Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sầm Dao nằm cạnh Hựu Nhất, nhìn máu của cô từ từ chảy vào trong cơ thể cậu bé. Nhìn điện tâm đồ của cậu chậm rãi dao động, khóe miệng dần dần nở một nụ cười.
Cũng may, cũng may mà chưa mất đi cậu bé. Máu dần dần trôi đi, sắc mặt khỏe mạnh của Sầm Dao dần dần trở nên trắng bệch. Lông mi cô hơi run, cuối cùng rơi vào hôn mê sâu.
Trần Kha nhìn người phụ nữ đang cố tỏ vẻ mạnh mẽ này, tâm lý vốn đã trở nên chết lặng vì thường xuyên đối mặt với chuyện sống chết cũng dần cảm thấy chua xót.
Anh nhỏ giọng, nháy mắt ra hiệu với Lư San: “Đi ra ngoài lấy túi máu, lần này đừng kéo người nào vào nữa đấy” Lư San bị những câu nói này của bác sĩ Trân làm cho mặt đỏ bừng, may mà trên mặt cô đang đeo khẩu trang, không có ai nhìn thấy.
Cô rốt rít gật đầu rồi ra khỏi phòng phẫu thuật lần nữa. Nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa, cô đã bị hai người đàn ông có khí thế vô cùng mạnh mẽ dọa sợ. “Ý tá, cháu ngoan nhà tôi bây giờ thế nào rồi?” Thương Ly Viễn cản trước mặt cô y tá có vẻ rất vội vàng này, trong lòng nóng như lửa đốt hỏi gấp. Lư San nghe vậy lập tức hiểu ra, đây là ông chủ nắm giữ sống chết của bọn họ đã đến.
Vội nói: “Cơ thế cậu bé đã khá hơn ban đầu rất nhiều, đang truyền máu, sắp có thể đưa vào phòng bệnh rồi” “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Thương Ly Viễn vừa nghe có thể đưa về phòng bệnh thì trong lòng lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dù sao thông thường chỉ cần ra khỏi phòng phẫu thuật thì gân như đã có thể bảo vệ được tính mạng. “Ba, ba để y tá đi trước đi, con thấy cô ta đang rất vội” Thương Đình Lập chỉ cần nhìn một cái đã phát hiện ra ánh mắt của y tá này đang có chút trốn tránh, hơn nữa cô ta vừa mới bước ra khỏi phòng cấp cứu, tình hình rõ ràng không có tốt đẹp như những gì cô nói.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là cậu bé, cho nên Thương Đình Lập cũng không muốn dây dưa với cô vào lúc này, nếu như chậm trễ việc chữa trị cho Hựu Nhất, vậy anh sẽ hối hận chết.
“Đúng đúng, ba hồ đồ quá” Chắc là Thương Ly Viễn trải nghiệm cảm giác lo sợ hãi hùng về chuyện của Hựu Nhất, không ngờ lời nói lại mềm dịu xuống. Trong mắt một người chưa vào đời được bao lâu như Lư San, lão tiên sinh Thương đúng là một ông lão hiền lành. Sau khi thấy y tá đi rồi, Thương Đình Lập cầm di động trong tay, trong lòng cũng hơi lo lắng. Dù sao thì cô đã không có tin tức gì rất lâu rồi, Thương Đình Lập rất lo rằng cô lại xảy ra chuyện gì nữa.
Ngay lúc anh đang định gọi người đi tìm cô thì có một cuộc gọi đến. “Chủ tịch, đã tra được tin tức chuẩn bị của công ty kia rồi, thì ra là Thiên Triều Entertainment” Dư Phi ở đầu dây bên kia đang thở dốc, rõ ràng đang rất vất vả.
Bởi vì mấy hôm trước tra được một chút dấu vết để lại của công ty hợp tác với Aitos, Dư Phi còn đang có ý định uống ly rượu mừng của Chủ tịch cũng đành phải hủy bỏ. Anh bị Chủ tịch điều đi tiếp tục điều tra chuyện tiếp theo. Không biết công ty đối thủ có phải là vì Chủ tịch sắp kết hôn cho nên bắt đầu làm việc quang minh chính đại hơn hay không.
Bắt đầu chuyển rất nhiều trang thiết bị y tế vào công ty, làm cho không ít người trong giới y học biết đến. Thương Đình Lập âm thầm nhìn ông già đang ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, đứng dậy đi sang bên cạnh, cách xa một chút rồi mới trả lời: “Thiên Triều Entertainment? Công ty của bọn họ không phải là chuyên đào tạo ngôi sao sao? Một công ty phát triển ở giới giải trí sao lại đi cướp dự án hợp tác với công ty chúng ta chứ, bọn họ định đối nghề hả?” Chuyện này chỉ cần suy nghĩ một chút đều cảm thấy rất vớ vẩn. Bọn họ cũng không có được mối quan hệ riêng và bệnh viện hợp tác, cho dù nhận dự án này cũng chỉ lỗ vốn.
Dư Phi không biết nên giải thích cho Chủ tịch như thế nào, dù sao thì lúc anh nghe thấy tin tức này cũng cảm thấy ông chủ của Thiên Triêu Entertainment bị điên, có tiền không biết xài vào chỗ nào bỏ tiền làm dự án. Nhưng nếu ông ta thật sự muốn bỏ tiên để làm hạng mục cũng không nên cướp từ trong tay của Nguyên Thịnh, càng quan trọng hơn là ông ta còn cướp được nữa. Không lẽ ở trong mắt Chủ tịch Ellis, Nguyên Thịnh của bọn họ còn thua kém một công ty đổi nghề giữa đường hay sao? Đúng là buồn cười. Thương Đình Lập đã từng nghe qua cái tên Thiên Triều Entertainment này rồi. Nói đến cũng khéo, lúc công ty này vừa mới xuất hiện, cũng chính là lúc anh vừa chính thức tiếp nhận Nguyên Thịnh. Lúc đó anh vẫn còn là một thiếu niên hăng hái tao nhã, hiếm lắm mới gặp được một công ty vừa mới mở có ý chí phấn đấu như vậy. Đương nhiên sẽ chú ý quan sát nó rồi. Nhưng mà công ty này lại có liên hệ chặt chẽ với xã hội đen. Có một số người nói, đây chỉ là một công ty ảo, sau khi những nghệ sĩ kia vào công ty rồi, sẽ lên giường với ban quản lý công ty. Còn việc phúc lợi, chính là một vai diễn trên TV. Lúc ấy Thương Đình Lập rất khinh thường, anh không tin ánh mắt của anh lại kém như thế, công ty anh khen ngợi lại dựa vào chiêu trò này để phát triển. Chỉ tiếc anh đúng là từng tận mắt nhìn thấy một sự kiện, cũng chính vì sự kiện đó cho nên anh không bao giờ chú ý đến công ty kia nữa. Thỉnh thoảng nghe thấy tin tức về công ty của bọn họ cũng chỉ nghe qua rồi thôi, hoàn toàn không để trong lòng.
Ngay cả khi công ty bọn họ trở thành công ty lớn nhất của ngành giải trí, anh cũng vô cùng bình tĩnh. Nhưng chuyện đời lại nằm ngoài dự đoán của mọi người như vậy đó, anh cho rằng đó chẳng qua là một công ty đã bước vào đường sai, bây giờ nó lại có thể dựa dễ dàng cướp được dự án mà anh dốc hết tâm sức như thế. Nếu muốn nói bên trong không có mờ ám gì, Thương Đình Lập thật sự không tin nổi. Anh trâm ngâm một lúc, ra lệnh: “Dư Phi, cậu đi †ìm hiểu tất cả mọi việc trong vòng mấy năm nay, từ lúc Thiên Triều Entertainment thành lập đến lúc trở thành công ty mạnh nhất trong làng giải trí như bây giờ, bất kể thật giả. Sau khi cậu tìm được rồi thì gửi hết vào điện thoại của tôi”
“Vâng, Chủ tịch” Trong giọng nói của Dư Phi có một chút hưng phấn.
Làm việc với biết, đây là biểu hiện của việc Chủ tịch đang tính tự mình ra trận tiếp xúc với bọn họ. Những năm gần đây, mặc kệ là Điền Phong Tường dần dần tiếp cận anh hoặc là mấy mưu đồ xấu xa của những cổ đông khác. Từ trước đến giờ Chủ tịch chưa bao giờ chủ động đối phó với bọn họ. Mỗi lần đều chờ đến khi bọn họ không còn đường xoay sở, bị dồn vào đường cùng mới ra tay giải quyết bọn họ một cách nhanh gọn. Tuy rằng Chủ tịch như thế làm mọi người rất sùng bái nhưng mà đôi khi cũng sẽ làm cho bọn họ cảm thấy rất hồi hộp. Mà lần này Chủ tịch lại đánh giá cao Thiên Triều Entertainment, rõ ràng là đang định tự mình ra tay.
Lâu lắm rồi Dư Phi chưa được nhìn thấy Chủ tịch tự mình ra tay đánh bại người khác, cảm giác cả thể xác và tinh thân đều vô cùng thoải mái, cực kỳ mong chờ. “Sao vậy, có phải công ty có chuyện gì không?” Thương Ly Viễn thấy Thương Đình Lập câm điện thoại quay về, đột nhiên hỏi.
Từ sau khi giao công ty cho con trai rồi, trừ cuộc họp thường kỳ mỗi tháng ở công ty ra, những ngày còn lại ông đã không đến đó nữa. Công ty hoạt động như thế nào ông cũng đã mặc kệ, bởi vì ông tin rằng người ông coi trọng sẽ không sai. Sự thật chứng minh mấy năm nay con trai đúng là đã làm ông yên tâm, gần như chưa bao giờ làm chuyện gì khiến ông thất vọng cả.
Trừ những chuyện liên quan đến người phụ nữ kia ra, lại nói nữa thì không phải nói người phụ nữ kia đến bệnh viện cùng Hựu Nhất rồi sao? Vậy tại sao trừ Hựu Nhất trong phòng phẫu thuật, không nhìn thấy bóng dáng của cô ta đâu cả.