Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trên chắc chắn biết rõ tình hình của Giang Thần nhưng vẫn để Giang Thần đến Giang Trung và còn vội vàng điều anh ta đến.
“Rốt cuộc bên trên có ý gì?”
Tiêu Dao Vương thở dài, ông ta cũng không đoán được ý đồ của bên trên là gì.
Buổi lễ kế vị của Tiêu Dao Vương cả ba tộc trưởng của ba gia tộc lớn đều chết thảm, điều này đã gây ra trận sóng gió lớn.
Và sau khi cúng tế người nhà họ Giang, Giang Thần trở về Đế Vương Cư tắm rửa thay quần áo.
Tắm rửa xong, anh cầm điện thoại định xem giờ nhưng phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn.
Bây giờ đã hơn tám giờ sáng.
Ở nhà họ Đường.
Đường Sở Sở đang ngồi trên giường trong phòng, liên tục nhìn vào điện thoại cầm trên tay.
Cô kiềm chế không gọi điện thoại cho Giang Thần.
Nhưng đã một đêm rồi, cô không kiềm chế được nữa.
Cô gọi cho anh mấy cuộc điện thoại nhưng không ai bắt máy.
Cô gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Lúc này cô rất sốt ruột.
“Chẳng lẽ tối qua mình nói hơn nặng lời làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy rồi?” Đường Sở Sở không ngừng lảm nhảm, giờ cô rất hối hận, sớm biết vậy cô đã không nói mấy lời đó rôi.
Và Giang Thần cũng đã nhìn thấy tin nhắn mà Đường Sở Sở gửi đến.
“Thần, em xin lỗi, hôm qua em quá kích động chứ không hề cố ý nói anh, anh trở về đi.”
Nhìn thấy tin nhắn này, khuôn mặt Giang Thần khẽ nở một nụ cười.
Anh không giận Đường Sở Sở.
Chỉ là vì lúc cô đang tức giận nên anh mới không giải thích nhiều như vậy.
Anh thấy xấu hổ khi đối mặt với Đường Sở Sở.
Cô đã cứu anh, nhưng anh lại ích kỉ nhảy xuống sông bỏ lại cô.
Đường Sở Sở vì cứu anh mà trở thành người phụ nữ xấu xí nhất Giang Trung, trở thành trò cười bị người khác chế nhạo, bị người ta giễu cợt.
Bây giờ, chỉ cần Đường Sở Sở vui vẻ muốn anh làm gì cũng được ngoại trừ việc quỳ xuống trước mặt người khác là không được, cho dù người đó là ông nội của cô.
Bởi vì anh thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Đây chính là danh dự của Hắc Long.
Anh lập tức nhắn lại cho Đường Sở Sở: “Anh xin lỗi, anh mới ngủ dậy nên mới không bắt máy,
giờ anh về”
Vốn dĩ Giang Thần muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng bây giờ anh không có thời gian để ngủ, anh lái một chiếc xe MPV không biển số đến nhà họ Đường.
Vừa đến cổng tiểu khu đã thấy có không ít xe đang dùng trước cổng,
Đây là xe nhà họ Đường.
Tất cả người nhà họ Đường đều đến đủ, ngay cả Đường Sở Sở cũng trong số đó.
Hôm nay là lễ kế vị của Tiêu Dao Vương.
Và nhà họ Đường có một tấm thiệp mời.
Tất cả thành viên của nhà họ Đường đã điều động vài chục chiến xe, dẫn đầu là một chiếc Bentley giá vài triệu, còn lại đều là xe Benz, BMW giá vài triệu, còn chiếc xe của Đường Tùng là tồi tàn nhất.
Đường Thiên Long là một người coi trọng thể diện, bây giờ có được thiệp mời, mặc dù chỉ có
mình ông ta có thể đi xem nhưng ông ta nóng lòng muốn người của cả Giang Trung đều biết nhà họ Đường của ông ta nhận được thiệp mời, vì vậy mới làm phô trương như vậy.
Thậm chí chiếc xe dẫn đầu còn có cả băng rôn.
Dòng chữ ghi chúc mừng nhà họ Đường được đến xem lễ kế vị của Tiêu Dao Vương.
Phía trước chiếc xe Bentley Đường Thiên Long mặc một chiếc áo dài màu xanh chống gậy, mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn. Giang Thần lái một chiếc xe MPV không biển số đến, mặc dù xe không có biển số nhưng phía trước xe có một biểu tượng đặc biệt, nó giống như một con rồng đen, cũng giống một đám mây đen.
Khi anh nhìn thấy người nhà họ Đường, anh cũng dừng xe ở một bên rồi xuống xe.
Anh không đếm xỉa đến người nhà họ Đường mà đi thẳng đến chỗ Đường Sở Sở, khuôn mặt anh nở một nụ cười xin lạn: “Sở Sở.”
“Thần.”
Đường Sở Sở cũng đi nhanh về phía trước kéo tay anh, vẻ mặt áy náy: “Em xin lỗi chuyện xảy ra tối qua, em có hơi nặng lời, anh đã đi đâu vậy?”
“Anh đi đến chỗ Tiểu Hắc ngủ một đêm”