Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu
  3. Chương 15
Trước /85 Sau

Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Đây, đây là kỹ năng gì???” Phù Tô đứng bên ngoài theo dõi tình thế chiến đấu thông qua màn hình lớn giật mình mở to hai mắt, lấy kinh nghiệm của hắn mà phán đoán thì vừa nãy Hắc Diệu Chi Ngân là sử xuất kỹ năng ma pháp công kích, nhưng lại là ma pháp hệ hắc ám, nhưng ai có thể giải thích cho hắn vì sao một du cung thủ lại có thể sử dụng ma pháp hệ hắc ám a???

“Có còn nhớ loại ma pháp lúc trước ta bảo ngươi nghiên cứu không?” Thương Lãng vuốt cằm có chút đăm chiêu đột nhiên nói.

“Ngươi nói là cái hỏa cầu tử sắc nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa đã thiêu hủy hết hai phần ba máu của ngươi lần đó ư?” Rất lâu lúc trước đã từng nghe qua chuyện này, nhưng lúc ấy hắn không ở đó, sau cũng không có thêm manh mối gì, chỉ đành liệt hỏa cầu tử sắc kia vào một trong những kỹ năng pháp thuật tự lĩnh ngộ, bất quá xem ra, hỏa cầu kia không chỉ đơn giản như vậy.

“Các ngươi thật sự rất mạnh, chúc mừng chúc mừng!” Túy Sát Giang Sơn vừa đi ra từ điểm sống lại đúng lúc thấy được một tiễn khủng bố của Hắc Diệu Chi Ngân bắn về phía Lục Đạo Luân Hồi. Mắt thấy thắng bại đã phân, hắn cũng không mất phong độ mà chúc mừng đối phương.

“Đâu chứ, chúng ta bất quá là thắng nhờ đánh bất ngờ thôi ~” Thương Lãng mỉm cười đáp. Lời này của hắn cũng không thể xem như khiêm tốn, nếu không phải lúc trước đối phương có quá ít hiểu biết về bọn họ, thì họ cũng sẽ không giết được bốn người khi vừa bắt đầu trận đấu. Hơn nữa sức chiến đấu kinh khủng của Túy Sát Giang Sơn sau khi cuồng hóa bọn họ cũng đã thể nghiệm qua, thậm chí phải hy sinh bản thân cùng Quy Vu Tịch Diệt mới có thể đưa hắn xuống lôi đài. Còn cái tên thích cung Lục Đạo Luân Hồi kia, có phán đoán rất bình tĩnh và chuẩn xác, lúc nãy nếu hắn không tiếp Minh Diệu Tiễn của Hắc Diệu, chỉ sợ lúc đó hai người đã lâm vào một hồi chém giết gian khổ.

“Tuy rằng bởi vì không đủ thông tin, nhưng sức chiến đấu của đội các ngươi quả thật rất cường đại, không biết mọi người có hứng thú gia nhập công hội của ta không?” Người lợi hại như vậy mà không thu về cho mình dùng, sau này chắc chắn sẽ trở thành đối thủ cường đại, huống hồ trong trò chơi sẽ có hệ thống kiến thành, đến lúc đó năm người này tuyệt đối là chiến lực mạnh mẽ!

“Chúng ta thích tự do!” Đồng hành là oan gia, Thương Lãng không có cảm tình tốt gì đối với chiến sĩ mạnh đến khác thường này.

“Ách ~ các ngươi là Dong Binh tiểu đội, đương nhiên có thể nghĩ đến phương thức được thuê …” (dong binh = đánh thuê)

“Chúng ta không khom lưng trước năm thước gạo.”

“Năm thủy tinh tệ.”

“Ta rất có nguyên tắc của nam nhân.”

“Năm thủy tinh tệ, tiền đặt cọc, sau lại thêm năm làm vĩ khoản, thế nào?”

“Ngươi có thể cùng ta đàm.” Một chiêu đóng băng thuật đông Thương Lãng đang chít chít oai oai thành khối băng, Phù Tô thổi thổi ngón tay còn đang bốc khói lạnh, quay đầu cười tủm tỉm với Túy Sát Giang Sơn.

Nhìn nhìn lão đại của Sơn Miêu tiểu đội được Ám Đồng tha vào phòng y tế làm tan băng, lại nhìn nhìn nụ cười vô hại với cả người lẫn vật của Tinh Linh pháp sư, Túy Sát Giang Sơn thầm rùng mình một cái.

“Ai ~ phu cương không thịnh vượng a ~”

“Sao ta nhìn thế nào cũng thấy hắn là một nhược thụ?”

“Ân ~ tên pháp sư kia hẳn là phúc hắc công ~!”

“NO ~ NO ~ NO ~ 100% là quỷ súc công ~”

Không cần nghi ngờ đây là cuộc trò chuyện nho nhỏ của hai hủ là pháp sư cùng mục sư đang ngồi xổm trong góc.

“Sơn Miêu tiểu đội sẽ là thành viên biên ngoại, chúng ta sẽ đưa huy chương khách quý cho các ngươi, tất cả những phương tiện trong công hội các ngươi có thể vô điều kiện hưởng dụng, chỉ cần sau khi kiến thành ít hôm nữa, giúp công hội của chúng ta kháng lại những lần công thành mỗi tháng một lần là được, thù lao là mười lăm thủy tinh tệ, mỗi khi công hội tổ chức hình thức săn bắn BOSS hoặc tuyển các chức vụ hoạt động thì sẽ thông tri cho các ngươi, Sơn Miêu tiểu đội có quyền lợi được hưởng ngang hàng với thành viên công hội khi phân phối các chiến lợi phẩm, đương nhiên chuyện tham gia hay không là tự do của các ngươi. Như vậy có thể chứ?”

“Ân, điều kiện thật ưu đãi, chúng ta có thể cân nhắc,” Một thủy tinh tệ tương đương một vạn kim tệ, lão đại của Thí Thần thật đúng là hào phóng, ngón tay thon dài của Phù Tô đăm chiêu điểm điểm cằm, “Vậy đi, trở về ta sẽ trưng cầu ý kiến của các thành viên khác, chúng ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục sau khi chấm dứt cuộc thi đấu cá nhân.”

“Được!” Túy Sát Giang Sơn hiểu được ý tứ đối phương, bọn họ đang khảo nghiệm thực lực của thành viên Thí Thần “Chúng ta sẽ chứng minh chúng ta có đủ thực lực để làm minh hữu với Sơn Miêu Tiểu Đội.”

“Hảo, chúng ta mỏi mắt mong chờ ~” Thấy tâm tư của mình bị đối phương nói toạc ra, Phù Tô cũng không buồn bực, ngược lại thập phần cao hứng, Túy Sát Giang Sơn cũng không phải chỉ là một hội trưởng công hội đầu óc đơn giản, xem ra Thí Thần rất có tiềm lực a …

“Cái gì? Lão đại ngươi thế nhưng mời đám mèo kia gia nhập Thí Thần???” Cương Thiết Chi Thành người cũng như tên, cá tính còn ngạnh hơn tảng đá, cân não còn cứng hơn cây thiết bản.

“Ân, sửa lại cho đúng một chút, không phải mời gia nhập, mà là làm khách quý đặc biệt của công hội.

“Kia còn không phải cũng như vậy sao? Hơn nữa khách quý còn nhiều đặc quyền hơn hội viên nữa?” Đạo tặc Cực Đoan Phân Tử bất mãn nói.

“Năng lực của bọn họ có lẽ các ngươi đều đã biết, không cần ta nhiều lời, hơn nữa một trận thắng của Sơn Miêu tiểu đội hôm nay danh dương thiên hạ, đến lúc đó khẳng định có một đám người muốn mời bọn họ, chúng ta mà không giành trước, chẳng lẽ để bọn họ bị công hội khác cướp đi?”

“Ta thấy lão đại nói có lý.” Nhất Quỷ Tha Đao nghiêm túc nói, hắn vừa mở màn đã giao thủ cùng Quy Vu Tịch Diệt, tuy rằng không cam lòng, bất quá cũng phải thừa nhận rằng đồng dạng là thích khách, nhưng mình cùng đối phương lại không có điểm nào để đánh đồng.

“Ân, Long Chiến Tứ Dã công hội dạo gần đây cũng đang thu hút nhân tài, tuy rằng bọn họ trong cuộc thi đoàn thể bị chúng ta đá ra, bất quá cũng phải thừa nhận bọn họ là một đội ngũ không tồi.” Lục Đạo Luân Hồi bình tĩnh phân tích “Thay vì để Sơn Miêu tiểu đội bị Long Chiến Tứ Dã thu nạp, không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường.”

“Ta không phản đối, nhưng là có chút không cam lòng.” Triệu hoán sư không thể phát huy tác dụng gì trong trận đất Bất Phong Ma Bất Thành Hoạt buồn bực nói, cũng khó trách thân là triệu hoán sư, bốn con triệu hoán thú của hắn bị Phù Tô đóng băng từ đầu đến cuối không thoát ra được, còn mình vẫn chưa kịp trả đòn đã bị đánh đến sống lại, việc này cũng khó trách hắn cảm thấy uất ức.

“Chúng ta đồng ý … chỉ cần có thể nhìn thì thế nào cũng được …” Vẹc-xây Hoa Hồng cùng Quốc Sĩ Vô Song cùng kêu lên phụ họa.

“Ta cũng muốn cùng tên pháp sư kia đánh một trận!!” Hoàn Mỹ Phong Bạo vì việc vẫn chưa được thống thống khoái khoái quyết đấu một trận cùng Phù Tô mà canh cánh trong lòng.

“Yên tâm, có cơ hội, người ta còn nói sẽ xem biểu hiện của Thí Thần trong đợt thi đấu cá nhân mới quyết định gia nhập hay không ~” Mắt thấy không khí nhiệt liệt, Túy Sát Giang Sơn thừa cơ đổ thêm củi lửa cho liệt hỏa cháy càng mạnh.

“Kháo! Thế nào cũng không thể để bọn họ coi thường!” Nhất Quỷ Tha Đao đập bàn đứng lên.

“Dựa vào thực lực của Sơn Miêu tiểu đội, cho dù là thi đấu cá nhân cũng sẽ là kình địch, chúng ta đã thua tại cuộc thi đoàn thể vì không quá hiểu biết họ, nhưng đến thi đấu cá nhân sẽ không được tái thua uất ức như vậy.” Lục Đạo Luân Hồi xuất ra ba cây vũ tiễn từ Không Gian Thủ Trạc “Phong Bạo, tiểu Tuyết, Vô Song, các ngươi thay ta nhìn xem ba cây tiễn này chứa đựng huyền cơ gì.”

Hoàn Mỹ Phong Bạo, Hạ Tuyết Thiên Đích Hồi Ức, Quốc Sĩ Vô Song mỗi người cầm lấy một cây tiễn, nhìn tỉ mỉ một hồi cũng không thấy được gì. “Đây là của tiễn du cung thủ kia?” Hoàn Mỹ Phong Bạo giơ Minh Diệu Tiễn lên hỏi.

Lục Đạo Luân Hồi sắc mặt không tốt nhìn cây tiễn gật đầu, đối với cảm giác khủng bố trong ký ức khi bị bắn trúng làm sinh mệnh nhanh chóng xói mòn lúc nãy hắn vẫn chưa quên được. “Sau khi sống lại ta cùng Nhất Quỷ Tha Đao trộm lên lôi đài nhặt. Nhưng lại không cách nào sử dụng nó được.”

“Ân, có quá nhiều manh mối chúng ta không biết được, hiện tại chỉ có thể nói hẳn là có loại ma pháp nào đó bám vào nó, phỏng chừng là kỹ năng mà Hắc Diệu Chi Ngân tự mình lĩnh ngộ, ngươi cũng biết kỹ năng này ngoại trừ ngoạn gia tự nguyện giáo thụ, nếu không thì người khác chắc chắn không thể sử dụng.” Hoàn Mỹ Phong Bạo cầm cây tiễn lên cẩn thận quan sát, hồi tưởng lại vết thương khủng khiếp trên người Lục Đạo Luân Hồi, mày không khỏi nhíu lại.

“Là pháp sư của bọn hắn chế tạo sao?” Nhất Quỷ Tha Đao cũng gia nhập đề tài thảo luận, mới nãy hắn bồi Lục Đạo Luân Hồi đi trộm ba cây vũ tiễn, đối với uy lực của vũ tiễn này hắn cũng rất hiếu kì.

“Phỏng chừng không phải, Phù Tô là băng hệ pháp sư, ma pháp trên cây vũ tiễn này nhìn thế nào cũng không giống băng hệ ma pháp!”

“Ân, Vô Song cũng là băng hệ pháp sư, phán đoán của nàng hẳn là đánh tin.” Hoàn Mỹ Phong Bạo gật đầu khẳng định lời nói của Quốc Sĩ Vô Song, buông Minh Diệu Tiễn trong tay rồi cầm lên Phá Giáp Tiễn cùng Xuyên Vân Tiễn cẩn thận nhìn: “Hai cây tiễn này hẳn cũng là ma pháp bám vào, nhưng tuyệt không cùng một loại, theo ta đoán có lẽ là một cây phong hệ, một cây địa hệ.”

Là pháp sư cấp cao nhất của Thí Thần, phán đoán của hắn tự nhiên không người nghi ngờ, chính là ngay sau đó lại có thêm một nghi vấn lớn xuất hiện “Chẳng lẽ trong số bọn họ còn người là chức nghiệp pháp sư, hơn nữa lại là một phong hệ một địa hệ?” Nhất Quỷ Tha Đao giật mình trợn tròn hai mắt.

“Không bài trừ chuyện này.” Hoàn Mỹ Phong Bạo nghiêm túc nói, còn một khả năng nữa chính là tất cả những ma pháp này đều xuất phát từ tay một người, như vậy người kia chính là pháp sư tứ hệ toàn năng đáng sợ nhất. Trước mắt hiện ra dung mạo của Tinh Linh pháp sư kia, trong bất tri bất giác, hắn đã xem đối phương là kình địch lớn nhất của mình.

“Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều là song chức nghiệp giả?” Thân là thích cung, Lục Đạo Luân Hồi tất nhiên biết sự gian nan khi lựa chọn song chức nghiệp để luyện cấp, nếu năm người này đều là song chức nghiệp giả, trước không nói đến thực lực của bọn họ, chỉ cần phần nghị lực kia cũng đủ làm người khác bội phục.

“Không phải chứ? Cả Thí Thần tiểu đội chúng ta cũng chỉ có ngươi cùng Giang Sơn lão đại luyện song chức nghiệp, không thể nào có chuyện năm con mèo kia đều luyện song chức nghiệp a?” Nhất Quỷ Tha Đao che mặt than thở.

“Đối phương rất giỏi che dấu thực lực, tên Hắc Diệu Chi Ngân kia từ lúc bắt đầu chúng ta đều nghĩ hắn chỉ là ngâm du thi nhân, nhưng khi tới cuối cùng, thực lực của hắn các ngươi đã thấy chưa?” Một tiễn cuối cùng mà Hắc Diệu bắn vào Lục Đạo Luân Hồi kia để lại ấn tượng quá sâu vào lòng người, khó trách người của Thí Thần tồn tại khúc mắc “Còn cái tên thích khách đeo mặt nạ kia, trực giác của ta cho thấy hắn tuyệt đối cũng không phải đơn giản như vậy, các ngươi có thấy hắn thân là thích khách nhưng lại rất thường xuyên sử dụng kỹ năng ẩn thân?”

Tất cả kỹ năng đã sử dụng đều sẽ có một đoạn CD (kỹ năng làm lạnh theo thời gian) dài hoặc ngắn, nhưng kỹ năng ẩn thân của Quy Vu Tịch Diệt tựa hồ không như đoạn CD đó, mà có thể tùy thời phát động.

“Tốt lắm, không cần tái miên man suy nghĩ, quá căng thẳng cũng không tốt.” Túy Sát Giang Sơn vẫn trầm mặc ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện lên tiếng chặn ngang cuộc thảo luận “Không phải còn một đoạn thời gian sao? Chúng ta có thể chậm rãi nghiên cứu về bọn họ” đối thủ còn cường hãn hơn nhiều so với tưởng tượng, khơi dậy dục vọng chiến đấu ẩn sâu trong lòng hắn, —– Sơn Miêu tiểu đội đúng không? Trận đấu chỉ vừa bắt đầu thôi …

>>Hết

Quảng cáo
Trước /85 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Đế Bá - Lý Bát Dạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net