Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cảm xúc lo lắng của Thu Thu dành cho Tiểu Béo, ba ba cũng hiểu rõ.
Nhưng đi học vẫn phải đi a.
Làm sao bây giờ đây?
Thu Thu năn nỉ ba ba: "Sau này con sẽ cố gắng học cho giỏi có được hay không ba ba? Mập mạp đáng thương biết bao a."
Ba ba không đành lòng, nhưng vì lý do này làm thủ tục tạm nghỉ học cũng không khả thi.
Cuối cùng là sau khi thầy Sở nghe nói, ông nghĩ ra một biện pháp, ông chuyển tới đây. Ban ngày lúc Thu Thu đi học, ông sẽ ở nhà với Sở Tiểu Béo, lỡ như có tình huống xấu, ông sẽ lập tức gọi điện thoại tới trường học, thông báo với Thu Thu.
Thu Thu cũng không phải có ý muốn trốn học, hiển nhiên đồng ý với đề nghị của ông nội.
Nói đi nói lại, Sở Tiểu Béo là do thầy Sở ôm trở về nuôi từ nhỏ đến lớn.
Thầy Sở vẫn còn giữ rất nhiều hình ảnh Sở Tiểu Béo lúc còn là chó con, tìm ra cho Thu Thu xem, hoài niệm mà nói: "Lúc nó mới sinh ra hơn một tuần lễ, ông đi qua, vừa liếc mắt vào bên trong ổ đã lập tức chọn trúng Tiểu Béo, nó thích ông, còn chủ động liếm tay của ông. Ầy, con xem, có phải là rất đáng yêu không?"
Thu Thu nói: "Nó nằm nhoài trong ổ chó."
Thầy Sở nói: "Đúng a, lúc này vẫn chưa bước đi được. Mãi đến khoảng hai tháng sau, ông mới ôm nó về nhà. Vốn nên chờ thêm một thời gian, nhưng chủ của mẹ nó nói ông nên nhanh mang về, nó là con mập nhất trong ổ chó, ăn rất nhiều, ha ha ha ha."
Thu Thu cùng cười, cười một hồi, lại không cười tiếp nữa, thở dài nói: "Mập mạp khi đó nằm bẹp không đi được, bây giờ cũng vậy. Sinh mệnh là một vòng luẩn quẩn, đều giống nhau."
Bé chỉ là một đứa nhỏ, lại nói năng như ông cụ non, có chút buồn cười, lòng lại có hơi chua xót.
Năm nay Sở Tiểu Béo đã mười bốn tuổi, dù không bị thương, cũng là một chú chó cao tuổi.
Bộ lông của nó đã trở nên xơ xát, đôi mắt trở nên vô thần, khẩu vị trở nên kém hơn, ăn ít, không còn hiếu động như trước nữa, chuyện làm nhiều nhất trong ngày là ngủ, thậm chí ngay cả lúc ngủ hô hấp nghe cũng rất khó khăn, khiến người lo lắng bất cứ lúc nào nó cũng có thể trút hơi thở cuối cùng.
Già rồi, không còn dễ nhìn như trước đây nữa.
Thu Thu mỗi ngày đều vuốt ve nó, khen nó: "Mập mạp, mày thật là đẹp."
Sở Tiểu Béo trở nên cực kỳ dính người, tuy rằng nó vốn là một chú chó rất dính người, nhưng gần đây càng hơn lúc trước, chỉ cần vừa tỉnh lại sẽ tìm người, tốt nhất là có Thu Thu, không thì người khác cũng được, nhất định phải có người ở bên cạnh nó, nếu không sẽ tội nghiệp mà kêu ẳng ẳng.
Không biết có phải Đầu To không chịu được vẻ đáng thương của nó hay không, bây giờ Đầu To cũng sẽ bên cạnh nó. Đầu To cũng là một con mèo già, nhưng so với Sở Tiểu Béo thân thể lại khỏe mạnh hơn nhiều, không bệnh không đau, vẫn còn có thể sống thêm mấy năm nữa.
Có người bạn già này làm bạn, Sở Tiểu Béo cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Hơn nữa còn có ông chủ ở đây với nó.
Cuối cùng Sở Tiểu Béo cũng nhớ lại, nó đã từng ở chung rất lâu với thầy Sở, chỉ là nó càng thích Thu Thu hơn, nó nhìn Thu Thu từ nhỏ đến lớn nha.
Bây giờ mỗi ngày khi Thu Thu về nhà, chuyện đầu tiên phải làm chính là nhìn Sở Tiểu Béo. Lúc ở trường học đều đứng ngồi không yên, bé rất lo lắng cho mập mạp.
Hôm nay về nhà, bé nhìn thấy ông nội ngồi ở trên tấm niệm tatami bên cửa sổ, đầu Sở Tiểu Béo đặt ở trên đùi ông nội, nó đang nghỉ ngơi.
Chờ Thu Thu đến gần, Sở Tiểu Béo mới phản ứng lại, nó kéo bánh xe, đi đến bên người Thu Thu, bây giờ nó chạy hết nổi rồi, tiếng lăn bánh xe cũng trở nên rất chậm chạp.
Thu Thu có chút ghen tị, ngồi chồm hỗm xuống sờ sờ nó: "Có ông nội ở đây, mày cũng không tới cửa đón tao tan học."
Trước đây lúc bé mới đi đến cửa nhà, vừa mở cửa ra, mập mạp sẽ ở đó chờ bé.
Thầy Sở nói: "Không phải ghen tị, nó thích con nhất. Nó nhìn thấy ông đều không thèm động, là ông đi tới bên này. Bây giờ lỗ tai Tiểu Béo không còn linh động nữa, không hay con trở về, không phải con đến gần, nó mới phát hiện sao?"
Sở Tiểu Béo không có bao nhiêu sức lực, chỉ lủi thân vào trong lồng ngực Thu Thu, Thu Thu ném cặp sách, ngồi bẹp dưới đất, ôm mập mạp. Thu Thu vuốt ve Sở Tiểu Béo, Sở Tiểu Béo nhắm mắt lại nghỉ ngơi, lồng ngực hô hấp đứt quãng chập trùng, run run, nó đang chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ.
Thu Thu lo lắng mà nói: "Mập mạp rất khó chịu, ông nội, có phải nó tái phát bệnh không, chúng ta dẫn nó đi gặp bác sĩ đi."
Thầy Sở ngồi xuống bên cạnh bé, nói: "Ông nội đi tìm bác sĩ."
Ông liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đang mưa, ông nói tiếp: "Bởi vì Tiểu Béo từng bị thương, lúc trời mưa chỗ nó bị thương sẽ khó chịu, không còn biện pháp nào khác, con vuốt ve nó đi."
Bây giờ Thu Thu đã dọn ổ chó của Sở Tiểu Béo vào trong phòng của mình, mỗi ngày đều để Sở Tiểu Béo ngủ bên giường của mình.
Bởi vì chi dưới của Sở Tiểu Béo bị bại liệt, nó không thể khống chế đại tiện. Thu Thu không chê nó, cho dù nửa đêm bị mùi thối đánh thức, cũng chỉ ngáp một cái rời giường, tự tay lau chùi cho Sở Tiểu Béo, bây giờ bé còn thuần thục thay bỉm cho chó.
Một buổi sáng sớm mùa thu.
Hơn năm giờ.
Thu Thu bị tiếng mèo kêu đánh thức, trời bên ngoài vẫn tối, bé mở đèn đầu giường, dụi dụi con mắt.
Đầu To đứng ở bên cạnh Sở Tiểu Béo, ngẩng đầu lên kêu to hai tiếng với Thu Thu, lại tiếp tục cúi đầu, đi vây quanh đầu Sở Tiểu Béo.
Thu Thu như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, trong nháy mắt thanh tỉnh, bé nhìn thấy Sở Tiểu Béo nằm nghiêng trong ổ chó, không nhúc nhích.
Thu Thu xuống giường, ngồi xổm ở bên cạnh Sở Tiểu Béo, đưa tay ra muốn sờ một cái, lại không dám, bé nín thở lắng nghe, nhưng không làm sao nghe được tiếng Sở Tiểu Béo hít thở.
Bé hít sâu một hơi, tay vừa định đụng tới Sở Tiểu Béo, lập tức thấy lỗ tai Sở Tiểu Béo nhúc nhích một chút.
Sở Tiểu Béo bỗng nhiên thở ra một hơi, rồi tỉnh lại, nó suy yếu mà mở mắt ra, nhìn cậu chủ nhỏ, ánh mắt mê man, trong cổ họng phát ra tiếng than nhẹ giống như gào thét vừa ôn nhu vừa đau xót.
Thu Thu nhẹ nhàng vuốt ve nó, Sở Tiểu Béo liếm liếm ngón tay của bé, cọ cọ.
Thu Thu ôm nó, dùng một tư thế Sở Tiểu Béo cảm thấy thoải mái nhất, gãi đầu sờ tai nó, kề sát mặt ở trên người nó.
Thu Thu có lẽ đã ý thức được giây phút kia sắp đến, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, mập mạp, tao sẽ ở bên cạnh mày."
Bé nghe thấy hô hấp Sở Tiểu Béo càng ngày càng yếu, cho đến lúc hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Sở Tiểu Béo chết rồi.
Đối với thú cưng mà nói, vậy có lẽ đã coi như là một kết cục tốt đẹp.
Nhưng đối với Thu Thu mà nói, mập mạp giống như là người nhà của bé vậy.
Bạn nhỏ Sở Ngọc lần đầu trong cuộc đời trải qua sinh ly tử biệt, trong một đêm trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Ban đầu hai ba ba đều chuẩn bị tinh thần sau khi Sở Tiểu Béo qua đời bé sẽ khóc không ngừng, kết quả Thu Thu không hề khóc.
Buổi sáng một ngày nào đó, Sở Tấn phát hiện đèn phòng Thu Thu sáng rỡ, anh đi tới nhìn.
Thu Thu đang chải lông cho Sở Tiểu Béo.
Sở Tấn hỏi: "Con dậy sớm như vậy chơi với Sở Tiểu Béo a?"
Thu Thu bất thình lình nói: "Mập mạp qua đời, con muốn làm cho nó đẹp hơn một chút."
Sở Tấn: "..."
Thu Thu trở nên hiểu chuyện đến mức lạ thường.
Thời gian rảnh rỗi, bé càng thêm yên lặng tập trung vào sở thích chơi cờ vây.
Bé không bao giờ là một bạn nhỏ sau khi tan học về nhà, ở trên bàn ăn bưng bát cơm to, cười híp mắt nói chuyện với ba ba, tò mò đến mức nhìn thấy một con sâu nhỏ ở ven đường cũng thấy thú vị mà về kể cho ba ba.
Ngược lại bây giờ nói chuyện với ca ca nhiều hơn, thảo luận chuyện làm bài tập.
Sở Tiểu Béo được chôn cất ở sân sau, dưới một gốc cây nhãn.
Từ sau khi chôn cất, Thu Thu cũng không có quay lại nơi chôn mập mạp.
Lúc thường sinh hoạt của bé cứ như thường, có vẻ như không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Chỉ là tình cờ tan học về nhà, bé theo bản năng mà đi thẳng tới một góc trong nhà, sau đó nhìn thấy nơi đó trống rỗng, mới phản ứng kịp, mập mạp đã biến mất, vốn ổ chó quanh năm để ở nơi này cũng đã sớm dọn đi.
Bé sững sờ một chút, lấy lại tinh thần, làm như không có chuyện gì mà đi ra.
Sở Tấn rất lo lắng: "Không phải con có ám cảnh trong lòng chứ? Haizz."
Lận Diễm Trần lại nói: "Anh ngược lại cảm thấy con là một đứa trẻ rất kiên cường."
Nghỉ đông.
Ba ba dẫn bọn nhỏ đi giải sầu.
Bây giờ là mùa thích hợp để xem cực quang.
Lần này bọn họ đến một trấn nhỏ ở cực bắc Canada.
So với hồ Moraine hai ba ba đã từng đi, xác suất nhìn thấy cực quang ở đây càng cao hơn, ngày thứ hai bọn họ đến là đã gặp được cực quang.
Cả nhà bốn người bọn họ, ngồi ở một căn nhà gỗ dựng lên cho du khạch ở lại, uống thức uống nóng, ăn điểm tâm và ngắm cực quang.
Hào quang xán lạn mỹ lệ khoác lên trên tinh hà.
Lận Diễm Trần nắm tay Sở Tấn, hai người dựa sát vào nhau, hai đứa nhỏ tựa hai bên trái phải bọn họ.
Lận Diễm Trần ôm vai Thu Thu, nói: "Thu Thu, con nhìn xem mập mạp thật ra không có chết, nó đã biến thành sao trên trời, bảo vệ con."
Thu Thu ghét bỏ mà nói: "Daddy, ba đừng nói lời như thế, ba nghĩ con là đứa nhỏ dễ gạt sao? Con biết mập mạp đã chết rồi, không bằng ba nói mập mạp không nỡ rời xa con, kiếp sau sẽ lại làm thú cưng của con đi. Nhưng con biết đó đều là giả, sinh mệnh luôn sẽ kết thú. Khổ sở cũng vô dụng, ai..."
Bé ngẩng đầu lên, nhìn những ngôi sao xa tít trên không, nâng khuôn mặt bị gió lạnh thổi hồng, phiền muộn mà nói: "Tính mạng của con cũng có phần cuối."
Ba ba và ca ca: "..."
Sở Tấn nói: "Thu Thu, con có biết tại sao con có thể nhìn thấy ánh sao hay không?"
Thu Thu lắc đầu một cái: "Không biết."
Sở Tấn ôn nhu nói: "Con xem vì sao kia có phải là rất sáng không, có lẽ nó là một ngôi sao hoặc hành tinh, cách chúng ta cực kỳ xa, không phải con đã học về các hành tinh rồi sao? Nó nổ tung sau đó bắn ra ánh sáng rất xa, có lẽ là một ngàn năm, có lẽ là một trăm triệu năm, có lẽ là một trăm trăm triệu năm, cuối cùng mới đến được đây, ánh vào trong con mắt của con."
"Ba nghĩ, điều gì có thể làm nó tồn tại lâu như vậy chứ?"
Tiểu Hạo nghe anh nói hơi mơ hồ, hỏi: "Vậy chúng ta rốt cuộc đang ngắm nhìn quá khứ hay hiện tại của nó?"
Thu Thu nói: "Có lẽ là cả hai."
Bé còn nói: "Ba ba, con đã mười một tuổi, hai người không nên gọi con là Thu Thu nữa, không giống ai cả, quá ngây thơ."
Sở Tấn: "..."
Anh quay đầu nhìn Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần le lưỡi với anh, Sở Tấn không nhịn cười được.
Lận Diễm Trần thừa dịp bọn nhỏ không chú ý, nhanh chóng hôn anh một cái.
Cuộc đời của con cái cứ để nó tự mình bước qua.
Trong vũ trụ mênh mông, mỗi một sinh mệnh đều là kỳ tích trong hàng tỷ kỳ tích.
Mà kỳ tích lớn nhất trong vũ trụ có lẽ cũng không phải là những sinh mệnh không giống nhau cũng không phải những tinh cầu mỹ lệ hoặc là một luồng ánh sáng nào dod.
Mà là thời gian mỗi giây mỗi phút, chính là giờ phút hiện tại.
Mỗi người từ nhỏ đều là một cá thể cô độc, mỗi một cuộc gặp gỡ trên thế gian này đều là kỳ tích.
Cha mẹ đến sớm một bước, con cái đến trễ một bước, cả đời này có thể gặp được một người yêu mình cũng là kỳ tích.
Sẽ có đau khổ, bi thương, phiền não, cũng sẽ có vui sướng, tiếng cười, hạnh phúc, trong nháy mắt bọn họ ở bên nhau đã có được tất cả, mới là bảo vật không gì sánh được.
HOÀN CHÍNH VĂN