Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng
  3. Chương 176: Anh se gánh vác mọi chuyện
Trước /328 Sau

Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 176: Anh se gánh vác mọi chuyện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nào ngờ nụ cười trên mặt lão phu nhân lập tức cứng lại, nhanh chóng bỏ tay Sầm Dao ra, giống như vừa chạm phải thứ gì không nên đụng vậy.

Sầm Dao rất nhạy cảm, hành động lần này của lão phu nhân lại quá đột ngột, nụ cười trên môi của Sầm Dao cũng cứng đờ lại, cảm giác ấm áp trong lòng cũng dần lạnh đi.

Thương Đình Lập nhìn thấy mọi chuyện đang diễn biến không đúng, lập tức vỗ mông Hựu Nhất, cậu bé còn chưa kịp mở mắt ra đã đẩy bé vào trong lòng mẹ.

“Mẹ, Hựu Nhất dậy rồi, mẹ cũng lâu rồi không gặp cháu, hay là mẹ dẫn cậu bé đi dạo vài vòng đi” Sau khi dùng Hựu Nhất để tách mẹ và Sầm Dao ra, Thương Đình Lập hiếm khi mà nở nụ cười ấm áp, đề nghị.

Hình như lão phu nhân cũng đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt vừa mới thay đổi cũng trở nên hồng hào, bà không quay ra sau nhìn gương mặt của Sầm Dao nữa, giọng nói trong trẻo lại mạnh mẽ: “Đình Lập, con dẫn Sầm Dao về phòng cũ của con đi, đồ đạc đã dọn dẹp xong hết rồi"

Tay bà dất Hựu Nhất đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nói: "Hựu Nhất, bà nội dẫn con đi xem chó lớn, giống chó mới nhất”

“Dạ dạ dạ, con thích chó lớn nhất, con thương bà nội nhất” Vừa nghe nhắc đến vật bé thích, giọng nói của Hựu Nhất lập tức vừa ngọt vừa mềm.

Đợi sau khi bóng dáng của Hựu Nhất và lão phu nhân hoàn toàn biến mất, thím Viên cũng đã lẳng lặng rời đi rồi, Sầm Dao mới dùng giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe rõ được run rấy nói: “Đình Lập, có phải mẹ anh không thích em không?”

Thương Đình Lập cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.

Mặc dù anh đã nghĩ đến chuyện có lễ mẹ sẽ nhận ra mối quan hệ giữa Sầm Dao và người phụ nữ kia, nhưng mà trong lòng vẫn có chút mong đợi. Nghĩ thầm, mẹ rất hiếm khi gặp người phụ nữ đó, sao có thể nhận ra ngay từ lần đầu tiên gặp Sầm Dao được chứ.

Nhưng sự thật là mẹ lại nhận ra được. Chẳng qua Thương Đình Lập làm sao nhẫn tâm làm cô đau lòng chứ, anh lắc đầu nói: "Sao em biết? Mẹ vẫn luôn rất thích em, nếu như mẹ ghét em, sao có thể để em sống chung với Hựu Nhất được, Dao Dao, em đừng có suy nghĩ bậy bạ, bây giờ em phải tin anh, tin người đàn ông đang đứng trước mặt em, tuy rằng không phải việc gì anh cũng có thể làm được, nhưng mà anh muốn chống đỡ một vùng trời cho em, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ gánh” Lời nói ấm áp đến thế, rất khó có thể để người ta tin rằng nó được nói từ trong miệng của Thương Đình Lập.

Sầm Dao đè nén cảm giác tự ti trong lòng xuống, gật đầu: “Đình Lập, em tin anh” “Đi thôi, đi xem thử phòng của chúng ta, tối nay chúng ta sẽ ở đây” Dù sao cũng lâu lắm rồi chưa ở đây, đúng là anh vẫn chưa làm tròn đạo làm con.

Hai người một trước một sau lên lầu hai. Bởi vì lúc họ đến là buổi trưa, hai người không đợi bao lâu thì đã nghe thấy tiếng của thím Viên ở ngoài cửa. Sau khi mở cửa ra mới biết là thím Viên gọi họ ra ăn cơm. “Bọn con xuống ngay" Thương Đình Lập nói với thím Viên.

Sau khi xuống lầu, trên bàn gỗ hình tròn đã có người ngồi rồi. Hựu Nhất và lão phu nhân đang ngồi cạnh nhau, bà ấy liên tục gáắp thêm thức ăn vào chén cho cậu bé. “Đủ rồi bà ơi” Hựu Nhất cảm giác dạo gần đây bé lại tăng thêm vài kí, thịt mỡ trên bụng cũng bự hơn. Bạn học trong lớp đều nói mập lên sẽ không có bạn gái nào thích hết.

Bé cũng không muốn sau này tiếu Dao sẽ không thích bé đâu.

Lão phu nhân thấy bây giờ cháu mình không thích ăn nữa, trong lòng hơi khó chịu, khuyên nhủ: “Bây giờ con còn nhỏ, không ăn cơm thì sẽ không cao lên được, con nhìn ba con kìa, cao được như thể này là vì lúc nhỏ ba con ăn rất nhiều cơm” “Thật không ạ?” Hựu Nhất thật sự không dám tin, cậu bé suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Bà nội, lúc ba còn nhỏ có phải là còn mập hơn con bây giờ không” Vì muốn cháu trai tiếp tục ăn cơm, lão phu nhân cũng nói dõi vô cùng tự nhiên: “Đương nhiên, lúc ba con còn nhỏ còn lớn gấp đôi con nữa đó”

“Thật sao, vậy con ăn” Hựu Nhất bưng chén cơm lên, ăn hết sạch.

Thương Đình Lập đứng một bên nghe đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Sầm Dao còn đang lo thâm trong lòng sợ Lão phu nhân sẽ làm khó làm dễ, nhưng sau khi nghe thấy chuyện Thương Đình Lập khi còn bé là một thằng nhóc mập thì hoàn toàn bình tĩnh lại. Chắc là khi bạn phát hiện ra có người còn thảm hơn bạn thì sẽ đột nhiên cảm thấy chuyện lúc nãy chẳng là gì cả.

“Hai đứa xuống rồi à, mau ngồi xuống ăn cơm đi” Lão phu nhân giống như đến giờ mới nhìn thấy hai người vậy, vây tay gọi họ đến.

Trên bàn cơm, người nhà họ Thương luôn không thích nói chuyện. Tuy rằng lão phu nhân đã rời khỏi nhà họ Thương rất lâu rôi, nhưng mà thói quen được hình thành suốt bao năm tháng cũng không thay đổi. Phòng khách yên lặng, trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng động khi Hựu Nhất quậy phá di chuyển ghế ngồi ra, gần như yên tĩnh đến đáng sợ. Sau khi ăn xong, ba lớn một nhỏ ngồi trên ghế sofa. Thím Viên vào bếp bừng trà ra, rót cho mỗi người một ly, trước mặt của Hựu Nhất lại là một ly sữa bò. Cậu bé cũng không ngại ngùng, dù sao bé luôn thích ngọt, ai cũng biết cả.

Bé câm ống hút, hút một hơi.

Hơi nước thoang thoảng lơ lửng trong không khí. Trong phòng khách không có ai nói tiếng nào trong một thời gian dài. Mãi đến khi tưởng rãng không khí yên lặng này sẽ kéo dài mãi không dứt thì Lão phu nhân mới mở miệng nói. “Cô Sâm, nghe nói bây giờ cô đang mở một công ty đúng không?”

Sầm Dao đột nhiên bị gọi tên cảm thấy hoảng hốt, nhưng mà nhanh chóng giữ vững tỉnh táo, lễ phép nói: “Dạ, nhưng công ty này là do con hợp tác với cô Hai nhà họ Khương mở ra”

“Vậy à?” Lão phu nhân nhấp một ngụm trà nhỏ, hơi nước mờ ảo làm người ta không nhìn rõ được vẻ mặt của bà là đang hài lòng hay đang khó chịu.

“Nghe nói công ty của cô Sầm đang hợp tác cùng Nhật An, Đình Lập nhà tôi gân đây đã giao một dự án hợp tác của Nguyên Thịnh cho Nhật An, không biết có đúng không?” Mặc dù những lời này của Lão phu nhân là câu hỏi, nhưng ánh mắt của bà rõ ràng đang rất chắc chắn.

Sầm Dao cảm giác như cô đang bị châm chọc, cô không biết rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào, tại sao lão phu nhân lại chán ghét cô đến như thế. “Mẹ, dự án hợp tác này của công ty giao cho Nhật An làm cũng sẽ không bị lỗ, không lẽ ngay cả con trai của mẹ mà mẹ cũng không tin hay sao?” Thương Đình Lập trực tiếp trả lời. Anh biết rất rõ mọi chuyện rơi vào tình huống lúng túng như thế này là vì anh làm chưa đúng. Nếu như anh nói cho mẹ biết một thân phận khác của Sầm Dao từ trước thì có lẽ cô cũng đã không bị cản trở như vậy rồi.

“Mẹ tin” Trong mắt Lão phu nhân lóe lên chút đau thương, sao bà lại không tin con trai được chứ, nhưng mà hết lần này đến lần khác cũng chính cậu con trai này đã che giấu đi chuyện quan trọng như vậy.

“Cũng vì mẹ quá tin tưởng con” Giọng điệu của lão phu nhân vừa phức tạp vừa quyết tuyệt, bà đặt mạnh chén trà xuống bàn, bước lên cầu thang không hề quay đầu lại.

“Tiếu Dao, có phải bà nội tức giận rồi không” Hựu Nhất vốn đang tập trung uống sữa hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy bà nội tức giận như vậy đó.

Ánh mắt Sầm Dao có chút mất mác, lắc đầu: “Cô cũng không biết nữa”

Thương Đình Lập lập tức nằm tay cô, an ủi: “Dao Dao, đừng lo, anh lên đó giải thích với mẹ.” Anh đứng dậy, lướt qua sofa, đi thẳng lên lầu.

Quảng cáo
Trước /328 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Copyright © 2022 - MTruyện.net