Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe tới hai mươi phần trăm cổ trần, cả đám người nhà họ Đường đều cuống lên.
"Bố, có phải bố già nên hồ đồ rồi không. Là hai mươi phần trăm cổ phần đó, làm sao có thể nói cho người khác là cho chứ?"
"Đúng vậy đó ông nội, dựa vào cái gì chứ. Cả nhà họ đều là thứ rác rưởi, sản nghiệp mà chúng ta dốc sức xây dựng nên, tại sao phải cho bọn họ chứ."
"Sao hả, lời tôi nói không còn giá trị nữa rồi à?" Đường Thiên Long quát một tiếng: "Tôi còn chưa có chết đâu, còn là chủ của cái nhà này, tôi cho ai cổ phần là tự tôi quyết định. Còn nữa, tới đó mời Đường Sở Sở về đây cho tôi. Đường Hải, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Vĩnh Lạc con hãy nhường lại cho bố, bố sẽ giao cho Đường Sở Sở đảm nhiệm. Con sẽ hỗ trợ Đường Sở Sở, cần phải thương thảo êm đẹp với bên Thiên Quân, nhờ cậy được Thiên Quân thì gia sản của nhà họ Đường sẽ nhanh chóng được tăng lên."
"Vâng thưa bố." Đường Hải cúi đầu đáp một tiếng.
Mặc dù trong lòng thấy rất không phục, nhưng đây là mệnh lệnh của ông cụ, ông ta còn dám lên tiếng phản đối được nữa hay sao.
Đường Thiên Long tiếp tục dặn dò thêm: "Mấy ngày nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi của bố, đại thọ lần này hãy tổ chức ở một khách sạn lớn trong Giang Trung, được thì dùng triệt để các mối quan hệ, bố muốn bao trọn một tầng. Bố muốn làm thật nở mày nở mặt, hãy gửi thiệp mời cho tất cả những người có địa vị cao, mời bọn họ tới."
Đường Hải không nhịn được lại hỏi một câu: "Bố, lần đại thọ này bố định dùng bao nhiêu tiền để tổ chức ạ?"
Đường Thiên Long ngẫm nghĩ một chút lại nói: "Chi ra ba mươi triệu tổ chức đi. Đường Hải, chuyện này giao cho con toàn quyền phụ trách. Bố muốn làm cho nở mày nở mặt, để cho khắp cả Giang Trung này phải đều biết nhà họ Đường không phải là gia tộc bậc trung, mà chính là gia tộc siêu giàu có, hiểu chưa?"
"Vâng thưa bố, con nhất định sẽ tổ chức thật hoành tráng, để cho bố nở mày nở mặt." Đường Hải vội vàng gật đầu, trong lòng cũng vui như hoa nở.
Tổ chức bữa tiệc ba mươi triệu, ông ta có thể lén ăn chút tiền boa, lần này ít gì cũng sẽ kiếm được mấy triệu.
"Được rồi, mọi người giải tán đi." Đường Thiên Long vẫy vẫy tay, sau đứng lên chống gậy đi lên lầu.
Sau khi ông ta đi lên lầu xong, người nhà họ Đường mới cùng tụ lại một chỗ.
Đường Kiệt nhỏ giọng nói: "Anh cả, bố cho Đường Bác một lần những hai mươi phần trăm cổ phần, còn bảo anh nhường lại vị trí chủ tịch hội đồng quản trị, như này e là đang muốn nâng đỡ cho Đường Sở Sở, muốn bồi dưỡng nó trở thành người thừa kế của nhà họ Đường này của chúng ta rồi."
Đường Hải liếc mắt nhìn người kia: "Kiệt, ý em là sao?"
Đường Kiệt nhanh chóng nói: "Anh cả, em cũng là đang lo lắng cho anh thôi. Anh là con trai cả, anh mới là người thừa kế của nhà họ Đường. Bố đã già rồi, nhất định sẽ không sống được mấy năm nữa, lỡ như một ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay thì khối tài sản to lớn của nhà họ Đường này không phải sẽ rơi vào tay của Đường Sở Sở rồi à"
Đường Hải thoáng ngừng lại, nói: "Kiệt à, đây chính là quyết định của bố, chúng ta phải nghe
theo không thể cãi lời. Còn chuyện ai là người thừa kế dòng họ thì bố sẽ quyết định, biết chưa?"
"Vâng, anh cả dạy chí phải, là do em đa nghi rồi."
Hôm nay là một ngày lớn chấn động Giang Trung.
Tiêu Dao Vương tiếp tục đảm nhiệm vai trò anh cả của năm quận.
Tộc trưởng ba nhà quyền thế Giang Trung bị trói trên ghế, chặt đầu.
Đầu người không rõ tung tích.
Mà người nhà họ Tiêu, cả nhà đều đã rút khỏi Giang Trung.
Nhưng Giang Thần đã sớm phòng bị đến chuyện này, từ lâu đã dặn dò người chuẩn bị tốt mọi thứ, phong tỏa ba tuyến đường, biển, bộ, không, cấm không cho bất kỳ kẻ nào trong bốn gia tộc lớn xuất cảnh.
Sau lễ nhậm chức của Tiêu Dao Vương, phía chính phủ cũng ra mặt, giải thích chuyện ba trùm lớn bị sát hại.