Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây là chuyện xảy ra năm bạn nhỏ Sở Ngọc mười một tuổi.
Năm ngoái cậu bé quen được một người bạn vong niên, là cấp trên trước đây của ba cậu, Trang Hãn Học.
Bọn họ quen nhau khi Sở Ngọc chơi game lúc nghỉ hè.
Trang Hãn Học là học trò cậu bé thu ở trong game, quan hệ gần gũi hơn sau khi (Trang Hãn Học muốn) gặp offline, không nghĩ tới gặp nhau rồi, mới biết là người quen!
Cố tình Trang Hãn Học là một tên không não, không lúng túng một chút nào, sửa miệng gọi Sở Ngọc là "Tiểu sư phụ", tiếp thu chuyện này một cách tự nhiên. Cái tên này, đã từng tham gia tiệc sinh nhật một tuổi của Sở Ngọc, dĩ nhiên không mắc cỡ chút nào.
Sở Ngọc rất nhanh đã chán ghét trò chơi này, nhưng tình nghĩa thầy trò giữa bọn họ vẫn còn ở đó.
Hôm nay, Sở Ngọc nhận được một tin nhắn từ Trang Hãn Học: Tiểu sư phụ con đến cứu giúp chú với!
Sở Ngọc: Chú lại làm sao? Cuối tuần con còn phải đến S thành tham gia thi đấu cờ vây, không rảnh hạ phó bản với chú, chú hỏi người khác một chút đi, ngày khác con có rảnh sẽ chơi với chú
Trang Hãn Học: Không phải, không chiếm dụng thời gian của con đâu, cho chú mượn 800 tệ có được hay không?
Sở Ngọc: Chú vay tiền làm gì? Chú nói với con dùng để làm gì trước đi.
Trang Hãn Học: Dùng vào mục đích đúng đắn nha, ngày hôm qua chú thấy trên mạng có một trò chơi nạp tiền, rất có lời, 100 tệ có thể đổi thành 200 tệ trong trò chơi. Thế nhưng có chút sai sót nhỏ, cậu ta nói bởi vì lần đầu tiên chú nạp tiền như thế này, ít nhất cũng phải 1000, cho nên cần 800 tệ, nạp đủ sẽ trả 800 lại cho chú.
Sở Ngọc:...
Trang Hãn Học: Trong tay không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy?
Sở Ngọc: Chú bị gạt a...
Nói đi nói lại.
Trang Hãn Học vì sao lại lưu lạc tới mức phải đi vay tiền của một học sinh tiểu học thế này, chuyện này phải nói về ba năm trước.
Năm ấy hắn hai mươi chín tuổi, vẫn là một kẻ vô dụng vui sướng, nhưng trong nhà vừa bức hôn vừa ép hắn kế thừa gia nghiệp, khiến cho hắn không vui vẻ. Có vết xe đổ của anh trai và chị gái, cuối cùng Trang Hãn Họ lấy dũng khí, chạy trốn.
Trốn đi không mang được bao nhiêu tiền, ngược lại lúc ở nhà, ba mẹ vì ép hắn, cũng không cho hắn nhiều tiền tiêu vặt.
Tuy rằng trên người không xu dính túi, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là sinh viên đại học danh tiếng, có một chút kiến thức, cũng có kinh nghiệm làm việc nhiều năm, cho dù không đáng tin, nhưng thật ra để tìm một phần công việc có thể sống tạm cũng không khó.
Nhưng mà, công việc thông thường nào có thoải mái như việc hắn làm trước đây, mỗi ngày phải làm đủ tám tiếng, không thể tới trễ về sớm, có lúc còn phải tăng ca.
Thế sự quá nhiều gian khó a.
Hắn trốn khỏi nhà ba mẹ là vì muốn sống cuộc sống vui sướng, nếu như không vui, vậy có ý nghĩa gì?
Làm không vui vẻ thì đổi việc thôi.
Ngược lại bây giờ hắn chỉ có một thân một mình, một người ăn no, cả nhà không đói.
Mấy năm qua hắn vòng đi vòng lại thay đổi rất nhiều công việc, mặc dù trong tay ít tiền, nhưng hắn cảm thấy chất lượng cuộc sống không hề thấp, toàn bộ số lương đều ăn nhậu chơi bời, còn nuôi một con Corgi, tiêu xài hàng tháng, khoản để dành trên tay lúc nhiều nhất chỉ có 20 ngàn, trên căn bản có lúc hoàn toàn không có, trải qua khá là tiêu sái, vui sướng ngược lại thì vẫn vui sướng như cũ. Hắn còn quen mấy người bạn gái, nhưng bởi vì hắn thật sự quá vô dụng, hoàn toàn không nghiêm túc suy tính cho tương lai, giống như là một đứa nhỏ cả ngày chỉ nghĩ đến chơi, ban đầu mấy cô gái thích gương mặt và sự dí dỏm của hắn, sau này toàn bộ rút lui, người như hắn, làm bạn trai cùng nhau chơi đùa thì còn được, thực sự không thích hợp để chọn làm chồng.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu chơi chung trước đây giờ đã không còn một mống, bây giờ Trang Hãn Học không có tiền để giải trí xa hoa, vì vậy, chỉ có thể ở nhà chơi game, trầm mê vào game, quen bạn gái gì đó? Chơi game không vui ư? Hay là Corgi không đáng yêu?
Công tử bột hăng hái năm đó chớp mắt đã biến thành ông chú trạch nam chỉ có thể làm bạn với chó, thực sự là vừa đáng thương lại đáng tiếc.
Hắn ba mươi mấy tuổi, vẫn sống hồ đồ như trước, thế nhưng không có chuyện phiền lòng, mỗi ngày ăn ngon ngủ ngon, vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm nay, thiếu chút nữa hắn đã bị lừa gạt.
May có tiểu sư phụ thức tỉnh, nên tiết kiệm được một khoản tiền, chẳng qua một trăm tệ bị gạt trước đó đã không thể trở lại.
Hơi phiền lòng hai ngày, Trang Hãn Học lại mau chóng vui vẻ lên.
- - Anh cả hắn gần đây sẽ về nước mấy ngày, liên lạc muốn gặp mặt hắn.
Đã rất lâu Trang Hãn Học không gặp anh cả, từ sau khi anh cả bỏ đi cùng bạn trai, có lẽ hắn đã bị anh cả đưa về phe của ba mẹ, anh cả trừ thỉnh thoảng gửi cho hắn vài tin nhắn, từ đó về sau hai người cũng không có gặp mặt nhau nữa.
Chỉ chớp mắt đã bao nhiêu năm rồi.
Trang Hãn Học vẫn rất nhớ anh cả, hắn hoài niệm khoảng thời gian còn ở bên cạnh anh cả, khi đó mỗi ngày hắn đều sống giống như ở thiên đường.
Đến ngày hẹn hôm ấy.
Bởi vì hôm trước là thứ sáu, Trang Hãn Học thức suốt đêm chơi game, ngủ quên, nên ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Hắn thấy rất kỳ lạ mình đã đặt đồng hồ báo thức sao toàn bộ không cái nào kêu, vừa nhìn hóa ra là đặt chín giờ tối chứ không phải là chín giờ sáng.
Hắn vội vàng rời giường, rửa mặt, mặc một chiếc áo len tròng đầu và quần jean rồi lập tức chạy ra tàu điện ngầm.
Dọc theo đường đi không xảy ra sự cố, đèn xanh đèn đỏ cũng rất ưu ái hắn, chạy đến quán cà phê, cũng không mất bao nhiêu thời gian, Trang Hãn Học vừa định đắc ý, mới phát hiện mình quá gấp, xỏ dép lê chạy ra ngoài.
Thôi, không sao, dáng vẻ lôi thôi của hắn anh cả còn chưa từng thấy sao, sẽ không để ý đâu.
Anh cả liếc mắt là thấy được Trang Hãn Học ngay, đứa em trai không đứng đắn của anh, vẫn là dáng dấp này. Hắn vẫn là đứa em út anh thích, tuy rằng ngu ngốc, không nghị lực, thế nhưng tấm lòng thông suốt, trên người mỗi giờ mỗi phút đều là bầu không khí vui vẻ, khiến người nhìn thấy lại muốn cười.
Trang Hãn Học nhìn thấy anh cả nhiều năm không gặp, như chó nhỏ nhìn thấy chủ cũ, nước mắt lưng tròng: "Anh."
Anh cả sờ sờ đầu hắn.
Hai người ngồi xuống ôn chuyện, có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói.
Anh cả định cư ở nước ngoài nhiều năm, từ lâu anh đã không phải là tổng tài, bây giờ đang làm thầy giáo dạy tiểu học tại một khu dân cư, chồng là nha sĩ. Lúc trước anh nói không hề nghĩ sẽ chạy trốn, thật ra cũng đã lên kế hoạch, còn cầm theo một ít tiền, cuộc sống trước mắt yên tĩnh thoải mái, tiếc nuối duy nhất là không có con, cho nên chuẩn bị nhận nuôi một đứa nhỏ, lần này về nước là vì xử lý chuyện này, dù sao anh và chồng mình đều là người châu Á, tốt nhất vẫn muốn nhận nuôi một đứa bé Trung Quốc tóc đen mắt đen da vàng.
Trang Hãn Học vừa thấy anh cả, oan ức từ đáy lòng toàn bộ trào ra, anh cả bỏ hắn đi hắn sống rất khổ cực a, chị rời nhà gánh nặng trong nhà đều rơi xuống trên vai hắn a, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa mới bỏ nhà trốn đi a,...vân...vân.....
Anh cả hắn cũng biết, đứa em trai này của anh, quả nhiên vẫn không có lớn lên.
Tình huống nhà bọn họ cũng rất thần kỳ, gia nghiệp to như vậy không có người nào thừa kế, hai vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, chỉ đạt thành nhận thức chung trong chuyện bức ép con cái, hai trai một gái, đều bỏ chạy hết, ha ha ha ha.
Anh cả nói mấy lời chân thành: "Bây giờ tuổi em cũng đã không còn nhỏ, không suy tính chuyện thành gia sao?"
Vẻ mặt Trang Hãn Học không xem là chuyện đáng kể: "Không suy nghĩ, em cảm thấy thành gia là muốn cùng nửa kia sống cuộc đời vui sướng, nhưng cho đến bây giờ em vẫn không gặp được người đó, hoặc là em không vui vẻ, hoặc người ta không vui vẻ, nói sau đi. Đàn ông ba mươi mốt như hoa trên cành, em vẫn phong nhã hào hoa như vậy, không vội vã."
Anh cả: "..." Ừm, vẫn giọng điệu quen thuộc này. Không hề thay đổi.
Anh cả nhận nuôi một bé gái có bệnh tim, những đứa nhỏ tuổi tác thế này, thân thể khỏe mạnh cũng sẽ không bị vứt bỏ. Anh cả chi tiền chữa bệnh cho bé gái, rồi dẫn về nước, Trang Hãn Học có lúc sẽ thấy anh cả phơi nắng cùng con gái, anh cả đúng là một ba ba rất kiên nhẫn. Những đứa nhỏ khuyết thiếu tình thương của cha mẹ từ nhỏ giống như bọn họ khi trưởng thành sẽ có thể có hai loại tính cách, một là vì bù đắp cảm giác chính mình chưa bao giờ có được, trở thành một người ba ba mẫu mực, hoặc là hoàn toàn không muốn làm ba ba không muốn lập gia đình một chút nào, anh cả là trường hợp trước, hắn là trường hợp sau.
Trang Hãn Học không muốn lập gia đình, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cảm thấy rất cô đơn... Dù sao, hắn cũng không còn trẻ, khi hai mươi tuổi chơi suốt đêm tinh thần vẫn sáng láng, bây giờ lại mệt thành một con chó già.
Người ở bên cạnh đều lục tục kết hôn cả rồi, bạn học cũ trước đây có người đã sinh hai con, hắn vẫn là một người cô đơn, thậm chí cảm thấy chính mình vẫn là một thiếu niên. Tại sao thời gian lại trôi qua nhanh như vậy chứ? Nhìn thấy người khác đều sống yên ổn theo khuôn phép cũ như vậy, hắn sẽ cảm thấy chính mình hoàn toàn khác loài... Con người là động vật quần cư, đều sống theo bản năng. Nhưng hắn nghĩ kỹ lại, mỗi người đều có cách sống của mình, không cần phải ước ao cách sống của người khác.
Ăn thức ăn ngoài nhiều cũng sẽ ngán a, nếu tan tầm về đến nhà, có sẵn cơm nước nóng hổi chờ hắn cũng tốt.
Ai lại thích hắn chứ? Trừ ngoại hình và khuôn mặt không tệ, thì chỉ là tên rác rưởi vô tích sự thôi. Xem đi, cho dù có một người bị dập đầu thích hắn đi nữa, cũng sẽ lập tức phát hiện đầu óc hắn trống trơn, là một chiếc gối thêu hoa, sẽ lập tức vứt bỏ hắn mà đi.
Hơn nữa bây giờ hắn quá nghèo, trừ chơi game, không có tiền nói chuyện yêu đương đâu.
Bởi vì tiểu sư phụ đang chuẩn bị tham gia thi đấu cờ vây, gần đây cuối tuần cũng không ai chơi game với hắn, phải đợi đến nghỉ đông và nghỉ hè.
Bạn học Tiểu Trang tịch mịch khó nhịn nên tìm bạn mới trong game chơi - một nam sinh là tay súng thiện xạ.
Gần đây Tiểu Trang rất thích cậu trai này, bởi vì hắn là một người lắm lời, hơn nữa không biết vì sao khi nói chuyện sẽ luôn làm cho người ta tức giận, rất nhiều người đều không chịu nổi hắn. Trước đây chỉ có tiểu sư phụ có thể chịu đựng được, bây giờ có thêm tiểu ca này.
Nick name trong game của Tiểu Trang là [Ngày hôm nay cũng không muốn đi làm nha].
Gì hắn cũng nói, còn không hề lặp lại, từ lúc sáng sớm ăn bánh rán thêm ớt quá nhiều bị sặc, cho đến nhìn thấy một con mèo nhỏ ven đường muốn sờ một cái kết quả chưa sờ được con mèo nhỏ đã chạy, ngày hôm nay ở công ty làm cái gì, đồng nghiệp xx kết hôn sinh con. Toàn bộ đều nói.
Gần đây vấn đề nói nhiều nhất là tình yêu và hôn nhân.
"Cậu nói xem tại sao bọn họ lại vội vã kết hôn sinh con vậy chứ?"
"Không cảm thấy rất đáng sợ sao? Có một đồng nghiệp nam bởi vì không muốn giữ con nên cố ý tăng ca không trở về nhà, cả ngày oán giận vợ. Quả thực vô trách nhiệm, nhưng hình như tôi cũng không có tư cách nói câu đó, tôi cảm thấy nếu đổi thành mình, cũng không muốn trông đứa nhỏ, cho nên tôi dứt khoát không muốn kết hôn."
"Có phải tôi sắp già rồi? Bọn họ nói hiện tại nam nhiều nữ ít, cứ kéo dài tôi sẽ không cưới được vợ."
"Đồng nghiệp có quan hệ tốt nhất từ lúc tôi vừa mới bắt đầu công việc, cũng đã sinh con, đứa nhỏ đó đã sắp lên sơ trung... Nó đánh game còn giỏi hơn cả tôi."
"Nói đi nói lại, anh cả của tôi cùng bạn trai chạy ra nước ngoài, đăng ký kết hôn, mấy ngày trước mới về nước nhận nuôi một bé gái."
"Trước đây lúc anh của tôi còn ở trong nước, tôi cứ cho rằng anh ấy là một người cuồng công tác, bây giờ cuộc sống lại rất nhàn nhã, trồng hoa câu cá nuôi chó. Tôi thấy rất hâm mộ, nhưng bây giờ tôi quá nghèo."
"Tôi cảm thấy mình sẽ sống với Đậu Đậu cả đời." Đậu Đậu là chó Trang Hãn Học nuôi.
Tiểu ca ca hỏi hắn: "Chờ đã, ca ca anh bỏ trốn với bạn trai?"
Trang Hãn Học: "Đúng vậy, anh ấy là gay. Ầy, tôi nói cậu nghe, trước đây vẫn không thể nhìn ra. Anh ấy giấu quá kỹ."
Tiểu ca ca: "Anh không ngại sao?"
Trang Hãn Học: "Vì sao phải để ý, anh ấy cũng không phải giết người phóng hỏa làm chuyện thương thiên hại lý."
Tiểu ca ca: "..."
Trang Hãn Học tiếp tục oán giận.
"Gần đây công việc rất nhiều, không thể lười biếng."
"Tôi thật sự rất muốn nghĩ việc, nhưng những nhân viên kia còn vô dụng hơn cả tôi, năm năm trước tôi không thể nào nghĩ đến có một ngày mình có thể chống đỡ lâu như vậy."
"A, không muốn làm việc, không muốn đi làm, thế nhưng không kiếm tiền Đậu Đậu sẽ không có cơm ăn a."
Mỗi ngày sau khi Trang Hãn Học tan làm đều chơi game, tìm tiểu ca ca cùng nhau chơi đùa, an ủi tâm hồn đã bị công việc giày vò chà đạp cả ngày.
Tiểu ca ca này thật là tốt, luôn rảnh rỗi.
Chơi một trận, Trang Hãn Học chủ động đưa ra yêu cầu gặp mặt, giữa tháng hắn mới vừa được nhận tiền lương, thừa dịp còn tiền, nhanh chóng mời tiểu ca ca ăn một bữa cơm.
Vì vậy, vào một ngày trời trong nắng ấm.
Trang Hãn Học gặp mặt bạn nam trên mạng này.
Trước đó bọn họ cũng không có trao đổi hình ảnh với nhau, Trang Hãn Học biết sơ sơ tình huống đối phương, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh được hai năm, không có bạn gái. Phí lời, nếu như có bạn gái sẽ không có nhiều thời gian chơi game như vậy, hơn nữa cậu ta không thích nói chuyện. Tổng hợp lại những thông tin đã biết, trong tưởng tượng của Trang Hãn Học, hình tượng của đối phương hẳn là một trạch nam tái nhợt gầy yếu đeo kính mặc áo sơ mi kẻ sọc, cho nên khi Trang Hãn Học nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đứng ở dưới suối phun đã hẹn, hắn căn bản không cảm thấy đó là cùng một người, hắn đi quanh công viên hai vòng, rồi ngồi xuống ghế dựa, nửa tin nửa ngờ liếc mắt nhìn anh đẹp trai trẻ tuổi kia, còn lén lút gửi tin nhắn: Tôi không tìm được, cậu gửi hình cậu cho tôi xem một chút đi.
Sau đó, Trang Hãn Học trơ mắt nhìn anh đẹp trai kia cầm điện thoại di động lên chụp ảnh: "..."
Hắn muốn bỏ chạy.
Ban đầu hắn còn đặc biệt ăn mặc trang điểm lộng lẫy một phen, lấy ra hình tượng công tử nhà giàu năm đó, nhưng làm sao cũng không trẻ lại được, hắn không dám đi tới, hắn muốn đứng lên đi sang bên kia, trong nháy mắt đã biết mình không thể sánh bằng. Trời mới biết trước đây mỗi ngày hắn đều khoe khoang với bạn nhỏ này mình lớn lên đẹp trai tiêu sái bao nhiêu, được hoan nghênh cỡ nào.
Trang Hãn Học cất điện thoại di động, yên lặng đào tẩu.
Hắn vòng qua một đường nhỏ bằng đá bên cạnh là rừng trúc, mới vừa đi ra ngoài, phía trước vụt ra một người chặn hắn lại: "Anh là "Ngày hôm nay cũng không muốn đi làm"?"
Trang Hãn Học: "..."
Hắn suy nghĩ một lát, rồi suy nghĩ một lát, nhìn bên trái một chút, rồi nhìn bên phải một chút, không còn đường nào để trốn... Cũng không thể quay người chạy trốn?
Trang Hãn Học xấu hổ đến đỏ mặt, lúng túng chột dạ nói: "Là tôi. Cậu là void?"
Đối phương gật gật đầu.
Trang Hãn Học giả ngu nói: "Ai nha! Cậu cũng ở chỗ này sao? Vừa nãy tôi vẫn không phát hiện ra cậu, mới vừa định bỏ đi. Thật là trùng hợp nha."
Đối phương khẽ mỉm cười: "Đúng a, thật là trùng hợp."
Trang Hãn Học mời nam sinh ăn cơm.
Sau khi thật sự ngồi cùng một chỗ, ngược lại thật sự không có lúng túng như mới vừa đối mặt, Trang Hãn Học người này là như vậy, nói mãi bản thân lại tự vui vẻ.
Hai người còn nói ra tên thật. Người nam sinh này họ Thu, tên là Thu Trí Ngạn.
Trang Hãn Học mặt không đỏ mà khen: "Tên của cậu thật là dễ nghe, vừa nghe đã biết ba mẹ cậu là người có tri thức."
Cơm nước xong lại đến lúc giải trí, hai người cùng đi quán Net chơi game.
Trong phòng riêng, Trang Hãn Học đốt một điếu thuốc, bật lửa hai cái, phát hiện mình bị nhìn chằm chằm, nghĩ một hồi, chuẩn bị dập tắt khói, ngượng ngùng nở nụ cười: "Tôi có thói quen hút một điếu thuốc, quên hỏi cậu có để ý hay không, xin lỗi a, tôi dụi tắt ngay."
Thu Trí Ngạn nói: "Không sao, tôi không ngại."
Vậy nhìn chằm chằm tôi làm gì? Trang Hãn Học nghĩ.
Thu Trí Ngạn bỗng tới gần, nắm ngón tay của hắn, giữ điếu thuốc lá hắn đã đốt, hút một hơi.
Đệt! Trang Hãn Học động cũng không dám động, đỏ mặt, mẹ nó đây là gián tiếp hôn môi ư?
Thu Trí Ngạn phun ra một vòng khói, khói bay lên trên mặt hắn, Trang Hãn Học chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc mình tràn đầy mùi khói, hơi choáng váng.
Thu Trí Ngạn làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói: "Thuốc lá của anh mùi vị cay quá."
Trang Hãn Học cũng không biết nên dụi tắt hay là nên tiếp tục hút, nếu như dụi tắt không phải tỏ rõ đang xem thường người ta sao? Hắn do dự một hồi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục hút, ánh mắt đảo loạn, trả lời: "Vẫn tốt mà, tôi thích mùi này."
Cuối cùng cũng đánh xong một ván game.
Trang Hãn Học nói: "Tôi đưa cậu đến bến tàu cao tốc."
Bọn họ đến bến tàu cao tốc, lấy phiếu tàu cao tốc ra nhìn, Thu Trí Ngạn nói: "Hình như tôi đặt sai thời gian."
Trang Hãn Học nói: "A, vậy thì ở lại chơi một ngày nữa đi."
Thu Trí Ngạn nói: "Tôi đi tìm nhà trọ."
Trang Hãn Học vội vàng nói: "Ở nhà trọ làm gì, tôi bảo cậu đến gặp tôi, sao có thể để cậu ở nhà trọ, ở nhà tôi đi."
Nhưng hắn nói xong mới nhớ ra, mình căn bản không có dọn nhà, rác thải hình như chất đống đã ba ngày không dọn. Trang Hãn Học nhất thời có chút lúng túng: "Ừm... Tôi bỏ tiền, nhà trọ bên cạnh nhà tôi cũng không tệ lắm."
Thu Trí Ngạn như nhìn thấu hắn: "Anh, có phải anh không dọn nhà cho nên ngại để cho tôi thấy không?"
Trang Hãn Học liếc mắt nhìn cậu: "Cậu biết còn nói ra?"
Thu Trí Ngạn: "Ha ha ha ha. Tôi không ngại."
Trang Hãn Học xấu hổ dắt người về nhà, nhanh chóng thu dọn một chút, suy nghĩ xem giường và ghế sô pha cái nào đỡ lộn xộn hơn.
Thu Trí Ngạn nói: "Tôi ngủ ghế sô pha phòng khách là được rồi. Ca, anh thật tốt bụng, anh không sợ đang dẫn sói vào nhà sao?"
Trang Hãn Học ôm lấy chú chó của hắn: "Tôi không có tiền, Đậu Đậu là thứ quý giá nhất trong nhà tôi, cậu đừng trộm Đậu Đậu đi là được rồi."
Buổi sáng hôm sau.
Trang Hãn Học gãi cái bụng đi rửa mặt, vừa ra phòng ngủ, sợ đến mức tưởng rằng mình đã tiến vào thời không xa lạ.
Phòng khách được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi, Thu Trí Ngạn đang xoắn ống tay áo làm điểm tâm: "Ca, ăn điểm tâm đi."
Trang Hãn Học đã không nhớ ra mình đã bao lâu không được ăn điểm tâm ở nhà, cảm động vô cùng.
Ngày hôm nay bọn họ cũng không đi xa, chỉ đi quán Net chơi một ngày, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Sau đó hai người thường xuyên liên lạc với nhau.
Trang Hãn Học rất thích chơi cùng với Tiểu Thu, còn nói với Tiểu Thu: "Anh rất muốn từ chức, đến nơi cậu làm việc, vậy mỗi ngày anh đều có thể tìm cậu chơi? Như vậy sẽ rất là vui vẻ."
Tiểu Thu nói: "Không phải anh nói làm việc cũng không vui sao? Hoặc là từ chức đi, em trả cho anh một tháng tám ngàn, anh tới ở chung một chỗ với em, bao ăn bao ở bao an ninh xã hội bảo hiểm y tế, công việc hàng ngày chính là chơi game với em sau khi em tan việc."
Trang Hãn Học: "... Cậu nghiêm túc sao???"
Một học kỳ qua, lại là một lần nghỉ hè.
Bạn nhoe Sở Ngọc đã làm xong bài tập hè, cuối cùng cũng rảnh rỗi chơi game, login tìm Trang Hãn Học: "Không phải chú nói muốn chơi game với con sao?"
Trang Hãn Học đắc ý mà nói: "Tiểu sư phụ, chú đã tìm được một công việc mới, một tháng tám ngàn, bao ăn bao ở, công việc là bồi chơi game, nhưng chú chỉ chơi với một mình ông chủ nhỏ thôi."
Sở Ngọc muốn nói lại thôi: "Tại sao con lại cảm thấy chú giống như lại bị người ta lừa..."