Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện sáu năm trước, bây giờ nhớ lại vẫn làm cho Thương Đình Lập cảm thấy sợ hãi. Anh tự hỏi, anh đã tốn rất nhiều tinh thân và sức lực cho Nguyên Thịnh.
Nhưng sau khi sản nghiệp của Nguyên Thịnh càng lúc càng mở rộng thì lòng tham của những người cầm cổ phần và lợi nhuận cũng bắt đầu dân mở rộng hơn. Anh chỉ đi công tác một chuyến, những người đó đã vội vã táy máy tay Bởi vì tai nạn xe cộ, anh năm bệnh viện một khoảng thời gian dài vẫn không tỉnh lại.
Có lẽ người nhà họ Thương cũng cho rằng cả đời này của anh vẫn sẽ như thế này.
Chỉ vì muốn kiếm cho anh một đứa con, khi chưa được anh đồng ý đã dám dùng t*ng trùng của anh và trứng của một người phụ nữ không biết tìm được ở nào làm thụ tỉnh ống nghiệm. Sau khi tỉnh lại, biết được bản thân có một đứa con, Thương Đình Lập cảm thấy rất hoang mang. Anh không muốn nhận, nhưng mà đứa bé cũng đã được đào tạo thành công, cũng không thể nhét bé trở về được.
Lúc chính mắt nhìn thấy con mình nắm trong khoang dinh dưỡng, anh vốn còn đang cảm thấy rất khỏ chịu lại đột nhiên nảy sinh tình thương của ba trước giờ chưa từng có. “Mẹ, sau này con mới điều tra ra, lúc đó ông già chỉ nói là tìm đại một người phụ nữ, con vốn cũng chỉ muốn đi xem thử mẹ của Hựu Nhất là người như thế nào, cũng không định quấy rây em ấy, nhưng mà duyên phận là thứ khó có thể diễn tả nhất ở trên đời, con cũng không ngờ rằng sau lần đầu tiên con nhìn thấy em ấy thì con đã bất đầu có cảm tình với em ấy rồi” Thương Đình Lập hoàn hồn rồi lập tức kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho mẹ.
Lão phu nhân khẽ thở dài: “Đình Lập, tất cả mọi chuyện đều là do ba con tạo nghiệt, nếu như lúc trước ông ta không kéo con vào Nguyên Thịnh thì lúc trước con cũng sẽ không xảy ra tai nạn giao thông, cả đời này của ông ta chưa từng làm ba, làm chồng lại không xứng chức, chuyện duy nhất ông ta từng làm đúng e là sự ra đời của Hựu Nhất” Nhưng mà, nếu nghĩ mọi chuyện sâu xa hơn.
Nếu như mẹ của Hựu Nhất không phải Sầm Dao, nói không chừng Đình Lập sẽ không vừa ý cô ta, có lẽ một khoảng thời gian sau, mẹ của đứa bé biết được chuyện này, sẽ tìm đến nơi đòi con về hoặc là đòi tiên bạc.
Nếu như vậy, sự ra đời của Hựu Nhất có còn là việc làm đúng đẳn nữa không? Nhưng việc này, hoàn toàn không thế suy đoán được. “Haizz, mẹ cũng già rồi, không muốn dính vào mấy chuyện này nữa, chờ sau khi con và Sầm Dao kết hôn rồi, hai đứa ráng mà sống cho tốt đi” Lão phu nhân vừa thở dài, vừa vỗ vai con trai.
“Mẹ, mẹ chưa già, sau này con và Dao Dao kết hôn rồi, con sẽ đón mẹ về ở chúng với bọn con, đến lúc đó ngày nào mẹ cũng có thể nhìn thấy Hựu Nhất, nói không chừng còn có thể chăm sóc cho em trai em gái của Hựu Nhất nữa” Tuy rằng ngày thường Thương Đình Lập rất lạnh nhạt, nhưng nếu như anh muốn nịnh nọt ai, mặc kệ là nam nữ già trẻ, chắc là không có ai có thể chống đỡ được.
Lão phu nhân trợn trắng mắt nhìn con trai. Đúng là nói nghe dễ thật, bà đã lớn tuổi thế này rồi, con trai còn không biết săn sóc đâu đấy. Nhưng lão phu nhân không thể không thừa nhận, nghe xong mấy lời này, trong lòng bà cũng cảm thấy rất mãn nguyện.
“Được, con đó, nhanh đi xuống dưới với Sầm Dao đi, lúc nãy mẹ nói con bé như thế chắc là con bé cũng đang khó chịu lắm, con làm chồng con bé, lúc nó đang khó chịu thì phải ở cạnh nó chia sẻ, có biết chưa hả?” Tuy là trong lòng bà vẫn còn chút vướng mắc, nhưng mà lão phu nhân cũng không phải là người thích so đo, đẩy con trai, vừa hối thúc vừa nhắc nhở.
Thương Đình Lập nhận lấy lòng tốt của mẹ, đi xuống lầu, ở dưới lầu vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ của Sầm Dao và Hựu Nhất.
“Hựu Nhất, con lên chơi với bà nội đi” Thương Đình Lập vừa bước đến trước mặt hai người đã lập tức ôm Hựu Nhất đang ngồi trên đùi Sầm Dao xuống. “Dạ” Hựu Nhất vốn không muốn, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy uy hiếp của ba thì lập tức lạch bà lạch bạch chạy lên lầu. Chờ đến khi bóng dáng của cậu bé hoàn toàn biến mất rồi, Thương Đình Lập ngồi xuống cạnh Sầm Dao.
“Rất lo lắng à?” Thương Đình Lập chú ý thấy ánh mắt của Sầm Dao có hơi bất an, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng an ủi.
Sầm Dao khẽ cần môi, cô muốn nói mình không lo, nhưng mà nhớ lại chuyện đã hứa sẽ không giấu anh bất cứ chuyện gì nữa thì đành phải nói thật: “Em lo lâm, Đình Lập, em sợ chúng †a không thể sống cùng nhau” Cô nhìn anh, đôi mắt sáng như những ngôi sao trên trời nhìn chảm châm anh, những lo lắng luống cuống trong mắt, không cân nhìn kỹ, tất cả đều như sắp tràn ra ngoài.
Thương Đình Lập hơi áy náy, kéo cô vào lòng khế vỗ về: “Không có gì, anh vừa giải thích hết với mẹ, mẹ chỉ hiểu lầm thôi, mẹ sẽ không làm khó em nữa” Còn chuyện thân phận của Hựu Nhất, Thương Đình Lập cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải dịp thích hợp để nói cho cô biết. Chờ hai người làm xong lễ kết hôn rồi, xem nó như một món quà bất ngờ, nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện. Nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi hy vọng ngày đó nhanh đến.
Tuy rằng trong lòng Sầm Dao còn chút khó chịu, nhưng cô vẫn tin tưởng lời Đình Lập nói. Buổi tối, khi nhìn thấy lão phu nhân lần nữa, Sầm Dao phát hiện đúng là lão phu nhân không còn bài xích cô nữa. Tuy rằng không biết Đình Lập khuyên lão phu nhân kiểu gì, nhưng mà không thể không nói, cô đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ngủ ở nhà lão phu nhân một đêm, sáng sớm hôm sau Sầm Dao phải cùng Thương Đình Lập đến nhà cũ dự tiệc. Trước khi lên xe, cô bị lão phu nhân kéo tay lại. “Lão phu nhân, còn có chuyện gì sao ạ?” Trong lòng Sầm Dao hơi thấp thỏm. Cô lo lão phu nhân muốn nói riêng với cô về chuyện chia tay với Đình Lập.
Nhưng sự thật chứng minh, cô suy nghĩ nhiều rồi. Lão phu nhân sống nhiều năm như thế, sao có thể không nhìn ra nỗi bất an trong lòng Sầm Dao được chứ. Thầm thở dài, hôm qua bà đã dọa cô sợ mất rồi. Bàn tay hơi nhăn của lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô, xem như là an ủi: “Dao Dao, con và Đình Lập sắp kết hôn rồi, mẹ gọi con là Dao Dao cũng không quá đúng không” Nếu muốn đè nén nỗi bất an trong lòng cô xuống thì bà cần phải chịu thua, phải lùi bước trước.
Đối với lão phu nhân, chuyện này quá dễ dàng. Sầm Dao ngẩn người, không ngờ lão phu nhân lại đột nhiên thân thiết với cô như vậy.
Nhưng sau khi nghe cách gọi của lão phu nhân, Sầm Dao đương nhiên cũng hiểu ý bà, lão phu nhân thật sự đón nhận cô, trong lòng cô lập tức vui vẻ: “Đương nhiên là được ạ” Thấy Sầm Dao chỉ mới được bà thân thiết một chút đã vui vẻ đến như thế này, bà không khỏi cảm thán về tâm tư cẩn thận của cô gái này. Một người nhạy cảm đến mức độ này chẳng qua là vì đã chịu đủ mọi ánh nhìn từ khi còn nhỏ. Tuy rằng bà không thích mẹ của cô gái này, nhưng cô gái này đúng là không tệ.
Nếu như nói lúc đầu bà phần lớn là vì con trai nên mới miễn cưỡng nhận, như vậy thì sau khi cẩn thận quan sát, bà thật sự cũng có chút yêu thích cô.
“Dao Dao, lúc đầu mẹ có chút hiểu lầm với con, nhưng đó cũng chỉ là hiểu lãm, Đình Lập đã giải thích hết cho mẹ rồi, chắng qua mẹ vẫn phải đứng đây nói với con một tiếng xin lôi. Dao Dao, con là vợ của Đình Lập, cuộc sống sau này con sẽ làm bạn cùng nó, mẹ cũng già rồi, sắp sửa đi không nỗi nữa, sau này, thứ duy nhất mẹ muốn nhìn thấy chính là các con có thể bình an, mọi chuyện thuận lợi”