Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm thổi chè đậu xanh, cười như không cười mà nói: “Có phải Mộng Thần muốn khiêu chiến đọc thuộc lòng bài tiếng Anh hôm qua không?”
“Ồ—” Các bạn học ồn ào.
Tiếng Anh của Bạch Chiêu Chiêu rất tốt. Trong tiết học hôm qua, bởi vì giáo viên chủ nhiệm khen cô đọc thuộc lòng tốt, cho nên Nguyễn Mộng Thần không phục và muốn khiêu chiến đọc thuộc lòng với cô.
“Mộng Thần, vậy em đọc trước đi.” Giáo viên chủ nhiệm lên tiếng, ánh mắt tràn đầy khích lệ.
Một đoạn tiếng Anh 1000 chữ, giáo viên chủ nhiệm bảo cô ta đọc thuộc nửa đoạn đầu.
Nguyễn Mộng Thần vội vàng đứng lên.
Tối hôm qua, sau khi cô ta làm xong bài tập thì miễn cưỡng thức đến nửa đêm. Bây giờ đọc thuộc lòng nhưng vẫn đau khổ như trước, lắp ba lắp bắp. Cả lớp lo lắng lắng nghe, sau đó giống như bị táo bón tập thể, trong lòng căng ra như một sợi dây mỏng manh.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đau khổ và toát mồ hôi lạnh vì học sinh yêu thích của mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào chè đậu xanh thì mới làm dịu đi được đoạn đọc thuộc rời rạc kia.
Cuối cùng Nguyễn Mộng Thần cũng đọc xong. Một nửa sau là do Bạch Chiêu Chiêu đọc. Cô đứng lên và đọc thuộc một cách thuận lợi. Mọi người không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm theo.
Nhìn người có thực lực thể hiện thực lực vẫn thoải mái hơn.
Nhưng mọi người nhìn nhau, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
Bọn họ không biết rằng Bạch Chiêu Chiêu đã sớm đoán được giáo viên chủ nhiệm sẽ để cho cô đọc thuộc đoạn sau.
Bởi vì khi học thuộc, người ta sẽ không ngừng lặp lại đoạn đầu như bị mắc chứng OCD. Cho nên đoạn đầu sẽ dễ học thuộc hơn.
Bạch Chiêu Chiêu biết điều đó. Cô cũng tin rằng giáo viên chủ nhiệm thường xuyên kiểm tra học thuộc lòng cũng biết.
Cho nên sau khi làm xong bài tập, cô chỉ cần chầm chậm học thuộc phần sau, thậm chí so với học thuộc cả bài như bình thường còn thoải mái hơn nhiều.
Cô đánh cược giáo viên chủ nhiệm sẽ thiên vị Nguyễn Mộng Thần và ưu tiên phần đơn giản hơn cho cô ta.
Quả nhiên.
“Học thuộc rất tốt. Ngồi xuống đi.” Giáo viên chủ nhiệm gật đầu, nhưng vẻ mặt không giống như đang khích lệ.
Bạch Chiêu Chiêu ngồi xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nhân tính, đúng là không khó đoán lắm.
Nguyễn Mộng Thần vô cùng thất vọng vì điều này. Cô ta đã thức cả đêm để học thuộc đi học thuộc lại, nên kết quả này khiến cô ta không thể chấp nhận được.
Hứa Đình xoay người lại, nhỏ giọng an ủi cô ta một câu.
Bạch Chiêu Chiêu vẫn như một mỹ nhân sứ.
Cô đã chấp nhận sự thật rằng Nguyễn Mộng Thần chỉ đơn giản là ghét cô mà thôi.
Nhưng Nguyễn Mộng Thần rất kiêu ngạo. Cô ta không muốn nói những lời khó nghe để tự hạ thấp địa vị của mình và khiến mình trở nên thấp kém như những người khác - Điều mà chỉ có nữ diễn viên phụ và NPC trong phim thần tượng mới làm. Sau khi đoạn tuyệt với Bạch Chiêu Chiêu, cô ta chỉ cạnh tranh với cô trong học tập. Điều này có vẻ làm cô ta giống nhân vật chính diện hơn.
Nhưng bây giờ mới chỉ thua đọc thuộc lòng thôi mà cô ta lại khóc không ngừng rồi.
Nếu Bạch Chiêu Chiêu đoán không sai thì Hứa Đình sẽ thay Nguyễn Mộng Thần nói những điều mà cô ta muốn nói với cô.
Quả nhiên, sau khi hết tiết, giáo viên chủ nhiệm vừa đi thì Hứa Đình đã như một con chó trung thành mà mắng chửi: “Có một số người đúng là không biết xấu hổ!”
Giọng của Hứa Đình lúc mắng chửi the thé, rất hăng hái, giống như bác gái đã quen cãi nhau, làm cho người khác không chống đỡ nổi.
Máu nóng của Bạch Chiêu Chiêu lúc có lúc không, thời gian bộc phát cũng rất ngắn. Tiết thể dục đã bộc phát một lần, còn bây giờ cô cúi đầu chịu đựng.
Né thị phi.
Hứa Đình càng hăng hái hơn: “Tôi đã sớm nhìn ra bộ mặt thật của cậu rồi. Cậu biết rõ rằng Nguyễn Mộng Thần thích Chu Lạc Nhiên. Vậy mà còn quyến rũ cậu ấy.”
Bạch Chiêu Chiêu vẫn không lên tiếng.
Nhưng cô hơi kinh ngạc. Cô thật sự chỉ vừa mới biết chuyện này thôi. Dù sao năng lượng của cô cũng chủ yếu dùng để co đầu rụt cổ.
Hứa Đình lại hét lên: “Cậu nghĩ rằng cậu cho Chu Lạc Nhiên chép đáp án bài thi thử thì cậu ấy sẽ thích cậu hả? Cậu ấy nói cậu ấy cảm thấy cậu là một kẻ cực kì buồn nôn. Cậu còn học cách tết tóc giống Mộng Thần nữa!”
Thi thử...
Bạch Chiêu Chiêu sắp quên chuyện này luôn rồi đó.
Lúc ấy, việc sắp xếp chỗ ngồi bị loạn hết lên, sau đó cô tình cờ ngồi cạnh Chu Lạc Nhiên. Lúc đó Chu Lạc Nhiên còn chưa tỏ tình với cô. Là cậu ta giật lấy bài thi của cô để chép, còn thấp giọng cảm ơn cô.
Cho nên, sau khi chép xong, cậu ta lại đi nói vớ vẩn?
Về chuyện tết tóc, là bởi vì cô ngại tóc vướng vào mặt nên mới tết một bên. Đây không phải là kiểu tóc rất bình thường à...
Những lời nói thầm này đang đánh nhau trong lòng cô. Mà Bạch Chiêu Chiêu cũng không mở miệng giải thích.
Cô biết rất rõ ràng. Mục đích Hứa Đình nói những lời này không phải vì muốn nghe cô giải thích.
Cô cũng không cần phải giải thích với loại người này. Nếu muốn tiếp tục tiến về phía trước thì cô chỉ có thể nhịn những trận cãi vã này. Không nên lãng phí thời gian với loại người đầy ác ý này. Tốt nhất là không để ý đến.
Cô có lý tưởng, có bạn tốt. Cô không thèm làm bạn với đám người này.
Cô thu dọn cặp sách rồi bước đi mà không quay đầu lại.
Tiếng khóc của Nguyễn Mộng Thần càng to hơn.
Dù sao thì phương pháp đánh vào tinh thần của Bạch Chiêu Chiêu đã giành được thắng lợi ngắn ngủi. Mặc dù đây không phải điều gì đáng mừng.
Haiz... Một ngày dài đằng đẵng...
Hứa Đình đanh đá. Nguyễn Mộng Thần giả nai. Chương Tử Cầu vừa xấu vừa mỏ hỗn. Chu Lạc Nhiên tự cho mình là đúng. Giáo viên chủ nhiệm công khai thiên vị. Còn có những bạn học lạnh lùng, hèn mọn, không có ý tốt...
Bọn họ chỉ khiến người khác phiền lòng mà thôi.
Bạch Chiêu Chiêu vẫn sợ quỷ hơn.
Người ta nói rằng quỷ hay ám những người yếu bóng vía.
Có phải bởi vì cô mới chuyển trường đến đây, khiến may mắn bị giảm đi nên mới bị quỷ ám hay không?
Hay là quỷ cũng bắt nạt kẻ yếu, cảm thấy cô dễ bắt nạt?
Nhưng mà cho dù bị quỷ ám thì cũng phải có một cơ hội và một lý do chứ...
[Rốt cuộc là vì sao cô lại bị quỷ tìm đến?]
Cô không nghĩ ra.
Cuối ngày hôm đó, cô giống như Đường Tăng đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn vậy. Ở ven đường, cô mệt mỏi ăn xong một phần bánh tráng ở trước quầy hàng khói lửa bay lượn, sau đó cô mới lên xe bus.
Bây giờ đã qua giờ tan học cao điểm, người trên xe bus không nhiều lắm, chỉ có đèn neon ven đường đang lấp lóe.
Cô bất ngờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Một người đàn ông lớn tuổi, đeo kính, mặc vest, đi giày da, đang ngồi ở vị trí giữa xe, dáng vẻ hơn 30 tuổi, không xấu cũng không đẹp trai.
Ông chú này và cô ở cùng một tòa nhà, thỉnh thoảng cũng có chạm mặt nhau.
Diệp Chi Du ở căn hộ 202, ông chú này ở căn 201 đối diện, cũng là đi thuê nhà giống cô.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, ông chú ngẩng đầu lên, cũng nhận ra cô rồi gật đầu với cô.
Ánh mắt trao đổi ngắn ngủi, Bạch Chiêu Chiêu phát hiện ra sắc mặt ông chú không tốt lắm.
Hay là do ánh sáng buổi tối? Mặt ông chú trông xanh xao, ấn đường biến thành màu đen, giống như đang không khỏe.
Hành khách trên xe rất ít. Ngoại trừ tiếng ồn của xe thì vô cùng yên tĩnh.
Bạch Chiêu Chiêu đang mệt mỏi muốn ngủ thì lại chú ý đến chiếc ghế trống bên cạnh mình có người ngồi xuống.
Cô kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy chính là ông chú hàng xóm kia.
Ông chú hàng xóm căng thẳng lấy một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho cô, tốc độ nói rất nhanh, còn lộ ra vẻ sợ hãi: “Cháu gái, chú tên là Từ Sĩ Hưng, chữ Từ có hai bộ nhân. Chú ở toà số 2 của khu chung cư Lâm Đường. Chúng ta đã gặp nhau rồi đúng không? Cháu gái, cháu có thể giúp chú nhìn xem hàng cuối cùng của xe có một người phụ nữ tóc dài đúng không? Đừng làm ra động tác quá lớn. Chỉ cần chầm chậm nhìn một chút là được, được không?”
Bạch Chiêu Chiêu nghe xong thì gật đầu, sau đó cô giả vờ xoay người tìm đồ trong cặp sách, nhanh chóng liếc nhìn về phía sau...
Vị trí ngồi của cô quá gần phía đầu xe, mà cô lại bị cận thị nặng, nên không nhìn rõ hàng ghế đen xì đằng sau, nhưng trực giác của cô mách bảo rằng hẳn là nơi đó không có ai.
Vì thế cô nhỏ giọng nói với ông ấy: “Không có ai ạ.”
Cả người Từ Sĩ Hưng phát run lên, ông ấy chậm rãi quay đầu ra phía sau, sau đó ngay lập tức quay trở lại!
Sắc mặt ông ấy càng khó coi hơn, trên trán đổ đầy mồ hôi giống như người bị bệnh nặng, lúc nói chuyện còn giống như sắp khóc: “Cháu gái, chỗ đó rõ ràng có một người phụ nữ mà. Cô ta, cô ta còn đang nhìn chằm chằm vào chú đấy... chẳng lẽ cháu không nhìn thấy?”
Cô sững sờ.
“Cháu gái, hình như chú, chú gặp phải quỷ rồi...”
A, Bạch Chiêu Chiêu rốt cuộc cũng nhớ ra rồi!
Ông chú cho rằng mình đã gặp phải quỷ.
Bà nội từng nói, nếu gặp quỷ thì không nên nói cho người khác biết, bởi vì như thế sẽ làm cho người khác cũng bị quỷ quấn lấy.
Bắt đầu từ hôm đó, cô cũng bị quỷ quấn lấy!
-
Từ Sĩ Hưng, 36 tuổi.
36 tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy, đã làm ở công ty này hơn 10 năm nhưng vẫn không đạt được thành tích gì, thậm chí còn không được thăng chức. Nên ông ấy vẫn chỉ là một nhân viên bình thường.
Ngoại hình tuy rằng đứng đắn, dáng người cũng không tệ, nhưng lại không có duyên với phụ nữ.
Từ Sĩ Hưng cảm thấy điều này có thể chủ yếu là bởi vì điều kiện của mình không đủ tốt. Không nhà, không xe, gia đình bình thường, là sự tồn tại không được người ta liếc đến lần thứ hai trong thị trường xem mắt.
Nhưng giá nhà thật sự quá đắt. Nếu tổ tiên của ông ấy bắt đầu cố gắng từ thời kỳ đồ đá thì bây giờ may ra vừa vặn mua được cho ông ấy một căn hộ.
Ví dụ như khu chung cư Lâm Đường này, nhìn qua bề ngoài thì chỉ là một khu căn hộ bốn tầng kiểu cũ, nhưng những năm đó có thể được coi là khu căn hộ cao cấp của địa phương. Ở đây có một cái sân riêng, lại còn nằm trong khu trường học. Hiện nay giá trung bình đã lên tới hơn 70 nghìn tệ!
Hơn nữa, căn hộ ở bên trái và bên phải lại khác nhau, giá cả cũng chênh lệch khá cao.
Cậu học sinh đẹp trai ở căn 202 đối diện và cái tên béo nhìn giống như đại ca ở tầng 1 căn 102 kia nữa. Bọn họ sống ở phía Đông, là kiểu căn hộ to với 3 phòng ngủ, 2 phòng khách và 2 phòng vệ sinh. Đơn giá thấp nhưng giá trị tổng lại rất cao. Căn hộ của hai người này còn là tự mua.
Còn có cháu gái và mẹ ở tầng 4 căn 401 kia nữa, căn hộ đó đã được bên môi giới sửa sang lại nên tiền thuê một tháng cũng rất đắt, hơn 10 ngàn tệ.
Căn 402 đối diện với căn hộ của cháu gái học sinh là một bà lão đã về hưu, đã ở một mình rất lâu rồi. Trông bà ấy già nua cằn cỗi như một cương thi già, sẩm tối mỗi ngày đều mang cái ghế dài đi ra ngoài, không biết đi làm gì.
Căn hộ đó được trang trí cực kì lỗi thời. Từ Sĩ Hưng đoán rằng đó là căn hộ phúc lợi.
Về phần căn hộ của Từ Sĩ Hưng ông... chỉ nhìn cửa sổ thôi cũng biết được nó đang trong tình trạng xuống cấp.
Cửa sổ nhà người khác đều sáng bóng mới tinh, chỉ có nhà của ông ấy là kiểu cửa sổ bằng hợp kim nhôm kém chất lượng, đã dùng được hơn 10 năm rồi, hư hỏng loang lổ, các khớp nối đã biến thành màu đen. Trông như một cái quần đùi đã cũ còn có nhiều lỗ rách, hoàn toàn không phù hợp với tòa nhà.
Bên ngoài đã tồi tàn, bên trong còn tồi tàn hơn.
Kể từ ngày ông ấy chuyển đến đây, vết dầu mỡ màu vàng trên tủ bếp kia chưa từng được làm sạch, nên bây giờ đã tích tụ dày đặc và chuyển sang màu đen. Trong phòng không có đồ trang trí gì, chỉ có tường trắng. Tủ quần áo âm tường ở lối vào rất có điểm đặc trưng của thời đại, màu vàng nhạt. Lớp sơn trên cửa gỗ đều đã phồng lên cả rồi, chỉ cần ấn một cái là vỡ ngay lập tức.
Lúc Từ Sĩ Hưng rảnh rỗi đến nhàm chán thì sẽ thích tìm một chỗ trống trên tủ quần áo, sau đó ấn từng cái một, làm lộ ra lớp gỗ bên trong.
Theo thời gian, trên tủ giống như mọc ra vô số con mắt đang nhìn chằm chằm vào ông ấy.
Ông ấy đã sống ở đây được 9 năm, tiền thuê nhà vẫn là 2500 tệ 1 tháng, chưa từng tăng.
Chủ của căn hộ này có lẽ đã sớm quên mất sự tồn tại của nó rồi. Cũng có thể là do thẻ ngân hàng dùng để thu tiền thuê nhà cũng đã mất đi đâu mà không biết. Nhưng Từ Sĩ Hưng cũng không dám không nộp tiền nhà, bởi vì ông ấy sợ chủ nhà phát hiện ra điều bất thường. Nếu chủ nhà cũng bảo ông ấy 1 tháng phải đóng hơn 10 nghìn tệ thì chắc là ông ấy chỉ có thể dọn đến vùng ngoại ô ở mà thôi.
Đồng thời, ông ấy cũng không dám sửa sang lại căn hộ, ở càng lâu càng không dám. Ông ấy sợ mình vừa sửa sang căn hộ xong thì chủ nhà sẽ cưỡng chế đuổi ông ấy đi. Nếu như vậy thì tiền sửa nhà của ông ấy sẽ trôi theo dòng nước.
Dựa vào việc trả tiền thuê đúng hạn, Từ Sĩ Hưng âm thầm trở thành chủ nhà.
Ông ấy cho một cô ý tá thuê phòng ngủ phụ, bắt cô ấy 1 tháng đóng 3000 tệ. Cô ấy cảm thấy rẻ đến mức không thể tin được nên cùng ông ấy thuê chung.
Nhưng mà xui xẻo thay, gần đây cô y tá thăng chức làm y tá trưởng, sau đó chê chỗ này rách nát và bẩn thỉu, lại còn bừa bộn, nên đang chuẩn bị dọn đi.
Từ Sĩ Hưng bất đắc dĩ phải tìm người thuê mới.
Ông ấy dùng máy in của công ty in quảng cáo xong thì cẩn thận mang đi dán ở chỗ xa xa một chút.
3700 tệ một tháng, chắc chắn sẽ có người muốn thuê. Giống như cho không vậy, vị trí tốt, lại còn có cả sân riêng. Đợi tìm được người thuê thích hợp thì ông ấy sẽ có thể kiếm chút tiền mua thuốc lá.
Làm xong hết mọi việc thì trời đã tối. Nhưng tâm tình ông ấy đang tốt, sau khi chuyển hai lần xe bus thì ông ấy lên chuyến này để về nhà.
Chỉ cần không phải giờ cao điểm thì trên xe bus cũng không có nhiều người lắm. Hôm nay ông ấy về muộn nên người trên xe có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tiếng ồn của xe chạy át đi tất cả âm thanh ở bên ngoài.
Ông ấy lên xe từ cửa sau, ngồi ở vị trí gần cửa.
Thế nhưng ông ấy vừa lên xe thì đã chú ý đến hàng ghế cuối cùng của xe có một người phụ nữ tóc dài.
Với ánh nhìn mơ hồ trong bóng tối, ông ấy nhận ra người phụ nữ đó rất xinh đẹp. Cô ấy mặc bộ áo vest và váy màu đen, hình như cũng là nhân viên văn phòng ở gần đây.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Chiêu Chiêu: Duyên phận đến, muốn cản cũng không được.
Từ Sĩ Hưng: A a a! Cháu đừng nói nữa!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");