Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong vòng 4 tháng tập luyện, lớp E về cơ bản đã cải thiện được khá nhiều ở phần kĩ năng chiến đấu. Nổi bật thì có Maehara và Isogai có phản xạ khá tốt, là cặp bài trùng khi tấn công. Karma có vẻ lười biếng nhưng thật sự rất ranh ma. Okano với những chuyển động bất ngờ nhờ kinh nghiệm học thể dục. Kataoka dù là nữ sinh nhưng kĩ năng và sức lực thì lại ngang bằng với nam sinh… Và Nagisa, kẻ đi săn nhìn chằm chằm vào con mồi của mình chờ thời cơ đến.
Nhờ sát khí của mình mà Nagisa đã được Karasuma-sensei cho một cú đo đất. Giống như một con rắn nhớp nhắp cuốn quanh cổ của mình và định cắn một cái, ớn lạnh thật nhỉ.
“Hừm, đau quá…”
Karasuma-sensei nhanh chóng hồi thần lại: “Thầy xin lỗi! Thầy hơi mạnh tay rồi.”
Nagisa cười, nói: “À, em ổn mà.”
Sugino cười đùa: “Ngốc quá! Tại cậu không chịu nhìn kỹ đó.”
Karasuma-sensei nhìn chằm chằm vào Nagisa, chắc thầy đang nghĩ về cái cảm giác kỳ lạ mà Nagisa đem lại cho thầy. Mặc dù sau đó Karasuma-sensei quyết định tin tưởng vào Nagisa, nhưng cô vẫn muốn thầy khai quật Nagisa nhanh hơn dù chỉ một chút. Giống như một bà mẹ khoe đứa con của mình vậy, tự hào quá đi mất(-_-!!!).
“Không phải do thầy tưởng tượng đâu, là thật đấy.” Karasuma giật mình nhìn sang bên cạnh, cô bé tóc tím đã đứng đấy tự bao giờ. Okuda cũng quay sang nhìn Nagisa. “Cảm giác của thầy không phải là giả đâu. Cậu ấy là người có tài năng ám sát nhất trong lớp này, cậu ấy chỉ cần được rèn giũa thêm thôi.”
“Sao em biết?” Karasuma-sensei hỏi.
“Em có một cô bạn cũng là sát thủ, những người có tài năng ám sát lúc nào cũng có khí chất như vậy hết. Nhìn có vẻ bình thường nhưng lại nguy hiểm hơn bất cứ ai.”
“Bạn em là ai? Cô ấy ở đâu?” Karasuma nhìn thấy cô bé ấy nở nụ cười tươi roi rói, đáp lại bằng một câu kỳ lạ. “Em không biết. Em lạc mất cô ấy khi đến thế giới này rồi.”
Chuông vang lên, tiết học thể dục kết thúc.
“Xin chào! Tôi là Takaoka Akira, và tôi sẽ hỗ trợ cho Karasuma kể từ hôm nay!”
Ồ, ông ta đến rồi.
“À, mọi người cứ tự nhiên, tớ đi trước đây.” Cô không muốn nhìn cái gương mặt đến phát tởm của ông ta.
“Ồ, cậu đi đi.” Kayano đáp.
Ngày hôm sau
Cô nhìn quanh một vòng, quả nhiên không thấy Karma, nếu không phải biết trước những việc sẽ xảy ra, cô cũng muốn bùng học giống cậu ta. Cô đang nghĩ, liệu có phải cậu ta cảm nhận được điều gì đó từ tên thầy giáo ghê tởm này không mà lại trốn học. Dù sao cậu ta cũng có kinh nghiệm rồi mà.
“Tốt! Tất cả mọi người đã ở đây rồi! Bắt đầu từ hôm này sẽ trở nên nghiêm khắc tý, nhưng thầy sẽ có nhiều bánh kem ngon hơn cho các em khi kết thúc!”
“Thầy nói vậy là vì thầy cũng muốn ăn chứ gì.” Nakamura đốp chát lại.
“Ờ thì, nhờ vậy mà dư miếng thịt ở đây đó.” Nghe qua thì có giống một cuộc trò chuyện vui đùa của thầy giáo với học sinh ghê. Cô khinh bỉ đảo một vòng mắt.
“Được rồi. Với chế độ huấn luyện mới của các em, thầy sẽ tạo cho các em một lịch mới.”
Nhìn vào thời khóa biểu, tất cả đều phải hoảng hốt. Vì có đến…10 tiết thể dục trong một tuần!...và tập luyện đến 9 giờ tối. Đây chắc chắn không phải là lịch huấn luyện cho một đám học sinh cấp hai mà là cho một con quái vật nào đó. Huấn luyện thường xuyên và điều độ sẽ cho ra một kết quả tốt, còn nếu phải tập luyện dày đặc cơ thể sẽ dễ bị quá tải và sẽ không chịu nổi. Nhất là khi cơ thể của học sinh cấp 2 còn đang trong thời kỳ phát triển.
“Nếu các em theo chương trình giảng dạy này năng lực của các em sẽ tăng vọt như vậy đó.”
“Kun-1, bắt đầu chế độ camera.” Cô thì thầm.
“Vậy thì bắt đầu thôi!”
“Khoan đã! Chuyện này là không thể! Với ít thời gian học như vậy, thành tích của tụi em sẽ rớt thậm tệ đó! Và ngay cả thời gian cũng không có nữa! Bọn em không làm được đâu!” Maehara cầm tờ lịch học lên đối chất với Takaoka. Ông ta đữa tay lên xoa đầu, nhìn Maehara với nụ cười bất đắc dĩ? Giả tạo? Hiểm độc?
Cô nhanh hơn một bước kéo mạnh Maehara về phía sau, trước khi ông ta kịp nâng chân thúc một cú vào bụng cậu ta. Ý định không thành, ông ta nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm.
“Thầy đã nói rồi, chúng ta là một gia đình, và tôi là là một người bố, em đang làm trái lời bố đấy, cô bé hư.”
“Bạo lực gia đình thì cha cũng phải ngồi sau song sắt thôi. Và đừng tự nhận mình là bố tôi, ghê tởm.” Cô đáp trả, ném cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ.
“Không biết trời cao đất rộng!” Ông ta thực sự bị chọc tức, muốn thụi cho cô một đấm. Tốc độ của ông ta nhanh, nhưng chưa là gì so với cô. Cô dễ dàng lách người tránh thoát, nhún chân lấy đà, hất thẳng một đá vào mặt ông ta. Bị ăn một đá, ông ta ngã ngửa về phía sau. Cô đi đến, đá thêm một đá vào ngực ông ta để chắc chắn ông ta không thể đứng dậy trong chốc lát. Ông ta kêu lên một tiếng đau đớn, ôm ngực cuộn tròn người lại, khó khăn hít thở từng ngụm. Cô cười khẩy một cái, muốn đánh “Thần Chết”? Vậy còn phải hỏi xem thần chết có muốn hay không đã.
“Mày…sẽ…bị kiện…vì tội…đánh giáo viên.” Takaoka ôm ngực, khó khăn khạc ra một câu.
“Ồ, em chỉ tự vệ vì bố em muốn bạo lực gia đình thôi mà.” Cô mỉa mai, môi cong lên một nụ cười vô cùng gợi đòn. Takaoka tức nhưng lại chẳng làm được gì, ngược lại vì cảm xúc dâng trào mà khiến cơ thể đau đớn. Ngay khi đó, Karasuma-sensei từ xa chạy đến cũng đã chứng kiến tất cả.
“Takaoka! Ai cho phép anh làm vậy?!”
“Trong lúc ta không có ở đây, ngươi đã làm gì với học sinh của ta!”
Ông ta gượng dậy, cười nói: “Đây là cách giáo dục của tôi, việc phạt học sinh cũng nằm trong ranh giới giáo dục. Nhiệm vụ của tôi là đào tạo các em học sinh trong thời gian nhanh nhất giết được con quái vật này, và đây là cách dạy của tôi. Quan điểm giáo dục của các người khác tôi không có nghĩa là các người có quyền xen vào chuyện này.”
- -- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
300 lần thục đầu, cứ thế này mọi người sẽ gục mất. Tuy vậy, đây là cơ hội duy nhất để Nagisa có thể khám phá ra tài năng của mình. Đây là cơ hội duy nhất để nó bộc phát và cũng là cơ hội kéo gần khoảng cách của Karasuma đến với mọi người. Mặc dù rất muốn đá đít ông ta ra khỏi đây ngay lập tức, nhưng cô(người duy nhất phải thục đầu 600 cái) phải nhẫn nhịn.
“Karasuma-sensei.” Kurahashi không chịu nổi mà ngồi thụp xuống. Takaoka ngay lập tức đi đến chỗ của Kurahashi.
“Nè! Karasuma không phải là thành viên trong gia đình chúng ta. Đến giờ bị phạt rồi. Những đứa con không dựa vào bố mình thì…” Ông ta nắm tay kêu răng rắc, thích thú nhìn vẻ mặt sợ hãi của mỗi người, giơ tay lên định hạ một cú, nhưng đã bị Karasuma-sensei ngăn cản.
“Kun-1, gửi video cho Sở cảnh sát và Bộ Quốc phòng.” Tốt nhất là một bài viết được đăng lên internet, một giáo viên xuất thân từ Bộ Quốc Phòng bạo lực với học sinh, chiếm tiết lộng quyền. Một khi thông tin này xuất hiện mọi người sẽ khiếu nại trường học và Bộ Quốc Phòng. Sức mạnh của dân mạng không đùa được đâu.
“Đủ rồi. Nếu ngươi muốn giở trò thì ta sẽ là đối thủ của của ngươi.”
“Ta biết thế nào cũng tới lúc ngươi cũng chõ mũi vào mà, Karasuma…” Ông ta đứng thẳng dậy, cười đắc thắng.
“Ta đã nói rồi, đây không phải bạo lực, đây là giáo dục. Ta không muốn dùng bạo lực để giao chiến với ngươi. Nếu muốn thì sẽ là với tư cách giáo viên. Karasuma, chọn ra một học sinh giỏi nhất mà ngươi đã huấn luyện đi. Người đó có thể đấu với ta, và nếu như dao của bọn chúng chạm vào ta chỉ một lần thôi, ta sẽ thừa nhận quan niệm giáo dục của ngươi tốt hơn ta và rời khỏi đây…” Ông ta đi đến chiếc túi quân dụng của mình, lục tìm trong đó một lúc.
“Tuy nhiên chúng ta không dùng thứ cũ rích đó đâu. Ngươi sẽ giết ta, điều có có nghĩa là…” Nói rồi ông ta ném con dao nhựa xuống đất, lấy con dao thật đâm phập vào nó: “…Ngươi phải dùng đồ thật!”
Ông ta ném con dao xuống trước mặt Karasuma-sensei. Karasuma-sensei cầm lấy con dao nhưng vẫn còn chút do dự. Thầy đánh mắt về phía cô, cô nhận thấy hàm ý trong đôi mắt đó nhưng cô mỉm cười lắc đầu.
“Nagisa-kun…em làm được không?”
Mọi người kinh ngạc, Sugaya thì trực tiếp thốt lên: “Sao là Nagisa?”
“Là một người được giao nhiệm vụ ám sát để giải cứu Trái Đất, thầy xem tất cả các em là dân chuyên nghiệp. Chính vì vậy, thầy đã nghĩ rằng sự bồi thường mà các em xứng đáng có được, là một sự đảm bảo một cuộc sống bình thường của một học sinh trung học bình thường. Vì vậy, em không cần phải ép bản thân mình cầm lấy con dao này. Thầy sẽ dùng hết khả năng của mình để bắt Takaoka tiếp tục cung cấp sự bồi thường đó.”
Nagisa hơi kinh ngạc nhìn Karasuma-sensei. Nhìn vẻ bề ngoài của cậu ấy cũng mang một sự yếu đuối nhưng cậu ấy lại có một kiểu suy nghĩ khác thường, cậu ấy cũng không hề sợ hãi khi nghĩ đến việc phải đối đầu với Takaoka – một bộ đội đặc chủng bằng dao thật, cũng không nghĩ đến việc chấp nhận tức là sẽ chịu sự nguy hiểm đến tính mạng. Cậu ấy chỉ biết rằng có người đã đặt niềm tin vào cậu ấy, và cậu ấy cũng dành niềm tin lại cho người. Cậu ấy lặng im cầm lấy con dao, nhưng một sự kiên định phát ra từ hơi thở.
“Em sẽ làm.”
“Karasuma, mắt của ngươi có vấn đề gì không.” Takaoka đối với sự chọn lựa của Karasuma-sensei hoàn toàn là coi thường.
Có thể mọi người xung quanh đều mang ánh mắt nghi ngờ nhưng Karasuma-sensei không quan tâm, thầy tập trung chỉ dạy cho Nagisa. Takaoka cởi áo khoác vất ra sau.
“Được, tới đi!” Ánh mắt ông ta sáng quắc như một con dã thú nhìn con mồi, vẻ mặt đã cầm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay. Cả hai đều thủ thế, địch bất động ta bất động. Có lẽ người bình thường khi cầm dao thật để đâm một người thì đều sợ hãi, nhưng Nagisa lại không hề nghĩ tới điều đó, cậu ấy chỉ nhớ lại những lời của Karasuma-sensei đã nói với mình. Trong giây lát, Nagisa đã ngộ ra được cách chiến thắng trong cuộc chiến không cân sức này.
Nagisa nở một nụ cười trên môi, bước chầm chậm tới chỗ Takaoka. Trong khi mọi người đều thắc mắc cậu ấy đang làm gì, Nagisa chạm người vào tay Takaoka, cúi gằm mặt, không ai biết bây giờ cậu ấy đang nghĩ gì. Con dao bỗng quét thật nhanh qua cái cổ của Takaoka, ánh mắt Nagisa sắc lẹm, phát ra đầy sát khí. Takaoka hoảng hốt mất thăng bằng ngã về sau, Nagisa nắm chặt lấy áo ông ta rồi xoay người một cái ra phía sau. Tất cả chỉ biến hóa trong phút chốc, khi mọi người kịp định thần lại thì con dao của Nagisa đã đặt trên cổ của Takaoka. Còn ông ta thì vẫn đắm chìm trong sự sợ hãi khi vừa mới cận kề bên cái chết. Tất cả những gì Nagisa làm đều phát ra từ bản năng, những gì cậu ấy nghĩ đều phát ra từ trong tiềm thức, cho dù con dao của cậu ấy như vừa muốn lấy mạng một ai đó nhưng ánh mắt của Nagisa vẫn thơ ngây như một đứa trẻ. Dù chỉ là một người bình thường, nhưng Nagisa trời sinh là để làm sát thủ.
“Tóm được rồi.” Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến khó tin, không ai có thể ngờ Nagisa lại có thể hạ gục một dân chuyên chỉ trong một chiêu.
“A! Có phải em không nên dùng phần sống dao không?” Nagisa hỏi.
“Tới đó thôi.” Koro-sensei vươn xúc tu lấy con dao từ Nagisa, vừa nói vừa ăn con dao: “Trận đấu kết thúc rồi nhỉ, Karasuma-sensei. Thật là, anh điên rồi à, đưa một dao thật cho một học sinh? Nếu em ấy bị thương thì sao hả?”
Koro-sensei dứt lời thì mọi người đều cười. Cả lớp chạy đến bao vây Nagisa, Maehara thậm chí còn tát Nagisa một cái với lý do không thể tin chuyện này là thật. Koro-sensei dùng hai cái xúc tu ôm cổ Karasuma-sensei, bàn chuyện tâm tư tình cảm.
Takaoka sau khi hồi thần thì gầm gừ như một con thú thua trận bị thương giận dữ, đòi đấu lại một lần nữa.
“Đúng thật là nếu đấu lại một lần nữa, em chắc chắn sẽ thua. Nhưng có một điều rõ ràng là, Koro-sensei là thầy của bọn em, còn Karasuma-sensei là người huấn luyện cho bọn em. Điều này em tuyệt đối không nhường bước. Với hình tượng một người bố ép buộc như thầy, và luôn tuân thủ quy tắc nghề của mình như Karasuma-sensei thì Karasuma-sensei đem lại cho bọn em cảm giác ấm áp hơn. Bọn em biết ơn thầy cố gắng làm bọn em mạnh hơn. Nhưng bọn em xin lỗi, xin thầy hãy rời khỏi đây.”
Bitch-sensei nắm vai Takebayashi hỏi còn mình là gì? Takebayashi đáp “cô bitch của tụi em” khiến Bitch-sensei giận dữ(dỗi). Những lời của Nagisa càng khiến Takaoka tức giận hơn, tuy vậy chẳng ai còn để tâm ông ta nói gì. Ông ta gào thét gì đó rồi vung tay định đánh Nagisa. Cô đứng ngay phía sau liền nhảy lên, đá một phát trúng ngay cổ ông ta. Cú đó cô đá rất mạnh, Takaoka gục xuống, ôm cổ co quắp ho khan một cách khó nhọc. Cô nhìn ông ta rồi ngẩng đầu nhìn Karasuma-sensei cũng di chuyển rất nhanh tới bên này, chẳng may lại bị cô giành trước một bước. Cô cười cười nhìn Karasuma-sensei.
“Thầy đừng lo quá, bọn em không dễ bị bắt nạt vậy đâu.”
“Okuda-san nói đúng đó, bọn em dễ bị bắt nạt vậy thì uổng công bao lâu nay thầy huấn luyện tụi em rồi, hìhì.” Nakamura khoác vai cô nói. Cô hơi ngạc nhiên nhìn Nakamura một cái rồi cũng cười theo. Mọi người cũng nhao nhao lên nói “đúng vậy”.
Karasuma-sensei im lặng một lúc xong khẽ nhếch môi cười mỉm đáp: “Ừ.”
“Thầy xin lỗi vì những rắc rối mà đồng nghiệp thầy mang lại. Đừng lo lắng về chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Thầy sẽ thương lượng với cấp trên để thầy có thể tiếp tục huấn luyện các em.”
“Ngươi đừng hòng! Ta sẽ thương lượng với…khụ khụ…” Takaoka gắng gượng dậy, nói chuyện một cách khó khăn thì bị cắt ngang.
“Không cần phải thương lượng.”
“Ngài chủ tịch!”
“Tôi tò mò về giáo viên mới của tôi và đã quan sát tất cả mọi thứ.” Gakuho ngồi xuống nắm lấy cằm Takaoka, tay còn lại một tờ giấy từ trong túi quần: “Takaoka-sensei, thầy dạy nhám chán quá đi. Đúng là nỗi sợ hãi là cần thiết trong việc giáo dục. Nhưng một giáo viên mà chỉ có thể truyền dẫn nỗi sợ hãi thông qua bạo lực là một giáo viên thuộc tầng thấp nhất.” Từ người ông ta phát ra khí thế làm người kinh sợ, nhét tờ giấy vào miệng Takaoka mà như truyền mấy trăm con rết bò một vòng qua mạch máu của Takaoka. Ngài hiệu trường nhét tờ giấy xong liền đứng dậy, lấy ra chiếc khăn lau tay, vừa đi ra lối ra của trường vừa nói.
“Đây là giấy thông báo sa thải. Bộ Quốc Phòng không có quyền ra lệnh cho giáo viên nào ở đây. Tôi quyết định mọi chuyện và thầy đừng có quyên điều đó.”
Takaoka dù tức nhưng không thể làm gì, chỉ có thể giận dự lặp đi lặp lại hai chữ “Chết tiệt!” Ông ta đứng dậy vác lấy chiếc túi của mình chạy đi mất. Mọi người tròn mắt nhìn chuyện vừa mới diễn ra.
“Takaoka bị đuổi rồi?” Chiba nói với giọng không thể tin chuyện này là thật.
“Vậy nghĩa là…vẫn như thường…học với Karasuma-sensei?” Lần này đến lượt Okajima hỏi.
“Hoan hô!” Cả lớp đồng loạt hô lên, tất cả đều là những gương mặt vui vẻ nhẹ nhõm.
Reo hò được một lúc, tất cả chuyển hướng tấn công Karasuma-sensei.
Đại diện cho lớp – Nakamura phát biểu: “Karasuma-sensei, vì bọn em là những người giúp thầy được phục chức, thầy không thưởng cho tụi em gì sao?”
Kurahashi cũng thêm nếm: “Đúng vậy! Takaoka-sensei chỉ giỏi ở mặt này.”
Karasuma-sensei nghe vậy liền cười, thầy rút ví ra: “Thầy không biết nhiều về đồ ngọt. Đây, cầm lấy cái này mua những gì các em…”
Bitch-sensei không quan tâm Karasuma-sensei nói gì, chỉ hành động giật lấy cái ví trong tay thầy, chạy về phía học sinh, cả bọn hoan hô.
Koro-sensei nghe đồ ngọt là sáng mắt: “Cho thầy vào chung phần thưởng đó với!”
“Hể, Koro-sensei thì sao?”
“Lần này thầy đâu có làm gì đâu nhỉ?”
“Không! Không! Không! Thầy đã cố tình quan sát trong im lặng để Karasuma-sensei hiểu được giá trị của nghề giáo!” Koro-sensei vì miếng ăn mà xúc tu khua khoắng, nói loạn cả lên.
Kurahashi kéo tay Karasuma-sensei dẫn đi: “Kệ thầy ấy. Chúng ta đi thôi Karasuma-sensei!”
Cả bọn đi đằng trước, Koro-sensei quỳ bò đi đằng sau.
“Bất chấp tất cả để được ăn sao!”
“Thầy ấy quỳ luôn kìa!”
Sau đó Koro-sensei dùng tốc độ mach của mình để bò theo sau, liên thanh nói “làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn đi!” hại mọi người sợ khóc thét.