Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi Thương Đình Lập giúp Sầm Dao làm thủ tục nhập viện rồi vẫn luôn ở bệnh viện cùng cô. Dù sao nếu để cô ở lại bệnh viện một mình, anh thật sự không yên tâm.
Nhưng mà nhớ đến Hựu Nhất vẫn còn ở nhà cũ, vì để cậu bé đừng chờ hai người nữa nên Thương Đình Lập đã gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu ngoan ngoãn ở nhà cũ vài hôm, chờ anh về đón cậu.
Hựu Nhất nắm chặt điện thoại đã bị ngắt máy, mặt mày không vui.
Nhóc cũng rất muốn đến thăm Tiểu Dao mà. Tiểu Dao bị bệnh, bé còn phải ở nhà cũ một mình, bé cũng rất lo lắng đó. Chắc chắn là vì ba muốn độc chiếm Tiểu Dao một mình, nếu không tại sao còn bắt cậu ở lại đây một mình chứ.
Thương Ly Viễn thấy Hựu Nhất giống như đang tức giận, đi đến bên cạnh cậu bé, vươn tay xoa đầu cậu, an ủi: “Hựu Nhất, sao lại không vui rồi, ba của con nói gì thế” “Ông nội, ông đừng sờ đầu con, con không phải con nít nữa” Hựu Nhất kéo bàn tay to trên đầu bé xuống, giả bộ hệt như người lớn.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hựu Nhất, Thương Ly Viễn cố ý chọc bé: “Được được được, Hựu Nhất không phải là em bé nữa, vậy có phải là Hựu Nhất sẽ không còn cần ỷ lại ba của con nữa, sẽ ở lại nhà cũ chơi với ông nội mấy ngày đúng không” “Không phải ông nội đã có bà nội mới ở cùng sao? Sao lại còn muốn Hựu Nhất ở cùng nữa, ông nội đúng là lăng nhăng thật đó” Hựu Nhất chống nạnh, lời vừa nói ra lập tức làm cho bản mặt già của Thương Ly Viễn đỏ lên.
“Khụ khụ” Thương Ly Viễn cố ý ho khan hai tiếng, sau đó nói sang chuyện khác: “Hựu Nhất, ông nội không đùa với con nữa, lúc nãy ba con gọi điện đến là vì có chuyện gì sao?” Hựu Nhất vừa nghe ông hỏi thì mặt mày lập tức ỉu xìu: “Ông nội, tiểu Dao bị bệnh, bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện, ba đang ở cùng cô, ba kêu con ở đây vài hôm, nhưng mà con cũng muốn đến thăm Dao Dao” Nghe Hựu Nhất nói Sầm Dao bị bệnh, Thương Ly Viễn vừa cảm thấy cơ thể của người phụ nữ này quá yếu ớt, vừa dỗ dành Hựu Nhất đang cảm thấy mất mát: “Nếu Hựu Nhất muốn đi, ông nội sẽ dẫn con đi cùng” “Dạ được, ông nội tốt nhất luôn ấy” Hựu Nhất còn tưởng rằng phải đợi mấy ngày sau mới có thể gặp được Dao Dao, nghe vậy thì lập tức nhảy cẫng lên, trên mặt cũng khôi phục lại nét vui vẻ.
“Ba, không bằng con và hai người cùng đi đi, đã lâu lắm rồi con không nhìn thấy anh hai” Thương Vân vẫn luôn ngồi yên trên ghế sofa không nói tiếng nào đột nhiên ngẩng đầu lên cười nhạt. Cậu xưng hô vô cùng tự nhiên, không hề giống như một người đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp mặt.
Trong lòng Thương Ly Viễn cũng không có bất cứ cảm giác gì đối với đứa con trai mới gặp mặt được một lần này, nhưng nhớ đến trong người cậu có một nửa dòng máu của ông nên không từ chối, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“Anh hai, chị hai, tiểu Vân, nếu nhà mọi người có việc thì em với em út về trước vậy” Thương Hiển đứng dậy, định tạm biệt.
Thương Ly Viễn cũng không cản lại.
Sau khi Thương Hiển và Thương Dao đi rồi, Thương Ly Viễn dẫn theo Hựu Nhất, Thương Vân và Kiều Dục Mẫn cùng nhau đến bệnh viện. Đến quầy tiếp tân hỏi thăm phòng bệnh của Sầm Dao, trong lòng Thương Vân vẫn có chút lo lắng, trên mặt lại vẫn treo nụ cười nhạt nhão đi theo phía sau bọn họ. Đến trước cửa phòng bệnh, vì cậu có chiều cao hơn hẳn mọi người, tầm mát của Thương Vân xuyên thắng qua lớp cửa thủy tinh nhìn về phía người đang hôn mê nằm trên giường bệnh.
Nhìn từ mặt ngoài, mặt Sầm Dao vẫn hơi trắng bệch, nhưng so với lúc nhìn thấy cô ở nhà cũ thì cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi. Thương Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lơ đãng đảo qua nơi khác, đã phát hiện ra một người khác cũng vừa mới thở phào nhẹ nhõm giống cậu. Kiều Dục Mãn - người vợ hiện tại của Thương Ly Viễn. Vì sao bà ta cũng sẽ lo lắng cho Sầm Dao chứ.
Thương Vân là môn chủ của La Sát Môn, trong môn có người rất giỏi về việc quan sát nét mặt của người khác, Thương Vân làm môn chủ đương nhiên cũng có học sơ qua.
Tuy rằng không thể giỏi hơn những người chuyên môn nghiên cứu cái này, nhưng ít ra có thể nhìn thấu được một chút ý nghĩ đơn giản của người khác. Vẻ nôn nóng trong mắt Kiều Dục Mẫn, Thương Vân không cho rằng cậu đã nhìn nhầm.
Một tay Thương Ly Viễn nắm tay Hựu Nhất, tay còn lại đẩy cửa phòng bệnh ra. Thương Đình Lập vốn đang ngồi trên ghế dùng di động xem mấy tài liệu của công ty mà Dư Phi vừa mới gửi cho anh, lúc cửa mở ra, anh theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang đó, khi nhìn thấy người đến lại là mấy người bọn họ, trong lòng đúng là có chút ngạc nhiên.
Anh biết ông già luôn không thích Sầm Dao, bây giờ đột nhiên lại đến bệnh viện thăm cô, đương nhiên đây không phải là ý của ông rồi.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hựu Nhất đang trốn sau lưng ông trộm thè lưỡi, lập tức biết được đây là ý kiến của người nào.
“Cô ta thế nào rồi?” Thương Ly Viễn đi đến cạnh con trai, nhỏ giọng hỏi. Lúc nhìn thấy Sầm Dao đang näm trên giường bệnh thì khúc mắc trong lòng Thương Ly Viễn cũng đã bớt đi rất nhiều.
Dù sao thì ngay từ đầu ông chỉ tưởng cô bị chút bệnh vặt, lại ỷ vào việc được con trai yêu thương cho nên mới cố ý làm lớn chuyện. Nhưng bảy giờ xem ra hình như là hơi nghiêm trọng thật.
Dù sao thì cũng phải nhập viện.
Thương Đình Lập cũng khẽ trả lời: Không ổn lắm, bác sĩ bảo là bị người ta lén bỏ thuốc, ba, từ khi nào mà con ăn cơm ở ngay trong nhà của mình lại còn bị người khác lén bỏ thuốc vậy, có phải là sau này con và Dao Dao không cần về đó nữa không, con cũng không muốn mỗi lần về nhà cũ là lại phải lo lắng cho tính mạng của mình như vậy đâu” "Ăn nói bậy bạ, con rõ ràng là đang quơ đũa cả nắm” Thương Ly Viễn thật sự sắp bị con trai của ông chọc tức tới không thở nổi.
Nhưng nghĩ cẩn thận lại thì lời anh nói cũng chưa chắc là không đúng. “Con nói, cô ta bị người ta bỏ thuốc, trong nhà làm sao có người làm chuyện này chứ, có phải là do tự cô ta ăn trúng thứ gì không nên ấn không” Thương Ly Viễn không cho rằng có người dám bỏ thuốc ở trước mặt ông. Nhưng mà khi nhìn thấy tầm mắt sắc bén của con trai thì Thương Ly Viễn cảm thấy mấy lời này có chút giả dối.
“Nếu không thì đuổi việc Thím Lý đi, tìm một người khác” Ánh mặt Thương Đình Lập lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần, con đã bảo Dư Phi tìm một người khác đến, tiền lương của Thím Lý cũng đã kết toán đầy đủ cho thím ấy rồi, chờ thím ấy tỉnh lại thì sẽ trả toàn bộ tiên lương cho thím thì cho nghỉ luôn” Lời anh nói hơi lạnh lùng, không quan tâm đến tình cảm, nhưng mà đây cũng là vì bà đã làm sai, tuy rằng bà không phải là người chủ mưu, nhưng cũng có thể coi như là đồng lõa, bất cứ người nào trên đời này dám làm Sầm Dao bị thương, anh cũng sẽ không bỏ qua. Càng miễn bàn đến việc bà chỉ là một người giúp việc, cho dù bà đã làm việc ở nhà cũ rất lâu, nhiều lãm cũng chỉ xem như một người giúp việc có kinh nghiệm lâu năm mà thôi, cũng không phải là không thể thiếu bà.
Thương Ly Viễn gật đầu, coi như đồng ý với lời nói của anh. Thương Đình Lập thấy ông già cũng không có ý muốn hỏi thêm, hiển nhiên là không định tiếp tục so đo chuyện này. Có lẽ trong lòng ông già không phải không biết thủ phạm thật sự là ai, nhưng ông muốn che chở cho bà ta, nên mới làm như thế. Nghĩ đến đây, trái tim vốn đã lạnh nhạt của Thương Đình Lập lại càng giống như bị một lớp băng lạnh bao phủ.
Anh quay đầu, không thèm nhìn những người khác. Lúc bầu không khí trong phòng bệnh trở nên quá căng thẳng. Thương Đình Lập đột nhiên phát hiện có một bàn tay nhỏ mềm mại đang kéo ống tay áo anh.
Sau đó một gương mặt trắng nõn xuất hiện trước tầm mắt anh.