Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Chiêu Chiêu chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ muốn làm tổn thương bản thân mình thật nặng của cô cũng dịu xuống.
Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra cô không cần phải lãng phí tình cảm của mình để đi oán hận Chu Lạc Nhiên. Bạn sẽ ghét một con chó thiểu năng à? Có lẽ là không, mà là bạn sẽ đánh nó. Khi một con chó thiểu năng cắn người, chắc chắn nó sẽ không biết mình đã tạo ra một bóng ma cho người khác như thế nào.
“Tôi không muốn sờ cơ ngực của cậu.” Cô khô khan nói, cũng cảm thấy thật nực cười khi mình phải giải thích chuyện này: “Tôi chỉ muốn kiểm tra nhịp tim của cậu một chút thôi.”
Chu Lạc Nhiên nhìn vẻ mặt cô, xác nhận rằng cô thật sự không có ý đó thì cậu ta xấu hổ đứng thẳng người dậy.
Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu lạnh lùng: “Nếu như cậu không nói cho tôi biết có chuyện gì không thích hợp xảy ra với cậu hay không, thì cậu đã trở nên vô dụng đối với tôi rồi.” Sau đó cô muốn đi mở cửa: “Tôi đi đây.”
“Cậu— đợi đã!” Chu Lạc Nhiên cầm lấy cổ tay cô, lại sợ cô mất hứng nên nhanh chóng buông ra: “Rốt cuộc cậu muốn nghe chuyện không thích hợp gì? Cậu để tôi suy nghĩ lại một chút được không?”
“...” Bạch Chiêu Chiêu im lặng thở dài rồi ôm lấy cánh tay mình, vẻ mặt vô cảm đợi cậu ta suy nghĩ.
Vẻ mặt Chu Lạc Nhiên rất rối rắm, cậu ta không biết có nên nói chuyện sữa nhà mình đã quá hạn rồi hay không.
Không. Chuyện này quá ngu ngốc. Có lẽ có thể đợi cậu ta trở về và hỏi những tiểu đệ kia của mình một chút.
“Thôi. Không bằng nếu như cậu nghĩ ra được cái gì thì hãy nói với tôi sau đi.” Cô nói như vậy đơn giản là vì sợ cậu ta không thả mình đi.
“Ừ... Được rồi. Vậy tôi nhớ ra thì sẽ nhắn tin cho cậu, được không?”
Bạch Chiêu Chiêu rất bất ngờ. Cô chưa từng cho Chu Lạc Nhiên phương thức liên lạc của mình, cậu ta gửi tin nhắn cho cô kiểu gì?
Nhưng rất nhanh cô đã hiểu được, có lẽ là cậu ta lấy được từ chỗ của người khác.
Sau khi đi ra khỏi phòng thiết bị, Bạch Chiêu Chiêu không đi về hướng lớp học. Bởi vì cô không thu hoạch được gì cả, nên cũng không còn lý do gì để trở lại lớp học đáng ghét kia nữa.
“Chiêu Chiêu, cậu muốn đi đâu?” Chu Lạc Nhiên gọi cô lại.
“Tôi đi tìm giáo viên chủ nhiệm.” Lúc nói, cô cũng không hề quay đầu lại.
“...” Cậu ta ngơ ngác nhìn bóng lưng cô biến mất ở đầu cầu thang.
Trở lại lớp học, trong mắt Chu Lạc Nhiên, tất cả bạn học vẫn như cũ.
Ở trong lớp học, bởi vì sợ tính tình chó cắn bất ổn của cậu ta, nên không có một ai dám ồn ào.
Mặc dù chưa tặng được quà, nhưng tâm tình của Chu Lạc Nhiên cũng không kém lắm. Theo cậu ta thấy thì hôm nay Bạch Chiêu Chiêu đã chủ động nói chuyện với cậu ta, đây có thể coi là một tín hiệu tích cực.
Cậu ta sẽ chuẩn bị một món quà tốt hơn...
Lúc này, Dư Chí Đồng ngồi ở bên trái cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ Chu, cậu nói chuyện gì với Bạch Chiêu Chiêu đấy?”
“Liên quan mẹ gì đến cậu.” Tâm tình cậu ta đang tốt, nên khi mắng chửi người khác cũng mang theo ý cười.
“Có phải cậu ta tỏ tình với cậu không? Tớ vừa nhận được tin nhắn của bạn, nói rằng cậu ta ở bên Dầu Dừa rồi. Cậu đừng để cậu ta bắt cá hai tay.”
Nụ cười trên khóe môi Chu Lạc Nhiên lập tức cứng lại, cậu ta quay đầu nói: “Đờ mờ, cậu đang nói cái gì thế!”
Trong mắt Chu Lạc Nhiên, Dư Chí Đồng vẫn là một con cá xấu xí biến thành hình người. Bây giờ, trong mắt Cá Tạp đang lóe lên ác ý và nói: “Thật đấy. Cậu chưa biết hả? Hình như bọn họ sống ở gần nhau, luôn ngồi xe bus cùng nhau đi học. Cậu biết đấy, Dầu Dừa cũng là học sinh dự thính, bố mẹ đều không ở đây. Có khả năng bọn họ còn sống chung với nhau rồi ấy.”
Giọng nói của cậu ta không nhỏ, nên những người xung quanh đều có thể nghe được.
Hứa Đình đã sớm quay người lại, còn lắng nghe rất chăm chú.
Nhưng Nguyễn Mộng Thần, người vẫn luôn nhạy cảm với hành động của Chu Lạc Nhiên thì lại đang mất hồn mất vía mà nghịch tóc của mình.
Nếu Hứa Đình nhạy cảm hơn thì sẽ phát hiện ra Nguyễn Mộng Thần đã trở thành như vậy từ rất lâu rồi...
“Mẹ, Cá Tạp thối, cẩn thận lời nói đấy.” Sắc mặt Chu Lạc Nhiên trầm xuống.
“Thật mà. Tớ lừa cậu làm gì.”
“Tôi mặc kệ cậu có nói thật hay không!” Chu Lạc Nhiên bóp chặt mặt cậu ta, lệ khí trong mắt tràn ra: “Nếu còn nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Dư Chí Đồng bị dọa không hề nhẹ, nên sau đó cậu ta cũng không lên tiếng nữa.
“Tôi hỏi cậu. Gần đây cậu có gặp phải chuyện không thích hợp nào không...” Chu Lạc Nhiên lại nghĩ đến câu hỏi của Bạch Chiêu Chiêu, nên cậu ta lấy câu hỏi này ra hỏi Dư Chí Đồng.
Dư Chí Đồng hoảng sợ lắc đầu, rồi lại nhìn chằm chằm cậu ta.
Vẻ mặt giống như đang nói “Chỉ có cậu không thích hợp thôi!”.
Lúc này Chu Lạc Nhiên mới buông cậu ta ra.
Có lẽ câu hỏi của Bạch Chiêu Chiêu đã có tác dụng. Cậu ta đột nhiên cảm thấy hơi bất an.
Vì sao Bạch Chiêu Chiêu lại cố ý hỏi đến bố mẹ cậu ta?
Chu Lạc Nhiên lấy điện thoại ra, một lúc lâu sau mới cố gắng lấy hết dũng khí để nhắn tin cho bố mình:
[Hai người vẫn ổn chứ?]
Ngay sau đó, bố cậu ta nhanh chóng trả lời:
[Con quan tâm những điều này làm gì, dạo này có chăm chỉ học hành không! Thi đại học đừng làm bố mất mặt!]
“Đờ mờ...” Cậu ta thấp giọng chửi một tiếng rồi thô lỗ ném điện thoại lên bàn.
Cậu ta nằm lên bàn và nghĩ: Chiêu Chiêu đi tìm giáo viên chủ nhiệm nói gì mà lâu thế...
-
Sau khi Bạch Chiêu Chiêu đi thẳng ra khỏi cổng trường thì cô phát hiện tầm nhìn đã càng ngày càng sáng ngời hơn— Sao trời lại quang đãng rồi?
Bầu trời lúc trước còn đang nhiều mây u ám, mà chẳng biết đã bị xua tan đi từ bao giờ, ánh mặt trời còn cực kỳ ấm áp và thoải mái.
Đáp án có ở cổng trường— Diệp Chi Du đã trở lại.
Cô phát hiện ra, dường như chỉ cần Diệp Chi Du xuất hiện thì sẽ có ánh mặt trời.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên cao lớn tuấn tú đứng chờ ở đó, giống như cây trúc cao và gầy.
“Chiêu Chiêu!” Cậu vẫy tay về phía điểm đỏ kia, trái tim cũng vì cô mà đập.
Cô chạy về phía cậu, nhưng lại không nhịn được mà liên tục quay đầu lại nhìn.
“Sao thế?” Diệp Chi Du cảnh giác hỏi: “Có người bám theo cậu à?”
“Không phải...” Cô thắc mắc: “Sao giáo quan Vương không ở cổng trường? Lúc này hẳn là ông ta phải đứng ở đây trông mới đúng.”
“Hay là đi có việc rồi?”
Cô gái vẫn cay mày: “Cũng có thể...” Sau đó cũng nhanh chóng kết thúc thắc mắc của mình. Cô lại hỏi tiếp: “Cậu đã gặp được bà Tôn chưa? Bà ấy nói như thế nào?”
Cún con - Diệp Chi Du thở dài: “Còn nói nữa. Hình như hôm nay tâm trạng bà ấy rất kém. Tớ nói với bà ấy rằng tớ vô tình đi vào cấm địa, sau đó lửa giận của bà ấy thiếu chút nữa đốt cháy tớ luôn rồi...”
Vốn dĩ bởi vì tâm tình cậu đang tốt, nên khi đứng ở cửa hàng bánh ngọt, cậu đã gọi rất to, có thể nói là tràn đầy năng lượng.
Người giấy xung quanh liếc nhìn, cậu còn giơ hai tay lên với vẻ mặt tự hào như kiểu “Không sai, tôi đang phát bệnh”.
Ai mà ngờ được cậu đang vui vẻ thì phía sau đầu bị đập một cái.
Trong khoảnh khắc này, cả thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Cậu không cần nghĩ cũng biết nhất định là bà Tôn đánh.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị bà Tôn mắng cho máu chó ngập đầu:
“Tôi đúng là xui xẻo mười tám kiếp! Tôi là chó của cậu hả! Mới mấy hôm, cậu không đi tìm ác linh đi, ngày ngày cắm cọc ở đây hú hét cái gì! Chẳng lẽ trên mặt tôi viết ba chữ “Tôi rất rảnh” hả?”
Bạch Chiêu Chiêu không nhịn được mà ngắt lời cậu: “Bà Tôn rất bận hả?”
“Đâu chỉ là rất bận. Ha ha ha...” Nhớ lại bộ dạng của bà Tôn, Diệp Chi Du tỏ ra rất vui sướng khi có người gặp họa: “Bà ấy thật sự giống như vừa đi làm cu li về ấy, còn thảm hơn so với tớ lúc chạy xong 5km. Vành mắt bà ấy thâm quầng— Lớn như thế này này. Quai hàm thì— Xệ xuống đến trước ngực!”
Bạch Chiêu Chiêu vốn đang trầm tư, nhưng khi nghe cậu đùa giỡn như vậy thì cô lại cười “Khanh khách”: “Cậu khoa trương ít thôi... Phải tôn kính người già!”
“Ừ ừ, nghe lời cậu.” Diệp Chi Du cười: “Tóm lại... hình như tớ đã làm phiền bà ấy nên bà ấy rất tức giận.”
“Vậy miệng cậu phải ngọt một chút.”
Diệp Chi Du cũng nhớ rằng Bạch Chiêu Chiêu bảo miệng cậu phải ngọt một chút nên bắt đầu nịnh nọt bà Tôn: “Bà ơi, tinh thần bà tốt thật đấy, mắng rất có sức sống!”
Nhưng hình như nịnh nọt không có kết quả lắm. Bà Tôn phồng miệng lên rồi lại xẹp xuống, giống như đang cố nuốt xuống một ngụm máu. Bà run rẩy lẩm bẩm: “Cậu nói đi. Rốt cuộc là cậu có chuyện gì... Nói không ra được chuyện gì tử tế thì bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai làm chó.”
“Haiz, là như vậy. Hôm qua cháu với bạn cháu rất xui xẻo, gặp ngay phải minh hôn...” Cậu ủ rũ: “Hình như cháu đã đi đến cấm địa mà bà nói.”
“Cái gì?! Thằng nhóc thối này, để cậu đi tìm ác linh, cậu lại chạy đến chỗ đó làm cái gì hả!” Bà Tôn tóm lấy cậu một cách thuần thục, muốn bắt đầu đánh cậu như đánh cháu trai của mình, nhưng lại không đánh mà quái dị nói: “A, không đúng. Vậy sao cậu còn ở đây được? Cậu ra khỏi cấm địa như thế nào?”
“Bởi vì người lái xe bus đến! Người lái xe bus cũng là bán sinh linh. Ông ấy còn nhớ lộ trình...”
“À... Vậy vận cứt chó của cậu vẫn còn tốt lắm!” Bà Tôn tò mò nhìn cậu, chậc chậc nói: “Vào cấm địa rồi mà vẫn có thể thoát ra được, cậu là người đầu tiên đấy.”
“Bà, cấm địa kia rốt cuộc là chỗ nào?”
Bà Tôn phất tay áo, lấy lệ nói với cậu: “Ra ngoài rồi thì ở yên đây đi. Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
“Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ sau này lại đi vào thì sao?”
Bà Tôn suýt nữa bị những lời này của cậu làm cho tức hộc máu: “Còn đi nữa?”
“Không phải. Cháu nói là không cẩn thận ý.”
“Vậy thì cẩn thận đi! Ác linh không ở trong cấm địa, cậu không nên đi đến đó để uổng phí sức lực làm gì. Cậu có thể may mắn một lần, nhưng chưa chắc sẽ may mắn nhiều lần đâu.”
Suy nghĩ một lúc, bà ấy lại kiên nhẫn nói: “Bỏ đi bỏ đi. Tôi có thể nói cho cậu biết, trong giấc mơ sắp chết có rất nhiều cấm địa, cũng xuất hiện rất ngẫu nhiên. Cái cậu đi vào kia gọi là vùng đất minh hôn. Những cấm địa khác có liên quan đến cái chết. Chỉ có vùng đất minh hôn là nơi giam giữ người chết theo ý muốn của người sống. Mong muốn của họ quá mãnh liệt, người chết không thể đi đầu thai được nên mới tạo ra vùng đất minh hôn. Những người ở nơi đó cũng sẽ trở thành ác quỷ. Tuy nhiên, ở đó có rất nhiều kẹo mừng và tiền mừng, những ác quỷ ở những cấm địa khác sẽ đến đó để tìm thức ăn. Có thể nói đó là cấm địa an toàn nhất. Nhưng nếu lần sau cậu lạc vào cấm địa khác nguy hiểm hơn thì sao? Cho nên cậu đã may mắn trốn thoát được rồi thì sau này hãy tránh xa những nơi đó ra. Cậu hiểu chưa?”
Bà ấy lại lấy ra một tờ giấy vàng nhăn nhúm từ trong tay áo rồi đưa cho cậu.
Diệp Chi Du cầm lấy mở ra xem, miễn cưỡng đọc hiểu chữ viết kỳ quái ở trên đó:
[Cấm địa tổng cộng có 18 loại: chết đuối, rơi, lửa thiêu, kịch độc, kỳ dị, bất hạnh, huyết trì, minh hôn, thành phố hoang, hỗn loạn...]
“Đây là tất cả cấm địa ạ?” Cậu hỏi.
“Trong này là những cấm địa chúng ta đã biết.” Bà Tôn nhấn mạnh hai chữ “Đã biết”: “Ai biết được còn có cấm địa mới nào mọc ra hay không. Nếu như cậu bị ác linh hại chết thì cũng có thể trở thành ác quỷ không cam lòng ở đó đấy.”
“Cấm địa còn có thể mọc ra cái mới ạ?”
“Đây là lý do vì sao chúng ta phải tiêu diệt ác linh... Nói ra thì cậu cũng không hiểu đâu. Nhưng tôi lại muốn hỏi cậu, cậu tìm ác linh có phát hiện gì mới không?”
“Có có. Đã có mục tiêu rồi. Là một tên giết người biến thái, đã chặt xác ba người, còn bắt mất một người nữa.”
“Tàn nhẫn thế à...” Bà Tôn nhìn về phía xa xa, lẩm bẩm nói: “Khó trách... Nếu không nhanh chóng bắt được nó, nơi đó sẽ lại biến thành một cấm địa...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");