Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chị Ngọc tỏ ra không hài lòng bởi hành động chiếm hữu của anh, hai tay đang yên vị tại ngực Tiểu Kì cũng đột ngột rút ra mà dùng sức kéo bé yêu về phía mình. Riêng Tiểu Kì vẫn ngồi đó, mặc cho hai bên giành giựt, nhìn cảnh tượng hệt như hai đứa con nít giành nhau đồ chơi.
- Từ nãy giờ anh nhường em rồi, bây giờ phải tới anh chứ.
- Ai biểu anh đến trễ làm chi.
- Chứ ai bảo anh giải quyết giùm cái thằng khốn kia.
- Đó là bổn phận của chồng.
- Nếu vậy, bé Kì là của anh.
- Không đời nào, là của em...
Hai người cứ giằng co, Tiểu Kì ở giữa hết bị kéo kéo qua kéo lại rồi lại chịu hai cái loa khủng bố. Cuối cùng không thể chịu đựng được mà hét lớn:
- Hai người có thôi đi không?
Câu nói thật hiệu quả. Hai vợ chồng kia cũng ngưng ngay lập tức. Hai tay cũng tự động rút lại mà cười thẹn thùng.
- Coi như xong nợ. Chị mau đi giúp em đi.
- A...
Tí nữa là Ngọc quên việc Tiểu Kì nhờ. Thật là, ai biểu bé Kì đáng yêu quá làm gì.
- Tuân lệnh, bà chủ...đáng yêu.
Nói rồi, "chụt" một cái lên má của Kì rồi hướng cửa bước ra, nhưng trước khi rời khỏi còn quay lại nhắc nhở.
- Anh không được ăn một mình đấy.
Anh Khang chỉ cười rồi khi đợi chị đã rời khỏi thì liền đưa tay lên định vuốt ve khuôn mặt kia. Nhưng bàn tay chưa đụng tới thì Tiểu Kì đã kịp cắn mạnh một cái.
- A...
Chỉ đợi Tiểu Kì há miệng, anh nhanh chóng rút tay lại xuýt xoa.
- Trung tâm thế nào rồi?
Tiểu Kì vội chuyển đề tài.
- Vẫn ổn. Còn em?
- Ổn.
- Hay là quá ổn?
Anh cười tỏ vẻ trêu chọc.
- Anh nghe nói em đang hẹn hò với anh chàng mới đến mà.
Đáng ghét. Ngay cả lão này cũng biết.
- Anh theo dõi em à?
- Anh nào dám. Chị Ngọc nói cho anh nghe.
Biết mà. Cái mụ này là fan cuồng của Tiểu Kì, dĩ nhiên mọi sinh hoạt của cô, chị đều nắm rõ. Cũng chính điều này làm cô khó chịu vô cùng. Thật mất tự do.
- Anh nói đúng rồi à?
Thấy Tiểu Kì im lặng, anh nghĩ mình đã nói trúng tim đen nên không càng đắc ý.
- Một thằng công tử bột.
Tiểu Kì tỏ vẻ chán chường.
- Có cần em làm mai không?
- Thôi, thôi. Anh là hoa đã có chủ rồi.
- Biết vậy thì tốt.
Nói rồi, cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Nói chuyện với hai vợ chồng này thật nhàm chán, tiếp xúc thì lại càng nguy hiểm.
VÀI NGÀY SAU...
Hôm nay là lễ khai mạc giải bóng rổ nên tất cả các trường đều hội tụ đông đủ, vì là đội trưởng nên Tiểu Kì bắt buộc phải có mặt. Mặc khác không muốn đi cũng không được, mới sáng sớm tụi kia đã có mặt đầy đủ tại nhà cô.
Vừa thấy đống đồng phục, cả lũ đã la ầm lên. So với đồng phục của trường thì cái này…sịn hơn nhiều. Mỗi đội đều có hai bộ để thay đội. Thật là sướng. Khỏi phải nói đứa nào cũng thắc mắc lớp trưởng đào đâu ra mấy thứ này. Tiểu Kì chỉ nói là mượn của bạn. Mà thật sự thì cô đúng là “mượn”.
Giải bóng rổ khối Trung học phổ thông năm nay có 16 trường tham gia, hình thức thi loại trực tiếp. Sau khi bóc thăm, đội bóng nam sẽ đấu với trường Lê Duẩn vào Trận đầu buổi sáng thứ 3 (mỗi buổi thi đấu hai trận), đội bóng nữ vào Trận thứ hai buổi sáng thứ 3 cùng trường Quang Trung.
Chưa biết thắng bại ra sao nhưng khi thấy sự chuẩn bị chu đáo của lớp thì cô Hiệu phó và cô Chủ nhiệm cũng hài lòng ra mặt. Vì đội nam và nữ thi tại hai khu vực khác nhau nhưng thi đấu cùng lúc nên đội cổ vũ định chia ra và thay đổi một số đội hình.
Nhưng Tiểu Kì bảo cứ giữ nguyên đội hình mà cỗ vũ cho đội bóng nam và còn tuyên bố một câu: Cấm léng phéng đến xem đội bóng nữ thi đấu. Dĩ nhiên là cả lớp đều phản đối nhưng dù đa số vẫn không thể thắng tiểu số.
Hai đội Lê Duẩn và Quang Trung không phải là hai đội mạnh về bóng rổ nên hai đội bóng của lớp dễ dàng giành chiến thắng. Thế nhưng đội nam có vẻ oan ức vì Tiểu Kì không cho đội nam đến xem mặc dù nếu đến thì cũng có thể xem được ba hiệp cuối.
Trước ngày thi đấu, lớp trưởng đã dặn kĩ, việc đội nào nấy lo, thi xong thì về nhà nghỉ, không được đi chơi cũng như xem đội kia thi đấu. Dù không muốn nhưng lệnh trên đã ban thì không thể chối cãi được.
Cũng may là mọi chuyện đều như Tiểu Kì phán đoán, hôm thi đấu không ai trong lớp 11A1 đến cổ vũ, cả đội đều vì vậy mà có chút hụt hẫng nhưng vừa mới bước ra sân là bị choáng bởi lực lượng cổ vũ vô cùng hùng hậu.
Không cần liếc nhìn, Tiểu Kì cũng biết là do hai vợ chồng biến thái kia làm. Nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc thì cô cũng chẳng muốn dính líu gì đến hai người đó, trước hết là “trả công”, sau đó là…như thế đấy. Không biết làm sao mà bọn họ vào được đây.
Với số người đông gần một nửa số khán giả (một phần là fan hâm mộ của Tiểu Kì, phần khác là do bị đe dọa), có cả gái lẫn trai, người nào cũng ăn mặc mát mẻ (đồ tập gym) khỏe cơ thể chuẩn không cần chỉnh khiến bao cặp mắt phải ngước nhìn thèm thuồng mà hứng nước vãi, còn có những băng-rôn cổ vũ như “Bé Kì cố lên!”, “11A1 no.1”,… nhìn mà chói cả mắt. Mỗi lần Tiểu Kì ghi điểm là cứ như trận bão ập tới, bọn người kia hú hét lên. “Tiểu Kì no.1”, “I love Tiểu Kì”,…thật là bực mình mà.
Khi trận đấu kết thúc còn náo loạn hơn nữa, cả bọn ùa ra sân, tuy không phải ai cũng vây lấy Tiểu Kì (vì bọn họ còn bận tranh thủ làm quen với các cô bé đáng yêu của đội) nhưng chỉ mình chị Ngọc cũng khiến cô phiền toái lắm rồi.