Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh cúi đầu, yếu ớt nói: "Như vậy tôi sẽ cảm thấy mình rất vô dụng"
Đây là lần đầu tiên Sầm Dao biết thì ra trong lòng Thương Đình Lập nghĩ như vậy, cô vội trấn an anh: "Được được được, sau này em không nóng vội chuyện khôi phục trí nhớ này nữa.
Chúng ta có nhiều thời gian như vậy, nên cố gắng quý trọng mới đúng.
Trí nhớ trước đang khôi phục, vậy thuận theo tự nhiên là được"
Lúc này, Thương Đình Lập mới lộ ra nụ cười thả lỏng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sầm Dao, nói: "Dao Dao, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh không thể dễ dàng chịu đựng mất đi em, nên chỉ có thể để em nhân nhượng vì anh"
Sầm Dao thấy anh nói vậy thật đáng thương, cô không dám nói lung tung đả kích trái tim nhạy cảm kia của anh nữa.
Cô giả vờ không sao nói: "Thật ra em vốn không vội khôi phục trí nhớ, em chỉ hơi tò mò với quá khứ của chúng ta thôi.
Nhưng bây giờ em đã nghĩ rõ rồi, cho dù là tương lai hay quá khứ, thì đó đều là chuyện của hai ta.
Dù lúc nào nhớ lại thì chúng ta vẫn luôn cùng nhau, em cũng không cần quá sốt ruột"
Tuy lời này có ý trấn an anh, nhưng đây đúng là lời thật lòng của Sầm Dao.
Ở bệnh viện tới lúc truyền dịch xong, Thương Đình Lập dẫn Sầm Dao về thẳng nhà.
Dù sao, lúc này, người sẽ gây nguy hiểm cho Sầm Dao và con cái đang ở trong tay Húc Đông, coi như đã loại bỏ được mối nguy, dù sau này Dao Dao không đi công ty làm thì cũng không sao.
Sầm Dao không phát hiện suy nghĩ của Thương Đình Lập.
Mãi cho đến mấy ngày sau đều thoải mái ở nhà, Sầm Dao mới phát hiện, cô vậy mà lại chỉ có thể rảnh rỗi xem ti vi.
Mấy ngày trước, cô lại xin Thương Đình Lập quay lại làm việc, nhưng anh nói vì hôm đó quá mức lo lắng cho cô, ôm cô nghênh ngang đi từ công ty, dẫn đến gần đây công ty có rất nhiều lời đồn đãi không tốt.
Vì để mọi chuyện mau chóng được đẹp yên, cô vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là tốt nhất.
Vì vậy, Sầm Dao trở thành nhân viên chờ được xếp việc.
Hơn nữa, trong lòng Sầm Dao có một dự cảm không tốt là sau này sợ là cô vẫn phải ở nhà chờ xếp việc.
Mấy ngày nay, Manh Manh đều được Thương Vân dẫn tới chỗ cậu ta chơi.
Vì mấy ngày trước, cô bé cứ đòi chú Thương, Sầm Dao và Thương Đình Lập đều cưng chiều con, đương nhiên không có cách nào có ÿ kiến với chuyện này.
Cũng may, tuy Thương Vân dẫn cô bé ra ngoài mỗi ngày, nhưng không nhân cơ hội này nói chuyện với Sầm Dao.
Nếu không, Thương Đình Lập chắc chắn sẽ không đồng ý.
Dù sao, lòng anh vẫn không cứng rắn đến nỗi để tình địch quang minh chính đại cõng búa đào góc tường của mình.
Thương Đình Lập bảo Khương Húc Đông sớm nói chuyện giả với mất trí nhớ cho Khương Oánh Oánh.
Mấy ngày nay, Khương Húc Đông đều bận chuyện này.
Cũng may, anh vẫn chưa quên chuyện điều tra tin tức của Cố Hi.
Vì người khác còn chưa biết anh giả vờ mất trí nhớ, để tránh đánh cỏ động rắn, cho nên người đưa tư liệu tới là thuộc hạ chưa từng lộ mặt của anh.
Thương Đình Lập cầm tư liệu của Cố Hi nhìn hồi lâu.
Chân mày đang thả lỏng hoàn toàn nhíu chặt.
Vài tờ tư liệu là cuộc đời của Cố Hi, con ngoài giá thú đã bị đào thải của nhà họ Cố, vì người nhà họ Cố rất ít, đến thế hệ của Cô Hi chỉ còn anh độc đinh.
Trước đây khi vợ chồng nhà họ Cố còn trẻ còn có thể nghĩ họ còn trẻ, tranh thủ sinh nhiều chút cũng không hề gì, không ngờ sau nhiều nỗ lực vẫn chưa sinh được một đứa.
Cổ Hi sống với mẹ ruột của anh tới năm hai mươi hai tuổi, đợi tới khi vợ chồng nhà họ Cố hoàn toàn buông bỏ mong muốn sinh con mới tìm tới cửa.
Tuy vì thân phận của anh, trong lòng vợ chồng nhà họ Cố đều không hài lòng, nhưng dưới tình huống không có người nào có thể chọn, chỉ đành để quyền thừa kế cho anh.
Nhưng anh lại là một người có khí phách, vậy mà không nhận quyền thừa kế.
Còn tới Thiên Thượng Nhân Gian làm bartender.
Nếu như không phải vậy, cũng sẽ không gặp được Khương Oánh Oánh.
Tư liệu của Cố Hi thoạt nhìn thì sạch sẽ, ngay cả lúc nào quen bạn gái, lúc nào hôn môi, đều được tra rành mạch rõ ràng.
Mọi thứ trong tư liệu dường như đang nói cho anh biết, suy nghĩ của anh là sai.
Nhưng Thương Đình Lập càng lúc càng nhíu chặt lông mày, nghỉ ngờ trong lòng hoàn toàn không biến mất.
Vì tư liệu vô cùng sạch sẽ, có đôi khi cũng là một điểm đáng ngờ.
Vì sao anh chẳng qua vừa nảy sinh ý định để người đi điều tra là có thể lập tức tra ra mười tám đời tổ tông của Cố Hi.
Có thể chuyện này cũng liên quan đến năng lực của thuộc hạ của Húc Đông.
Nhưng mọi chuyện chắc chắn không thể đều rõ ràng như ngày được.
Trực giác của anh nói với anh rằng, chuyện này có mờ ám.
Chuyện đến tận đây, rốt cuộc đi vào ngõ cụt.
Trong lòng Thương Đình Lập không kiên nhân.
Lúc trước khi Sầm Dao ở cạnh anh, hiệu suất cao, thể xác và tinh thần thoải mái.
Không ngờ mấy ngày không có bóng dáng cô, nội tâm của anh đã bắt đầu táo bạo không ngừng.
Âm thầm cười khổ một tiếng.
Xem ra anh vẫn phải để cô quay lại làm việc, nếu không hiệu suất hiện tại của anh quả thật bị liên lụy.
Sau khi tan làm, Thương Đình Lập đi thẳng về nhà.
Trên ghế sofa không thấy người mà anh cho rằng đang nghỉ ngơi ở nhà, trên ghế nằm mới mua ngoài sân thượng cũng không có bóng dáng, anh dự định đi lên lầu Tìm.
Nghe được tiếng bước chân, thím Mạc vội vã chạy từ trong bếp ra, nói: "Cậu chủ, phu nhân nghe điện thoại xong liền đi ra ngoài, hình như bảo hôm nay sẽ về trễ"
Thương Đình Lập nhíu mày, trong lòng không vui.
Ánh mắt sắc bén của anh lộ ra chút đen tối.
Sầm Dao thật không thể rời khỏi anh, nếu không thì luôn có người muốn bắt cóc cò khỏi anh.
"Có nói là ai không?"
Thím Mạc suy nghĩ một lúc, mới khẳng định nói: "Là cô gái mấy hôm trước, người họ Khương đó."
"Biết rồi"
Thấy là Khương Oánh Oánh, Thương Đình Lập lập tức hiểu, chỉ sợ là Sầm Dao rãnh rồi không chịu nổi.
Khương Oánh Oánh cũng là một người ham chơi, hai người bọn họ tụ tập cùng một chỗ, luôn tim được trỏ giải trí tốt nhất đế tự an ủi.
Thương Đình Lập cũng yên tâm.
Nhưng lúc này, Säin Dao là anh đang lo lắng lại vào bệnh viện, hơn nữa là vào cùng Khương Oánh Oánh.
"Oánh Oánh, em đừng như vậy nữa, chị nhìn cũng thấy hốt đấy"
Sầm Dao cũng không ngờ rằng, hôm nay lúc cô đang cảm thấy nhàm chán thì nhận được điện thoại của Oánh Oánh, chỉ là giọng cô ấy lại giống với khoảng thời gian trước, có tiếng nức nở rõ ràng.
Sầm Dao gần như không nghĩ gì mà chạy ngay tới.
Sau đó, hai người cùng nhau đi từ công ty cô đến bệnh viện.
Sầm Dao còn tưởng rằng cô ấy đến thăm bệnh, không ngờ Oánh Oánh không nói gì đã tự lấy sổ, hơn nữa còn lấy số chỗ phụ khoa.
Vì chỗ phụ khoa nhiều người, Sầm Dao và Khương Oánh Oánh cùng nhau xếp hàng dài.
Khương Oánh Oánh cần mỗi, sắc mặt trắng bệch nói: "Dao Dao, em chưa từng nghĩ tới, em sẽ làm mẹ sớm như vậy.
Dao Dao, em nên làm gì bây giờ? Hu hu, em rất khó chịu."
Gô ấy vẫn cho rằng cô và Cố Hi thật sự không xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì dù chưa làm, nhưng những phản ứng sau chuyện kia thì cô cũng đã nghe nói.
Ví dụ như chân bủn rủn vô lực, còn có lúc xảy ra chuyện này thì sẽ đau đớn dữ dội.
Cảm giác khó chịu của cơ thể sẽ cực kỳ dữ dội.
Nhưng những cảm giác này đều không xảy ra trên người cô ấy.
Ngoại trừ trên tay và đùi cô ấy có mấy vết xanh đỏ.