Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau đó không hiểu vì sao lại hơi tò mò không biết người đó là ai, dù sao bây giờ trông Thương Đình Lập thoải mái như thế, rõ ràng là người anh rất thân quen.
Thương Đình Lập cúp máy, thấy Sầm Dao đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn chằm chằm hồ sơ không chớp mắt, trông vô cùng nghiêm túc.
Nhưng khi nãy chính mắt anh nhìn thấy cô vừa nghiêng tai nghe lén vừa bĩu môi, anh đương nhiên sẽ không tin rằng bây giờ cô đang nghiêm túc xem hồ sơ.
Vươn tay sờ tóc cô, ghé sát vào tai cô cười khẽ: "Dao Dao, bây giờ anh có chút việc phải ra ngoài, anh sẽ về nhanh thôi."
Sầm Dao nắm tay anh, mặt mày không vui, miệng còn nói thầm: "Tưởng lúc nãy em không nghe thấy anh nói gì sao? Rõ ràng nói không đi, thì ra là ngoài miệng thì chê mà trong lòng thích muốn chết đúng không, hừ"
Cô ậm ừ buồn bực, không thèm để ý đến anh, tùy ý gật đầu.
Thương Đình Lập thấy cô hình như thật sự hiểu lầm, ngược lại lập tức khai báo ngay: "Lúc nãy là Ngôn Phong gọi điện đến, anh ấy biết Húc Đông tỉnh rồi, cho nên định đến thăm anh ta, nhưng anh ấy cũng biết Húc Đông là vì đỡ đòn hộ anh ấy nên mới gặp chuyện, vì vậy nên người nhà họ Khương không muốn để ý đến anh ấy, anh ấy sợ mình đến đó rồi lại không gặp được ai, cho nên mới gọi anh đi cùng, lúc đầu anh cũng không định đi, nhưng nghĩ em lo cho Khương Oánh Oánh như vậy, nên định đến bệnh viện hỏi thăm bác sĩ điều trị chính cho Húc Đông tình hình bệnh của anh ta thế nào, vì vậy mới quyết định đi"
Tuy hơi ngượng ngùng khi biết Thương Đình Lập thay đổi ý kiến vì cô, nhưng Sầm Dao vẫn thắc mắc hỏi: "Không phải anh nói bác sĩ kia sẽ nói dối sao, sao còn ổi hỏi nữa"
Thương Đình Lập thấy Dao Dao dễ dàng anh nói mấy câu đã đổi sang chủ đề khác như thế, dở khóc dở cười nói: "Vậy cũng phải xem là người nào, thế lực nhà họ Thương ở Bắc Thành mạnh hơn nhà họ Khương nhiều, huống chỉ Nguyên Thịnh của chúng ta cũng có đầu tư vào bệnh viện đó, bọn họ không dám lừa anh."
Thấy cả cơ thể của Thương Đình Lập đang tỏa ra hào quang "Anh giỏi nhất", Sầm Dao cũng phục rồi: "Đi đi, đi đi, hỏi rõ ràng xong thì quay về"
"Không hôn một cái rồi lại đi sao?"
Anh cố gắng như vậy còn không phải vì cô sao, Thương Đình Lập cảm thấy anh cần phải lấy chút tiên công.
"Moa, được rồi, đi nhanh đi"
Sầm Dao hôn đại vào cằm anh cho có, quơ tay không hề có chút do dự nào.
Thương Đình Lập đang định đè cô lại hôn sâu, cuối cùng cũng đành từ bỏ.
Trong lòng thầm quyết định, đêm nay nhất định phải cố gắng làm cho cô biết hậu quả của việc chọc giận anh.
Sầm Dao còn chưa biết tối nay sắp sửa bị lăn qua lộn lại thành một con cá chết, sau khi Thương Đình Lập đi rồi, cuối cùng cũng tập trung tinh thần làm việc.
Lúc Thương Đình Lập đến bệnh viện, Ngôn Phong đã đứng ở cổng bệnh viện hút thuốc được một lúc.
Thương Đình Lập lập tức nhíu mày nhìn anh, cảnh cáo: "Cậu thế này mà muốn đi gặp Húc Đông, đừng nói người nhà họ Khương không cho, tôi nhìn cũng chê nữa"
Ngôn Phong nghe vậy, lập tức ném nửa điếu thuốc lá đang cầm xuống, thở hộc ra vài hơi, chờ đến khi mùi thuốc lá trong miệng bay đi kha khá rồi mới nói: "Bây giờ đã đỡ hơn chưa"
Thương Đình Lập không quá quan tâm gật đầu.
Hai người đi vào trong bệnh viện, bởi vì ngày hôm qua vừa mới đến, Thương Đình Lập quen đường quen nẻo dẫn anh đến thắng phòng bệnh của Khương Húc Đông.
Chuyện ngạc nhiên là, lúc mở cửa ra, người vốn phải đang nằm bên trong, bây giờ chỉ còn lại một chiếc giường bệnh được dọn dẹp gọn gàng, người nằm trên đấy đã biến mất.
"Đệt, ba mẹ của lão Khương nhanh tay thật đó, đề phòng tôi đến sao?"
Ngôn Phong tức giận mắng.
"Chỉ sợ không phải đề phòng cậu"
Thương Đình Lập không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang đề phòng anh, anh lo là khi vê nói cho Sầm Dao biết tin này, chắc cô cũng sẽ tức giận.
Anh cũng đã nhìn ra, bây giờ vị trí của Khương Oánh Oánh trong lòng của Sầm Dao còn quan trọng hơn cả anh nữa.
Không phải thấy Khương Oánh Oánh là phụ nữ, anh không muốn so đo với cô ấy.
Còn đang chờ Khương Húc Đông tỉnh lại rồi có thể dẫn cô đi, sau khi xảy ra chuyện này, e là những ngày tháng anh phải ngủ một mình sẽ còn rất dài.
"Cậu đứng đây chờ, tôi đi hỏi bác sĩ"
Thương Đình Lập vỗ vai Ngôn Phong.
Ngôn Phong tức đến không nói nên lời đương nhiên chỉ có thể nghe lời, không nghe lời không được, nỗi sợ hãi khi không nhìn thấy được anh em tốt còn đang bao trùm lấy anh ta.
Thương Đình Lập đi đến văn phòng làm việc của bác sĩ chữa trị chính mà anh đã đến lần trước, gõ cửa, lại không nghe thấy hai chữ mời vào giống như lần trước.
Trong lòng nảy ra một suy nghĩ, lập tức mở cửa ra, một y tá đang ở bên trong lau bàn.
Thương Đình Lập nghiêm túc hỏi: "Bác sĩ Đàm của bệnh viện các cô đâu rồi, lúc nãy tôi có gõ cửa, cô không nghe thấy sao?"
Hai câu hỏi này lập tức làm cho cô y tá vốn đang nơm nớp lo sợ khi nhìn thấy anh sợ đến mức run lên.
Cô đáp bằng giọng rất khẽ: "Chào anh, bác sĩ Đàm đã từ chức rồi, nếu như anh muốn tìm ông ấy thì có lẽ không tìm được, nhưng bệnh viện chúng tôi còn có bác sĩ khác, anh cũng có thể đến đó khám"
Mắt Thương Đình Lập tối xuống, nhìn chăm chăm cô y tá rõ ràng rất sợ anh nhưng vẫn cố chống đỡ đáp trả, trong lòng đã biết chắc là cô ta cũng là người mà người khác đã sắp xếp từ trước.
Cho dù anh có muốn hỏi cũng không hỏi được cái gì.
Lúc Thương Đình Lập quay về phòng bệnh, Ngôn Phong lập tức xông lên hỏi ngay: "Lão Thương, thế nào rồi, đã hỏi rõ ràng tình hình như thế nào sao?"
"Không có, bác sĩ Đàm luôn phụ trách việc chữa trị cho Húc Đông không làm ở bệnh viện này, xem ra có người đến trước chúng ta một bước rồi"
Anh nhưng đang nghĩ, chuyện này chắc chắn cũng không giống như những gì nhìn thấy bên ngoài, người nhà họ Khương vì trốn bọn họ nên mới vội vội vàng đưa người đi.
Rõ ràng là sợ anh biết được chuyện gì.
Hơn nữa chuyện này ba mẹ Khương có phải là người cầm đầu hay không thì còn phải suy nghĩ cẩn thận lại.
Còn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia cũng có chút hiềm nghi.
Ngôn Phong nghe lời này, tức giận đấm mạnh lên tường bệnh viện.
Thương Đình Lập nắm chặt tay anh, trách: "Muốn nổi điên cũng đừng nổi điên ở bên ngoài, trừ tôi ra cũng không có ai thấy dáng vẻ áy náy này của cậu nữa, cậu còn có tâm trạng áy náy, còn không bằng đi điều tra xem trước khi Húc Đông gặp chuyện có từng tiếp xúc với người nào hay không."
Ngôn Phong cũng không ngốc, đương nhiên nghe ra được hàm ý trong lời nói của lã Thương, anh ta kinh ngạc nhìn anh: "Ý của cậu là có người cố ý hại lão Khương sao"
Anh ta sờ đầu, sau đó cổ gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện từng diễn ra, cũng phát hiện ra một số chuyện không bình thường, lập tức vỗ tay hiểu ra: "Tôi nói mà, chuyện này không thể nào đều do mình tôi sai, quả nhiên, lão Khương chắc chắn đã trêu chọc nợ đào hoa bậy bạ ở chỗ nào, cho nên bây giờ mới bị trả thù"
Anh ta cũng biết mấy ngày gần đây có một người phụ nữ vì lão Khương bận tới bận lui.
Nói không chừng là chính cô ta làm.
Thương Đình Lập cạn lời, anh thật sự không muốn thừa nhận cái tên đột nhiên trở nên ngu ngốc này chính là người anh quen từ nhỏ đến giờ.
Yên lặng rời đi, không dẫn theo cái tên còn đang nhảy nhót lung tung ở đằng sau.
Ngôn Phong còn đang chờ lão Thương xác nhận, lại phát hiện người đã đi xa, lập tức chạy lên, trong miệng còn không chịu để yên muốn được xác nhận.
"Lão Thương, cậu nói coi suy đoán của tôi có đúng không, trực giác của tôi nói cho tôi biết đây là sự thật"