Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Chiêu Chiêu yếu ớt nói: “Ăn xong rồi.” Bởi vì quá sợ hãi nên cô không thể không điên cuồng ăn đồ ngọt để cho mình tỉnh táo. Cuối cùng chỉ còn lại một cái bánh mochi và bánh bông lan nhân ruốc cho mẹ.
Cô hơi xấu hổ. Cô đúng là không biết kiềm chế, mới qua 2 ngày thôi mà đã ăn hết nhiều điểm tâm ngọt như thế.
Diệp Chi Du không để ý lắm, cậu hơi cong lưng xuống nói chuyện với cô:
“Vậy đúng lúc tớ cũng vừa ăn hết. Tan học tớ đi mua tiếp, tiện thể cho cậu ăn thử loại khác nhé.”
Bạch Chiêu Chiêu hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại nhìn thêm một cái.
Từ bé đến giờ, có rất nhiều con trai thích cô. Cô xác định rằng mình biết ý của Diệp Chi Du. Cậu ngược lại rất thông minh, giả vờ lâu như thế, lại biết đạo lý mưa dầm thấm lâu, nên cô không thể trực tiếp từ chối cậu được.
Nhưng cho dù như thế thì cô cũng không hề tức giận, trong lòng còn ngọt ngào hơn cả bánh mochi.
Tại sao cô lại có cảm giác này, cô cũng rất rõ ràng. Bởi vì cô cũng có chút thích Diệp Chi Du.
Tất nhiên, trước mắt cô vẫn sẽ không đồng ý với cậu. Cô thật sự không thể bị phân tâm được...
“Cảm ơn...” Cô lại nhẹ giọng: “Hình như tan học tớ luôn không gặp được cậu.”
“À, bởi vì tớ còn phải đi tập bóng chày.” Cậu vội vàng giải thích: “Phải tập đến 9 giờ.”
Cô gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Dưới ánh nắng của buổi sáng sớm, khuôn mặt của cô trắng nõn giống như quả trứng gà luộc, đôi môi hồng hào tự nhiên...
Cậu thất thần nhìn 2 giây, sau đó nhanh chóng rời mắt đi, đầu nóng hừng hực.
Thật ra, từ lúc Bạch Chiêu Chiêu chuyển trường đến đây, cậu đã nghe nói lớp 2 mới có một cô gái chuyển đến, đẹp như trang bìa của cuốn tiểu thuyết lãng mạn được vẽ tay. Nhưng cậu lại đi học sớm và đi tập về trễ, trong lòng cũng không thèm để ý loại chuyện này, chỉ cho rằng bạn bè mình đang khoác lác mà thôi.
Mãi cho đến tháng trước, sau khi cậu hoàn thành giải đấu bóng chày và về nhà sớm thì mới tình cờ gặp cô trên xe bus.
Lúc đó, vẻ mặt cô buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, đẹp như Lâm Đại Ngọc (*) được thiên nhiên ban tặng vẻ đẹp và tài năng. Cậu ngơ ngác nhìn cho đến khi chiếc xe đột ngột dừng lại và cô vô tình giẫm phải chân của cậu.
(*) Lâm Đại Ngọc: một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết “Hồng lâu mộng”.
“A, xin lỗi.” Cô chán nản ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, trông còn trong trẻo hơn cả sự ngu ngốc của cậu.
Đầu óc của cậu bị tia sét của thần Cupid đánh trúng, khiến cậu không thể thốt nên lời.
“Cậu không sao chứ? Có đau không?” Cô lại hỏi.
Giọng nói trong veo thánh thót.
Ánh hoàng hôn xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đất và biến thành những đốm sáng, giống như một con cá đỏ đang lười biếng lắc lư chiếc đuôi của mình... Bên ngoài xe rất náo nhiệt, các học sinh nhốn nháo tan học, trên mặt họ đều đang nở nụ cười...
Thế giới trong nháy mắt trở nên yên tĩnh hẳn. Những điều tốt đẹp nhất mà cậu đã bỏ qua đều xuất hiện cùng với cô...
Diệp Chi Du hốt hoảng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Lỗ tai cậu ong ong, mặt đỏ như gan heo. Cậu hoàn toàn không nhớ rõ mình đã nói cái gì. Nhưng sau đó ngẫm lại, cậu hận chính mình sao lại phản ứng chậm như thế.
Hai người vốn sống cùng một tòa nhà, nhưng lại chưa bao giờ gặp nhau. Bắt đầu từ ngày đó, họ lại thường xuyên tình cờ chạm mặt.
Hóa ra lúc đi chơi bóng, chỉ cần cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy cô đi qua hành lang. Hóa ra sau khi rửa mặt ở vòi nước trong tiết thể dục xong, chỉ cần cậu rũ nước là có thể nhìn thấy cô đang đứng ngẩn người ở dưới tán cây phía xa...
Tình cờ gặp nhau càng thường xuyên hơn, thứ nóng bỏng trong lòng cậu càng bừng cháy hơn.
Say này, cậu phát hiện cô hơi sợ đại ca ở tầng 1, ngay lập tức, cậu bảo huấn luyện viên đổi buổi tập buổi sáng thành buổi tối. Lúc đánh răng, cậu sẽ đứng ở bên cửa sổ mà nhìn. Mỗi lần, chỉ cần đại ca kia ra ngoài hút thuốc là cậu sẽ đợi để đi cùng Bạch Chiêu Chiêu.
Sau đó, đại ca béo kia không ra ngoài hút thuốc nữa, nhưng cậu vẫn đợi cô.
Dây giày bị tháo ra, sau đó lại buộc lại, lại tháo ra...
Cậu ghé tai vào cửa để nghe động tĩnh, giống như một tên gián điệp đang chờ đúng thời điểm để mở cửa...
Còn phải giả vờ tự nhiên...
Rất khó... nhưng lại vui vẻ. Mỗi ngày của cậu đều tràn ngập mong đợi được đến trường.
Bạch Chiêu Chiêu lại hỏi: “Cậu thích ở đây không?”
“À... cũng được.”
Cậu vẫn đang chìm đắm trong cái nóng của đầu óc... nên phản ứng hơi chậm.
“Tớ rất ghét chỗ này, chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp.” Cô nheo mắt lại, nhìn về phương xa, trên mặt không thèm che giấu sự chán ghét.
Diệp Chi Du rất nhanh nhớ đến bạn bè từng mơ hồ kể với cậu về cảnh ngộ của Bạch Chiêu Chiêu, cậu vội vàng an ủi cô: “Dù sao chỗ này cũng hẻo lánh. Rất nhiều người ở trường là bạn học từ mẫu giáo của nhau, khó tránh khỏi có ác cảm với người mới đến. Cậu đừng để ý đến bọn họ.”
“Vậy bạn học của cậu có làm khó cậu không?” Cô ngẩng đầu nhìn cậu.
Diệp Chi Du dường như là một người không có khuyết điểm. Cậu có ngoại hình xuất chúng, giỏi thể thao, thành tích tốt, hoàn cảnh gia đình cũng tốt. Tuy rằng cậu nhìn có vẻ hung dữ nhưng thật ra tính cách cậu rất dễ gần.
Nhưng cậu lại cười nói: “Bây giờ thì không, nhưng lúc tớ học lớp 10, bọn họ cũng muốn lập nhóm để đánh tớ đấy, còn đặt biệt danh cho tớ là Dầu Dừa. Bây giờ họ vẫn còn gọi tớ như vậy.”
“Nhưng mà tên cậu là từ trong một bài thơ.”
“Hả?” Cậu mờ mịt.
“Là bài thơ “Cửu biện” của Tống Ngọc.” Cô nhẹ nhàng ngâm nga: “Bạch nhật chi chiêu chiêu. Trường dạ chi du du (Ban ngày sáng tỏ. Đêm dài dằng dặc).”
Vẻ mặt cậu mờ mịt.
Tất nhiên cậu biết Tống Ngọc là ai, nhưng sau khi bố mẹ cậu tốt nghiệp thì liền bắt đầu làm kinh doanh. Diệp Chi Du tin rằng hai người họ tuyệt đối không nhớ Tống Ngọc là ai.
“À... coi như tớ đang nói linh tinh đi.” Cô không muốn cậu nghĩ rằng cô đang khoe khoang mình đọc nhiều sách.
Cậu vội vàng giải thích: “Không không, là do tớ không hiểu. Bố mẹ tớ chắc chắn là đặt bừa thôi. Tớ cũng không biết còn có một câu thơ như thế. Cảm ơn cậu. Bây giờ tớ, tớ cảm thấy mình rất có văn hóa rồi. Về sau khi giới thiệu tên mình, tớ sẽ nói như vậy.”
Bạch Chiêu Chiêu nhếch môi cười, quay mặt sang chỗ khác.
“Tớ còn tưởng rằng tên cậu là Chiêu Chiêu trong thiên lí chiêu chiêu (đạo trời rõ ràng) cơ. Giống như nữ hiệp vì dân trừ hại ấy...”
Cô gái càng không khỏi mỉm cười: “À... như thế cũng không tệ… Hình như cũng có thể nói là hiền giả dĩ kì chiêu chiêu sứ nhân chiêu chiêu (người có đức có tài dùng sự giác ngộ của mình để soi sáng người khác)...”
Đầu Diệp Chi Du tràn đầy mật ngọt, mặc đu cậu nghe không hiểu nhưng vẫn nói: “Vậy tớ vẫn thích câu thơ của Tống Ngọc hơn. Như thế thì tên của hai chúng mình đều ở trong cùng một câu thơ. Thật lãng mạn...”
Cậu nói xong những lời này thì liền đỏ mặt.
Bạch Chiêu Chiêu cũng đỏ mặt mà cúi đầu xuống.
Diệp Chi Du lại thở dài: “Nhưng mà bố mẹ tớ không chăm chỉ học lắm. Nếu bọn họ thật sự biết bài thơ này thì có khi tớ sẽ tên là Diệp Du Du mất.”
Cô gái tưởng tượng ra bộ dạng hung dữ của cậu khi giới thiệu tên mình là Diệp Du Du thì bật cười ra tiếng.
Cậu cũng cười, mặt đỏ bừng lên, rất hưng phấn, càng muốn làm cô vui vẻ hơn: “Tất nhiên là sau này nếu bọn họ còn tiếp tục gọi tớ là Dầu Dừa thì tớ sẽ nói: Đám ngu ngốc các cậu đúng là chưa từng đọc thơ, thật ngu ngốc.”
Bạch Chiêu Chiêu cười không dừng lại được.
Nếu như cô là một nhân vật trong tiểu thuyết, mà bên cạnh cô lại có một vị quản gia, thì vị quản gia đó đại khái sẽ nói: Đã rất lâu rồi tôi không thấy tiểu thư vui vẻ như thế.
Hứng thú trò chuyện của cô bị khơi dậy, biểu cảm cũng càng lúc càng sinh động.
Diệp Chi Du thì mồ hôi đầm đìa, cậu dùng hết tất cả vốn liếng của mình với hy vọng mỗi chữ đều có thể làm cô vui vẻ.
Bạch Chiêu Chiêu chưa bao giờ cảm thấy đường đến bến xe bus lại ngắn như thế. Hình như cô mới chỉ nói được vài câu với Diệp Chi Du thôi mà đã đến nơi rồi.
Lúc này, chuyện quỷ dị vào ngày hôm qua lại hiện ra trong lòng cô. Bạch Chiêu Chiêu thu lại nụ cười, chần chừ hỏi:
“Cậu nghĩ trên thế giới này có quỷ không?”
“Hả?” Cậu rất kinh ngạc: “Sao cậu lại đột nhiên hỏi thế? Đây là câu hỏi về triết học hay là câu hỏi về phong tục tập quán?”
“À... Không có gì đâu...” Cô nhanh chóng im lặng, không muốn mình giống như một kẻ tâm thần.
Nhưng nếu hôm nay lại tiếp tục xảy ra chuyện không ổn nữa thì cô nghĩ mình có thể trao đổi với Diệp Chi Du. Dù sao, trông cậu có vẻ rất giỏi đánh nhau, nên cũng có thể rất giỏi đánh quỷ.
Gần đến trạm xe bus, cô cố ý giữ khoảng cách với cậu.
Diệp Chi Du hoàn toàn không hiểu, cho rằng cô đang vội lên xe. Bước chân cậu lại dài hơn, theo sát cô hơn.
Thậm chí cậu còn đuổi theo cô lên xe.
“Cậu thích màu gì?” Xung quanh có rất nhiều người, cậu cũng không tiện nói nhiều với cô, nhưng câu hỏi này đã quanh quẩn trong lòng cậu rất lâu rồi.
Khăn quàng cổ màu đen của cậu nhìn hơi tầm thường, không xứng với cô lắm. Cậu muốn tặng cô một cái có màu cô thích.
“Màu đỏ.”
Cô trả lời rất nhỏ, không dám nhìn ánh mắt của các bạn học xung quanh.
Một mình cô vốn dĩ đã đủ gây sự chú ý rồi. Diệp Chi Du lại càng gây chú ý hơn, bởi vì dáng người của cậu rất cao...
May mà Diệp Chi Du không nói chuyện với cô nữa.
Lúc này trong đầu Diệp Chi Du đang nghĩ, cậu muốn mua một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ cho Bạch Chiêu Chiêu.
Trong nhà thật ra có một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ của mẹ cậu, lần trước mẹ mới quàng có một lần, sau đó chê nó quá trẻ nên để lại.
Chiếc khăn quàng cổ ấy rất hợp với cô, nhưng dù sao mẹ cũng quàng rồi. Cậu sẽ mua cho cô một cái mới.
Tốt nhất là mua thêm cho cô một đôi giày thể thao mới nữa. À, còn có găng tay mới, áo khoác mới, trang sức mới... Cô trắng như thế, rất thích hợp đeo khuyên tai ngọc trai...
Sau này nên mua nhà ở đâu đây, cô thích loại xe gì nhỉ...
Con cái tên gì thì hay...
Ảo tưởng của Diệp Chi Du dần dần chuyển hướng đến chuyện gia đình.
-
Lúc Bạch Chiêu Chiêu vào trường, trong lòng đột nhiên hối hận.
Hôm nay cô không nên đi học cùng Diệp Chi Du, không nên lưu luyến niềm vui nhất thời kia.
Rất nhiều bạn học nhìn thấy cô nói chuyện cùng Diệp Chi Du. Nhỡ đâu trong đó có người quen biết học sinh của lớp 12/2...
Cô không dám tưởng tượng.
Trong lòng cô rất hoảng hốt, giống như có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ họng của cô, khiến cô không thở được.
Nhưng có một giọng nói khác lại vang lên trong đầu cô: “Tôi không sợ. Chẳng lẽ tôi bị bắt nạt, nên phải nghe lời bọn họ hả? Đừng có mơ!”
Giọng nói này càng lúc càng lớn, không ngừng nói: “Tôi có quyền được giao lưu, tôi có quyền được vui vẻ. Tôi không thể bị những kẻ xấu kiểm soát.”
Cứ như thế, đến khi đi vào lớp học thì cô đã không còn sợ hãi nữa.
Buổi sáng, mọi người dường như vẫn giữ nguyên tình trạng. Vì thế Bạch Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào giữa tiết học của buổi chiều, bọn họ bắt đầu xì xào bàn tán. Hơn nữa, bọn họ còn cố ý để cô nghe thấy.
“Hả? Thật không? Xác định là Diệp Chi Du hả?”
“Chúng ta có nên nhắc nhở cậu ấy không? Để cậu ấy biết cậu ta là loại người gì.”
“Cậu ta có thủ đoạn thật đấy...”
“Hóa ra là ngứa mắt chúng ta, muốn tìm người khác to hơn cơ đấy.”
“Ha ha ha, vớ vẩn. Của cậu nhỏ nhất thì có, của tôi siêu to đấy.”
“À, được được được. Cậu là vua trym của Thánh Tâm đấy!”
Tay Bạch Chiêu Chiêu siết chặt vạt áo đồng phục.
Cô vừa tức giận vừa lo lắng.
Mặc kệ cô tự động viên mình như thế nào, cô vẫn sợ bọn họ sẽ thật sự đi tìm Diệp Chi Du và nói những tin đồn bịa đặt kia với cậu.
“Bang!”
Đột nhiên có tiếng đập bàn vang lên, khiến cả lớp sợ đến mức im lặng đi.
Bạch Chiêu Chiêu cũng theo phản xạ mà quay đầu lại—
Là Chu Lạc Nhiên lại tức giận.
“Các cậu nói chuyện nhỏ tiếng một chút được không hả?” Vẻ mặt cậu ta hung dữ, giọng nói giống như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra: “Ồn lắm, biết không?”
Một nam sinh trong đó lấy hết can đảm rồi nói: “Cậu chủ Chu, rốt cuộc cậu bị sao thế? Sao tính tình lại xấu thế?”
“Đúng đấy...” Một nữ sinh khác cũng rất tủi thân: “Vết thương ở chân cậu không phải đã khỏi rồi à? Sao còn nóng nảy như thế chứ.”
Chu Lạc Nhiên đứng lên, giống như không thể chịu nổi nữa, trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Chiêu Chiêu: “Này, Bạch Chiêu Chiêu, cô đi theo tôi ra đây.”
“Hả? Cái gì?” Cô nhíu mày.
Cậu ta không nói nhiều, chỉ nắm lấy cổ tay gầy gò của cô rồi gần như kéo cô ra khỏi lớp học!
“Wow—!” Trong lớp học vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, không ngại chuyện lớn.
Vì thế đi được nửa đường, Chu Lạc Nhiên lại nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại rồi chửi những nam sinh đang thò đầu ra: “Im mồm! Đi theo tôi làm cái gì?”
Vì thế, các nam sinh liền đứng lại, kinh ngạc nhìn cậu ta, sau đó lại thì thầm với nhau.
Cậu ta đẩy Bạch Chiêu Chiêu vào phòng thiết bị, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Cậu ta vừa quay đầu lại thì đã thấy cô gái đang cầm một quả tạ, giơ nó về phía mình.
Ngược lại, cậu ta thế mà lại cười: “À, cho nên cậu muốn làm gì? Dùng cái này đánh tôi à?”
“Chu Lạc Nhiên, tôi cảnh cáo cậu, đừng có làm bậy!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");