Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu
  3. Chương 41: Trễ giờ
Trước /44 Sau

Lớp Học Của Cừu - Sơn Trà Miêu

Chương 41: Trễ giờ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Sĩ Hưng bị trói tay lại.

Ông ấy bị trói tay vào tay vịn của sô pha nên phải nghiêng người, ngồi không được mà nằm cũng không xong, sau đó ông ấy suy sụp kêu to: “Cảnh sát Thạch, anh làm gì thế! Sao lại trói tay tôi lại? Không đi bắt nữ quỷ kia hả! Không phải anh đã biết cô ta là ai rồi sao!”

Diệp Chi Du như gặp phải kẻ địch, cậu bảo vệ Bạch Chiêu Chiêu ở bên người, còn trên tay đang cầm một cái vợt đập ruồi.

Thấy cậu như vậy, Từ Sĩ Hưng càng cạn lời hơn: “Cậu đẹp trai, cậu cầm vợt đập ruồi là có ý gì!”

Liễu Đào Tử ở một bên đã xem xong tập tài liệu, lúc nhìn Từ Sĩ Hưng, thần sắc cô ấy không khỏi trở nên phức tạp hơn: “Này, cô gái xinh đẹp này thật sự là nữ quỷ kia à?”

“Sao anh có thể nhớ nhầm được? Mặt của cô ta đã khắc sâu trong đầu anh rồi, sắp làm tinh thần anh ô nhiễm luôn rồi!”

“Vậy có phải anh làm chuyện ác gặp báo ứng rồi không, cho nên mới bị quỷ ám!”

“Báo ứng?! Chuyện ác?!” Vừa rổi Từ Sĩ Hưng quá sợ hãi nên không lật mấy trang sau. Bây giờ ông ấy nghe mà không hiểu Liễu Đào Tử đang nói cái gì: “Tại sao anh lại bị báo ứng? Anh bị cô ta quấn lấy, anh là người bị hại mà!”

Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu rất đau khổ: “Chú Hưng, không ngờ chú lại là loại người này. Chú làm ra loại chuyện này thì sau khi chết sẽ phải vào con đường của súc sinh!”

“Không phải... Em gái, sao em lại nói như vậy! Thật độc ác!”

“Được rồi.” Thạch Dũng rốt cuộc cũng mở miệng: “Từ Sĩ Hưng, tôi trói cậu lại không phải vì cậu có vấn đề gì. Nhưng mà chúng tôi cần đến nhà cậu lục soát một lúc.”

“Lục soát cái gì? Có thể cho tôi về nhà dọn dẹp trước một chút không...” Vừa nghĩ đến có người ngoài tiến vào ổ chó bẩn thỉu của mình là trán của Từ Sĩ Hưng lại vã mồ hôi.

Nhìn qua thì trông Từ Sĩ Hưng tương đối khả nghi.

Liễu Đào Tử lưu loát lấy chìa khóa ra: “Tôi phối hợp!”

Lần này Thạch Dũng đã thông minh hơn, đi cùng cô ấy xuống tầng rồi mới hỏi: “Cô Liễu, có người nào mà cô đặc biệt quan tâm không? Hoặc là có nguyện vọng nào nhất định phải hoàn thành nhưng còn chưa kịp thực hiện không?”

Liễu Đào Tử kinh ngạc trước câu hỏi của ông ấy, nhưng vẫn nói: “Tôi muốn lái xe cổ một lần. Không thể lái xe cổ ở Ý một lần, tôi chết cũng sẽ không nhắm mắt.”

Giọng nói của hai người dần mơ hồ. Trên tầng lại trở nên an tĩnh một lần nữa. Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du ngồi song song và cùng nhau nhìn Từ Sĩ Hưng.

Chiêu Chiêu lấy tay che miệng và ngáp một cái nhỏ, sau đó lại nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Vốn dĩ không ngủ cũng sẽ không buồn ngủ, nhưng cô vẫn ngáp theo thói quen.

“Chiêu Chiêu, nếu cậu buồn ngủ thì dựa vào vai tớ ngủ một lát đi.” Diệp Chi Du quan tâm cô.

Cô cười rồi lắc đầu.

Từ Sĩ Hưng bị bắt ăn thức ăn cho chó, bất lực nói: “Này, các người trói tôi lại, có phải nên nói lý do cho tôi không... Chẳng lẽ trói tôi thì nữ quỷ sẽ không đến tìm tôi nữa hả?”

“Xin lỗi. Chúng tôi bây giờ còn chưa thể để chú nhớ lại.” Bạch Chiêu Chiêu nghiêm túc nói: “Bởi vì chú gây nguy hiểm cho chúng tôi.”

“Nhưng từ bây giờ trở đi, mọi lời nói của chú đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!” Diệp Chi Du cũng nói rất mạnh mẽ.

“Mẹ...”

Từ Sĩ Hưng cực kỳ cạn lời.

Nữ quỷ dùng đại chiêu gì à? Làm cho người của cả tòa nhà này đều biến thành kẻ ngốc rồi...

Lần đầu tiên ông ấy gặp phải một cảnh sát không có giấy khám xét mà đã trực tiếp trói người rồi lục soát nhà!

10 phút sau, Thạch Dũng và Liễu Đào cùng trở lại.

“Chú Thạch, thế nào rồi!” Bạch Chiêu Chiêu rất hưng phấn.

Thạch Dũng lắc đầu: “Không tìm thấy gì...” Sau đó lại bổ sung thêm: “Chú còn thức tỉnh cô Liễu rồi.”

Liễu Đào Tử đứng sau lưng ông ấy, sắc mặt hơi tái nhợt, vẫn còn đang phát run và nắm chặt ngón tay lại, giống như chưa thể chấp nhận được tình huống đang xảy ra trước mắt.

Diệp Chi Du lại hỏi: “Chị Đào Tử, chị và chú Hưng ở cùng nhau cũng lâu rồi, có thể nhớ ra điều gì khác thường không?”

Liễu Đào Tử từ từ lắc đầu: “...”

Trong phòng của Từ Sĩ Hưng có rất nhiều quần áo và tất bốc mùi. Vừa nhìn đã biết là một người sống rất tùy tiện. Liễu Đào Tử nói: “Anh ta thái rau còn chẳng thái được, đừng nói đến chặt xác người.”

Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du hoang mang nhìn nhau.

“Từ Sĩ Hưng, cậu nhìn ba người còn lại xem, xem có quen họ không.” Thạch Dũng oán hận mà cầm tài liệu đến trước mặt ông ấy.

“Không quen, không quen! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Chẳng lẽ họ đều là anh chị em trong cùng một bệnh viện tâm thần hay hỏa táng ở cùng một chỗ hả?”

“Nói chuyện tích đức vào!” Liễu Đào Tử nổi giận.

“Haiz, đợi đã...” Từ Sĩ Hưng đột nhiên ngồi thẳng người, giống như được giác ngộ vậy, bỗng nhiên trở nên khôn ngoan hơn: “Sao tôi lại cảm thấy những người này rất quen mắt?”

Đám người Thạch Dũng đều rùng mình, nín thở chờ ông ấy nhớ ra.

Vẻ mặt Từ Sĩ Hưng chậm rãi ngưng trọng: “Đúng thế. Tôi có ấn tượng. Lúc trước trên TV có đưa tin về vụ án giết người liên hoàn, các video ngắn cũng nói về nó...” Ông ấy là một người yêu thích video ngắn, cũng nhớ lại càng nhiều chi tiết hơn: “Bốn người này, hình như là... nạn nhân đúng không?”

Bốn người trước mặt đều trầm mặc.

Từ Sĩ Hưng có ngu ngốc đến mấy cũng biết mình đoán đúng rồi.

“Cho nên các người nghi ngờ, tôi là kẻ giết người?”

“Không thì sao? Nếu không tại sao chú lại nhìn thấy hồn ma của— Ngô Phương Nhị?” Bạch Chiêu Chiêu hỏi.

“Tôi, tôi cũng không biết. Câu hỏi này em phải hỏi nữ quỷ Ngô Phương Nhị kia chứ? Hơn nữa, cho dù tôi giết người, cũng phải giết cái tên sếp rác rưởi kia của tôi trước. Tôi giết một người phụ nữ làm gì? Đến gà tôi còn không dám giết ấy!”

Hiện trường trở nên cứng ngắc.

Cuối cùng, Thạch Dũng đưa ra quyết định: “Tiểu Từ, thiệt thòi cho cậu phải ngủ ở nhà tôi một đêm rồi.”

Ngược lại, Từ Sĩ Hưng rất cao hứng: “Thật sự có thể à?! Vậy tôi không thiệt thòi đâu. Cảnh sát Thạch, tôi thích ngủ với anh!”

Biểu tình của ba người còn lại lập tức trở nên đặc sắc.

Sau đó bốn người lại đi vào phòng bếp mở cuộc họp nhỏ.

Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã dần sáng lên.

Thạch Dũng đè thấp giọng nói: “Cũng chưa thể xác định là A Hưng thật sự vô tội được. Trước tiên cứ giam cậu ta ở nhà tôi thì tốt hơn. Trời sáng thì tôi sẽ đến sở cảnh sát, sau đó điều tra hồ sơ phạm tội của cậu ta. Cháu gái, nếu tiện thì cháu đến trường hỏi thăm chuyện của An Mẫn nhé?”

Bạch Chiêu Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.

Thạch Dũng lại nhìn Liễu Đào Tử: “Cô Liễu, cô cũng nên thích ứng một chút đi. Buổi tối chúng ta gặp lại.”

Liễu Đào Tử vẫn ngẩn ngơ như cũ.

Trước khi tách nhau ra, Thạch Dũng gọi Diệp Chi Du lại: “Tiểu Diệp, cậu ở lại một lát. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Phản ứng đầu tiên của Diệp Chi Du là nhìn Bạch Chiêu Chiêu.

Bạch Chiêu Chiêu cũng hơi khó hiểu, nhưng đã có Liễu Đào Tử xuống tầng cùng cô nên cô cũng không còn sợ nữa rồi. Cô nói: “Vậy hai người từ từ nói. Cháu xuống tầng chờ mọi người trước.”

Diệp Chi Du đi theo Thạch Dũng quay về phòng bếp: “Chú Thạch, chuyện gì mà thần bí thế? Vì sao không thể nói trước mặt Chiêu Chiêu?”

“À... cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, tôi muốn cậu đi hỏi bà cụ kia một chút... Nếu có một người, giết người một cách không có ý định chủ quan, thì có được coi là ác linh không?”

“Không có ý định chủ quan là như thế nào...”

“Chính là.” Thạch Dũng gãi gãi sau gáy: “Ví dụ như cậu không cẩn thận va phải người khác, kết quả là người kia lại đập đầu mà chết.”

“Ặc...”

“Được không?”

“Chú Thạch, chú va vào người ta, làm người ta chết rồi à?”

“...”

“...”

“Không phải vừa rồi tôi nói “Ví dụ như” à...”

“À...”

“Tóm lại, cậu hỏi giúp tôi chuyện này một chút. Còn có... tạm thời đừng nói cho Chiêu Chiêu.”

Diệp Chi Du không hiểu: “Tại sao? Nếu như chú không hiểu chuyện gì thì có thể hỏi Chiêu Chiêu. Cậu ấy thông minh hơn hai chúng ta.”

Vẻ mặt Thạch Dũng giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thằng nhóc khỉ, chuyện này tôi sẽ chủ động nói với cô bé. Chỉ có điều, cậu hỏi trước rồi nói cho tôi biết đã. Tôi cần thời gian, sau đó mới nói cho cô bé biết, được không?”

Sau một lúc lâu, Diệp Chi Du mới đầy hoài nghi mà gật đầu.

“Cậu đấy...” Thạch Dũng lắc đầu: “Cho dù ở cùng bạn gái thì cũng phải giấu đi chuyện trong lòng mới được!”

Diệp Chi Du rất không phục—

Chú Thạch, thân là một người ế mà còn đi dạy dỗ cậu. Thật sự là rất không có sức thuyết phục.

-

Sáng sớm, Diệp Chi Du và Bạch Chiêu Chiêu vẫn như thường lệ đứng đợi ở trạm xe bus. Cô gái nhìn quanh bốn phía, sau đó kéo ống tay áo cậu:

“Cậu phát hiện ra không?”

“Tớ, tớ sớm phát hiện ra rồi!” Cậu lập tức nói.

“Ồ, chuyện chúng ta phát hiện ra giống nhau không?” Cô ngẩng đầu lên, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, hàm răng trắng như trân châu thẳng tắp: “Cậu nói trước đi.”

“Cậu kẻ mascara rồi!”

“...” Nụ cười trên mặt Bạch Chiêu Chiêu cứng lại, một lúc lâu sau cô mới vô cùng ghét bỏ mà thở dài: “Tớ không kẻ mascara...”

“À...” Mặt Diệp Chi Du đỏ lên, sau đó cậu xấu hổ gãi mặt: “Vậy cậu phát hiện ra chuyện gì?”

“Người giấy trên đường ít hơn rồi...”

Cậu nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy người giấy trên đường không chỉ ít đi mà đến cả người giấy học sinh đang đứng đợi xe bus cũng ít đi. Nhưng điều không thay đổi đó chính là người giấy mặc đồng phục học sinh khi nhìn thấy bọn họ thân mật như thế này vẫn rất kích động, còn giơ điện thoại làm bằng giấy lên mà len lén chụp hình hai người bọn họ.

Cũng không biết cái vỏ giấy kia có thể chụp được cái gì.

Xe bus đã đến.

Cửa trước mở ra, là Trần Hữu Hào lái xe.

Mọi người nhanh chóng lên xe. Bởi vì không có nhiều người lắm nên Bạch Chiêu Chiêu còn giành được một chỗ ngồi.

Cô cũng nghe thấy Trần Hữu Hào nói thầm:

“Hôm nay càng ít người hơn...”

Không chỉ ít người hơn, mà hầu hết hành khách trên xe cũng rất trầm mặc.

Bạch Chiêu Chiêu nhìn thấy có người giấy đang nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, trên mặt còn có dòng nước tinh tế đang chảy xuống, rõ ràng là đang chảy nước mắt.

Bầu không khí này vừa cổ quái lại vừa khiến người ta cảm thấy bất an.

Diệp Chi Du đứng trước mặt cô, nhíu mày lại: “Không phải trong trường cũng ít người như thế này đấy chứ... Thật kỳ quái. Sao người giấy lại biến mất rồi...” Dừng một lúc, cậu lại nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, chúng ta có nên thức tỉnh chú lái xe này không?”

“Tớ nghĩ rằng bây giờ tốt nhất là không nên.” Bạch Chiêu Chiêu bình tĩnh phân tích: “Cậu nghĩ xem, bây giờ mỗi ngày chú ấy đều lái xe rất đúng giờ, cho nên chúng ta mới có thể vào cấm địa. Nếu như thức tỉnh chú ấy thì hành vi cũng sẽ thay đổi. Như vậy hai chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Được, nghe theo cậu.” Cậu cười rồi đáp lại, giống như đang cam đoan điều gì đó với bạn gái mình.

Khuôn mặt Bạch Chiêu Chiêu đỏ lên, sau đó cô giả vờ lấy một quyển sách hóa học ra xem.

“Rè— Rè— Trung— trạm— Mời xuống xe— Rè...”

Tiếng phát thanh trên xe cũng trở nên rè hơn.

Hai người xuống xe rồi đi theo các học sinh giấy.

“Chiêu Chiêu, thật ra tớ... tớ hôm nay định đi tìm bà Tôn một lần...” Cậu chần chờ một lát, bây giờ mới dám nói ra.

Thật ra chỉ cần nói dối cô thôi cũng đã đủ làm cậu thấy áp lực rồi. Cậu hơi hối hận khi đồng ý với Thạch Dũng chuyện này.

“Chú Thạch nhờ cậu đi đúng không?”

“Ơ? Sao cậu biết?” Cậu lắp bắp: “Nhưng mà, nhưng mà...”

“Tớ biết, nhất định là có chuyện gì đó tạm thời không thể nói cho tớ biết.” Cô cười: “Thì sao chứ? Chú Thạch có thứ chú ấy muốn điều tra, giống như chúng ta cũng lén lút điều tra cấm địa vậy. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình... Tớ tin là chờ cậu giải đáp xong thắc mắc của chú ấy, đợi chú ấy nghĩ rõ ràng rồi thì nhất định sẽ nói với chúng ta.”

Diệp Chi Du sắp khóc đến nơi rồi.

Trên đời này sao lại tồn tại một người vừa thông minh vừa hiểu lòng người như cô chứ!

Cô không phải tiên nữ đấy chứ!

Bạch Chiêu Chiêu nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn của mình: “Cậu không cần lo tớ sẽ nghĩ linh tinh đâu. Cậu đi tìm bà Tôn đi, tiện thể giúp tớ hỏi bà ấy vì sao người giấy lại biến mất.”

“Được... Nếu bạn học lớp cậu không nói chuyện đàng hoàng thì cậu đừng để ý đến bọn họ. Đợi tớ về rồi hỏi sau.”

Bạch Chiêu Chiêu thầm nghĩ, cô cũng không quan tâm bạn học của mình có thể nói chuyện đàng hoàng hay không.

Cô nhìn học sinh thưa thớt ở cổng trường, lẩm bẩm nói: “Tớ có cảm giác, người ở đây sẽ càng ngày càng ít đi...”

-

Hôm nay Hứa Đình đến muộn, nhưng cô ta cho rằng chuyện này không thể trách cô ta được.

Mấy ngày nay bố mẹ của cô ta đột nhiên trở nên rất kỳ lạ và rất thờ ơ với cô ta. Tuy rằng vẫn có cơm ăn, quần áo cũng vẫn được giặt, nhưng họ lại không nói lời nào mà cứ ngơ ngác và chậm rì rì. Cô ta còn nghi ngờ rằng sau khi mình đi học thì họ cứ ngồi như vậy ở phòng khách mãi mà không thèm đi làm.

Sáng sớm hôm nay lại càng quá đáng hơn nữa. Không biết sáng sớm nay bố mẹ cô ta đi đâu mà không gọi cô ta dậy, cũng không chuẩn bị bữa sáng cho cô ta. Đến khi cô ta luống cuống tay chân đi ra ngoài đường rồi thì mới cảm thấy đói bụng.

Bên cạnh trường học chính là phố ăn vặt, ngày thường cực kỳ náo nhiệt. Sau đó cô ta muốn đi mua chút đồ ăn, lại phát hiện ra rất nhiều người bán hàng không đến, chỉ có mấy người ở phía trước xếp thành hàng dài.

Thật kỳ quái...

Cô ta đứng ở cuối hàng, liên tục nhìn điện thoại.

Vất vả lắm mới đến lượt thì cô ta lại bị chen hàng— Một người đàn ông cao to mạnh mẽ chen vào chỗ của cô ta rồi hung tợn quát:

“Cút sang một bên!”

Hứa Đình bị đẩy ngã ngồi bệt xuống đất.

“Ông, sao ông lại như thế...” Nước mắt Hứa Đình trào ra.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /44 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Khởi

Copyright © 2022 - MTruyện.net