Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này, cô liều mạng giãy giụa, tay cào cấu mạnh lên cánh tay đang túm lấy cô của người đàn ông kia, cào đến mức máu chảy đầm đìa, vẫn không hề dừng tay lại.
Nhưng chiếc khăn tay đang bịt trên mũi miệng cô hình như đã bị rắc thứ gì lên, cô nhanh chóng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Cho dù cô đã cản mạnh vào lưỡi để bản thân giữ tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn lệch đầu sang một bên hôn mê bất tỉnh. “Đệt, cái con đàn bà này cũng hung dữ thật đó” Người đàn ông kia tùy ý quăng cô vào trong xe, nhe răng trợn mắt nhìn dấu móng tay trên cánh tay, trong mắt bừng lên lửa giận.
“Được rồi, lái xe nhanh lên, lát nữa sẽ có nhiều cơ hội để anh báo thù” Người phụ nữ ngồi ở ghế sau nói. Cô ta có giọng nói dịu dàng dễ nghe, nhưng lại không hề có chút tình cảm nào. Rõ ràng người đàn ông hơi sợ cô ta, lập tức mở cửa leo lên xe, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu. Người phụ nữ ngồi hàng ghế sau nhìn chăm chăm Sầm Dao đang hôn mê, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt mặt cô, móng tay dài nhọn còn rạch mạnh lên mặt và trán cô, mãi đến khi cào chảy máu, cô ta mới hài lòng mỉm cười.
Đợi lâu như thế, cuối cùng cô ta cũng chờ được cơ hội rồi. Thiên thời địa lợi nhân hòa. Sầm Dao à, cô trốn được nhiều lần như vậy, tôi cũng không tin lần này cô còn có thể bình an mà tránh được. Cô ta tháo mắt kính xuống, gương mặt rất quen thuộc, chính là Điền Điềm vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc ba cô ta.
Vì chuẩn bị kế hoạch hoàn mỹ không chút sơ hở này, cô ta đã cử rất nhiều người đi theo dõi những người có liên quan đến bí mật của Sầm Dao. Cuối cùng cũng đã đi đến bước này.
Mặc kệ là những chứng cứ Bộ Tử Ngang đưa cho cô ta về chuyện Thương Đình Lập vì Sầm Dao mà không thèm để ý đến lợi ích công ty, chỉ biết điên cuồng tấn công anh, hay là sự thật của việc Hựu Nhất gặp chuyện hôm lễ cưới, cô ta đã tập hợp lại từng chuyện một rồi đưa cho nhà họ Thương, tuy chuyện Sầm Dao là mẹ ruột của Hựu Nhất làm cô ta hơi bất ngờ.
Nhưng cô ta lại hiểu rất rõ ba của Thương Đình Lập, ông ta tuyệt đối không thế nào cho phép một người phụ nữ có khả năng sẽ tạo cho công ty rất nhiều nguy hiểm như cô xuất hiện ở bên cạnh Thương Đình Lập. Còn có cả những tấm ảnh chụp chung giữa em trai Thương Đình Lập và cô do cô †a cẩn thận điều tra được, cô ta cảm thấy bọn họ chắc chắn không có khả năng có thể tiếp tục ở cùng nhau. Nhưng chỉ nhiêu đây thôi vẫn còn chưa đủ.
Cô ta đã mất đi trong sạch, mất đi người ba khỏe mạnh, mất đi tất cả mọi thứ, sao cô ta lại có thể chỉ chia rẽ bọn họ đơn giản như vậy được. Lần này, cô ta muốn mạng của cô.
Lúc Sầm Dao tỉnh lại, trời đã tối không nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, nhưng trên mặt của cô đau rát, cô lập tức vươn tay ra sờ, lúc buông tay xuống thấy không hề có máu, cô vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cô cảm thấy rất cộm tay, rõ ràng là máu đã đông lại, trong lòng cô hơi hoảng. Trên đời này không có người nào sẽ không để ý đến gương mặt của mình, đặc biệt là phụ nữ.
“Cô tỉnh rõi?” Trong góc tối có một người đang ngồi đưa lưng về phía cô đột nhiên lên tiếng. Trong lòng Sầm Dao hoảng sợ, trên mặt lại cố giữ vững vẻ bình tĩnh, cô thò đầu ra muốn đi sang đó, nhưng lại cảm thấy cơ thể không có chút sức lực nào.
Chỉ vừa mới đứng lên đã lập tức ngã xuống. Sau đó cô lại nhìn thấy người trong góc kia đang bước về phía cô. Cũng may lúc nãy cô đã nghe ra được giọng nói kia là của một người phụ nữ. Cho nên cô cũng không cần lo lắng bản thân sẽ bị xâm phạm như lần bị bắt cóc đầu tiên.
Nhưng cô đã nghĩ tình huống theo chiều hướng quá tốt rồi, có đôi khi bị phụ nữ bắt cóc còn khổ hơn đàn ông rất nhiều. “Là cô, Điền Điêm?” Mãi đến khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ kia, Sầm Dao mới phát hiện không ngờ lại là người quen.
Cô hơi kinh ngạc, trong lòng lại không cảm thấy quá ngạc nhiên. Dù sao cô cũng biết cô ta rất hận cô, cho nên cô ta bắt cóc cô thì cô cũng không thấy quá kinh ngạc.
“Cô rất bình tĩnh nha, có phải cô cho rằng tôi sẽ không làm gì cô không?” Điền Điềm nhéo cảm cô, rất mạnh tay, lập tức bóp cảm Sầm Dao bâm tím. Sầm Dao muốn tránh ra nhưng cơ thể không có sức lực, chỉ đành trơ mắt nhìn hành động của cô ta. “Điền Điềm, cô làm vậy là vi phạm pháp luật, cô thả tôi ra, tôi sẽ không nói cho ai biết” Sầm Dao muốn thương lượng với cô ta, tuy rằng trong lòng cũng không tin rằng sẽ thành công nhưng cũng phải thử một lần. Điền Điềm cười nhạo, cười cô ngu ngốc.
“Cô cho rằng hôm nay cô có thể an toàn rời khỏi nơi này sao? Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, bây giờ cô còn có thể tỉnh táo nhìn tôi, chẳng qua là vì tôi muốn cô tận mắt nhìn một chuyện sẽ xảy ra thôi” Điền Điềm nói xong thì quay về chỗ cô ta ngồi lúc nãy. Có một cây dao nhỏ đang đặt ở đó, nó không khác gì những cây dao gọt trái cây bình thường, cô ta tháo vỏ dao ra, lưỡi dao màu bạc cực kỳ sáng chói trong bóng đêm. Lúc này Sầm Dao mới thật sự ý thức được, Điền Điềm muốn mạng của cô. Cô liêu mạng lùi ra phía sau. Tay túm chặt đống cỏ dại dưới người, thất tha thất thểu muốn đứng dậy. Nhưng cô lại bị một chân dễ dàng đá văng sang một bên. Điền Điềm ngồi xổm xuống, cầm dao nhọn trong tay từ từ bước về phía cô.
Sầm Dao thấy con dao càng lúc càng gần cô, cô trợn to hai mắt vì sợ hãi. Điền Điềm mỉm cười nhìn cô giãy dụa, ngay lúc Sầm Dao cho rằng cô ta sẽ đâm vào người cô. Thân dao lạnh lẽo rạch qua mặt cô. Đau đớn tận xương tủy xen lẫn với mùi máu tươi khiến Sầm Dao tuyệt vọng. Cho dù cô giãy dụa thế nào, cũng chỉ có thế trơ mắt nhìn Điền Điềm dần trở nên điên loạn rạch lên mặt cô từng nhát từng nhát. Rất lâu, rất lâu sau, khi cô cảm giác cuộc đời đã hoàn toàn mất đi hy vọng, cuối cùng Điền Điềm cũng ngừng lại. Cô ta điên cuồng tùy tiện cười to, nhìn người phụ nữ luôn được Thương Đình Lập yêu thương, hạnh phúc đến mức làm cô ta ghen tị muốn phát điên kia đang nằm bò dưới đất. Cuối cùng cô ta cũng đã cảm thấy hơi sảng khoái.
Cô ta thật sự rất muốn biết, nếu như Thương Đình Lập nhìn thấy Sầm Dao như bây giờ thì còn yêu cô sao? Đàn ông đều là động vật yêu cái đẹp, không có gương mặt quyến rũ người khác này, chắc là anh sẽ chán ghét cô nhanh thôi. Nhưng Điền Điềm cũng không dám đánh cược khả năng một phần nghìn nhỏ nhoi kia, nếu như Sầm Dao đã không có được gương mặt này nhưng anh vẫn yêu cô, cô ta không dám tưởng tượng thêm nữa. Sầm Dao yên lặng quỳ rạp dưới đất, giống như đã chết.
Điền Điềm vẫn không chịu buông tha cho cô. Cô ta đi ra ngoài, một lát sau lại dẫn theo hai người từ ngoài vào. “Bỏ cô ta vào bao tải, chờ đến nơi rồi thì lập tức quăng cô ta xuống” Cô ra lệnh cho hai người kia. Hai người đàn öng có gương mặt rất bình thường kia nhìn người phụ nữ đầy máu nằm dưới đất, trong mắt có chút thương hại. Đặc biệt là người tự tay bắt giữ cô, mặt mày càng thêm tiếc nuối.
Gã còn tưởng có thể hưởng thụ sảng khoái một đợt trước khi giết chết cô, không ngờ khách hàng nhìn thì có vẻ dịu dàng mà khi làm việc lại ác độc và vô tình đến vậy, lập tức phá hư gương mặt của người ta, mùi máu tươi nồng nặc đến mức gã chẳng còn dục vọng chơi đùa gì nữa rồi. Ngoan ngoãn cầm túi nhét người vào. Sức lực trên tay hình như cũng vì tâm trạng bực bội mà càng mạnh bạo hơn.