điều chỉnh tập hợp lại với nhau, Tây cảnh Tiêu Dao Vương rời khỏi Tây Cảnh, trở thành thống soái ngũ quân, sẽ nhậm chức trong ngày hôm nay, sáng nay vừa mới nhận được văn bản.”

Nghe thấy thế, Giang Thần tỏ vẻ không quan tâm, thản nhiên nói: "Chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Giang đại ca, nếu nói đến công lao, chức tân soái này nói thế nào thì cũng phải là của anh mới phải, Tiêu Dao Vương kia thì làm được gì chứ." Tiểu Hắc bất bình thay cho Giang Thần.

Giang Thần hơi dừng tay lại, nói: "Được rồi, không cần để ý tới chuyện đó, điều chỉnh hay không, ai làm thống soái quân khu mới, những chuyện này không liên quan đến tôi.”

Chương 17: Trục xuất gia tộc

Giang Thần không muốn dây dưa vào, anh mở miệng nói: "Chuyển ít tiền cho tôi đi, tôi đi mua bữa sáng cho Sở Sở.”

Tiểu Hắc nói: "Em chuyển tiền wechat cho anh nhé.”

Giang Thần đi ra khỏi phòng khám, ra đường, mua cho Đường Sở Sở một phần bánh bao và cháo.

Sau khi anh trở về, Đường Sở Sở đã tỉnh.

Trên mặt Đường Sở Sở quấn băng gạc, cô nằm ở trên giường, hai mắt thẫn thờ, nhìn trần nhà ngẩn người.

Giang Thần đi tới, đặt bữa sáng mới mua xuống, nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Vợ à”.

Đường Sở Sở không đáp lại.

Giang Thần kéo tay cô: "Hết rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Đường Sở Sở xoay người, nhìn Giang Thần, nức nở nhè nhẹ, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, trên mặt cô đầy sự khủng hoảng: "Em, em đắc tội với Tiêu Chiến, em, em gặp rắc rối rồi, anh đi đi, em không muốn liên lụy đến anh.”

Giang Thần an ủi cô: "Không sao nữa rồi, sáng nay anh vừa xem tin tức, Tiêu Chiến nhà họ Tiêu đã chết, người nhà họ Đường cũng không sao.”

“Cái gì, ông ta chết rồi?” Đường Sở Sở kinh hãi, khuôn mặt vẫn còn nước mắt lộ rõ vẻ không tin nhìn Giang Thần.

Tiêu Chiến là một tướng quân, sao có thể nói chết là chết dễ dàng thế được?

Giang Thần nói: "Trên tin tức nói, hình như là bị một người đeo mặt nạ quỷ đen giết chết, hiện tại cảnh sát đang truy nã kẻ giết người.”

Nghe vậy, Đường Sở Sở sửng sốt.

Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen...

Trong tình trạng mơ hồ cô vẫn nhớ rõ, lúc cô tuyệt vọng, bất lực, suy sụp, xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đen, nhưng cô không kịp ghi nhớ nó như thế nào thì đã hôn mê.

"Chết rồi, thật sự đã chết rồi sao?" Trên mặt Đường Sở Sở vô cùng hoảng hốt, cô không thể tin được một người có uy quyền như Tiêu Chiến cứ như vậy mà chết.

"Ừm, chết rồi, lại đây, ăn chút cháo nào."

Giang Thần ôm Đường Sở Sở lên, để cô dựa vào trong ngực mình, cầm lấy thìa, đút cho cô ăn.

Đường Sở Sở hơi há miệng, ăn cháo.

Cả ngày hôm nay, tinh thần Đường Sở Sở đều rất hoảng hốt, cô đang ngủ say mê, nhưng lại nhanh chóng bừng tỉnh vì mơ thấy ác mộng, mỗi lần tỉnh lại cô đều lêu lên thất thanh vì muốn Tiêu Chiến buông tha cho mình.

Giang Thần biết Đường Sở Sở phải chịu đả kích nặng nề, tinh thần gần như sụp đổ, điều này đã để lại cho cô một bóng ma thật lớn, cần phải kiên nhẫn mới có thể đi ra khỏi bóng tối.

Bên ngoài mọi người đều đang thảo luận chuyện của nhà họ Tiêu, đang bàn luận về cái chết của Tiêu Chiến.

Mà Giang Thần, vẫn luôn ở bên Đường Sở Sở.

Ngày đầu tiên, Đường Sở Sở tinh thần hoảng hốt. Nhưng dưới sự chăm sóc dốc lòng của Giang Thần, cô dần dần thoát ra khỏi bóng ma đó, từ trạng thái trầm mặc ít nói, cô đã có thể nói chuyện cùng với Giang Thần.

Giang Thần cũng thề son sắt rằng nếu anh có thể chữa khỏi cho cô một lần, thì sẽ có thể chữa khỏi cho cô lần thứ hai.

Ba ngày sau, Đường Sở Sở hoàn toàn bước ra khỏi bóng ma đó.

Tuy nhiên, vết thương trên mặt cô vẫn chưa hồi phục.

"Thần, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, em muốn về nhà một chút, em sợ bố mẹ lo lắng."

"Ừm."

Giang Thần gật đầu, anh bảo Tiểu Hắc lái chiếc xe thương mại không có biển số đi đến nhà họ Đường.

Trước cửa nhà Đường Sở Sở.

Cửa nhà vẫn đóng chặt.

Đường Sở Sở được Giang Thần dìu, nhẹ nhàng gõ cửa.

Một người đàn ông trung niên lập tức đi tới mở cửa, nhìn thấy Đường Sở Sở, trên mặt ông lộ rõ vẻ vui mừng, vội vàng kéo cô vào phòng: "Sở Sở, con về rồi, con không sao chứ?"

“Bố.” Đường Sở Sở gọi một tiếng: "Con không sao.”

“Đường Bác, ai vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, Hà Diễm Mai đi tới, khi nhìn thấy Đường Sở Sở, mặt bà lập tức sụ xuống, lạnh lùng nói: "Cái đồ sao chổi, chị còn về đây làm gì?"

“Mẹ."

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có cô con gái như chị." Hà Diễm Mai nhìn gương mặt đang buộc băng gạc của Đường Sở Sở, tỏ vẻ ghét bỏ.

Bởi vì Đường Sở Sở mà bà ta bị trói, phải chịu không ít tội lỗi.

May mà Tiêu Chiến đã chết, nếu không, nhà họ Đường khẳng định xong đời.

Sau khi Đường Thiên Long trở về thì nổi trận lôi đình, ông ta đưa ra lệnh của gia tộc, hủy bỏ thân phận chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Nhạc của Đường Sở Sở, trục xuất cô ra khỏi nhà họ Đường, hơn nữa còn tuyên bố với bên ngoài, từ đó về sau, nhà họ Đường không có ai là Đường Sở Sở nữa.

"Diễm Mai, bà làm gì vậy." Đường Bác không khỏi nhíu mày, nói: "Tuy bố đã trục xuất Sở Sở ra khỏi nhà họ Đường, nhưng dù sao đây cũng là con gái của chúng ta cơ mà!”

Hà Diễm Mai hai tay chống vào thắt lưng, lạnh lùng nói: "Ai mà dám cãi lại lời của ông ấy? Đừng quên, bây giờ ông còn cầm tiền lương của Đường thị Vĩnh Nhạc đấy, nếu lại chọc ông ấy tức giận, thì công việc của ông cũng không còn nữa đâu, không có việc làm, ông lấy cái gì để mà trả nợ?”

Sau đó, bà ta giơ tay chỉ vào Đường Sở Sở đang đứng ở cửa, mắng: “Chị, tôi không có đứa con gái như chị, vì chị chính là một ngôi sao chổi, mới làm cho bố chị mất hết địa vị ở nhà họ Đường. Chị nhìn Đường Hải, Đường Kiệt, hay là con cháu khác của nhà họ Đường đi, chúng nó đều có cổ phần của Vĩnh Nhạc, mỗi tháng chỉ cần dựa vào số tiền lợi nhuận là đã có cuộc sống vui vẻ!”

Hà Diễm Mai càng nói càng tức giận, trực tiếp đóng cửa nhà lại đùng một cái.

Hai mắt Đường Sở Sở mờ đi, cô bắt đầu chảy nước mắt.

Cô biết, cô không tranh giành làm cho bố mẹ mất mặt.

Nhưng cô không ngờ là bố mẹ mình lại không cho cô vào nhà.

Cô quỳ gối trên mặt đất ở trước cửa, đau khổ cầu xin: "Bố, mẹ, con biết sai rồi, mở cửa, mở cửa cho con đi, hu hu..."

Giang Thần nhìn thấy thế mà đau lòng, anh nâng Đường Sở Sở từ trên mặt đất dậy, an ủi cô: "Sở Sở, em cứ đứng lên trước đi, chúng ta không trở lại căn nhà này nữa.”

Đường Sở Sở quỳ xuống đất không đứng dậy nổi, cô quỳ ở cửa, không ngừng khóc lóc, không ngừng gõ cửa.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hà Diễm Mai ném ra một vài cái vali, tức giận mắng: “Cút đi mau, cút ra khỏi cái nhà này."

Lúc này, có một người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi từ trong nhà bước ra.

Cậu ta ăn mặc bảnh bao, nhìn cũng khá là đẹp trai, cậu ta mở miệng nói: "Mẹ, chị Sở Sở đã quá đáng thương rồi, đến cả có bị ông nội hủy bỏ thân phận chủ tịch hội đồng quản trị và trục xuất khỏi gia tộc, nhưng cũng không thể không cho chị ấy vào nhà chứ, anh rể còn là một người lính xuất ngũ nghèo mới trở về, một là không có việc làm, hai là không có tiền, mẹ không cho chị ấy vào nhà vậy bọn họ phải đi đâu.”

Người nói chuyện chính là em trai của Đường Sở Sở, tên là Đường Tùng.

Cậu ta cũng làm việc ở công ty Vĩnh Nhạc, bình thường không sống ở đây, sau khi kết hôn cậu ta liền mua một căn nhà ở nội thành, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện nên anh mới tạm thời trở về nhà ở.

"Mẹ, con xin mẹ, đừng đuổi con đi." Đường Sở Sở quỳ xuống trước người Hà Diễm Mai, kéo ống quần bà ta.

Hà Diễm Mai nhấc chân đạp vào người cô, một cú đá văng Đường Sở Sở.

Sau đó đóng sầm cửa nhà lại.

Giang Thần nâng Đường Sở Sở đang khóc từ trên mặt đất dậy, lau nước mắt cho cô, nâng mặt cô, vẻ mặt nhu tình: "Vợ, để anh dẫn em đến Đế Vương Cư, một khoảng thời gian nữa thì bạn anh mới trở về, trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ đến Đế Vương Cư ở tạm, đợi sau khi bố mẹ hết giận chúng ta lại quay về.”

Thế nhưng, cho dù Giang Thần có nói cái gì, Đường Sở Sở cũng không nghe lọt một chút nào.

Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân. Đồng thời cũng đang tự trách mình. Tự trách mình vô dụng, tự trách mình là sao chổi, làm cho cho bố mẹ xấu mặt với anh em họ hàng.

Cô nhào vào trong ngực Giang Thần, khóc lóc rất đáng thương.

“Em là đồ vô dụng, là đồ sao chổi, em chán ghét chính bản thân mình, năm đó tại sao em lại xông vào trong đám lửa để cứu anh chứ, em rất hối hận, em rất hối hận!”

Đường Sở Sở có thể có ngày hôm nay, tất cả là bởi vì mười năm trước cô đã vọt vào biển lửa cứu người.

Nếu như không có chuyện mười năm trước, cuộc sống của cô, tuyệt đối sẽ không như vậy.

Nghe được những lời này, trong lòng Giang Thần quặn lên.

Anh cảm thấy áy náy vô cùng, ôm chặt Đường Sở Sở đang khóc ở trong ngực, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, anh thật sự rất xin lỗi em. ”

Chương 18: Huỷ bỏ hợp tác

“Tìm ông nội, đúng rồi đi tìm ông nội.”

Đường Sở Sở đang khóc đột nhiên giống như vớ được cọng rơm, cô kéo Giang Thần khóc thút thít: “Đi tìm ông nội, lúc nhỏ ông nội là người thương em nhất, ông nhất định sẽ không đuổi em ra khỏi gia tộc, đi tìm ông nội, phải đi tìm ông nội!”

Cô kéo Giang Thần đi.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, lưng chừng nước mắt của cô, Giang Thần cảm thấy đau lòng, anh an ủi cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ đưa em đi đến nhà họ Đường tìm ông nội.”

“Đúng thế, đi, đi thôi.”

Đường Sở Sở mới vượt qua cú sốc khi bị Tiêu Chiến hành hạ, bây giờ lại bị đuổi khỏi gia tộc, tinh thần của cô đã đến bờ vực suy sụp, cô ngốc nghếch cho rằng đi đến biệt thự nhà họ Đường, tìm Đường Thiên Long thì có thể trở về gia tộc.

Có điều Đường Thiên Long chính là người đuổi cô ra khỏi gia tộc.

Nhưng Giang Thần cũng không còn cách nào khác, bây giờ trước tiên phải khiến Đường Sở Sở ổn định lại cảm xúc, sau khi ổn định rồi mới lại nghĩ cách.

Anh không muốn đập tan hy vọng của Đường Sở Sở nên đành đưa cô đến biệt thự nhà họ Đường.

Rất nhanh, bọn họ đã đến trước cổng biệt thự nhà họ Đường, sau khi Đường Sở Sở nhấn chuông, cô cứ lo lắng đi đi lại lại trước cửa.

Rất nhanh cửa được mở ra, người mở cửa chính là Đường Lỗi, con trai của Đường Hải.

Vừa nhìn thấy Đường Sở Sở ở ngoài cổng anh ta đã mở miệng mắng chửi: “Đường Sở Sở, cái đồ xui xẻo nhà mày vẫn chưa chết sao, mày còn trở về đây làm gì?”

“Bốp.”

Giang Thần vung tay đánh anh ta một cái.

Mẹ của Đường Sở Sở trách mắng cô, Giang Thần là là người bề dưới nên không tiện ra tay.

Nhưng Đường Lỗi thì không được! Cú đánh này khá mạnh, khuôn mặt Đường Lỗi lập tức đỏ bừng, cả người xoay một vòng rồi ngã xuống dưới đất, cú đánh khiến anh ta hãi hùng, hai bên tai cũng ù ù.

Sau vài giây, anh ta mới phản ứng lại, anh ta bò dậy từ dưới đất rồi chỉ vào Giang Thần, hung hăng chửi bới: “Giang thần, mày được lắm, mày lại dám đánh cả tao, tao đánh chết mày!”

Đường Lỗi nắm tay thành nắm đấm muốn đánh nhau với Giang Thần.

“Làm gì thế?”

Đường Thiên Long mặc một bộ quần áo màu xanh, chống gậy đi tới lớn tiếng quát mắng: “Chửi bới hệt như mấy người phụ nữ chanh chua, còn ra phép tắc gì nữa?”

Vẻ mặt Đường Lỗi ấm ức anh ta kể khổ: “Ông nội, đây là nhà họ Đường mà thằng này lại đánh cháu.”

Còn Đường Sở Sở lập tức quỳ xuống van xin: “Ông nội, đừng đuổi cháu ra khỏi gia tộc.”

“Đồ bất hiếu.”

Đường Thiên Long nổi giận khi nhìn thấy Đường Sở Sở bởi vì cô mà suýt nữa nhà họ Đường bị diệt vong.

Ông ta giơ cây gậy đầu rồng lên muốn đánh cô.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn kiềm chế lại, rồi chỉ ra bên ngoài cửa quát mắng: “Đường Sở Sở, mày đã bị đuổi khỏi nhà họ Đường, mày đã không còn là người nhà họ Đường nữa, cút, đừng để tao nhìn thấy mày.”

Những lời Đường Thiên Long vừa nói như sét đánh ngang tai.

Nước mắt Đường Sở Sở rơi lã chã trên mặt đất.

Đường Sở Sở như người mất hồn, sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, cô mới nhìn Giang Thần chằm chằm, nhìn anh mãi rồi cô ấm ức bật khóc.

Cô cảm thấy mình là người phụ nữ đen đủi nhất trên thế giới này.

Giang Thần ôm lấy cô rồi an ủi: “Đừng khóc nữa, em muốn trở về nhà họ Đường thì để đó anh nghĩ cách, anh đảm bảo với em trước khi trời tối, nhà họ Đường sẽ quỳ xuống cầu xin em trở về.”

“A, em đúng là số khổ mà.” Đường Sở Sở khóc lóc thảm thương.

Mười năm qua, cô bị người ta khinh thường, phải hứng chịu những lời nhục mạ, nhưng cô đều không khóc, vì vậy mà lúc này, những nỗi ấm ức dồn nén trong lòng trào dâng.

Giang Thần ra hiệu cho Tiểu Hắc đang đi theo họ ở phía xa, Tiểu Hắc lập tức hiểu ý, đi lái xe đến.

Giang Thần đỡ Đường Sở Sở lên xe, anh không trở về Đế Vương Cư mà đi đến đường Cửu Long, Tiểu Hắc mở phòng khám phàm nhân, Đường Sở Sở khóc mệt rồi, đã ngủ gục trên giường.

Giang Thần đi ra bên ngoài, lấy điện thoại ra rồi gọi cho Diệp Hùng.

“Diệp Hùng, là tôi đây.”

“À, cậu Long… cậu Giang.” Khi nhận được điện thoại của Giang Thần, Diệp Hùng sợ tới mức cả người run lẩy bẩy.

Mấy ngày trước chuyện về cái chết của Tiêu Chiến đã dấy lên, không ai biết thân phận của người đàn ông mặt quỷ đó là ai, nhưng Diệp Hùng biết người đàn ông mặt quỷ đó là Giang Thần, chính là chỉ huy Hắc Long của Nam Hoang.

Giang thần hỏi: “Hợp tác giữa Thiên Quân và Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường như thế nào?”

“Thưa cậu Giang hợp tác rất thuận lợi.”

“Chấm dứt hợp tác và nói với nhà họ Đường rằng Thần Quân chỉ hợp tác với Đường Sở Sở, bây giờ Sở Sở đã bị đuổi khỏi nhà họ Đường, vậy thì chấm dứt hết tất cả hợp tác với nhà họ Đường, còn những tin đồn thổi bên ngoài về mối quan hệ giữa ông và Đường Sở Sở, ông tự nghĩ cách giải quyết đi, tôi không muốn mấy tin đồn đó đem lại sóng gió, gây phiền phức cho Sở Sở.”

“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp.”

Diệp Hùng hít một hơi thật sâu.

Sau khi cú điện thoại, ông ta lập tức sắp xếp ra lệnh cho người phụ trách tiếp xúc với nhà họ Đường, chấm dứt mọi hợp tác với họ.

Vào lúc này ở nhà họ Đường.

Đường Hải, giám đốc điều hành đương nhiệm của tập đoàn Vĩnh Nhạc Đường Thị vội vã chạy đến hét lớn: “Bố, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Đường Thiên Long ngước mắt lên: “Đường Hải, con đã là người mấy chục tuổi đầu, sao còn hấp tấp như vậy, con cứ như thế này sao có thể giao nhà họ Đường cho con, sao nhà họ Đường có thể bước vào thế giới thượng lưu chứ.”

“Bố dạy rất đúng nhưng mà bố à, tập đoàn Thiên Quân đã huỷ bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc chúng ta, bên Thiên Quân nói…”

Nghe vậy, cả người Đường Thiên Long lập tức run rẩy, ông ta đứng phắt dậy: “Cái gì, con nói gì?”

Đường Hải thở không ra hơi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thiên Quân huỷ bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc chúng ta, bây giờ đã có mấy chục chiếc xe lớn xuất hiện trước cổng nhà máy chế biến muốn vận chuyển nguyên vật liệu trở về.”

Đường Thiên Long lập tức bất động trên ghế sô pha, khuôn mặt già nua của ông ta toát mồ hôi.

Hợp tác với Thiên Quân là cơ hội tốt nhất để nhà họ Đường có thể vực dậy, bây giờ Thiên Quân huỷ bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc đồng nghĩa với việc nhà họ Đường mãi mãi mất đi cơ hội chen chân vào thế giới thượng lưu.

“Thiên Quân còn nói gì, lề mề vậy, mau nói đi.”

Đường Hải nói: “Chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân nói chỉ hợp tác với Đường Sở Sở và họ sẽ không hợp tác với Vĩnh Nhạc khi không có nó.”

“Vậy con còn đứng đờ ra đấy làm gì, không nhanh đi mời Đường Sở Sở về đây, nhanh lên!” Đường Thiên Long cầm cây gậy ném về phía Đường Hải, Đường Lỗi và người nhà họ Đường.

Người nhà họ Đường hoảng sợ rời đi, bắt đầu đi tìm Đường Sở Sở, họ gọi điện thoại cho cô.

Đường Cửu Long.

Trong phòng khám phàm nhân nhân.

Đường Sở Sở đã tỉnh lại, cô ngồi trên giường gục đầu xuống đầu gối, hai tay ôm bắp chân, cứ im lặng ngây người ra.

Giang Thần ngồi bên cạnh không ngừng chọc cô cười, kể chuyện cười cho cô nghe nhưng cô vẫn im lặng không nói dù chỉ là một câu.

Lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Cô cũng không bắt máy.

Giang Thần vừa nhìn đã phát hiện ra người gọi đến là Đường Hải, anh lập tức hiểu ra đang xảy ra chuyện gì, thẳng tay cúp máy.

Bây giờ người phải lo lắng không phải là Đường Sở Sở mà là nhà họ Đường.

“Ai vậy, ai gọi tới vậy?”

Đường Sở Sở quay đầu nhìn Giang Thần cúp điện thoại, lúc này hai mắt cô sưng đỏ, nước mắt lưng tròng nơi khoé mắt, không còn tinh tường như trước.

“Là Đường Hải gọi đến.”

“Ừ.”

Đường Sở Sở ừ một tiếng.

Lúc này, lòng cô đã chết lặng, dường như chẳng còn quan tâm tới bất cứ chuyện gì nữa.

“Sở Sở, em thực sự muốn trở về nhà họ Đường sao, nhà họ Đường đối xử với em như vậy không về thì thôi.” Giang Thần hỏi, nói thật, anh không muốn Đường Sở Sở trở về nhà họ Đường.

“Trở về, còn có thể trở về sao?” Đường Sở Sở lẩm bẩm lắc đầu yếu ớt nói: “Không về được nữa rồi, em là đứa xui xẻo, mang lại bao nhiêu tai hoạ cho nhà họ Đường, nên đã bị ông nội đuổi ra khỏi gia tộc, ngay cả mẹ cũng không cần em nữa.”

Lúc này điện thoại của Đường Sở Sở lại vang lên một lần nữa, Giang thần cầm điện thoại đưa cho cô hỏi: “Em bắt máy không?”

Đường Sở Sở nhận lấy bắt máy.

Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Đường Hải: “Sở Sở, cháu đang ở đâu, mau nói cho bác cả biết, bác cả sẽ đích thân đến đón cháu trở về gia tộc.”

Toàn thân Đường Sở Sở run rẩy, trong ánh mắt ảm đạm lóe lên một tia sáng, cô vội vàng nói: “Cháu… cháu đang ở phòng khám phàm nhân nhân trên đường Cửu Long.”

Cô trở nên kích động nhào vào lòng Giang Thần, vui mừng khóc thút thít: “Thần, bác cả đến đón em, em có thể trở về rồi, em có thể trở về nhà rồi!”

Chương 19: Quỳ xuống cầu xin Đường Sở Sở trở về nhà

Nhìn thấy Đường Sở Sở vui vẻ như vậy, Giang Thần cũng vui lây.

“Thần, em có thể về nhà rồi, em có thể về nhà rồi.”

Đường Sở Sở liên tục vui vẻ hét lên, giống như một cô bé bị phạt nhận được sự tha thứ của người nhà.

Giang thần không nhiều lời, chỉ ôm chặt lấy cô.

Sau khi Đường Hải biết Đường Sở Sở ở đâu thì ông ta lái xe đến đường Cửu Long.

Còn có rất nhiều người của nhà họ Đường đi theo.

Con trai của Đường Hải, Đường Lỗi, vợ Đường Lỗi Lý Dao, con gái Đường Hải Đường Mộng Oánh.

Đường Hải luôn là người đảm nhiệm vị trí giám đốc điều hành Vĩnh Nhạc của nhà họ Đường, chiếc xe mà ông ta lái cũng rất có giá trị, đó là một chiếc xe BMW 7 Series có giá hàng triệu.

Trên xe, Đường Lỗi tức tối nói: “Ông nội làm gì vậy, sao có thể để Đường Sở Sở trở về nhà, bố, sau khi Đường Sở Sở quay về nhà, chắc chắn vị trí giám đốc điều hành của bố sẽ phải nhường lại, chúng ta không thể để Đường Sở Sở trở về nhà.”

Vợ của anh ta Lý Dao cũng tiếp lời chồng: “Đúng thế, sao có thể để Đường Sở Sở làm giám đốc điều hành chứ, cô ta ngồi lên vị trí giám đốc thì nhà chúng ta sao còn có thể kiếm chác được gì từ công ty chứ, cũng không biết làm sao Đường Sở Sở lại có quen biết với chủ tịch của Thiên Quân nữa.”

Đường Mộng Oánh nói chen vào: “Bên ngoài đang đồn thổi Đường Sở Sở là người tình của Diệp Hùng.”

Đường Hải ngắt lời mọi người nói: “Được rồi, bớt nói vài câu đi, trước tiên cứ đón Đường Sở Sở về trước, làm yên ổn bên phía tập đoàn Thiên Quân rồi bàn tiếp, đây là đơn hàng một trăm triệu đấy, sau khi hoàn thành có thể thu được hai mươi triệu!”

Rất nhanh, xe đã đến trước cửa phòng khám phàm nhân .

Một nhóm người xuống xe.

Đường Sở Sở biết Đường Hải đích thân đến đón mình vô cùng vui mừng, nên đã sớm đứng chờ ở cửa.

Nhìn thấy xe của Đường Hải, cô kích động kéo tay Giang Thần: “Đúng là bác cả rồi, đúng rồi, Thần, em có thể trở về nhà rồi.”

“Ừ, có thể trở về nhà rồi.” Trên khuôn mặt giang thần nở một nụ cười, nhìn thấy Đường Sở Sở vui vẻ như vậy anh cũng thấy rất vui.

Sau khi Đường Hải xuống xe, ông ta nở một nụ cười sán lạn nói: “Sở Sở, bố bảo bác đến đón cháu về.”

Thấy Đường Sở Sở những người khác trong nhà họ Đường đều sa sầm mặt mũi.

Đây chính là cái đồ xui xẻo hại nhà họ Đường suýt nữa tàn lụi, cũng may ông trời có mắt nếu không nhà họ Đường thực sự đã chấm hết.

Đường Lỗi kiêu ngạo nói: “Đường Sở Sở, bố tao vì để mày trở về nhà mà đã nói giúp mày không ít lời tốt đẹp trước mặt ông nội, còn không mau quỳ xuống cảm ơn đi.”

“Cảm ơn bác đã nói giúp cháu.” Đường Sở Sở vừa nói vừa định quỳ xuống.

Nhưng khi cô đang cúi người thì Giang thần đã kéo cô lên.

“Thần, anh làm gì vậy?” Vẻ mặt Đường Sở Sở không vui.

Đường Lỗi nhìn thấy vậy cũng tức giận, anh ta lạnh lùng nói: “Giang Thần, thấy gia chủ tương lai của nhà họ Đường sao mày không quỳ xuống, có còn phép tắc nữa không?”

“Quỳ?” Giang Thần lạnh nhạt nói: “Ông ta cũng xứng sao? Cái gì mà nói bao nhiêu lời tốt đẹp, nếu không phải do tập đoàn Thiên Quân huỷ bỏ hợp tác với nhà họ Đường các người liệu các người có đến tìm Sở Sở không, trở về nói với Đường Thiên Long Sở Sở sẽ không trở về đâu.”

Đường Sở Sở đang muốn trách cứ anh, nhưng sau khi biết những gì anh nói, cô không kìm được hỏi: “Thần, chuyện gì vậy, sao Thiên Quân lại huỷ bỏ hợp tác với nhà họ Đường?”

Giang Thần giải thích: “Lúc nãy anh xem tin tức, Diệp Hùng mở một cuộc họp báo thông bảo rằng họ huỷ bỏ hợp tác với nhà họ Đường, Diệp Hùng nói chỉ hợp tác với nhà họ Đường khi có Đường Sở Sở, nhà họ Đường đã đuổi em khỏi gia tộc nên Thiên Quân tất nhiên sẽ không hợp tác với bọn họ nữa, vì vậy nhà họ Đường hoảng sợ mới vội vã đến đón em trở về.”

Sau khi Đường Sở Sở biết được toàn bộ câu chuyện, những ấm ức tích tụ trong lòng cô trào dâng.

Cô còn tưởng rằng ông nội thực sự yêu thương cô không ngờ là vì như vậy.

Cô ấm ức sắp bật khóc.

Giang thần kéo cô đi vào trong phòng khám.

Thấy vậy Đường Hải rất hoảng sợ, vội vàng nói: “Sở Sở, cháu không thể không trở về, ông nội đã lớn tuổi, không chịu được khổ, chẳng lẽ cháu muốn ông đích thân đến đón thì mới chịu quay về sao?”

Đường Sở Sở mềm lòng, nghĩ tới ông nội đã gần tám mươi tuổi, cô dừng bước nhìn Giang Thần.

Giang Thần biết điều Đường Sở Sở quan tâm nhất đó là cái nhìn của người nhà.

Bởi vì mười năm qua cô đều bị xem thường có nằm mơ cô cùng mong ước được người thân công nhận.

“Sở Sở, em muốn trở về sao?”

Đường Sở Sở khẽ gật đầu nói: “Ừ.”

Giang thần nhìn về phía mấy người nhà Đường Hải ở cửa, lạnh nhạt nói: “Sở Sở có thể trở về, nhưng các người phải quỳ xuống, cầu xin cô ấy trở về.”

“Giang Thần…” Đường Lỗi lập tức nổi giận, gân xanh trên mặt nổi lên, mắng chửi: “Mày chỉ là một con chó của nhà họ Đường, Sở Sở còn chưa nói gì mày ồn ào gì chứ.”

Giang Thần lạnh nhạt nói: “Nếu như không quỳ, vậy thì để Đường Thiên Long đích thân đến mời Sở Sở, nếu không Sở Sở sẽ không về.”

Sở Sỡ khẽ kéo áo Giang Thần, ra hiệu cho anh nói ít vài câu, bởi vì đều là người một nhà nên cô không muốn khiến mối quan hệ này trở nên căng thẳng như vậy.

“Sở Sở, em quá mềm lòng, bây giờ là bọn họ phải cầu xin em trở về chứ không phải em muốn về, giờ em có yêu cầu gì cứ nói ra bọn họ đều sẽ đáp ứng hết.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, sự lanh lợi thông minh của em trước đây đâu rồi, Thiên Quân huỷ hợp tác với Vĩnh Nhạc sẽ gây ra tổn thất rất lớn cho nhà họ Đường nên nhà họ Đường không thể mất em, em mau nghĩ xem có yêu cầu gì.”

Đường Sở Sở phản ứng lại.

Mấy ngày nay cô đều trong trạng thái mơ hồ, bây giờ Giang Thần nói như vậy cô mới phản ứng lại.

Trong mấy năm qua, bố cô luôn bị nhà họ Đường xem thường, không có bất cứ địa vị gì trong gia tộc.

Mặc dù là giám đốc tập đoàn nhưng không có chút cổ phần nào.

Vì vậy bố mẹ cô không biết đã xảy ra cãi vã bao nhiêu lần.

Cô nghĩ một lát rồi nói: “Trở về cũng được, nhưng bác trở về nói với ông nội cho bố cháu mười phần trăm cổ phần trong tập đoàn Vĩnh Nhạc, nếu đồng ý, cháu sẽ trở về nếu không đồng ý cháu sẽ không về, còn nữa, anh cũng quỳ xuống đi.”

Đường Sở Sở chỉ Đường Lỗi nói.

Những năm qua, không ít lần cô bị Đường Lỗi sỉ nhục, bị anh ta gây rắc rối, ngay cả trong bữa tiệc gia tộc cũng thường mắng chửi bố cô.

“Cái gì?” Đường Lỗi lập tức trừng mắt.

“Bốp.”

Đường Hải đánh vào đầu Đường Lỗi, tức giận nói: “Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Sở Sở.”

“Bố, có phải bố nhầm rồi không, bảo con quỳ xuống trước mặt nó sao?” Đường Lỗi hét lên.

Đường Hải lại đánh anh ta một cái, đồng thời không ngừng nháy mắt ra hiệu với anh ta, nhỏ giọng nói: “Quỳ xuống, chẳng lẽ con muốn gia tộc phải đưa cho Đường Bác mười phần trăm cổ phần sao?”

Nghe vậy Đường Lỗi mới hiểu ra, anh ta lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói: “Sở Sở, anh sai rồi, trước đây là anh không đúng, anh bảo đảm sẽ không vậy nữa, xin em trở về nhà đi, mấy ngày nữa là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, cả nhà chúng ta cùng nhau tụ họp sum vầy không được sao?”

Đường Sở Sở còn chưa nói gì Giang Thần đã tiếp lời: “Không được, Sở Sở đã nói rồi, đồng ý đưa cổ phần sẽ về, nếu không đưa sẽ không về, Tiểu Hắc, đóng cửa hôm nay không kinh doanh.”

Nói xong, anh kéo Sở Sở đi vào phòng khám.

Tiểu Hắc đi đến kéo cảnh cửa cuốn của phòng khám xuống.

Trong phòng khám, trên mặt Đường Sở Sở lộ ra vẻ lo lắng: “Thần, ông nội thực sự sẽ cho bố cổ phần sao?”

Giang Thần khẳng định nói: “Chỉ cần em không quay về, ông nội sẽ đưa, lần này em không thể mềm lòng.”

Nghe vậy, Đường Sở Sở nở nụ cười hài lòng nói: “Như vậy thì mẹ sẽ không xem thường bố nữa, rồi vị trí của bố trong gia tộc có thể được tăng lên, Thần, cảm ơn anh.”

Giang Thần ôm lấy khuôn mặt cô nói: “Em cảm ơn anh làm gì, chuyện này không liên quan gì đến anh, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Diệp Hùng.”

Đường Sở Sở lại nghi ngờ.

Cô không quen chủ tịch Diệp Hùng của Thiên Quân, vậy tại sao người đó lại tốt với cô như vậy?

Chương 20: Giấy chuyển nhượng cổ phần

Nhà họ Đường.

Đường Thiên Long chỉ nhìn thấy gia đình Đường Hải quay về chứ không thấy Đường Sở Sở đâu.

Khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống, hổn hển quát mắng: “Sở Sở đâu? Sao không dẫn Sở Sở về?”

Đường Mộng Oánh lập tức đi tới đỡ Đường Thiên Long nói: “Ông nội đừng giận, nghe cháu nói trước đã. Đường Sở Sở rất quá đáng, bắt cả nhà bọn cháu quỳ xuống, bọn cháu đã quỳ rồi mà cô ta vẫn không chịu quay về, còn kêu ông nội cho Đường Bác mười phần trăm cổ phần tập đoàn, nói ông là ông già chết tiệt bất công, người nhà họ Đường đều có cổ phần mà chỉ có nhà họ không có.”

Đường Thiên Long tức giận đến xanh mặt.

Đường Mộng Oánh kịp thời nói: “Ông nội, không phải cháu mắng ông đâu, là trích nguyên văn lời của Đường Sở Sở đấy ạ.”

“Tức chết ta rồi!”

Đường Thiên Long thở hổn hển, hung tợn mắng: “Ỷ vào chút quan hệ với Diệp Hùng mà thật sự không coi ai ra gì, ngay cả gia chủ cũng không để vào mắt.”

Đường Lỗi cũng thêm mắm thêm muối kể lại, nói mình quỳ xuống van xin Đường Sở Sở như thế nào, Đường Sở Sở làm nhục họ ñhư thế nào, mắng Đường Thiên Long ra sao.

Trên đường về nhà, cả nhà họ đã thương lượng xong hết rồi.

Đường Sở Sở chắc chắn sẽ về nhà.

Một khi Đường Sở Sở quay về chắc chắn sẽ nắm giữ quyền lực, họ không muốn thấy cảnh tượng đó chút nào.

Nhưng Đường Sở Sở mà không về thì nhà họ Đường sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.

Gia đình họ thương lượng, trước tiên cứ nói xấu Đường Sở Sở trước mặt Đường Thiên Long đã.

Lỗi lầm lúc trước của Đường Sở Sở khiến nhà họ Đường suýt chút nữa bị hủy diệt, lại thêm chuyện này nữa, cho dù Đường Sở Sở về nhà thì cũng không thể nắm giữ quyền lực.

Đường Thiên Long nghe thấy những lời này suýt nữa ngất xỉu.

Ông ta dựa lưng vào sofa thở hổn hển, cầm gậy ba-toong chỉ vào Đường Hải vẫn luôn im lặng nói: “Cho, Đường Sở Sở muốn mười phần trăm cổ phần, chỉ cần cô ta có thể trở về thì sẽ cho cô ta mười phần trăm cổ phần, mười phần trăm thì mười phần trăm, kêu cô ta lập tức gọi điện thoại cho Diệp Hùng của Thiên Quân đi.”

Mặc dù Đường Thiên Long đã già, những ông ta còn chưa hồ đồ.

Chỉ khi nào Đường Sở Sở trở về thì nhà họ Đường mới có thể tiếp tục hợp tác với Thiên Quân, sự nghiệp của nhà họ Đường mới được nâng cao một bước.

Phòng khám Phàm Nhân.

Đường Sở Sở khó hiểu nhìn Giang Thần: “Thần, tại sao Diệp Hùng lại tốt với em như vậy? Em có quen ông ấy đâu? Ban đầu ông ấy đích thân đón em vào Thiên Quân, bây giờ em bị đuổi khỏi gia tộc, ông ấy lại vì em mà hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường. Anh nói thật cho em đi, có phải là vì anh không?”

Giang Thần biết không giấu được bao lâu, bèn cười nói: “Quả thực là vì anh.”

“Em biết ngay mà, trách gì Diệp Hùng lại kính trọng em như thế, thì ra thật sự là vì anh.” Đường Sở Sở tỉnh ngộ.

Giang Thần nói: “Anh là trẻ mồ côi, mấy năm trước làm lính, bản lĩnh không tồi, từng cứu mạng Diệp Hùng. Ông ta nợ anh ân tình, Thiên Quân hợp tác với Vĩnh Nhạc, lại thêm chuyện hôm nay đều là ân tình Diệp Hùng đền đáp, bây giờ đã trả hết rồi.”

“Cảm ơn anh.”

Giang Thần nắm tay Đường Sở Sở: “Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì chứ.”

“Đúng rồi, sao anh lại biết y thuật?” Đường Sở Sở nhìn Giang Thần, cảm thấy người chồng này thật sự đầy bí ẩn.

Giang Thần mỉm cười giải thích nói: “Giang Trung được gọi là kinh đô dược liệu, hội tụ y học cổ truyền khắp thiên hạ, anh lớn lên ở trại trẻ mồ côi, viện trưởng chính là một thầy thuốc, cho nên anh học ké được một chút y thuật.”

“Chỉ một chút thôi á?” Đường Sở Sở liếc xéo.

Cô biết vết thương của mình, bị bỏng toàn thân, cho dù là kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến nhất cũng khó có thể mà hồi phục được, nhưng lại được Giang Thần chữa khỏi trong vòng mười ngày.

Còn có mấy ngày trước, gương mặt cô còn bị rạch nữa.

Mặc dù bây giờ vẫn còn băng bó, nhưng cô có thể cảm nhận được vết thương của mình đang dần lành lặn.

“Thật sự chỉ có một chút thôi. Người cứu em là anh ta, anh ta mới là thần y thâm tàng bất lộ đấy.” Giang Thần chỉ vào Tiểu Hắc đang ngồi hút thuốc bên cạnh.

Tiểu Hắc lập tức đứng dậy, xấu hổ cười nói: “Chào chị dâu, tôi là Tiểu Hắc, lớn lên chung trại trẻ mồ côi với anh Giang. Sau khi anh ấy đi lính thì tôi có học chút y thuật.”

Đường Sở Sở cũng không nghi ngờ, tin tưởng lời nói của hai người.

Chỉ là bây giờ cô vẫn còn có chút lo lắng.

Lo lắng mình đòi quá nhiều cổ phần.

Doanh nghiệp chính của nhà họ Đường là Vĩnh Nhạc, nhưng ngoài Vĩnh Nhạc ra còn có không ít sản nghiệp, nhà hàng khách sạn vân vân.

Tổng tài sản khoảng chừng hơn mười mấy triệu.

Mười phần trăm cũng không phải là con số nhỏ, cô sợ ông nội sẽ không cho mình. Việc bây giờ cô có thể làm là chờ đợi.

Không lâu sau, Đường Hải lại đến phòng khám Phàm Nhân.

Lần này chỉ có một mình ông ta đến, còn mang theo giấy chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn.

“Sở Sở, đây là giấy chuyển nhượng do ông nội cháu đích thân ký tên. Chỉ cần Đường Bác ký tên thì sẽ sở hữu mười phần trăm cổ phần doanh nghiệp gia tộc. Bây giờ bác đã mang giấy chuyển nhượng tới cho cháu rồi, có phải là cháu nên gọi điện thoại cho Diệp Hùng, kêu ông ấy đừng hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc không?”

Đường Sở Sở nhận hợp đồng từ Đường Hải, xem thật kỹ.

Sau khi nhìn thấy đúng là hợp đồng cổ phần, cô vui vẻ hoan hô: “Thần, ông nội thật sự cho em nè, cuối cùng bố em cũng có thể ngẩng đầu lên rồi.”

“Sở Sở, cháu mau gọi điện đi, bây giờ mấy chục chiếc xe tải chở nguyên vật liệu đang bị ứ đọng ở Vĩnh Nhạc, chờ giải quyết xong chuyện này rồi về nhà ăn mừng cũng chưa muộn mà.” Đường Hải đúng lúc lên tiếng.

Đường Sở Sở nhìn Giang Thần.

Giang Thần gật đầu, nói: “Ừ, em gọi đi.”

“Em… em làm được không?”

Đường Sở Sở hơi nhút nhát, dù sao Diệp Hùng chỉ nợ ân tình của Giang Thần.

Giang Thần nói: “Chắc chắn được, em cứ gọi đi.”

Lúc này Đường Sở Sở mới lấy di động ra, nói rõ tình hình với Diệp Hùng. Diệp Hùng cũng không hề chần chờ, lập tức đồng ý với Đường Sở Sở, tiếp tục hợp tác với Vĩnh Nhạc.

Đường Hải ngồi bên cạnh, sau khi nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù tặng mất mười phần trăm cổ phần, nhưng chỉ cần tiếp tục hợp tác với Thiên Quân thì sản nghiệp của nhà họ Đường sẽ càng ngày càng lớn, tài sản sẽ cảng ngày càng nhiều.

“Sở Sở, mười ngày sau là tiệc mừng thọ tám mươi của ông nội cháu, đến lúc đó cháu nhớ đến dự đấy, bác cả về trước đây.

Đường Hải để lại một câu rồi lái xe rời đi.

“Thần, chúng ta mau về nhà báo cho bố biết tin tốt lành này đi.”

Đường Sở Sở kéo Giang Thần rời đi.

Thấy cô vui vẻ như vậy, Giang Thần rất thỏa mãn.

Anh và Đường Sở Sở cùng về nhà.

Cửa nhà họ Đường đóng kín.

Đường Sở Sở cầm hợp đồng, trong lòng rất khẩn trương, nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất nhanh, cửa phòng mở ra.

Người mở cửa là một cô gái hai mươi mấy tuổi ăn mặc khêu gợi, mang dép lê. Trông cô ta có chút nhan sắc, đây chính là vợ của Đường Tùng, em trai Đường Sở Sở, tên là Ngô Mẫn.

Ngô Mẫn chán ghét, bất mãn nói: “Chị còn về đây làm gì? Bố mẹ không muốn thấy chị, cút đi!”

Nói xong, cô ta ầm một tiếng đóng sầm cửa lại.

Giọng nói của Đường Tùng vang lên từ buồng trong: “Mẫn, ai vậy?”

Ngô Mẫn đáp: “Một con sao chổi xui xẻo.”

Nghe thấy vậy, Đường Tùng biết ngay là Đường Sở Sở lại quay về. Cậu ta mở cửa phòng nhìn Đường Sở Sở mắt ngấn lệ ôm bản hợp đồng vào lòng đang đứng ngoài cửa, cậu ta kéo cô vào nhà nói: “Chị mau vào đi, bố mẹ ra ngoài rồi”

Ngô Mẫn nhanh chân chặn trước mặt Đường Tùng, lạnh lùng nói: “Đường Tùng, anh làm gì vậy hả, nếu để mẹ biết anh cho con sao chổi này vào nhà thì tiền mua xe của anh sẽ không còn đâu.”

Lần này Đường Tùng về nhà, thứ nhất là vì nhà họ Đường xảy ra chuyện, cậu ta về làm bạn với bố mẹ.

Thứ hai là cậu ta biết Hà Diễm Mai có hơn hai trăm vạn trong tay, đúng lúc cậu ta muốn thay xe mới nên mới xin xỏ Hà Diễm Mai mua xe cho mình.

Đây chính là số tiền mà đám con nhà giàu cho Giang Thần làm phí chia tay lúc đến đón Đường Sở Sở tan tầm.

“Đồ xui xẻo, mày về nhà làm gì?”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên dắt một con chó lông vàng đi vào nhà.

Bà ta là Hà Diễm Mai, ghét bỏ nhìn Đường Sở Sở.

“Mẹ.”

“Đừng kêu tao là mẹ, tao không có đứa con gái như mày.”

Đường Sở Sở mắt ngấn lệ, nhưng cô không khóc mà đưa hợp đồng cho bà ta. “Ông nội đã đồng ý cho con về nhà, còn cho con hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần ký tên vào hợp đồng này thì sẽ có được mười phần trăm cổ phần nhà họ Đường, con đặc biệt mang về cho bố.”

Quảng cáo
Trước /313 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kẻ Lụy Tình Bị Tổn Thương

Copyright © 2022 - MTruyện.net